Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 19



Ngủ cùng nhau?

Bùi Ý nghe thấy âm thanh dò hỏi, dưới đáy lòng điên cuồng lắc đầu.

Cậu vốn không có thói quen ngủ chung giường cùng người khác, muốn ngủ cùng Bạc Việt Minh sao? Chỉ sợ cậu phải thức trắng cả đêm.

Bởi vì thân phận của mình, Bùi Ý chỉ có thể hy vọng Bạc Việt Minh mở miệng từ chối, dù sao trong ấn tượng của cậu, đối phương cũng rất bài xích khi có người lạ trong phòng, hẳn là không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Quả nhiên, giữa mày của Bạc Việt Minh hơi nhíu lại.

Biệt viện nhỏ ban đầu đã được đặt trước, và xác nhận Bùi Ý không có mặt ở thời điểm đó.

Chú Khải là người tinh ý, chủ động mở miệng: “Nhị thiếu gia, bằng không để tiểu tiên sinh ngủ trong phòng tôi, tôi ngủ trên sô pha.”

Tài xế nói theo: “Hoặc chúng ta lấy hai cái giường ghép lại thành một, ba người có thể ngủ chung, nếu không tôi có thể trải thảm ngủ trên đất cũng được.”

Bạc Việt Minh cau mày.

Hắn không thể tưởng tượng được Bùi Ý chui rúc một phòng với trợ lý và tài xế của mình, hắn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Huống chi, chú Khải là người lớn tuổi nhất, sao có thể cho đối phương ngủ ở sô pha?

“Không được.”

“Không.”

Bạc Việt Minh và Bùi Ý đồng thanh nói, tăng thêm sự từ chối ngủ cùng trong câu nói.

Đối với Bùi Ý mà nói, hai người ngủ chung với nhau cậu đã cố hết sức thích ứng rồi, chứ đừng nói là ba người chen chúc nhau trên hai cái giường?

Cậu nghe được câu trả lời gần như đồng thanh của Bạc việt Minh, vừa quyết định nói ra ” mình sẽ ngủ trên sô pha “, thì Bạc Việt Minh đột nhiên lên tiếng: ” Phòng của ba người đã sắp xếp không thay đổi, Bùi Ý ngủ cùng tôi ở phòng chính.”

“…”

Cái gì?!

Bùi Ý không thể tin được mà nhìn qua, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

Người phụ trách nghe thấy lời này, mỉm cười nuốt lời đề nghị ” có thể sắp xếp một phòng trống khác ” xuống: “Được, Bạc tiên sinh, tôi có bảo phòng bếp làm đồ ăn, bây giờ mang bữa tối lên được không?”

Bạc Việt Minh bĩnh tĩnh đáp: ” Ừ.”

Vấn đề chỗ ở đã là ván đã đóng thuyền, mọi người đều xách hành lý về phòng của mình để sắp xếp.

Bùi Ý tiêu hóa nội tâm tràn đầy kinh ngạc, tiến lại gần Bạc Việt Minh đang uống nước như rùa bò: “Em cảm thấy… Không ổn.”

Bạc Việt Minh quay đầu hướng về phía cậu, đáy mắt một mảnh yên tĩnh: “Cái gì không ổn?”

Bùi Ý đơn giản nói: “Ngủ cùng nhau, không ổn.”

“Chỗ nào không ổn?”

Sắc mặt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, hắn không nghĩ tới chính mình lại nhịn xuống thói quen không ngủ cùng người khác, Bùi Ý lại tỏ ra không vui?

Bùi Ý không nhìn ra biểu cảm của Bạc Việt Minh, rầm rì lẩm bẩm: “Em, không thành thật.”

Đây cũng không phải lời nói dối ——

Bùi Ý khi ngủ không có cảm giác an toàn, bất kể mùa đông hay mùa hạ đều thích ôm chăn bông lớn đi ngủ, dù đi ra ngoài hay dừng chân ở đâu đó, cho dù không có tình trạng ôm chăn, nhưng cậu cũng sẽ nghĩ cách đem chăn cuốn đến thật dày rồi ôm ngủ.

Đương nhiên, có nhiều khả năng đêm nay cậu sẽ không ngủ được.

