Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 11



Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Bùi Ý cố ý che dấu sự vụng về của mình, thay trang phục dưới sự giúp đỡ của nhà thiết kế.

Không cố ý trang điểm lộng lẫy, chỉ có một bộ vest trắng viền đen, có chiếc khăn quàng ở cổ lộ ra màu sắc tươi sáng phấp phới, tóc cậu mềm mại xoã xuống.

Nhìn cậu ngoan ngoãn và đáng yêu làm cho người ta rất thích.

Từ ngày biết đến bữa tiệc này, trong lòng Bùi Ý tràn ngập chờ mong ——

Trong nguyên tác, bữa tiệc này ngoại trừ cậu là bia đỡ đạn và nhân vật phản diện Bạc Việt Minh, vai chính công thụ cùng các nhân vật phụ quan trọng lần lượt xuất hiện, đây là nút thắt quan trọng trong nguyên tác, nơi mối hận thù của bọn họ chính thức bắt đầu.

Ở đâu có nhiều người, ở đó sẽ có náo nhiệt, làm sao Bùi Ý có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Huống chi, cậu và Bạc Việt Minh đều được Bùi lão gia tử mời đến bữa tiệc này.

Thu dọn xong, Bùi Ý mở cửa đi xuống tầng.

Sau khi thay đồ xong, Bạc Việt minh đứng bên cạnh sofa trong phòng khách, hắn mặc bộ vest tam kiện (suit) đơn giản ——

Bộ đồ may phù hợp làm nổi bật tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của hắn, vai rộng eo hẹp chân dài, kiểu tóc được tạo hình kỹ lưỡng, vẻ ngoài lai giữa hai nước khiến cho hắn thậm chí còn nổi bật hơn cả những người mẫu nam hạng đầu trên sàn catwalk quốc tế, khen ngợi cũng không quá.

Bạc Việt Minh nghe thấy động tĩnh: “Bùi Ý?”

“Vâng.”

Đôi mắt Bùi Ý hơi sáng lên, khi tới gần cậu mới phát hiện ——

Từ xa, Bùi Ý có thể nhìn thấy chất vải áo khoác đen tuyền của Bạc Việt Minh có chút ánh sáng nhẹ, nhẹ nhàng nhưng lại không thiếu phần sang trọng, còn có một chút cảm giác nóng bỏng khó tả.

Mọi thứ điều ổn, ngoại trừ chiếc cà vạt hơi lệnh một chút.

Bạc Việt Minh nhìn không thấy, sợ là nhắc nhở cũng không dễ dàng sửa lại đúng chỗ.

Bùi Ý nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt hơi lệch trong hai hoặc ba giây, chứng ám ảnh cưỡng chế một lần nữa lại nổi lên, cậu nhanh chóng kéo cà vạt rồi chỉnh lại vào giữa ——

Đầu ngón tay nỏng bỏng chạm vào yết hầu Bạc Việt Minh, gây ra cảm giác ngứa nhẹ, như lưỡi đao xoẹt nhẹ qua, cũng giống như một nụ hôn nhẹ nhàng, vừa nguy hiểm lại ái muội.

Bản năng của cơ thể lớn hơn lí trí.

Bạc Việt Minh chợt cầm lấy bàn tay đang loạn trên người mình, lộ ra vẻ mặt sắc bén cùng cảnh giác: “Cậu làm cái gì?”

Bùi Ý bị một lực bất ngờ kéo về phía trước, nửa cơ thể đều nhào vào trong lồ ng ngực Bạc Việt Minh.

Cậu khó hiểu ngẩng đầu, khi nhận ra yết hầu đối phương có chút hơi đỏ, lúc này mới kinh ngạc mà hiểu ra ——

Đối với đại đa số đàn ông mà nói, yết hầu là bộ phận vừa nhạy cảm vừa nguy hiểm, người ngoài làm sao có thể tuỳ ý chạm vào?

“Cà vạt bị lệch.”

Bùi Ý nhanh chóng rút về tay, ánh mắt và suy nghĩ vẫn tập trung vào yết hầu của Bạc Việt Minh.

Mặc dù như vậy, điều này có phải quá nhạy cảm không? Hoá ra chạm vào có thể lập tức  hồng lên như vậy! Nên nói hắn ngây thơ? Hay là nên nói về phương diện nào đó….

Bạc Việt Minh ý thức được chính mình thất thố, ngữ khí nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Cà vạt lệch có thể nói cho tôi, cậu không cần thay tôi chỉnh lại.”

Suy nghĩ hỗn loạn của Bùi Ý bị đánh gãy, phát ra một tiếng trả lời mơ hồ.

Tiếng bước chân của chú khải đột nhiên vang lên, dừng lại đoạn nhạc đêm đang dang dở này, ông mang theo một người nhân viên vội vã mà vào nhà.

