Thời An cúi đầu xuống, nhìn Mục Hành đang dựa lên vai mình.
Lông mi Mục Hành đang rủ xuống nhắm chặt lại, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, hình dáng xương lông mày rét lạnh sắc nét.
Dù anh đã mất ý thức nhưng môi vẫn mím chặt, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc thờ ơ, cách người ngàn dặm.
“…!Này.”
Thời An thăm dò kêu một tiếng.
Mục Hành không trả lời.
Người đàn ông hơi thở yếu ớt, mái tóc bạc dài không được buộc lại, trượt xuống như thác chảy, tản ra phủ kín bả vai Thời An.
Động tác Thời An hơi ngừng lại, ánh mắt dời xuống nhìn thân thể Mục Hành —
Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Mục Hành suy yếu đến vậy.
Thiếu niên hít mũi một cái, đôi mắt đen nhánh trong suốt chậm rãi sáng lên.
…!Quá tốt luôn!!!
Hiện tại tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để biến Mục Hành thành hổ phách sáng lấp lánh!
Đúng là đạt được mà chẳng tốn chút công sức nào*!
(*câu gốc là 得来全不费工夫 trích từ hai câu: Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy/ Đến khi có được chẳng tốn công)
Tuy cậu tạm thời bỏ qua việc đi lấy lại tài bảo của mình ở Hội đấu giá, nhưng việc ở đây lại càng khẩn cấp hơn.
Nếu Mục Hành thật sự chết hoặc rơi vào trong tay người khác thì ý định chế tác vật sưu tầm hoàn mỹ nhất của cậu sẽ vĩnh viễn bỏ xó rồi.
Thời An cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí dùng mặt mình cọ vào đỉnh đầu Mục Hành.
Cậu hạnh phúc hơi nheo mắt lại.
Bảo bối, anh sẽ lập tức vĩnh viễn thuộc về tôi.
Thời An huýt sáo.
Một phút sau, Ngựa Xương Khô to lớn xuất hiện trong hang động, nó cúi thấp cái đầu trắng hếu, trên xương sườn vẫn còn vết cháy xém, hốc mắt tối om nhìn chằm chằm nhân loại đang hôn mê trước mặt, ngọn lửa u lam điên cuồng bùng lên, mùi máu kích thích làm nó có vẻ nóng nảy.
Thời An nhìn thấu tâm tư của con ma vật vong linh này.
Cậu nở nụ cười, ánh lửa đỏ thẫm xẹt qua sâu trong đôi mắt: “Không được động vào anh ấy.”
“Mi dám thè lưỡi liếm anh ấy một cái, ta sẽ lột toàn bộ xương cốt trên người mi xuống làm củi đốt, hiểu không?”
Giọng thiếu niên mềm mại dịu dàng mang theo ý cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo sự nghiêm túc gần như tàn khốc.
Ngựa Xương Khô: “…!!!”
Dường như nó nghe hiểu được vị sát tinh này đang uy hiếp nó, Ngựa Xương Khô lập tức thu lại dục vọng đói khát thèm thuồng của mình, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, lộ ra dáng vẻ thần phục.
Thấy Ngựa Xương Khô đã bỏ ý đồ xấu, Thời An thu lại tầm mắt, mỉm cười:
“Ngoan lắm.”
Thời An trải một áo bông cướp được lên trên lưng Ngựa Xương Khô, sau đó xách ma trùng và khói đen ra khỏi túi áo, chỉ huy hai đứa nó chuyển Mục Hành đang hôn mê lên trên lưng ngựa.
Tựa như cảm nhận được hơi thở xa lạ đến gần, lông mày sắc bén của Mục Hành chau lại, ngón tay đeo găng tay hơi động đậy, dường như anh đang nỗ lực giãy giụa khỏi cơn mê, bày ra tư thế nghênh chiến.
Thời An tiến tới gần, thân mật dùng chóp mũi cọ xát gò má của Mục Hành, dịu dàng nói:
“Đừng lo lắng, ngủ đi.”
Lông mày người đàn ông thoáng thả lỏng, anh lại lần nữa nặng nề ngất đi.
Khói đen dè dặt tiến tới, mù mờ nói với ma trùng: “Ê…!tên nhân loại kia là kẻ địch của Cự Long đại nhân đúng không?”
Ma trùng: “Ừ.”
Khói đen: “Vừa rồi ta có nghe thấy mấy gã kia nói chuyện phiếm.
Vậy nên kì thật Mục Hành tới đây là để cứu Cự Long đại nhân hả?”
Ma trùng: “Ừ.”
Khói đen: “Sau đó, đại nhân bỏ không đi Hội đấu giá nữa, vòng trở lại cứu Mục Hành?”
Ma trùng: “Ừ.”
Sau khi im lặng một hồi lâu, khói đen nói: “…Mi biết ta chuẩn bị hỏi gì mà đúng không?”
Ma trùng: “Ừ.”
“Nhưng mi cũng không biết?”
“…Ừ.”
Thời An thu xếp cho Mục Hành xong, cậu quay đầu nhìn ma trùng và khói đen đang đứng bên cạnh:
“Ngốc ra đó làm gì? Đi thôi.”
Hai ma vật cực kì ăn ý nhất trí lựa chọn quên đi đề tài vừa rồi, chúng bay tới tay áo Thời An.
Một người, một rồng và ba ma vật đi ra ngoài hang động.
Rất nhanh sau đó, trong hang động to lớn không còn một bóng người.
Hai mươi phút sau.
Bóng người tầng tầng lớp lớp hiện ra, tiếng bước chân dồn dập vang vọng trong đường hầm.
Trong chốc lát, một đội lính đánh thuê tiến vào.
Gã cầm đầu nhìn bốn phía một lượt, hai mắt híp lại.
Gã tiến lên phía trước, dừng bước trước vũng máu tươi đông đặc đang lan ra, nhìn xung quanh một vòng.
Trong hang động bị liệt hỏa thiêu đốt thành một mảng cháy đen, thi thể khắp nơi, mà pháp trận trước mặt cũng đã bị phá hủy.
Gã ngồi xổm xuống, ngón tay đeo găng tay vuốt nhẹ qua vết kiếm trên mặt đất và mảng máu đã đông lại.
“Mục Hành đang bị thương, không thể đi xa.”
Gã lính đánh thuê cầm đầu đứng dậy, nói: “Cấp trên đã chuẩn bị xong hết rồi.
Chúng ta không chỉ nhận được sự đồng ý ngầm của cao tầng khu Ewen, mà còn do Mục Hành đã giết chết hai đứa con trai của Trần gia, vì vậy người Trần gia ở khu Ewen cũng nghe theo sự điều động của chúng ta.
Lần này Mục Hành trốn không thoát đâu.”
Gã ra lệnh:
“Tiếp tục phong tỏa ngọn núi này, một con ruồi cũng đừng hòng chạy thoát.
Bắt đầu tìm kiếm trải thảm toàn bộ cánh đồng tuyết Ewen, dù phải trả giá cỡ nào cũng phải tìm ra Mục Hành cho tao!”.