Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều ra hiệu bảo anh mau đi, cô ấy ở lại dỗ dành mẹ.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã, con sẽ bảo Đan Đan đến giải thích với mẹ được không?”
May mà có em gái nói giúp, Tô Vũ nghĩ đến người vợ đang tức giận vô cớ ở trên lầu quả thực đau đầu vô cùng. Nhưng anh không biết rằng, Tô Ngọc Kiều không phải giúp anh nói chuyện, cô ấy không thêm dầu vào lửa là tốt lắm rồi. “Mẹ! đừng dọa đứa trẻ. “
Tô Ngọc Kiều bịt tai Vi Vi lại, ra hiệu cho dì Lưu đến bế An An và Tiểu Bảo về lầu. Cô ấy lại bế Vi Vi đến cửa phòng ngủ của Dương Mẫn và Tô Ái Hoa, mở cửa dỗ cô bé vào thăm ông nội. Sau đó, cô ấy kéo Dương Mẫn vẫn còn tức giận ngồi xuống phòng ăn.
Trước tiên Tô Ngọc Kiều rót cho Dương Mẫn một cốc nước ấm, lại vỗ vỗ ngực bà cho bà thuận khí:
“Mẹ, đừng vì người khác mà tức giận hỏng mất sức khỏe của mình. Mẹ thường dạy con phải bình tĩnh, không đáng đâu. “
Dương Mẫn chỉ tức giận nhất thời, giờ thấy con gái hiểu chuyện an ủi mình như vậy bà cong môi cười một cái, cảm xúc cũng không còn lớn như vậy nữa nhưng khi nhắc lại Chu Đan Đan thì giọng điệu đã không còn tốt đẹp gì.
“Mẹ không biết, giúp vợ thằng cả, đối xử tốt với vợ thằng cả ngược lại còn đắc tội với nó. Con nói xem Vi Vi mới bao nhiêu tuổi, một người làm mẹ như vợ thằng cả vậy mà lại trút giận lên một đứa trẻ. “
“Lúc trước mẹ còn tưởng là mình có chỗ nào khiến cô ta hiểu lầm, hừ, là mẹ quá mềm lòng, kết quả đến tận bây giờ mới hiểu ra là người ta căn bản không biết ơn. “
Dương Mẫn tự hỏi mình đối xử với Chu Đan Đan tuy không cưng chiều như con gái ruột nhưng từ khi cô gả vào nhà này đến nay, bà chưa từng tìm cô gây chuyện, ngược lại còn luôn nghĩ cho vợ chồng họ.
“Bây giờ lại trách mẹ, lúc trước khi Vi Vi mới sinh ra, mẹ khuyên cô nên đi làm muộn một chút thì cô không nghe. Mẹ vất vả nuôi lớn đứa trẻ, nó lại chê đứa trẻ không thân thiết với nó, cũng không nhìn xem nó mới ở cùng đứa trẻ được bao lâu. “
“Từ khi sinh đứa thứ hai, mẹ đã không hiểu vợ thằng cả nghĩ gì nữa rồi, thôi, nó đã chê đứa trẻ không thân thiết với nó vậy thì Nĩu Nĩu cũng đừng đưa cho mẹ trông nữa, để vợ thằng cả tự trông đi. “
Dương Mẫn nói xong, thấy hơi chán nản. Tô Ngọc Kiều không đành lòng nhìn mẹ mình buồn, mở miệng vẫn nuốt những lời đoán già đoán non của mình trở về. Không phải cô cố ý gây chuyện, mà là dựa vào tính tình của mẹ cô, nếu biết Chu Đan Đan không chỉ có ý kiến với bà, mà còn có ý kiến với cô em chồng này nữa, thì chuyện này thật sự không thể cứu vãn được. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào anh trai cô, nếu có thể khuyên nhủ Chu Đan Đan tốt, thì cô coi như không biết gì.
“Mẹ, anh trai con lên nói chuyện với chị dâu rồi mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai nghe chị dâu nói thế nào. “
Dương Mẫn khoát tay đứng dậy nói:”Mẹ lười quản rồi, con cũng vậy, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, mau về ngủ đi. À đúng rồi, bưng bát canh giải rượu lên cho a Kiêu uống, nếu không ngày mai nó dậy sẽ đau đầu. “
Thấy bà còn có tâm trạng quan tâm đến Lục Kiêu, Tô Ngọc Kiều cũng thấy yên tâm, quay người dặn dò dì Lưu vừa xuống cầu thang để bà ấy tối nay chú ý quan sát mẹ cô nhiều hơn rồi bưng bát canh giải rượu lên tầng.
Hành lang tầng hai tĩnh lặng, bên phòng anh chị cô không có động tĩnh gì, Tô Ngọc Kiều lắc đầu quay người về phòng mình. Dì Lưu vừa dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt rửa chân, An An cũng đã thay tã và được đặt vào trong góc giường nhỏ để dỗ ngủ, lúc này Tiểu Bảo đang nằm đối mặt với Ba. Cô vừa vào, Lục Kiêu đã mở mắt, say rượu nên ánh mắt mơ màng hơn nhiều:”Sao lâu vậy mới về?”
“Mẹ bảo con mang canh giải rượu cho anh, mau dậy uống rồi ngủ tiếp. “
Tô Ngọc Kiều đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ bàn tay anh đang để bên ngoài. Lục Kiêu nửa ngồi dậy, cầm tay cô uống hết canh giải rượu, sau đó một tay lấy bát rỗng trong tay cô, đặt vững vàng lên tủ đầu giường, tay kia vòng ra sau lưng kéo người cô dựa vào lòng mình. “Làm gì vậy, uống xong rồi thì mau ngủ đi. “
Tô Ngọc Kiều nghiêng mặt dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập quen thuộc trầm ổn bên tai, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Lục Kiêu cúi đầu, cằm cọ cọ trên trán cô, lúc này mới buông tay để cô đi rửa mặt.