Dù nói là phòng làm việc, thế nhưng nơi này càng giống như là một xưởng luyện kim.
Chật hẹp, chật chọi, chen chúc.
Trên bàn gỗ cũ kĩ cực lớn chất đầy quyển trục cổ xưa, trên vách tường bốn phía đều khảm giá sách cao đến tận trần nhà, gáy sách xám xịt ẩn mình trong bóng râm, trong không khí tràn ngập mùi sách vở mốc meo.
Thiếu niên câu nệ ngồi trước bàn, hàng mi đen nhánh rủ xuống, ánh mắt bình tĩnh rơi lên một khoảng không gian nhỏ trước mặt.
“Đừng khẩn trương.”
Mục Hành nhìn qua, thấp giọng an ủi: “Cậu chỉ cần phụ trách phiên dịch thôi, đừng lo về việc phạm sai lầm.”
Thời An: “…!Được, được rồi.”
Cậu chậm rãi hít sâu một hơi, buộc bản thân lấy lại bình tĩnh.
Không sao cả, bình tĩnh nào!
Thời An nhớ lại nội dung mình từng đọc trong quyển thượng, phần cuối của quyển thượng đã ghi đến phần triệu hồi Cự Long.
Hẳn là cậu sẽ có thể lập tức đọc được nội dung quan trong trong quyển hạ rồi!
Dù không phải lập tức đi vào trọng điểm cũng không sao cả, thế nào thì cả quyển sách cũng nằm trước mặt cậu thôi, đây không phải là muốn lật kiểu gì thì lật à!
– — Nói không chừng cậu sẽ nhanh chóng tìm được biện pháp khôi phục sức mạnh ấy chứ.
Về phần phiên dịch…!Cậu bám theo phía sau nói mò một chút là được.
Ngược lại hiện tại cậu đang là một tân sinh nhân loại bình thường, đoán chừng hiệu trưởng cũng không kí thác kì vọng gì nhiều vào cậu đâu…!nhỉ?
Thời An cảm thấy cảm xúc của mình đã ổn định lại nhiều.
Lúc này, Bùi lão hiệu trưởng đi ra từ bên trong phòng làm việc, giữa những ngón tay nhăn nheo đang cầm một chồng giấy, ông run run rẩy rẩy đi tới trước bàn.
Hiệu trưởng chia giấy trong tay thành ba chồng, đưa một chồng trong đó đến trước mặt Thời An.
Thời An: “…!Hở?”
Cậu chớp mắt vài cái, đưa tay nhấc chồng giấy trước mặt lên, chậm chạp hỏi: “Đây, đây là bản gốc ạ?”
Bùi lão hiệu trưởng hòa ái nhìn thiếu niên trước mặt, ông giải thích: “Bản gốc thật sự quá quý giá, vì vậy thường thì chúng ta sẽ tiến hành phiên dịch dựa trên bản sao.
Có điều cháu cứ yên tâm, người phụ trách sao chép là trợ lí của ông, đảm bảo sao chép trăm phần trăm y như bản gốc.”.
Truyện Việt Nam
Thời An: “…”
Tôi có quan tâm đến điều đó hả!!!
Cậu lại lần nữa hít sâu một hơi, ôm một tia hi vọng cuối cùng cúi đầu nhìn phần văn bản được sao chép trong tay.
Lỡ như, lỡ như có thì sao?
Lỡ như trong chồng giấy này vừa khéo có nội dung mình cần nhỉ?!
Ánh mắt Thời An rơi lên trên chồng giấy, cậu đảo mắt đọc nhanh như gió.
Xoẹt —
Ngón tay cậu bỗng dưng nắm chặt lại, tạo ra vài nếp gấp trên trang giấy.
Bùi lão hiệu trưởng ngồi bên cạnh lấy mắt kính đeo lên mũi của mình, ông đọc kĩ bản sao chép dưới ánh đèn lờ mờ: “Ừm…!đây có lẽ là ngôn ngữ thông dụng của nhân loại thời cổ đại, nhưng ngữ pháp trên đây có khá nhiều biến tướng, so với những quyển sách trước đây bọn tôi từng thấy thì có vẻ lâu đời hơn, vả lại nếu tôi không nhìn nhầm thì trong đây có lẽ còn sử dụng khá nhiều ngôn ngữ Long tộc, phức tạp thật nhỉ.”
