Nghĩ đến bà lão bảo vệ cháu gái, Tô Ngọc Kiều mượn hộp cơm từ căng tin rồi cầm mấy phần cơm trở về phòng y tế. Lúc đầu bà lão lắc đầu không chịu ăn đồ ăn cô mang đến, sau đó Trần Tiêu thuyết phục bà còn phải chăm sóc cháu gái nữa thì bà mới cảm ơn nhận lấy.
Buổi chiều cô không có việc gì làm, chỉ đơn giản là đến phòng y tế giúp Trần Tiêu, đổ đầy một chậu nước ấm, cùng bà lão lau người cho cháu gái và thay bộ quần áo do Trần Tiêu đưa. Trần Tiêu nghe nói cô bé này năm nay đã tám tuổi, cổ tay gầy đến đáng thương, sắc mặt xanh xao vàng vọt, Tô Ngọc Kiều lau người, cảm thấy toàn thân chỉ toàn là xương. Bà lão liên tục cảm ơn, mái tóc hoa râm và lưng hơi khom khiến Tô Ngọc Kiều tưởng rằng bà chắc hẳn đã bảy mươi tám mươi tuổi, nhưng thực ra bà chỉ mới ngoài năm mươi.
Bà trông già đi vì làm việc quá sức, bà lão không nói được tiếng phổ thông và không hiểu họ nói gì nhưng cứ cúi đầu cảm ơn họ. Sau đó họ mới biết họ tên bà là bà Hảo, lúc nhỏ bà gọi là cô Hảo, ba mẹ mất sớm, lớn lên nhờ ăn cơm của mọi nhà trong làng, cũng không có tên cụ thể. Cơn mưa không chỉ suýt cướp đi đứa cháu gái duy nhất của bà Hảo mà còn phá hủy ngôi nhà cũ của bà, khiến gia đình vốn đã nghèo khó lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng có lẽ trong đời bà chưa từng trải qua hạnh phúc, bà Hảo vốn đã quen gian khổ cũng không buồn bã đến thế, bà chỉ lo lắng cho cháu gái của mình.
Khi cơn mưa dần dần nhỏ xuống vào buổi tối, bầu trời đen tối cuối cùng cũng lộ ra một chút ánh sáng, đám mây đen dần dần tan đi, ánh hào quang cuối cùng chiếu sáng trước khi mặt trời lặn.
Các chiến sĩ ra ngoài cứu viện lần lượt trở về, các chiến sĩ nhận thuốc trị thương ngoài da trong phòng y tế cho biết, phó quân đoàn Lục và Chính ủy Tống đã đưa người đi kiểm tra các thôn xa hơn.
Mãi đến khi trời tối hẳn, Lục Kiêu mới đến phòng y tế đón hai mẹ con Tô Ngọc Kiều.
“Xin lỗi đã để em phải đợi lâu.”
Lục Kiêu ướt sũng, không ôm được con trai, thậm chí không đỡ được cô.
Gió núi lạnh thấu xương, Tô Ngọc Kiều liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh rồi đi theo anh về ký túc xá đơn trước đó để thay quần áo mà không nói gì.
Quần áo Lục Kiêu phần lớn là cất ở đây, thỉnh thoảng sau khi kết thúc huấn luyện anh cũng tới đây thay quần áo. Ký túc xá đã bật điện, ánh sáng mờ ảo chiếu vào Tô Ngọc Kiều như mang đến cho cô một thứ ánh sáng dịu nhẹ, Lục Kiêu nhanh chóng cởi quần áo ướt ra, đồng thời im lặng quan sát cảm xúc của cô.
Tô Ngọc Kiều vốn dĩ quay đầu đi không nhìn anh nhưng ký túc xá nhỏ, Lục Kiêu cố ý đi vòng quanh lấy quần áo, cô vô tình nhìn anh, sau cái nhìn này lập tức dừng lại.
“Vết bầm trên vai anh là sao thế?”
Chẳng lẽ là cô cắn vào à? Lục Kiêu nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua mảng màu tím trên vai phải, lập tức đoán được cô đang nghĩ gì, cười khẽ giải thích:
“Hôm nay lúc di chuyển đồ đạc vô tình bị va vào, không sao đâu.”
Nhìn như vậy cũng khó chịu, Tô Ngọc Kiều nhịn xuống hỏi: “Vậy sao vừa rồi anh không để Trần Tiêu lấy cho anh một ít thuốc?”
“Vết thương nhẹ này không sao, ở đây vận chuyển vật tư rất phiền phức, thuốc men luôn thiếu hụt, không bằng để lại cho người cần hơn.”
Lục Kiêu duỗi tay mặc quân phục, cài nút lại nói.
Chỉ có anh cao thượng, cô nhàn quá nên mới xen vào việc của người khác.
Tô Ngọc Kiều lại quay đầu đi, nhớ tới thái độ lúc này nên bày ra, bây giờ cô vẫn còn tức giận đấy. Thay quần áo xong, Lục Kiêu bế Tiểu Bảo từ trong tay cô, chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Tô Ngọc Kiều, sau đó hỏi: “Anh cõng em về nhé?”
Anh nhớ rằng Tô Ngọc Kiều ghét nhất đất bùn bẩn thỉu. Tô Ngọc Kiều cúi đầu nhìn đôi giày bẩn của mình, lắc đầu nói: “Không cần.”