“Nhị thiếu gia, thứ này cuối cùng cũng được giao tới, cậu có thể thừa dịp bữa tiệc chưa diễn ra thử đeo xem.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Bùi Ý nghe thấy lời này, sự chú ý của cậu bị chiếc hộp đen trong tay chú Khải thu hút, cho đến khi đối phương tiến lại gần, thật cẩn thận mà lấy đồ vật trong hộp ra ——

Là kính mắt chuyên dụng dành cho người mắc các vấn đề về mắt.

“Sau gần tháng rưỡi chờ đợi, cuối cùng cũng được chuyển từ nước ngoài về.”

Từ sau khi bị tai nạn liên quan đến mắt, chú Khải đã liên hệ với các công ty bên nước ngoài để mua thứ này.

Loại này kính mắt này có giá trị chế tạo rất cao, có thể được tuỳ chỉnh theo nhu cầu của khách hàng, có chức năng định vị cùng cảm biến độc quyền trên kính, có thể sử dụng chế độ nghe cảm biến để cảm nhận được môi trường xung quanh mà không thay đổi tầm nhìn.

“…”

Bạc Việt Minh trầm mặc không nói, trong con ngươi hiện lên một tia thất vọng.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tâm lí của hắn thay đổi nhiều lần nhờ việc trị liệu đôi mắt, mà hiện tại chung quy là muốn dựa khoa học kỹ thuật trợ giúp để đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Nhị thiếu gia? Cậu có muốn thử một chút không?”

“Ừm.”

Bạc Việt Minh không phải là người cảm thấy có lỗi với bản thân, hắn nhanh chóng áp xuống sự u ám của mình, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác đeo kính lên rồi điều chỉnh.

Sau một lúc, quá trình thích ứng kết thúc.

Chú khải nhìn Bạc Việt Minh, hắn cuối cùng có thể đi lại mà không bị vấp ngã, trong lòng vừa vui vừa hưng phấn, nhịn không được hỏi người bên cạnh: “Tiểu tiên sinh, cậu xem nhị thiếu gia như vậy có phải còn khá tốt không?”

Bùi Ý nhìn chằm chằm Bạc Việt Minh đang đi một mình về phía họ, nói đơn giản nhưng chân thành: “Trông đẹp lắm.”

“…”

“…”

Bạc Việt Minh cùng chú Khải đồng thời sửng sốt, hai người cũng không ngờ rằng cậu sẽ trả lời như vậy.

Sau khi phản ứng lại, chú Khải mỉm cười xác nhận: “Tiểu tiên sinh, nhị thiếu gia đeo kính như thế nào trông có đẹp không?”

Bùi Ý nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Không phải cậu chưa từng thấy loại kính mắt chuyên dụng này, bởi vì chất liệu hạn chế nên những chiếc kính này đeo lên mặt người bình thường sẽ luôn trông rất cồng kềnh, nhưng Bạc Việt Minh thì khác ——

Gọng kính được nâng cấp một cách thời thượng, mắt kính hắc kim sắc vốn đã hợp trên khuôn mặt lai của hắn, cực kì hợp đến không thể bắt bẻ, hắn giống như là một người máy mô phỏng hoàn hảo nhất trong phim khoa học viễn tưởng, càng thêm vẻ cao quý mạnh mẽ.

Đẹp?

Lời khen không đáng kể này đã xua tan nỗi u ám trong lòng hắn, Bạc Việt Minh cong môi: “Được rồi, đến khách sạn thôi.”

Tiệc sinh nhật của Bạc lão gia tử được tổ chức tại khách sạn 5 sao lớn nhất Đế Kinh, khi Bùi Ý và những người khác đến nơi, rất nhiều xe sang đã xếp thành đống trước khách sạn.

Chú Khải đang ngồi trên ghế phó ở hàng ghế đầu, ông quay đầu lại nói: “Nhị thiếu gia, lão gia tử và những người khác đã mời nhiều người giàu có và quyền lực đến dự bữa tiệc này.”

Thân là nữ cường nhân Bạc lão phu nhân là trụ cột trong Bạc gia 5-60 năm, hiện giờ nằm ở bệnh viện không dậy được, Bạc lão gia tử cuối cùng cũng có được quyền lãnh đạo nhà họ Bạc và tập đoàn, có thể không hao tổn tâm trí?

Xe dừng ở trước cửa khách sạn.

“Chú Khải, ông đi theo tài xế đỗ xe, tôi và Bùi Ý vào trước.”

“Được.”

Người phục vụ tới chủ động chào hỏi ra mở cửa xe, sau khi nhận ra khuôn mặt của Bạc Việt Minh liền nói: “Nhị thiếu gia, tiệc tổ chức ở tầng 18 kim sảnh, tôi sẽ đưa ngài qua đó.”

