Tô Ngọc Kiều biết anh là người nói được làm được, nhất thời cao hứng tiến lại gần hôn anh một cái nói: “Vậy anh nhất định phải mau chóng nha, Tiểu Bảo phải đi học, em cũng ở đây rất nhàm chán.”
Lục Kiêu “ừ” một tiếng, lập tức ôm chặt lấy cô, yên lặng đè xuống vấn đề đang nảy sinh trong lòng. Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Kiêu nắm tay Tô Ngọc Kiều nói: “Ngày mai anh phải dẫn đội vào núi tuần tra, buổi trưa không về được, anh sẽ sắp xếp lính của anh tới đưa cơm cho hai mẹ con em.”
Đôi mắt Tô Ngọc Kiều buồn ngủ mở ra một khe nhìn qua: “Được, anh phải cẩn thận một chút, em và Tiểu Bảo ở nhà chờ anh trở về.”
Lục Kiêu lập tức ôm người vào lòng, mím chặt môi khẽ đáp một tiếng.
…
Buổi sáng Tô Ngọc Kiều tỉnh lại, phản ứng trong chốc lát mới nhớ lại lời tối hôm qua Lục Kiêu nói với cô, ngồi sững sờ đoán lúc này chắc chắn anh đã xuất phát rồi.
Ngoài cửa sổ mây trắng nối thành từng mảng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rải xuống nhiều đốm sáng, tươi đẹp lại rực rỡ.
Tô Ngọc Kiều rửa mặt xong ở trong bếp tìm được điểm tâm Lục Kiêu sáng sớm thức dậy làm cho cô ăn, hình thức rất đơn giản, chính là một nồi cháo trắng, thêm vài quả trứng luộc, trên gác bếp còn đặt hai cái bánh bao ngũ cốc còn thừa tối hôm qua, cùng với dưa muối xào lấy từ bếp sau căn tin.
Sau khi ăn xong điểm tâm đơn giản, Tô Ngọc Kiều dùng nước giếng rửa sạch hai cái bát không có dầu, lại dùng nước đun sôi qua một lần là xong việc.
Mặt trời trên đỉnh đầu bị tầng mây dày che khuất, tâm tình Tô Ngọc Kiều rất tốt trở về phòng thay một chiếc váy hoa xinh đẹp mang theo Tiểu Bảo định ra ngoài tản bộ để tiêu thức ăn.
Trên đường gặp Mã Yến bên cạnh lưng đeo gùi ra cửa, Tô Ngọc Kiều liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt rồi dắt Tiểu Bảo tiếp tục đi về phía trước.
Mã Yến đã dừng lại, đang chờ cô mở miệng chào hỏi:
“……”
Cô ấy tức giận nắm chặt lưỡi hái trên tay, quay đầu bước đi. Đi ngang qua một vườn đầy hoa của nhà Trương Mai, Tô Ngọc Kiều dừng lại lên tiếng chào hỏi mọi người đang ở trong sân bận rộn làm việc, sau đó tiếp tục theo hướng chân núi mà đi. Trên đầu Tiểu Bảo được mẹ chụp một cái mũ che nắng màu vàng, hấp dẫn vài con bướm nhỏ bay tới bay lui trước mặt cậu.
Cậu cũng không sợ hãi lại còn vươn tay muốn đi bắt chúng, Tô Ngọc Kiều tinh mắt nhìn thấy trong đó có một con ong mật, vội vàng lấy mũ trên đầu cậu đuổi nó đi.
“Tiểu Bảo, đó là ong mật, không thể bắt lung tung, nó chích đau lắm đấy.”
Tô Ngọc Kiều vỗ cái đầu dưa hấu của đứa con ngốc để cảnh cáo. Tiểu Bảo ngốc hồ hồ rất nhanh lại bị thu hút bởi những viên đá cuội hình dạng khác nhau bên bờ sông lọt vào tầm mắt, buông tay mẹ ra liền chạy tới.
Tô Ngọc Kiều chậm rãi đi theo phía sau, nhắc nhở con trai: “Đừng tới gần bờ sông, không được nghịch nước đâu đấy.”
Cũng may Tiểu Bảo chỉ cảm thấy hứng thú với những tảng đá nhỏ lấp lánh kia, thỉnh thoảng khom lưng nhặt lên nhặt từng cái cái một muốn đưa cho cô xem, không bao lâu sau, trong mũ nhỏ của cậu bé đã đặt đầy đủ các loại đá cuội xinh đẹp. Lúc này mặt trời dần co lại, tầng mây phía chân trời bắt đầu nhuộm lên màu u ám, gió trong núi thổi tới cũng dần dần mát mẻ hơn.
Tô Ngọc Kiều thoải mái nheo mắt, cùng Tiểu Bảo đi một đoạn đường thật dài mới chuẩn bị về nhà. Nhìn sắc trời, lát nữa rất có thể trời sẽ mưa to, Tô Ngọc Kiều một mặt lo lắng Lục Kiêu đi tuần tra biên giới ở trong núi, một mặt lại nhịn không được cầu nguyện ngàn vạn lần không nên mưa to, nếu không cô sợ mấy gian nhà tranh yếu ớt trong nhà sẽ đổ mất. Trên nửa đường trở về, giọt mưa đã khẩn trương mà rơi xuống, hơn nữa có xu thế càng lúc càng lớn. Tô Ngọc Kiều một bên lo lắng, một bên ôm lấy Tiểu Bảo nhanh chóng chạy về nhà, một tia ánh sáng ở khóe mắt lại bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa trong rừng cây đi ra.
“Bác sĩ Tiêu Trần?”