Mới thoáng cái đã hai ngày, Tô Ngọc Kiều chưa nói với ai rằng cô đã tìm được việc làm, trong lúc đó có một lần cô đón Tiểu Bảo tan học trở về thì gặp phải cô hàng xóm Tống Hiểu. Cô ta vẫn trưng bộ dạng khó ưa thờ ơ như trước như thể người chủ động chào hỏi trước không phải là cô ta. Nhưng Tống Hiểu cũng đang cảm thấy chán nản, cô thật vất vả cảm thấy gặp được một người vợ quân nhân có thể chơi cùng, chủ động chào hỏi một hồi, lại không nghĩ tới đụng phải một cái đỉnh lạnh.
Hằng ngày cô thấy Tô Ngọc Kiều càng ngày càng tiếp xúc nhiều với những người vợ quân nhân quê mùa thất học đó, làm cô thấy khó hiểu với chuyện này, cô ta cảm thấy địa vị của mình bị hạ thấp, phải giao du với những người không cùng đẳng cấp, Ngọc Kiều không cảm thấy rằng làm vậy quê mùa lắm sao?
Nhất là ngày hôm qua khi cô từ trong miệng Trình Lệ biết Tô Ngọc Kiều tốt nghiệp đại học xong. Cô ta tại càng khinh thường cách hành xử của cô hơn.
Tống Hiểu ở khu quân sự không có một người bạn nào thân thiết, ngay cả cô cũng khinh thường Trình Lệ, cảm thấy mọi thứ chỉ là giả vờ, bản thân một chút đầu óc cũng không có, miễn cưỡng có thể nói vài câu mà thôi. Cần đây Tống Hiểu bỏ qua những người hàng xóm ngu dốt không cùng đẳng cấp của mình, cô giờ đang phiền não vì một chuyện khác. Sáng sớm ba nhận được tin tức liền gọi điện thoại nói cho cô biết.
Bộ phận hậu cần khu quân sự chuẩn bị tìm một người có trình độ học vấn tốt để thay thế bộ phận thu mua bởi vì có được bổ nhiệm tới vị trí khác mà bỏ trống chức vị này, cô vừa nhận được tin tức liền đến văn phòng quân đội xin chuyển việc.
Cô tự tin bằng cấp của mình xuất sắc trong khu này, nhưng hiện tại cô đi lại mấy lần văn phòng trực thuộc quân đội, mọi người cứ nói quanh co, Tống Hiểu do dự suy nghĩ, cô có nên nhờ vả chủ nhiệm Giang một chút hay không?
Ngay khi cô còn đang do dự, Trình Lệ lại mang đến cho cô một tin tức xấu, người hàng xóm không biết điều này lại tốt nghiệp đại học.
Sắc mặt Tống Hiểu trong nháy mắt trở nên khó coi:
“Sao cô biết?”
Trực sự Trình Lệ cũng không thích Tống Hiểu nhưng cô thích Tô Ngọc Kiều bị đè bẹp liền giải thích:
“Ngày đó tôi ở nhà sư trưởng nghe chính miệng cô ấy nói, chắc chắn cô ta cũng không nói dối trước mặt vợ sư trưởng đâu.”
Cuối cùng cô ta tiếp tục châm dầu vào lửa.
‘’Hơn nữa, lúc đó tôi cũng nghe được vợ sư trưởng sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc tốt.”
Về chuyện bộ phận hậu cần muốn chọn người trong quân đội, Trình Lệ cũng sớm nhận được tin tức nội bộ từ chỗ dì Văn Tú của cô ta, chỉ là cô ta không có hứng thú với việc vào bộ phận hậu cần nhưng cô biết, Tống Hiểu có một người ba làm lãnh đạo nhỏ ở bộ phận hậu cần tổng bộ quân khu, nên cô ta chắc chắn Tống Hiểu rất muốn công việc này. Tống Hiểu nghe lời của cô ta xong, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô đến văn phòng trực thuộc quân đội hình như là gặp qua Tô Ngọc Kiều ở ngoài cửa một lần, lúc ấy cô còn không biết cô là sinh viên đại học, ấn tượng đối với cô cũng không được tốt lắm, cho nên cũng không đặc biệt chú ý tới cô.
Trong lòng của cô ta, cùng lắm Tô Ngọc Kiều có giả cảnh tốt, lại gả cho một cán bộ quân nhân có chút năng lực, nhưng phó đoàn trưởng Lục xuất thân từ nông thôn, muốn đi từ sơ cấp đến cấp trung đoàn thì cũng là cuối của sự nghiệp, mà cô lại có gia thế quân đội, có xuất thân từ gia đình quân nhân và có hỗ trợ thì tương lai sẽ thăng tiến hơn nhiều so với người không có danh phận gì.
Cho nên sau lần đầu tiên lấy lòng, Tống Hiểu thấy Tô Ngọc Kiều không biết điều không chịu để ý tới cô ta và không nghĩ tới một ngày nào đó cô cướp lấy công việc của cô ta. Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hiểu khó chịu, Trình Lệ thấy đã đạt được mục đích liền xoay người cười đểu rời đi.