Ông dùng ngón tay đẩy mắt kính lên, đôi mắt màu xám sau lớp kính nheo lại, lướt sơ qua văn bản trước mặt.
“Tuy vẫn chưa thể phiên dịch từng chữ một, nhưng mà…!dựa theo kinh nghiệm của tôi thì phần văn bản này có lẽ đang giảng giải về tập tính sinh hoạt của loài rồng.”
Mục Hành giương mắt, bình tĩnh nói: “Không hổ là ngài.”
Bùi lão hiệu trưởng để văn bản xuống, đôi mắt sâu sắc già nua xuyên qua lớp kính, nhìn người đàn ông tóc bạc sắc mặt lạnh nhạt trước mặt, ông chậm rãi nói: “Tuy hiện tại tôi đã già yếu lớn tuổi, thế nhưng tôi có nghe đến vụ việc xảy ra tình huống bất ngờ lúc khảo thí thực chiến…!Đương nhiên tôi sẽ không ép ngài chứng thực tính chân thật của tin đồn, có điều, nếu như hiện tại ngài đã tới tìm tôi giúp đỡ, có lẽ cũng không muốn che giấu nữa nhỉ?”
Mục Hành: “Ngài đoán đúng rồi.”
Anh giấu những thông tin không nên tiết lộ, nói đơn giản tình huống hiện tại cho Bùi lão hiệu trưởng nghe.
Lấy dục vọng độc chiếm loài rồng của Mục Hành mà nói thì bản thân anh không nguyện ý chủ động chia sẻ thông tin này ra ngoài.
Thế nhưng, lần tiếp xúc ngắn ngủi với đoàn lính đánh thuê trước đó đã khiến anh nhận ra một tin tức vô cùng hỏng bét.
– — Trừ anh ra thì có lẽ còn có thêm những thế lực khác mơ ước sự tồn tại của rồng.
Nếu đã thế, anh cũng chỉ có thể gạt sự cố chấp của bản thân qua một bên, điều động tất cả tài nguyên và thế lực, dùng mọi phương pháp, thậm chí phải dùng đến thủ đoạn cực đoan, chỉ vì để là người đầu tiên tìm ra rồng.
Nghe xong lời miêu tả của Mục Hành, Bùi lão hiệu trưởng lâm vào trầm tư.
Ông cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Tách biệt vạn năm, loài huyễn tưởng lại lần nữa xuất hiện trên đại lục à…!Tầm quan trọng của chuyện này quả thực quá lớn, cho dù là người già yếu như tôi cũng không thể nào không quan tâm đến được.
Nếu trưởng quan ngài có chuyện cần tôi giúp đỡ, ngài có thể mở lời bất kì lúc nào.”
Mục Hành gật đầu: “Cảm ơn ngài.”
“Vì vậy, ngài cảm thấy điều then chốt trong cả vụ việc có lẽ đang nằm trong quyển sách tổ tiên ngài lưu lại?”
“Có lẽ vậy.” Mục Hành nói.
Bùi lão hiệu trưởng suy tư vài giây, sau đó ông chìa tay cẩn thận cầm bản sao chép lên, nói: “Vậy một số phần…!có cần lướt qua không? Thứ chúng ta cần tìm có lẽ là ma chú hoặc là vật nào đó thực dụng khác —“
Mục Hành suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không cần.”
Bùi lão hiệu trưởng: “Ồ?”
Mục Hành: “Nếu tổ tiên của tôi đã lựa chọn ghi chép những thông tin này lại thì nhất định chúng không phải hoàn toàn vô dụng, thậm chí cả những chi tiết nhỏ bé nhất, dễ bị xem nhẹ nhất cũng có thể trở thành manh mối mấu chốt, đó cũng là nguyên nhân tôi đến tìm ngài giúp đỡ.”