Nói những lời này, môi mỏng mím chặt của Bạc Việt Minh khẽ cong lên: “Được, tôi đã biết.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Ngoại truyện 1

“…”

Đã biết? Còn gì nữa?

Bùi Ý bị thái độ của Bạc Việt Minh làm cho không hiểu mô tê gì, chậm vài giây mới có phản ứng, nghĩ đến ba chữ ” không thành thật ” này có khả năng sinh ra nghĩa khác, hai má đột nhiên nóng lên.

“Đêm nay muộn rồi, tạm cứ thời như vậy đi.” giọng nói Bạc Việt Minh bình tĩnh, giống đang vuốt v e lông của nhóc mèo con: “Ngày mai tôi sẽ nhờ nhân viên công tác sắp xếp một giường đơn cho cậu.”

Bùi Ý trộm đánh giá kích cỡ của giường trong phòng ngủ chính, tính toán khả năng hai người chạm vào nhau.

Bạc Việt Minh cảm nhận Bùi Ý vẫn chưa buông tay, quơ quơ ly nước: “Tôi ở một mình trong môi trường xa lạ thật sự rất bất tiện, phải có người ở cùng một phòng với tôi mới được.”

Đây cũng không phải bán thảm, nhưng đủ để cho người nghe ra một tia bất lực.

Hiện tại nói đến nước này, Bùi Ý chỉ có thể miễn cưỡng nói một tiếng ” Ừm “.

Màn đêm buông xuống.

Rửa mặt xong Bùi Ý tựa người vào bên phải giường, nhìn Tham Trường trong góc đang vùi đầu ăn cơm, cùng với ổ mèo nhỏ ngay bên cạnh, nội tâm trào ra một ý nghĩ điên rồ ——

Trở thành mèo vẫn tốt hơn.

Ăn no rồi ngủ, ngủ chán rồi chạy đi chơi, còn có ổ nhỏ của riêng mình.

Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, cắt ngang một tia hâm mộ không thực tế của Bùi Ý.

Cậu quay đầu nhìn lại, Bạc Việt Minh mặc áo choàng tắm dài từ bên trong đi ra, hắn một dò theo mặt tường, cẩn thận mà thong dong kiểm tra khoảng cách từ phòng tắm đ ến mép giường.

Bùi Ý do dự hai giây, vẫn là đứng dậy đi đến bên cạnh hắn: “Ở đây.”

“…”

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay, vẫn là loại xúc cảm quen thuộc đó.

Sự cảnh giác của Bạc Việt Minh trong môi trường xa lạ biến mất không ít, tuỳ ý để Bùi Ý dẫn đường hắn thuận lợi ngồi xuống mép giường: “Tôi có nhờ người mang thêm một cái chăn nữa, họ đã mang đến chưa?”

Bùi Ý nhìn hai chiếc chăn mỏng, trong lòng có chút phát sầu: “Rồi ạ.”

Bạc Việt Minh mò mẫm chiếc chăn của mình, trải ra rồi nằm xuống: ” Vậy được, cậu cũng nên ngủ đi.”

Vì ngày mai kiểm tra, Bạc Việt Minh dự định đi ngủ sớm để điều chỉnh trạng thái.

Bùi Ý nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức im lặng chỉ mười giờ, không còn cách nào khác quấn chăn mỏng nằm xuống, nhưng mùi chăn trên người hoàn toàn xa lạ, lại không thể mang lại cảm giác an toàn trong khi ngủ.

Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh đã chợp mắt, trước khi tắt đèn nhỏ giọng gọi: “Tham Trường.”

“Meo meo!”

Tham Trường đang nằm trong ổ nghe thấy tiếng gọi, lập tức chạy lên giường, nhóc giống thường lệ, leo lên nằm bên cạnh cánh tay Bùi Ý, đầu dụi dụi vào má cậu, móng vuốt khều khều ngón tay, đặc biệt nhỏ giọng mà đáp lại: “Meo~”

Hơi thở quen thuộc xung quanh, Bùi Ý bị Tham Trường manh đến trong mắt toàn ý cười: “Ngủ ngon, cậu bé ngoan.”

“…”

Bạc Việt Minh còn chưa vào giấc, nghe thấy âm thanh bên tai, không tiếng động mà cong khóe miệng, một người một mèo ngủ trước, mèo con khẽ meo meo mà chui vào vòng tay cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Rời xa thành phố vào ban đêm luôn phá lệ yên tĩnh.

