Trên đường về, Trần Tiêu còn phát hiện ra một cây táo gai trong rừng, tức là cây sơn tra. Những quả sơn tra trên cây đều đã chín đỏ, lau sạch rồi cắn một miếng, bột bột chua chua ngọt ngọt, đặc biệt ngon. Nhà nào cũng có trẻ con, nên hái khá nhiều về, Tô Ngọc Kiều muốn làm kẹo hồ lô cho Tiểu Bảo, cũng hái theo ba bốn cân. Đường về mệt hơn đường đi, nhưng có lẽ vì thu hoạch khá nhiều, nên Tô Ngọc Kiều cũng kiên trì đi hết. Trương Mai và Miêu Phượng hai người chăm sóc họ, vừa đi vừa nghỉ, ban người về đến khu nhà quân nhân trước giờ ăn trưa.
Tô Ngọc Kiều vừa về đến nhà là mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế không muốn nhúc nhích. Lục Kiêu đặt An An vào nôi, đến xoa bóp tay chân cho cô thư giãn, rồi pha cho cô một cốc sữa để bổ sung năng tượng. Đợi cô nghỉ ngơi đủ, anh mới bưng bữa trưa đã nấu xong lên.
Ăn trưa xong, Lục Kiêu đổ hết đồ cô mang về ra để xử lý.
Hạt dẻ và quả óc chó đều có một lớp vỏ bên ngoài, hạt thông cũng phải bóc ra.
Ăn no uống đủ lấy lại sức, Tô Ngọc Kiều đeo găng tay cũng đến giúp anh, sau đó bị Lục Kiêu đuổi đi rửa sơn tra.
Nhà có tre chặt về, Lục Kiuêu tranh thủ lúc bóc hạt thông gọt cho cô hơn chục que tre để làm kẹo hồ lô. Cô để những quả sơn tra đã rửa sạch vào chậu cho ráo nước, Tô Ngọc Kiều lấy lọ đường trắng ra chuẩn bị bắt đầu nấu nước đường. Trước đây cô cũng rất thích ăn kẹo hồ lô, cô biết kẹo hồ lô ngon nhất phải dùng đường phèn để nấu nước đường thì lớp vỏ đường bên ngoài mới giòn và không dính răng, nhưng nhà chỉ có đường đỏ và đường trắng, chỉ có thể dùng đường trắng để nấu.
Đun đường trắng trên lửa lớn cho tan chảy, sau đó chuyển sang lửa nhỏ khuấy nước đường, đến khi nước đường bắt đầu nổi bọt thì có thể tắt bếp để áo đường.
Kẹo hồ lô đã áo đường phải để trên thớt một lúc, đợi lớp vỏ đường bên ngoài cứng lại là có thể ăn được. Sau khi làm xong hồ lô đường, Tô Ngọc Kiều lấy cho Tiểu Bảo mấy xiên để mang đi chia cho các bạn nhỏ cùng ăn, cô cũng lấy một xiên ngồi cạnh Lục Kiêu cùng ăn. “Này, hôm nay anh cũng vất vả rồi, viên đầu tiên cho anh ăn. “
Tô Ngọc Kiều cười đưa hồ lô đường đến trước mặt Lục Kiêu nói. Lục Kiêu há miệng cắn một viên, còn chưa nhai đã khen ngay:”Ngon!”
Tô Ngọc Kiều cũng ăn một viên, quả sơn tra chua chua ngọt ngọt cùng với lớp vỏ đường giòn ngọt, đúng là rất ngon. Thấy cô lại đưa hồ lô đường tới, Lục Kiêu lắc đầu ra hiệu cô tự ăn đi:”Em ăn đi, anh không thích ăn đồ ngọt. “
Anh thật sự không thích ăn đồ ngọt, bình thường ăn phải đồ ăn vặt hơi ngọt một chút là sẽ vô thức nhíu mày, món ăn chua ngọt mà cô và Tiểu Bảo thích đối với anh lại đặc biệt khó chấp nhận. Tô Ngọc Kiều chỉ muốn chia sẻ với anh, thấy anh không ăn nữa thì cô tự mình ăn hết nửa xiên hồ lô đường còn lại, ngược lại làm cho An An đang được cô ôm trong lòng thèm thuồng. Dạo này An An ăn thức ăn dặm, thường thấy mọi người ăn cơm là sốt ruột, cái gì cũng muốn nếm thử một miếng, đúng là một con mèo nhỏ tham ăn.
Bây giờ bé không thể ăn đường và sơn tra, nhưng Tô Ngọc Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của con gái, thì tránh đi đầu nhọn của que tre, để bé liếm lớp đường bên ngoài quả sơn tra. Lưỡi nhỏ của An An vừa thè ra chạm vào, Tô Ngọc Kiều đã nhanh chóng lấy hồ lô đường đi, biểu cảm ngây ngô của con gái khiến cô bật cười:”Không biết An An giống ai, tính cách tham ăn này đáng yêu quá. “
Lục Kiêu bóc một quả hạt dẻ, đổ phần nhân vào trong chậu, nhìn cô không nói gì, chỉ khẽ nhếch khóe miệng. Tô Ngọc Kiều cắn một miếng hồ lô đường, mới không thừa nhận:”Em không phải là người tham ăn, chắc chắn là giống anh. “
“Ừ. “
Lục Kiêu cười cười, tính tình tốt nhận lời.
Hạt dẻ và quả óc chó sau khi bóc vỏ còn phải phơi, hạt thông cũng phải phơi khô mới có thể rang.
Nhưng hạt dẻ tươi mới hái về có thể ăn sống, cũng có thể luộc để ăn, buổi tối Lục Kiêu đã luộc cho cô một ít để nếm thử.
Hạt dẻ tươi ăn sống giòn ngọt, giống như trái cây, nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn thích ăn luộc hơn, luộc lên ăn ngọt thanh hơn.
….