Chỉ đến khi Tô Ngọc Kiều kinh ngạc nhìn thấy Lục Mai Hoa mặt đỏ bừng, cầm chậu nước rửa chân đến xin lỗi cô vào đêm hôm đó, cô mới cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa.
“Mai Hoa, xin lỗi, chị không biết mẹ sẽ……’’
Tô Ngọc Kiều vội vàng cầm chậu nước nóng, cô không biết mẹ chồng quan tâm đến việc cô theo vào quân đội như vậy, liên lụy đến cả cô em chồng là việc cô không nghĩ tới.
Lục Mai Hoa tuy đỏ mặt nhưng thái độ cũng tự nhiên.
“Em biết, không liên quan gì đến chị, em cũng muốn tới xin lỗi chị, trước đây em không hiểu chuyện, cho em xin lỗi, chỉ cần sau này chị và anh ba của em sống tốt, đừng nói là em mang nước rửa chân cho chị, em tự tay rửa chân cho chị cũng được.”
Lục Mai Hoa cẩn thận nhìn người chị dâu ba mà cô rất ghét trước đây, tại sao trước đó cô không nhận ra rằng Tô Ngọc Kiều xinh đẹp khi cô không nhìn người khác với lỗ mũi hếch lên?
Chỉ nhìn bề ngoài thì chị ấy rất xứng đôi với anh ba của mình nhưng tính tình chị ấy lại thất thường, anh ba của cô ấy thì lại quá tốt, anh cô xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn.
“Nhưng mà, ừm, nếu chị dám giống như trước đây, bắt nạt anh ba của em vì biết anh ấy thương chị, bắt nạt gia đình em, em sẽ, em sẽ tạt nước rửa chân vào mặt chị đấy!”
Nói đến đây, Lục Mai Hoa lén nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc Kiều, hơi chột dạ dậm chân một cái để tăng thêm khí thế.
“Phụt!”
Tô Ngọc Kiều không nhịn được cười, bưng chậu nước hai tay đau nhức, cúi xuống đặt dưới chân, trên mặt mang theo nụ cười tò mò hỏi:
“Làm sao em biết anh ba của em thích chị, anh ấy nhường chị bao giờ”
…
Tô Ngọc Kiều từng gặp ác mộng biết Lục Kiêu đối với cô rất tốt nhưng cô thực sự không biết trước đây Lục Kiêu thích cô.
Cô đặc biệt nhớ rõ lần đầu gặp nhau, bọn họ rất không vui, lúc đó Tô Ngọc Kiều mới mười sáu tuổi, Lục Kiêu lớn hơn cô ba tuổi, cùng mười sáu tuổi đã đăng ký nhập ngũ. Ba năm sau, anh đi nghỉ phép về, đi với ông nội của anh đến nhà cô thăm ông nội Tô.
Lúc đó là lúc Tô Ngọc Kiều nổi loạn và nóng nảy nhất, trước đó ông nội cô từng nói đùa với cô rằng ông đã sắp xếp cho cô một người chồng sắp cưới, vừa nghe tin anh là người ở nông thôn, cô mới nhớ ra rằng giáo viên đã đưa các cô về nông thôn để trải nghiệm cuộc sống ở quê, khi đến nơi đã nhìn thấy những cậu bé nông thôn ngốc nghếch, với làn da rám nắng và nước mũi chảy tèm nhem, lập tức khinh ra mặt.
Ông nội nói với cô rằng khi còn nhỏ họ đã chơi với nhau, Tô Ngọc Kiều không tin điều đó và làm ầm lên vì không muốn quyết định hôn sự từ khi còn bé, tình cờ Lục Kiêu và ông nội đến thăm nhà cô. Sau khi nhìn thấy người thật, cô hơi ngạc nhiên vì Lục Kiêu không giống những thiếu niên cô từng gặp trước đây.
Lục Kiêu lúc đó mới mười chín tuổi đã nhập ngũ được ba năm, cộng với điều kiện vượt trội, Tô Ngọc Kiều dù có kén chọn cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào trên dung mạo của anh. Nhưng Tô Ngọc Kiều không bị thuyết phục, cô nhìn vết bùn trên chân anh ở sau lưng trưởng bối, thầm gọi anh là anh chàng quê mùa.
Lúc đó Lục Kiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không có phản ứng, Tô Ngọc Kiều cảm thấy anh quá nhàm chán, sau đó ông nội cô bảo cô dẫn người ra ngoài đi dạo, Tô Ngọc Kiều lại dẫn mọi người đến một con hẻm hẻo lánh, hy vọng thấy anh ngượng ngùng.
Không ngờ, ngay lúc cô dẫn người vòng vèo định bỏ chạy thì Lục Kiêu đã kéo cô lại, nhốt người vào góc, phía sau là những viên gạch cứng, trước mặt cô là Lục Kiêu càng ngày càng gần làm Tô Ngọc Kiều hoảng sợ.
Lục Kiêu lúc này đang ở rất gần, không còn vẻ mặt thờ ơ như trước nữa, nhếch khóe môi, hơi nhướng mày, giống như những tên côn đồ đang ngồi xổm trên đường, không! Anh ta trông là ác hơn mấy tên xã hội đen đó quá nhiều.
Trên mặt Lục Kiêu vừa có vẻ lưu manh lại có vẻ ác độc cúi người đến gần cô, sợ tới mức cả người Tô Ngọc Kiều nổi da gà dính vào trên tường, còn không đủ tự tinh cảnh cáo anh tránh xa cô ra, nếu không cô quay về sẽ mách với ông nội.
Lục Kiêu cười lạnh, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại, nói vào tai cô điều gì đó.…