Bùi Ý sợ quấy rầy giấc ngủ của Bạc Việt Minh, nên cứ duy trì tư thế nằm nghiêng ngủ cùng Tham Trường, cậu tưởng rằng mình sẽ bị mất ngủ đến hừng đông, nhưng có lẽ là ban ngày trải qua quá nhiều chuyện, cả người cậu đều mệt mỏi ——

Sau khi bảo trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, cậu cảm thấy thực sự buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Bùi Ý chỉ cảm thấy cánh tay càng ngày càng nặng, cánh tay bị ép đến tê mỏi, một tia nhiệt nhè nhẹ bắt đầu trôi nổi, trong lúc mơ ngủ cậu không nhịn được giơ tay quệt vào chăn.

——Rầm!

Mặt đất phát ra một tiếng rơi nặng nề, kèm theo đó là tiếng mèo bất ngờ kêu: “Méo!!!”

Tham Trường vốn đang ngủ say trên cánh tay Bùi Ý, trong bóng đêm nhóc mở to hai mắt, dựng thẳng lỗ tai, ngẩng đầu lên, chậm vài giây mới xác nhận là chủ nhân nhà mình đem nhóc ” ném ” xuống giường, tức khắc rầu rĩ không vui mà kêu meo meo kháng nghị.

“Tham Trường, đừng làm ồn.”

Đáp lại nhóc, là tiếng lẩm bẩm của Bùi Ý trong lúc mớ ngủ.

Tham Trường nghe lời, tủi thân mà về ổ mèo nhỏ của mình.

Bởi vì động tĩnh nhỏ này làm cho Bạc Việt Minh đang ngủ đồng thời tỉnh dậy, hắn mất một lúc xác nhận tình huống xung quanh, đang định ngủ tiếp.

Nào ngờ giây tiếp theo, Bùi Ý đang nằm bên trái đột nhiên xoay người nhích lại gần.

Phần lớn chăn mỏng trên người đã vén lên, hơi ấm vốn được bao bọc trong chăn toả ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, khoảng cách càng gần, không khống chế được mà dính lấy Bạc Việt Minh.

“…”

Hô hấp Bạc Việt Minh hơi đình trệ.

Hắn còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, Bùi Ý đang ngủ say tựa hồ như đã tìm được mục tiêu, vòng tay gác chân lên người hắn: “Ưm~”

Thể chất của hai người có sự khác biệt rõ ràng.

Có lẽ tìm thấy nhiệt độ dễ chịu trên người hắn, Bùi Ý càng ôm chặt hơn.

“Bùi Ý? Tỉnh tỉnh!”

Bạc Việt Minh không tự chủ mà lăn yết hầu, hô hấp không ổn định: “Buông tay! Đừng, đừng ôm tôi ngủ.”

Trong lúc ngủ Bùi Ý cau mày, đầu vô thức cọ vào lồ ng ngực, giống nói mớ nhưng càng giống làm nũng hơn: “Không, đừng quấy rầy người ta ngủ.”

“…”

Sợi tóc mềm mại lướt qua môi Bạc Việt Minh, tựa như chỉ cúi đầu là có thể đặt một nụ hôn trên trán cậu, hắn thử đẩy hai lần, nhưng cuối cùng đều chỉ đổi về cái ôm càng dính người hơn.

Người trong lồ ng ngực giống như cái máy toả nhiệt, toả đến toàn thân Bạc Việt Minh nóng bừng.

Hắn bất lực hít sâu vài hơi, miễn cưỡng áp chế cơn nóng phừng phừng dưới đáy lòng, hắn không thể ngủ lại được, nhưng cuối cùng lại không nỡ đánh thức người đang say ngủ trong lòng mình.

Trái lại Bùi Ý không nghi ngờ gì đang chìm vào mộng đẹp, nhịp thở dần trở lên ổn định.

Hô hấp hai người giao nhau, tim đập đan xen.

Bạc Việt Minh trong bóng đêm cảm nhận được hết thảy, trầm mặc hồi lâu mới phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Thật đúng là, một chút đều không thành thật.”

