Tô Ngọc Kiều mở bình nước, uống hai ngụm trà trứng mà lúc sáng bà Hảo đã pha cho cô, sau đó lại mở hộp cơm ra. Mùi bánh hành hoa thơm phức trong nháy mắt phủ kín toàn bộ thùng xe, Nghiêm Thắng Lợi đang nói chuyện ở hàng ghế phía trước cũng đừng lại, quay đầu nhìn Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều thấy vậy đưa hộp cơm về phía trước.
“Anh Nghiêm ăn sáng chưa?”
Nghiêm Thắng Lợi rất muốn ăn, nhưng sáng sớm hôm nay vợ anh đã thức dậy nấu cháo bắp cho anh, lúc này trong bụng vẫn còn hơi no, cho nên anh chỉ có thể lắc đầu, ý bảo mình không đói bụng.
Tô Ngọc Kiều lại hỏi Hồ Lan Hương bên cạnh: “Chị Lan Hương, chị có muốn ăn bánh không?”
Hồ Lan Hương mím môi, đang muốn nói mình đã ăn rồi, lại thấy Tô Ngọc Kiều trực tiếp lấy ra một cái bánh rồi đưa sang cho cô, cười nói:
“Ăn một cái đi, dù sao em mang theo cũng nhiều.”
“Vậy chị cảm ơn nhé!”
Hồ Lan Hương cười nói.
Tổng cộng Tô Ngọc Kiều mang theo ba cái bánh hành hoa, cô ăn một cái, cho Hồ Lan Hương một cái, còn lại một cái cô đưa cho chiến sĩ lái xe, sáng sớm đã tới đón bọn họ, chắc hẳn cậu ấy còn chưa ăn gì.
Lúc bọn họ đến được thành phố là bảy giờ bốn mươi, vừa vặn bắt kịp chuyến xe khách sớm nhất vào lúc 8 giờ.
Nghiêm Thắng Lợi mua ba tấm vé từ chỗ người bán vé, ba người chia ra ngồi xuống, Tô Ngọc Kiều ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, bên cạnh vẫn là Hồ Lan Hương.
Sau khi lên xe, Hồ Lan Hương lấy ra mấy quả quýt từ trong túi xách, đưa cho Tô Ngọc Kiều và Nghiêm Thắng Lợi hai quả, cũng vì chuyện này mà quan hệ giữa hai người thân thiết hơn không ít.
Sau 4 giờ đồng hồ, xe khách chạy vào nhà ga thành phố, ba người vừa xuống xe, còn đang định đi hỏi thăm xem trang trại Mặt Trời Đỏ nằm ở đâu thì đã thấy Ngụy Trúc Căn đứng ở cửa nhà ga vẫy tay với bọn họ.
Ba người ra khỏi nhà ga, lại ngồi xe bò của Ngụy Trúc Căn lắc lư thêm hơn một giờ mới đến được trang trại Mặt Trời Đỏ.
Trang trại Mặt Trời Đỏ nằm trong một mảnh đất trũng ở giữa hai ngọn núi cao, xung quanh còn có mấy đỉnh núi hơi thấp, toàn bộ nơi này đều thuộc về trang trại Mặt Trời Đỏ.
Sau khi đi qua một ngọn núi dốc đứng, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là một nửa trang trại trồng đầy chuối tây rừng xanh mơn mởn. Ở giữa vùng trũng là một dãy những ngôi nhà tranh thấp bé vừa mới xây lên không bao lâu, theo như lời Ngụy Trúc Căn giới thiệu thì nơi đó chính là trại chăn nuôi mới xây của trang trại bọn họ.
Đất đai ở trang trại cằn cỗi, trồng lương thực thu hoạch không tốt, hoa quả thì lại không có nguồn tiêu thụ, cũng may hiện tại trại chăn nuôi đã dần dần đi đúng hướng, còn có cơ hội được hợp tác với quân đội.
Ngụy Trúc Căn vung roi một phát quất vào mông bò, bò kêu lên một tiếng, sau đó lập tức phi nhanh đến trang trại. Vừa đến đã thấy ông chủ Vương và mấy ông già đang đứng trước cửa trang trại nghênh đón bọn họ. Còn mang cả trống và chiêng đồng ra gõ, khí thế vô cùng long trọng, tựa như tiếp đón lãnh đạo đến thị sát.
Tô Ngọc Kiều có hơi ngại ngùng ở sau lưng Hồ Lan Hương, cô nhận lấy chén rượu mọi người đưa tới uống một ngụm, không nghĩ tới rượu này còn cay hơn cả rượu Trương Mai ủ nhiều.
Mặc dù chỉ nhấp một ngụm nhỏ nhưng gương mặt Tô Ngọc Kiều vẫn không chịu được mà đỏ lên, Hồ Lan Hương thấy cô không biết uống rượu, liền uống thay cô, còn nhiệt tình giải thích với các thôn dân bên cạnh:“Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy.”
Sau khi vượt qua màn chào đón của các thôn dân, ông chủ Vương thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, muốn dẫn ba người đi ăn cơm trước.
Nghiêm Thắng Lợi khoát tay, nói:”Mục đích hôm nay chúng ta tới là để bàn chuyện hợp tác, nói chính sự trước đi.”
Ông chủ Vương còn gấp hơn bọn họ nhiều, nghe nói như thế liền dẫn đám người đi tham quan trại chăn nuôi. Tô Ngọc Kiều hiểu ra và đi theo Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương, cũng không chen vào.