Nhìn thấy Mã Hồng Đào vừa bước vào vừa cười, hắn ta chế nhạo nói:
“Phó xưởng trưởng Mã, anh xem lại anh đi, đã hẹn người khác mà còn đến muộn. Hay là anh căn bản không coi trọng chú tôi chút nào?”
“Không, tôi xin lỗi. Lúc nãy tôi nhờ ông chủ dọn hết đồ ngon lên thôi. Nếu hôm nay cậu ăn ngon thì tiểu Khâu cũng đừng chấp nhặt chú nữa, haha.”
Khâu Chính Dân ngậm điếu thuốc trong miệng hơi cúi đầu, Lạc Thu Nhã đánh diêm, lặng lẽ đưa cho hắn châm điếu thuốc, Tiểu Khâu nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, ánh mắt tùy tiện đảo quanh trên người cô ta, ý nghĩa trong đó khiến ngón tay cô ta không thể kìm được mà run rẩy.
“Được rồi, phó xưởng trưởng nhà máy mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, thằng vô dụng như cậu sao có thể so sánh được.”
Khâu Chính Dân châm thuốc, rít một hơi dài rồi nói.
“Chú nói đúng ạ, chú Mã cháu xin lỗi. Chỉ là cháu đói quá không thể đợi được nữa nên nói chuyện không được dễ nghe, chú đừng để trong lòng nhé!”
Tiểu Khâu ngoan ngoãn nghe mắng, sau đó quay người lại cười vui vẻ xin lỗi Mã Hồng Đào.
Mã Hồng Đào còn có thể làm gì nữa, đương nhiên, hắn mặt cứng đờ tiếp tục đồng ý.
“Haha, Giám đốc Khâu đánh giá cao tôi rồi. Tiểu Khâu là một đại diện trẻ tuổi đầy triển vọng, có sự ủng hộ của anh, tôi già rồi nên không thể so sánh với cậu ấy có tương lai tươi sáng phía trước.”
Mấy người bợ đít lẫn nhau một lúc thì người phục vụ tiến lên đồ ăn, Tiểu Khâu bưng chai rượu ra rót.
Mã Hồng Đào dạo gần đây ăn không ngon ngủ không yên, trước khi dùng bữa xong không nhịn được nói:
“Giám đốc Khâu, xin ông cho tôi một ý kiến đi, tôi thực sự không biết liệu anh ta có phát hiện ra hay không, thỏa thuận của chúng ta không thể lãng phí được.
Khâu Chính Dân nheo mắt uống một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống nói:
“Không cần gấp, tôi đã có kế hoạch rồi.”
Mã Hồng Đào lo lắng, sốt ruột hỏi: “Kế hoạch gì?”
Tiểu Khâu rót rượu vào ly của chú mình, giọng nói có chút khinh thường.
“Chú Mã, chuyện này chú không cần lo lắng, cứ đợi để đảm nhận vị trí xưởng trưởng nhà máy được rồi.”
Thành công thì ít, thất bại thì nhiều, khó trách ông bị người tên họ Tô trấn áp nhiều năm như vậy, nếu lần trước bọn chúng không nhanh chóng rút lui, suýt nữa đã rút dây động rừng rồi.
Mã Hồng Đào nghe vậy, sắc mặt nóng lên, vừa khó chịu vừa tức giận nhưng lại không có gì để phản bác. Tuy nhiên, với những lời nói chắc chắn của Khâu Chính Dân, một nửa tảng đá treo lơ lửng trong lòng ông ta đã được giải quyết.
“Được rồi được rồi, vậy tôi sẽ đợi tin tức từ anh, Giám đốc Khâu. Chúng ta cạn một ly đi.”
Sau ba lượt rượu, Tiểu Khâu nhận được ám chỉ từ chú mình nên đứng dậy kéo Mã Hồng Đào đang say khướt ra khỏi phòng. Khâu Chính Dân cơm no rượu say xong thì choáng ngợp bởi ham muốn, đuổi hết đi những người thừa ở đây rồi vươn tay kéo Lạc Thu Nhã ở bên cạnh vào lòng.
“Tiểu Lạc, hôm nay cô cũng nhìn thấy đấy, cho dù là giám đốc nhà máy cũng phải cúi đầu nâng cốc kính rượu tôi. Chỉ cần đi theo tôi, cô còn lo lắng cuộc sống không tốt sao?”
Lạc Thu Nhã chịu đựng cảm giác buồn nôn, đẩy tay ông ta ra và cười gượng nói:
“Giám đốc, chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng tôi sẽ cung cấp thông tin cho ông và ông sẽ cho tôi chỉ tiêu công tác sao? Ông đang nói gì vậy.”
“Cô không cần vòng vo với tôi, tôi có thể cho cô chỉ tiêu công tác, chỉ cần tin tức cô đưa ra là là sự thật, một khi sự việc hoàn thành thì cô cũng sẽ nhận được rất nhiều quyền lợi.”
“Cô là một cô gái thông minh sớm hay muộn cô cũng sẽ hiểu ra thôi, phải không?”
Lạc Thu Nhã xấu hổ cúi đầu xuống, Khâu Chính Dân hài lòng đưa tay lả lướt khuôn mặt cô và dùng một tay xoa nhẹ cằm cô.
Đã hơn mười giờ tối, con hẻm vốn đã tối tăm vào ban ngày, lúc này càng vắng vẻ hơn, Lạc Thu Nhã loạng choạng bước ra khỏi con hẻm người nồng nặc mùi rượu, cổ áo thiếu mất hai chiếc cúc áo. Cô loạng choạng nhưng vẫn bám vào tường và bước đi thật nhanh như thể có một con thú man rợ nào đó đang đuổi theo cô.