*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Mẫn nghe vậy, hai chân lập tức mềm nhũn, phần lớn trọng lượng cơ thể dồn lên Tô Ngọc Kiều, nhưng vẫn không quên lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không có ai ngăn cản họ vậy?”
“Có, có người ngăn cản anh ấy nhưng không ngăn được, dì Dương nhanh đi với cháu khuyên mấy người họ đi.
”
Đại Quân cũng lo lắng, anh và Tô Vũ quen biết thời gian lâu như vậy, cũng rất lo lắng cho anh ấy.
“A Mẫn, con bình tĩnh một chút, đừng gấp gáp, mẹ và ba con ở nhà trông bọn trẻ, hai con đi trước đi.
”
Bà nội đi đến vỗ vai an ủi con dâu, bàn tay gầy gò nhẹ run.
Bà cũng rất lo lắng cho con trai và cháu trai nhưng bọn họ không thể đều hoảng sợ được, dù sao cũng phải có người bình tĩnh đưa ra quyết định.
Ông nội lau mặt bình tĩnh lại, đi đến nhà hàng xóm mượn xe ba bánh nói với bà:
“Tôi cũng đi, bà ở nhà trông bọn trẻ, tôi đi theo xem chuyện gì xảy ra.
”
Cuối cùng, Đại Quân đạp xe ba bánh, phía sau có ông nội lớn tuổi và Dương Mẫn chân tay mềm yếu ngồi trên, Tô Ngọc Kiều thì tự mình đạp xe phóng thật nhanh đến nhà máy dệt.
Bà nội đứng ở cửa nhìn bọn họ đi ra khỏi ngõ, không khỏi che miệng lau nước mắt.
Bà đóng cửa sân lại, quay lại bế hai đứa trẻ đang ngủ say vào phòng mình.
Ngõ Hòe Bắc cách nhà máy dệt khá xa, Tô Ngọc Kiều đạp xe vội vàng chưa tới hai mươi phút đã thấy cửa lớn của nhà máy dệt.
Bảo vệ canh cửa cũng đi cứu hỏa rồi, cô đạp xe thẳng vào phân xưởng đến phía trước thấy đứng xung quanh nhiều người mới bỏ xe đạp chen vào đám người.
Mới vừa vào được, Tô Ngọc Kiều nhìn thấy luôn ba Tô đang đứng ở phía trước chỉ huy, đám khói đặc cuồn cuồn bốc lên ở kho hàng, mùi vải bị đốt xộc vào mũi cô.
May mắn thay, ngọn lửa bùng phát dường như đã được dập tắt, nước đổ vào khi chữa cháy khắp nơi trên mặt đất nhưng cô nhìn quanh nhưng không thấy anh cả Tô Vũ.
Trong lúc cô đang nhìn, Dương Mẫn và những người khác cũng chen qua đám đông lên đằng trước.
“Ái Hoa, Ái Hoa, ông không sao chứ? Tô Vũ đâu? Nó đâu rồi?”
Dương Mẫn đi thẳng đến chỗ chồng mình, kéo ông ấy nhìn xung quanh rồi nhìn quanh tìm con trai.
Tô Ái Hoa cũng đang mặc đồ ngủ, ông ngạc nhiên một lúc khi thấy ba, vợ và con gái đến, sau đó đỡ vợ an ủi:
“Không sao đâu, lửa đã tắt rồi, a Vũ vào kiểm tra rồi ra ngoài sớm thôi.
“
Hôm nay xưởng dệt kịch liệt đẩy nhanh tốc độ, công nhân chia làm ba ca, ông ở lại đến gần 11 giờ đêm mới về nhà ngủ.
Nào ngờ rằng vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã có người khẩn cấp chạy đến chỗ ông, kể rằng xảy ra cháy xưởng dệt, con trai cả lao vào đám cháy dập lửa.
Tô Ái Hoa lúc đó cũng bị sốc ngang, ông vội vàng đi theo những người khác đến nhà máy, lúc đó nhân lực chữa cháy đã được tổ chức, nhân viên cũng đang tích cực dập lửa.
May mắn thay, cách đấy một thời gian, đội an ninh mới tăng cường tuần tra, kiến thức về phòng cháy và chữa cháy cũng được phổ biến nên đám cháy đã được lực lượng tuần tra phát hiện ngay khi mới bắt đầu.
Vụ cháy xảy ra tại kho chứa thành phẩm số hai nhưng được dập tắt kịp thời nên thiệt hại cũng không lớn.
Trong lúc Tô Ái Hoa đang giải thích, Tô Vũ cùng những nhân viên khác vào kho hàng kiểm tra đi ra ngoài.
Dương Mẫn lập tức chạy tới, kéo con trai lên rồi nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thấy vết tro đen trên mặt vì chữa cháy, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt.
“Mẹ, ông nội, Kiều Kiều, sao mẹ lại tới đây? Ổn cả rồi, mẹ đừng lo lắng, con không sao.
“
Tô Vũ cười toe toét, lén lút giấu cánh tay trái bị va vào kệ ở sau lưng nói.
“Còn nói con không sao! Chỉ có mình con thôi lại dám lao vào đống lửa đó thôi đúng không?”
Dương Mẫn nói được mấy câu lại bắt đầu khóc, Tô Vũ nhanh chóng giải thích với mẹ rằng lửa không lớn cũng không nguy hiểm anh mới dám xông vào.
Nhưng ai mà tin được điều này, trong nhà kho đâu đâu cũng có vật liệu dễ cháy, vừa nhắc đến là lửa đã bùng lên, làm sao có thể không nguy hiểm được?