Dẫu sao việc phiên dịch chính xác toàn bộ quyển sách thật sự là một công việc có khối lượng quá lớn.
Bùi lão hiệu trưởng trầm tư hồi lâu, ông nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, ngài nói không sai.”
Lúc này, dường như ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Thời An: “Nếu vậy, cậu ấy là…”
Mục Hành gật đầu: “Đúng vậy.”
Bùi lão hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt giật mình.
Chẳng trách.
Bất luận là thiên phú cổ ngữ Thời An thể hiện ra hay việc Mục Hành không chút che giấu nói ra tin tức quan trọng trước mặt Thời An, dường như cũng có thể nói thông rồi.
Bùi lão hiệu trưởng quan sát tỉ mỉ thiếu niên ngồi gần đấy.
Thiếu niên từ lúc bắt đầu vẫn luôn chẳng nói một lời, đầu cúi thấp chúi vào vài trang giấy mỏng tanh, sợi tóc mềm mại rủ xuống che hơn phân nửa gương mặt trắng nõn, dường như cậu vẫn đang nghiêm túc phiên dịch.
Đúng là một đứa trẻ tốt.
Vẻ mặt Bùi lão hiệu trưởng thoáng lộ ra sự nhu hòa, ông hạ thấp giọng, hòa ái nói: “Đứa nhỏ, thế nào rồi? Tiến triển của cháu đến đâu rồi?”
Thời An hơi kinh hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi lão hiệu trưởng, gương mặt ra vẻ trấn định bình tĩnh đáp:
“Không, không có tiến triển gì ạ.”
Đúng là một đứa nhỏ khiêm tốn.
Ánh mắt của Bùi lão hiệu trưởng càng hiền từ hơn, ông nói: “Ôi, thiên phú của cháu là ngàn dặm mới tìm được một người đấy, tuyệt đối không được tự ti về bản thân nhé.”
Ông khích lệ nói: “Nào, thử xem, phiên dịch đoạn đầu tiên xem nào, đọc cho bọn ông nghe xem, người trẻ tuổi mà, đừng sợ mắc sai lầm.”
Mục Hành gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh rủ hàng mi bạc trắng, hai con mắt màu lam trong suốt nhìn chăm chú thiếu niên đang đứng ngồi không yên trước mặt, anh nói:
“Nếu có lỗi sai nào tiền bối sẽ uốn nắn giúp cậu, không cần sợ sai.”
Thời An: “…”
Cậu quay đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Bùi hiệu trưởng, lại quay đầu nhìn ánh mắt mang theo sự cổ vũ của Mục Hành, Thời An nhỏ yếu lại bất lực siết chặt tờ giấy trong tay.
Việc này…!việc này…
Thời An lần nữa cúi đầu xuống, trốn tránh dời tầm mắt của mình lên trang giấy trong tay, cậu lắp bắp mở miệng đọc:
“Rồng, rồng, rồng là một loài…”
Đôi tai nõn nà nhẵn mịn của thiếu niên nhanh chóng sung huyết, cả vành tai đỏ bừng nóng hổi, ửng đỏ từ gương mặt lan ra tới cổ, như hoa quả nào đó chín tới, nhẹ nhàng chạm một cái là rách lớp vỏ, chảy ra chất lỏng ngọt ngào, giọng của cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Hoang, hoang dâm…”
Ánh mắt Mục Hành khẽ tối lại.
Đầu ngón tay xuôi bên người của anh không nhịn được giật giật, gần như không nhịn được xúc động muốn đưa tay véo một cái.
Rất hiển nhiên Bùi lão hiệu trưởng không có suy nghĩ nhiều.
Ông vuốt ve chòm râu của mình, cười ha ha nói: “Cháu xem, phiên dịch khá tốt đấy chứ, không nên thẹn thùng.
Về sau thử thêm vài lần là ổn thôi.”
Thời An cầm tờ giấy che khuất mặt mình, rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
Bởi vì Mục Hành và Bùi lão hiệu trưởng đều là chuyên gia trên phương diện này, vì vậy tiến độ công tác rất nhanh.