Bạc Việt Minh từ chối sự hỗ trợ của người phục vụ, hắn thì thầm từng chữ với Bùi Ý bên cạnh: “Lát nữa đi theo tôi, đừng chạy lung tung, cũng đừng gây chuyện, hiểu chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Bùi Ý trả lời một cách nghiêm túc.

Suy cho cùng, cậu chỉ muốn xem cuộc vui chứ không hề có ý định lên cơn rồi gây rắc rối vô cớ.

Hai người bước vào phòng tiệc dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, khách mời đứng thành từng nhóm, thấp giọng trò chuyện——

“Nhìn đi, tôi nói mà, Bạc nhị thiếu gia nhất định sẽ đến đúng không? Đêm nay tốt xấu gì cũng là tiệc sinh nhật của Bạc lão gia tử, còn có thể thiếu người ta sao?”

“Mà người bên cạnh anh ta là ai nhỉ? Nhìn cậu ta trông quen quen?”

“Còn có thể là ai nữa? Là tên ngốc nhà họ Bùi đó! Tôi cá rằng tin tức về cuộc hôn nhân giữa nhà họ Bạc và nhà họ Bùi là thật sự, chắc hẳn nhà họ Bạc sẽ nhân buổi tiệc này công bố.”

“Hai người này có thể thực sự liên hôn à? Rõ ràng là bắt nạt người quá đáng không phải sao?”

Bạc Việt Minh và Bùi Ý hoàn toàn không thèm để ý những tầm mắt soi mói chung quanh, chậm rãi đi tới sảnh chính.

Bạc lão gia tử nhìn thấy hai người đến muộn, trong lòng vô cùng không vui, vì có mặt của người nhà họ Bùi nên ông ta chỉ dám thẳng mặt đổ tội cho Bạc Việt Minh.

“Việt Minh, lễ nghi của mày đi đâu rồi? Đã muộn như vậy rồi còn bắt thông gia và trưởng bối chờ mày!”

“…”

Thông gia và trưởng bối?

Bạc Việt Minh khẽ cau mày.

Bùi Ý cũng bị lời này làm nghẹn trong lòng, ánh mắt lén lút quét qua những người xung quanh.

Bùi Như Chương quen với việc giả vờ trước mặt người khác, mỉm cười dịu dàng: “Bạc lão gia tử, không sao đâu, dù sao thị lực của nhị thiếu gia không tốt, tiểu Ý nhà chúng tôi cũng không “hiểu chuyện”, không phải bây giờ hai đứa nó đã ở đây rồi sao? Cũng chưa muộn đâu.”

Cách đây không lâu, nhà họ Bùi xảy ra chuyện gà bay chó sủa, Bùi lão gia tử vốn luôn muốn giữ thể diện nay lại xấu hổ, sợ bị chỉ trích trong bữa tiệc này nên không lấy cớ thân thể không khỏe mạnh mà từ chối đến.

Ngoài vợ chồng Bùi thị thay mặt cho các trưởng bối có mặt, còn có một người đi cùng.

Đôi mắt Bùi Ý hơi nheo lại, cậu nhận ra người đối diện mà không cần suy nghĩ nhiều ——

Người này chính là em họ trên danh nghĩa của nguyên chủ, đồng thời cũng là nam chính trong tiểu thuyết 《 Hào Môn Thác Ái 》, Bùi Hoán.

Nếu có thể trở thành “nam chính”, diện mạo cùng khí chất của Bùi Hoán tự nhiên sẽ không kém bao nhiêu, theo miêu tả trong nguyên tác.

“Đôi mắt của y chứa đầy những ngôi sao trên bầu trời, chúng đặc biệt đẹp và tỏa sáng. Nốt ruồi dưới mắt giống như một ngôi sao cô đơn, ánh hào quang vẫn không hề suy giảm. Đúng như tên gọi y chỉ cần dừng lại ở đâu đó để tỏa sáng với vẻ ngoài độc đáo của riêng mình.”

“…”

Bùi Ý liếc nhìn Bùi Hoán, người trong sách biến thành hình người đang ở trước mặt cậu, cố nén xúc động mới không tuôn ra một câu: Chỉ có vậy thôi hả?

Nhìn thì cũng có vẻ ổn, nhưng không đến nỗi kinh thiên động địa.

Chỉ có thể nói tác giả đều là mắt thân nương, ước gì đem toàn bộ những lời hoa mỹ trên thế giới đều đặt lên người nam chính nhà mình.

“Tiểu Ý, con trong khoảng thời gian này ở nhà họ Bạc thế nào rồi?”

Bùi Như Chương hỏi một câu kéo suy nghĩ Bùi Ý về, trên mặt vẫn hiện lên vẻ ân cần quan tâm giả tạo: “Con từ nhỏ đến lớn cũng chưa rời gia đình đi lâu như vậy, ông nội còn có chú và dì con đều rất lo lắng.”

