“Đúng là người tốt không được báo đáp!”
“Sài lang hổ báo giả làm người lương thiện, thật sự quá khó rồi!”
Những lời thì thầm và chửi bới tràn ngập bên tai, mấy người đứng sau Tiểu Khâu cúi đầu. Tiểu Khâu quay lại, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người, mọi người đều nhớ lại hành vi trước đây của bọn chúng, lập tức mọi tiếng chửi bới đều im lặng. Khi cục trưởng Uông và những người khác rời đi, mọi người đều mất đi sự phấn khích và giải tán trở về nhà của mình với cái bụng đói cồn cào.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều vì ngày hôm nay. Chúng ta hãy gặp nhau vào một ngày khác nhé.”
Tô Ái Hoa tiễn họ ra ngoài. Nụ cười trở lại trên mặt Lý Chính Văn, anh nói:
“Chú Tô khách khí quá.”
Sau khi tất cả người ngoài rời đi, cảm xúc sợ hãi bấy lâu nay của Dương Mẫn cuối cùng cũng lộ rõ.
Tô Ái Hoa thở dài đỡ vợ đang nghẹn ngào trở về phòng nghỉ ngơi, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nhờ em gái đưa con gái về, còn anh thì lên xe chuẩn bị đón vợ anh về nhà.
Nếu ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tốt nhất anh nên tự mình nói ra, miễn cho Chu Đan Đan nghe người khác kể lại sẽ lại lo lắng.
Tô Ngọc Kiều cũng không bị sợ hãi đến, ngồi không yên muốn đi đón Tiểu Bảo, mọi người vừa rời đi, cô cũng không buồn nhìn xem trên tầng bị đào bới như thế nào, lập tức đứng dậy.
Vừa bước ra một bước, cô quay lại nhìn Lục Kiêu vẫn đang ngơ ngác ngồi đó, bước tới kéo anh dậy.
“Chính tai anh cũng chắc chưa được nghe thấy, Tiểu Bảo có thể gọi ba rồi, đi cùng em đón con trai về.”
Tô Ngọc Kiều không hề cảm thấy hành động của cô là đột ngột và tự phụ chút nào, trong lòng cô cho rằng Lục Kiêu chắc hẳn đã yêu cô sâu đậm từ lâu, hiện tại cô cũng thích anh, hai người tự nhiên là một đôi yêu nhau, là một đôi vợ chồng bị chia cắt nhiều năm. Cửu biệt thắng tân hôn, tại sao cô lại tỏ ra thân thiết với anh vậy.
Lục Kiêu đặc biệt không quen trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cô, lông mày anh nhíu lại nhưng anh cũng thành thật theo kịp bước đi của cô. Anh tự nhủ trong lòng rằng đã lâu rồi anh không gặp con trai mình, anh cũng muốn đi xem đứa con trai có thể chạy, nhảy và gọi ba.
Nghĩ như vậy, Lục Kiêu cố gắng hết sức phớt lờ Tô Ngọc Kiều đang nắm chặt cánh tay mình, nhớ tới lần cuối cùng anh nhìn thấy con trai Tiểu Bảo, vẫn là một đứa bé chỉ mới bảy tháng tuổi, lúc đó là mùa đông, đứa con trai mũm mĩm được quấn trong người trong một chiếc chăn nhỏ. Lúc nhắm mắt ngủ thì yên tĩnh mềm mại như một cái bánh bao béo mềm vừa mới ra khỏi nồi. Khi mở mắt ra, hai nhãn cầu đen như quả nho nhìn theo mọi người di chuyển xung quanh. Thỉnh thoảng miệng nhỏ còn chưa có răng cười khúc khích.
Trong ký ức của anh, ba mẹ anh ôm cháu trai không muốn buông ra, Lục Kiêu lúc đó ở bên cạnh nhìn, bàn tay đã cầm gỗ thép, súng, lựu đạn nhưng lại không dám ôm con trai mềm mại giống như không có xương vậy.
Thực ra, khi Tiểu Bảo được cởi ra và đặt vào lồng ngực ấm áp, tay chân bé nhỏ của bé rất khỏe, mỗi lần Tô Ngọc Kiều cho bé bú, đôi tay nhỏ bé khua khoắng của Tiểu Bảo nắm lấy tóc cô kéo lại, cô nhăn mặt đau đớn nhưng cô lại không cảm thấy mất kiên nhẫn bỏ tay con trai ra. Lúc này Lục Kiêu mới được phép đến gần cô, giúp giữ tay chân đứa con trai nhưng cô nhất quyết yêu cầu anh nhắm mắt lại, không được nhìn trộm.
Nghĩ tới đây, Lục Kiêu cánh tay vừa mới khôi phục tri giác lại chạm vào nơi nào đó, cứng ngắc không dám cử động. Tô Ngọc Kiều vô thức dùng tay ôm chặt cánh tay anh đi về phía nhà bà Giang, trên đường có người quen ở khu người nhà nhìn bọn họ, cô quay lại mỉm cười nhìn lại, không hề có ý định buông tay ra.
Lục Kiêu quanh năm ở bộ đội, đôi vợ chồng trẻ đã một năm không gặp, thật vất vả mới gặp nhau thì thân mật với nhau có làm sao, lại không phải đang yêu đương, ôm cánh tay thì làm sao, bọn họ là vợ chồng hợp pháp đấy?
Tô Ngọc Kiều là một người cực kỳ tự tin và kiêu ngạo, cô không hề xấu hổ và để ý người khác nhìn mình, Lục Kiêu giật tay không được thì mặc kệ, anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt vô cảm, để cho đôi tai bỏng rát.
“Nói cho anh nghe, Tiểu Bảo nhớ bố lắm. Mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải ôm ảnh của em và nói chuyện với ba thì mới chịu đi ngủ. Sáng thức dậy cũng phải nói xin chào với bức ảnh của anh, làm như thế khiến em cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
“……”
Tô Ngọc Kiều từ lâu đã quen với tính cách ít nói của anh, cũng không quan tâm anh có đáp lại hay không, tiếp tục nói: “Sinh nhật con năm ngoái, anh gửi cho nó một cây súng nhỏ bằng gỗ, em nói dối con rằng anh tự tay làm khiến nó vui vẻ cầm theo đi nhà trẻ khoe khoang chứ không cho đứa trẻ khác chạm vào.”
“Là tự tay anh làm thiệt.”Lục Kiêu đột nhiên nói.
“Vậy tại sao anh không tự tay làm quà cho em?”
Tô Ngọc Kiều đột nhiên hỏi:
“Anh thậm chí còn không gọi điện cho em vào ngày sinh nhật của em, chỉ gửi cho em một trăm tệ thôi.”
“……”
Lục Kiêu cúi đầu, phức tạp nhìn cô một cái, trên mặt có chút giễu cợt hỏi:”Thật sự em muốn anh gọi điện thoại à?”
“……”
Lần này đến lượt Tô Ngọc Kiều không nói nên lời, à, lúc đó cô muốn ly hôn với anh, thật sự không có khả năng mong đợi anh sẽ gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật cô, rất có thể cho dù Lục Kiêu có gọi điện đến thì cô cũng không thấy cảm động chút nào. Nhưng Tô Ngọc Kiều là ai cơ chứ, cô sẽ nhận sai à, tất nhiên là không rồi. Cảm thấy áy náy trong giây lát, Tô Ngọc Kiều tự tin bắt đầu đưa ra yêu cầu:
“Năm nay sinh nhật của em cũng sắp đến rồi, em cũng muốn một món quà sinh nhật do chính tay anh làm.”