Bị đối đãi như một cái gối ôm lớn, Bạc Việt Minh cả một đêm hầu như không ngủ được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mãi cho đến khi ngoài sân có tiếng chim hót líu lo, Bùi Ý mới một lần nữa ôm chăn trở mình lại, trong lúc ngủ khịt mũi hừ một tiếng, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

“…”

Bạc Việt Minh nhéo cánh tay tê dại của mình, xoay người nằm yên thả lỏng cánh tay, từ trạng thái buồn ngủ đến lúc mở mắt hoàn toàn.

Tầm nhìn vẫn là một vùng xám xịt quen thuộc, nhưng dần dần trở lên khác biệt, vô số hạt ánh sáng nhỏ xé toạc làn sương mù trước mắt.

Bạc Việt Minh nhận ra sự khác biệt tức khắc tập trung lại, sau khi xác nhận những hạt ánh sáng không phải ảo giác, cảm giác nhẹ nhõm lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt hắn.

Hắn không hề cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát rời giường, mò mẫm tìm đường ra khỏi phòng.

“Nhị thiếu gia? Còn chưa đến 7 giờ, sao cậu dậy sớm vậy?”

Giọng nói kinh ngạc của chú Khải đột nhiên truyền đến.

Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng bước chân, hỏi lại: “Chú Khải, sao ông lại tới đây?”

“Tôi từng này tuổi rồi, thời gian ngủ tự nhiên sẽ ngắn.” Chú Khải tới gần, đột nhiên lo lắng nói: “Nhị thiếu gia, sao mắt cậu lại đỏ thành như vậy? Khóe miệng hình như có chút…”

Bạc Việt Minh chạm vào khóe miệng có hơi đau và ngứa, giọng nói hơi thay đổi: “Không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon, khả năng có chút tê mỏi.”

“Ngủ không ngon?”

Tầm mắt chú Khải lướt qua hắn, hướng về phòng ngủ chính đang đóng kín: “Tiểu tiên sinh đâu rồi, cậu ấy ngủ thế nào?”

Trước khi cảm giác tê dại ở cánh tay hoàn biến mất, Bạc Việt Minh lại nhớ tới nhóc mèo con tối hôm qua dính người như thế nào, liền nói một câu không ý nghĩa.

“Cậu ấy rất tốt, thật sự tốt.”

“Vâng?”

Chú Khải cảm thấy câu trả lời này có hơi sai sai, nhưng nhất thời rất khó để tìm hiểu bí mật.

Bạc Việt Minh không muốn đi sâu vào cuộc nói chuyện: “Chú Khải, mang đồ vệ sinh cá nhân dự phòng đến cho tôi, tôi đến phòng rửa mặt một chút.”

Để tránh trong phòng gây ra quá nhiều tiếng ồn, đánh thức Bùi Ý còn đang ngủ.

Chú Khải trả lời: “Vâng.”

Bùi Ý ngủ một mạch tới 9 giờ, ánh nắng ngoài phòng vừa vặn cho Tham Trường tắm nắng, mà một bên đã không thấy bóng dáng Bạc Việt Minh đâu, hẳn là đến giờ ra ngoài kiểm tra rồi.

Đã lâu rồi cậu chưa có một giấc ngủ sâu và yên bình đến vậy.

Bùi Ý tỉnh lại chỉ cảm thấy tay chân mình nhũn ra, nhưng tinh thần đặc biệt khoan khoái: “Thoải mái quá ~”

Tham Trường đã sớm ra khỏi ổ mèo, nghe thấy trên giường có động tĩnh, lập tức nhảy lên mép giường, chui vào lòng Bùi Ý dụi dụi đầu nhỏ vào lồ ng ngực: “Meo ~ meo ~”

Tiếng mèo con không ngừng kêu, phảng phất như muốn đem ấm ức ” nửa đêm bị ném xuống giường “cùng nhau nói ra.

Nhưng Bùi Ý người không hiểu tiếng mèo, thậm chí hoàn toàn không nhớ tới hành động của mình vào tối hôm qua, cậu bế Tham Trường lên mà xoa lông mao, thừa dịp bên cạnh không có người mà hôn lên đầu nhỏ của nhóc ——

“Ừm ừm, nhờ có Tham Trường của chúng ta mà tối qua anh có thể ngủ ngon như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.