Đặng Tú Á bên cạnh chồng cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lần trước chuyện của bảo mẫu liên lụy tới bà ta, sau nhiều năm chung sống như vậy, lần đầu tiên bà ta bị Bùi Như Chương tát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 84

Sau đó, Bùi Như Chương đích thân xin lỗi và đưa bà ta về nhà bố mẹ đẻ, mới tạm thời gác lại chuyện này sang một bên.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Bùi Ý, tên điên chuyên gây rắc rối này, Đặng Tú Á liền cảm thấy ác ý vẫn chưa ra sạch sẽ.

Bà ta nhìn quanh những vị khách đã có mặt, rồi nhìn lên sân khấu: “Đúng vậy, Tiểu Ý không ở nhà, trong lòng tôi cảm thấy vắng vẻ.”

“Bạc lão gia tử, tiểu Ý đáng thương của chúng tôi từ nhỏ không có ba mẹ, là một người dì tôi luôn coi Tiểu Ý như con ruột của mình.”

Đặng Tú Á thở dài, cảm khái mà tỏ thái độ: “Tiểu Hoán nhà tôi có cơm ăn áo mặc, Tiểu Ý mới có, Tiểu Hoán không có thì Tiểu Ý phải có, chỉ sợ Tiểu Ý đằng sau không có ai để ý, bị người hầu coi thường rồi bỏ mặc không quan tâm!”

Những lời này không có chút cảm xúc nào, tất cả đều là diễn, âm thanh này đủ để thu hút sự chú ý của một nhóm lớn khách khứa xung quanh.

Cảm nhận được những ánh mắt đến từ mọi hướng, Đặng Tú Á muốn chính là kết quả này ——

Lỡ như tin đồn bảo mẫu đối xử tệ bạc với Bùi Ý bị truyền ra ngoài thì sao? Ở đây ngoại trừ Bùi Ý, không vị khách nào tận mắt chứng kiến cả.

Bọn họ cũng không thể làm trò trước mặt Bạc lão gia tử.

Suy cho cùng, khi tiếp xúc với các gia tộc giàu có, điều quan trọng chính là tình cảm, lòng nhân ái.

Ngay cả khi câu chuyện này kết thúc, bọn họ vẫn có thể giữ được danh tiếng ” chú dì tốt “.

“…”

Lần trước mới bị vả mặt không bao lâu, hiện tại lại tiếp tục giả vờ?

Bùi Ý nhìn chằm chằm sắc mặt Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á, trong lòng cảm thấy chán ghét, cậu muốn mượn cơ hội “nổi điên” xé nát khuôn mặt đạo đức giả của hai vợ chồng nhà này, nhưng nghĩ lại nghĩ tới lời của Bạc Việt Minh trước khi tiến vào trong khách sạn ——

“Không thể gây chuyện.”

Đúng vậy, không thể gây chuyện được.

Cuộc liên hôn này được công bố cũng đủ trở thành trò cười của mọi người, nếu cậu lại nổi điên gây chuyện có lẽ sẽ khiến Bạc Việt Minh mất mặt.

Trong vài giây ngắn ngủi, suy nghĩ Bùi Ý liên miên, cậu cố gắng tìm ra cách tốt hơn để đối phó với vợ chồng Bùi thị

“Bùi Ý.”

Trên mu bàn tay bỗng nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, Bùi Ý cụp mắt nhìn thấy ——

Bạc Việt Minh bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu ra phía sau, chính mình tiến về phía trước non nửa bước: “Chi phí ăn mặc mọi thứ đều không thiếu? Sợ bị người hầu khinh thường?”

Giọng Bạc Việt Minh ổn định, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác áp lực như sắp có bão, chiều cao vượt trội 1m9 khiến Bùi Ý dễ dàng được bảo vệ phía sau.

Bùi Ý nhìn cổ tay mát lạnh, đột nhiên liền trong lòng cảm thấy hết bực bội, dứt khoát ở phía sau không nói lời nào.

Có lẽ là không dự đoán được Bạc Việt Minh đột nhiên mở miệng, Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á liếc nhau, cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Nhị thiếu gia, cậu đây là?”

“Tôi nghe nói ——”

Bạc Việt Minh ngắt lời, trực tiếp xé nát tấm mặt nạ đạo đức giả trước mặt mọi người: “Bảo mẫu nhà họ Bùi tự mình thừa nhận, vợ chồng hai người xúi giục bà ta đánh đập, chửi rủa, k ích thích Bùi Ý quanh năm, dẫn tới tinh thần cậu ấy không ổn định, việc này nên giải thích như thế nào đây?”

“…”

Giọng nói Trầm ổn uy lực chất vấn tựa như một bàn tay tát vào mặt bọn họ, nháy mắt tát vợ chồng Bùi thị đến xấu hổ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.