Có điều, vì tập trung vào công việc, bọn họ bận rộn một hồi liền quên cả thời gian, đợi đến lúc đi ra khỏi phòng làm việc, trời đã tối khuya.
Ánh trăng rất tròn và sáng.
Ánh trăng rọi xuống, chiếu lên mặt đất, như sương tuyết trắng nõn, sáng đến có chút chói mắt.
Thời An cúi đầu, không nói lời nào im lặng đi theo phía sau.
Cả buổi trưa hôm nay, cậu đều nghiêm túc giả làm chim cút, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản tiếng trao đổi học thuật của hai người kia truyền vào trong tai cậu, nhất là họ còn dùng loại giọng điệu cực kì nghiêm túc để thảo luân…!nội dung kì quái, thật sự làm cậu cảm thấy rất rất ngại luôn á á á á á á á!!!!
Sau nguyên một buổi chiều bị độc hại, Thời An cảm thấy linh hồn của mình sắp bay mất rồi.
Cậu chết lặng đứng sau lưng Mục Hành, cái đuôi dài không có tinh thần cụp xuống, cả thân rồng như quả cà phơi sương, buồn bã ỉu xìu, như một cái xác không hồn.
Mục Hành dừng chân, quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng, hỏi: “Kí túc xá của các cậu có gác cổng đúng không?”
Thời An không tập trung gật gật đầu.
Mục Hành cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình.
Giờ này e rằng không thể về được rồi.
Dường như anh nghĩ tới điều gì đó, nâng mắt nói:
“Đúng rồi, chiều hôm nay cậu cảm thấy thế nào?”
Thời An cả kinh, chợt nhảy lùi về phía sau: “Gì, gì cơ…?”
Hình như Mục Hành cũng không ngờ thiếu niên lại phản ứng mạnh đến vậy, anh nhíu mày, bình tĩnh nói: “Phiên dịch.”
“…!À.” Thời An nhẹ nhàng thở ra.
Mục Hành nheo hai mắt lại, bình tĩnh nhìn kĩ thiếu niên.
Dưới ánh trăng, mái tóc bạc của người đàn ông như ngọn lửa trắng noãn, mặt mày sâu sắc, tròng mắt xanh lam tĩnh mịch ẩn trong bóng râm, vẻ mặt chăm chú:
“Cậu tưởng là việc gì?”
Khi Mục Hành hỏi vấn đề này, một số đoạn ngắn có nội dung không phù hợp không thể khống chế chui tọt vào đầu Thời An.
Thời An lắp bắp trả lời: “Không, không có gì cả.”
Mục Hành không hề báo trước tiến về phía Thời An một bước.
Chân anh dài, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.
Bắt đầu từ khi nãy, xúc động vẫn luôn bị đè ép bắt đầu vùng dậy quấy phá.
Như mạch nước ngầm đen kịt tuôn ra dưới đáy lòng, nó mang đến một loại dục vọng kì dị khó có thể diễn tả bằng lời, khiến anh làm ra hành động đến cả bản thân cũng cảm thấy khác thường.
Mục Hành giơ tay lên, anh nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của thiếu niên, thoáng dùng sức, buộc thiếu niên phải ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Thật vậy à?” Giọng nói trầm thấp của Mục Hành vang lên, không hề có chút dao động cảm xúc.
“Không có gì thật mà.”
Không biết là cố ý hay vô tình, găng tay da thô ráp thờ ơ xoa nắn cằm thiếu niên, tuy rằng anh không dùng nhiều sức, thế nhưng vẫn khiến cằm Thời An xuất hiện một mảng đỏ ửng nhè nhẹ.
Thời An hơi nhíu mày, âm cuối nâng cao, dường như là sự nghi hoặc thật sự xuất phát từ đáy lòng:
“Sao cậu lại dễ xấu hổ vậy?”
Anh rủ mắt, ánh mắt tĩnh mịch khó lường rơi lên trên mặt Thời An, ánh mắt cực kì có cảm giác tồn tại do dự xâm lấn.
Thật sự khiến người ta…!muốn nhìn thêm nữa..