*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chiếc xe dừng lại bên ngoài trang viên Bạc thị.
Cánh cửa xe việt dã*1 màu đen mở ra, Tần Dĩ Thuấn xuống xe, đôi chân dài phá gió đi tới.
Hàng ghế đầu chậm rãi hạ cửa sổ, Bạc Việt Minh ngồi cạnh Bùi Ý là người đầu tiên lên tiếng: “Tần tiên sinh, đường đến trang viên Bạc thị, anh cũng đã biết rồi.”
“Ừ.”
Tần Dĩ Thuấn thuận miệng trả lời.
Ánh mắt y dán trên mặt Bùi Ý, mang theo một tia quật cường cuối cùng, một lần nữa hỏi: “Tiểu Ý, em thật sự không muốn cùng anh rời đi sao? Nếu sợ ông ngoại và đám người trong nhà chính tức giận, anh…”
Bùi Ý như cũ kiên định lắc đầu từ chối lời mời của y.
“….”
Tần Dĩ Thuấn nhìn ra được Bùi Ý nguyện ý ở lại nhà họ Bạc, bại trận, y đành phải kịp thời dừng chủ đề lại: “Được rồi.”
Trong mấy năm không ở Đế Kinh, y hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai nên có, trong trường hợp này, y làm sao có quyền quyết định ép buộc đối phương ra quyết định những thứ mà cậu không muốn?
Tần Dĩ Thuấn sửa lại chủ đề: “Có điện thoại không? Anh để lại cho em phương thức liên lạc.”
Bùi Ý chậm rì rì lấy điện thoại từ trong túi ra, ngoan ngoãn đưa qua.
Vì tránh cho chú Khải và những người khác hoài nghi, điện thoại của cậu không cài bảo mật, ngay cả những APP dư thừa cũng chưa download qua.
Mặc dù như vậy, Tần Dĩ Thuấn cũng rất chú trọng đến quyền riêng tư của cậu, chỉ là xác nhận phương thức liên lạc hai bên rồi trả lại.
“Tiểu Ý, lần này anh ở lại Đế Kinh không đi nữa, về sau vô luận gặp phải vấn đề gì, em đều có thể trực tiếp gọi điện thoại tìm anh, đã biết chưa?”
Bùi Ý giả bộ hiểu vài giây, gật gật đầu.
Bạc Việt Minh ngồi ở rìa nghe thấy Tần Dĩ Thuấn giải thích cùng dặn dò, tâm tình vi diệu mà đưa ra lời mời: “Nếu Tần tiên sinh và Bùi Ý đã lâu không gặp, không bằng đi vào trong ngồi một chút?”
“Không cần, tôi còn có việc muốn xử lý.”
Tần Dĩ Thuấn thật sự muốn trò chuyện nhiều hơn với Bùi Ý, nhưng bây giờ không phải lúc——
Nếu hôm nay Tôn Nghiệp Long làm gì với Bùi Ý, thì nhà họ Bùi và Bùi Hoán chắc chắn sẽ có liên quan đến chuyện này, y nhất định phải nghĩ cách đòi lại toàn bộ!
Quan trọng nhất chính là, tuyệt đối không thể để Tôn Nghiệp Long tiếp tục tìm Bùi Ý gây chuyện.
Tần Dĩ Thuấn nghĩ đến có khả năng mình sẽ dính líu đến Bạc thị, liền nói thẳng không cố kỵ: “Bạc nhị thiếu gia, nếu hai nhà xảy ra chuyện, mỗi người chúng ta xử lí riêng được không?”
Bạc Việt Minh là người thông minh: “Có thể.”
Tần Dĩ Thuấn nghe được câu trả lời, lại đánh giá hai mắt Bạc Việt Minh ——
Nếu có thể làm Tiểu Ý cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Bạc, người này có lẽ có một ít bản lĩnh trên người.
Nhưng dù vậy, Tần Dĩ Thuấn vẫn cảm thấy không vui vì cải trắng nhà mình bị hái đi.
Tần Dĩ Thuấn khẽ nhíu mày, không quên bày ra tư thái người một nhà với Bùi Ý:”Bạc nhị thiếu gia, để tôi nói trước mấy câu với cậu, tôi vẫn luôn lo lắng….”
“Nếu vào một ngày nào đó Tiểu Ý ở Bạc thị chịu ấm ức, hoặc là chuyện tương tự xảy ra như ngày hôm nay….Đến lúc đó em ấy không muốn rời đi, tôi cũng sẽ cưỡng chế đưa em ấy đi.”
Ánh mắt Bạc Việt Minh ẩn dưới tròng kính thay đổi, không nói gì.
Tần Dĩ Thuấn nói xong ” cảnh cáo “, quay đầu nhìn Bùi Ý, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Tiểu Ý, chờ thêm hai ngày nữa, anh đưa em đi ăn ngon.”
Bùi Ý lén lút liếc nhìn Bạc Việt Minh bên cạnh, cười cười: “Vâng ạ.”
Tuy rằng hai người lần đầu gặp mặt, nhưng cậu có ấn tượng không tồi về người anh họ trên danh nghĩa này.
Tần Dĩ Thuấn nhìn em trai nhà mình cười tươi, mất mát buồn bực đều biến mất, sau khi tạm biệt Bùi Ý y ngồi trở lại trên xe việt dã, quay xe tạo thành một vòng chữa U xinh đẹp, nghênh ngang mà rời đi. Bùi Ý thò ra non nửa đầu, nhìn chiếc xe lao vun vút ra khỏi địa phận nhà họ Bạc, nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “Wao——”
Cậu vừa mới liên tưởng ra.
Chiếc xe việt dã được cải tạo này, nếu ngồi rồi lái xe chắc chắn sẽ rất ngầu!
“…”
Bạc Việt Minh nghe thấy nhóc mèo con bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc cùng cảm thán, hàm dưới càng thêm căng chặt: “Lão Phó, đóng cửa sổ, lái xe đi vào.”
” Vâng.”
Một lúc sau, xe lái vào trang viên, ngừng ở cửa biệt thự độc lập.
Bùi Ý nhớ tới mèo con Tham Trường bị nhốt trong phòng, vừa xuống xe liền chạy trở về phòng.
“Bùi…”
Tay Bạc Việt Minh chạm đến khoảng không trống rỗng, đồng tử màu xanh lam tựa hồ lại nồng đậm hơn.
Chờ chú Khải ở ngoài xe phát hiện ra cảm xúc thất thường của hắn, âm thanh nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nhị thiếu gia, Tần tiên sinh là lo lắng cho tiểu tiên mới nói ra những lời này, tôi nhìn tác phong hành sự của cậu ấy, không giống như là người chơi tâm nhãn*.”
*玩心眼: Những người tâm cơ, lòng dạ hẹp hòi đầy âm mưu.
Bạc Việt Minh dựa vào chính mình xuống xe, thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy, nhưng khả năng phán đoán một người tốt xấu vẫn không hề biến mất.
“Nhị thiếu gia, hôm nay tôi nhìn toàn bộ quá trình.” Chú Khải ý vị thâm trường mà nhìn Bạc Việt Minh, cười khuyên giải: “Tiểu tiên sinh và Tần tiên sinh tuy rằng có quan hệ huyết thống, nhưng hiện tại cậu ấy hiển nhiên càng thân cận với cậu hơn.”
“Nhìn tiểu tiên sinh vừa mới chạy nhanh vào cửa, hẳn là đã coi nơi này như nhà của mình, không hề rụt rè hay câu nệ chút nào.”
Khóe miệng mím chặt của Bạc Việt Minh giãn ra, cười hừ một tiếng: “Câu nệ? Tôi thấy cậu ta chạy trốn so với mèo hoang nhỏ còn chạy nhanh hơn.”
Chú Khải mỉm cười không nói.
Chủ tớ hai người vững bước tiến vào phòng trong.
Chú Khải đi theo bên cạnh Bạc Việt Minh, nhìn hắn dựa vào chính mình thuận lợi vào nhà, với tư cách làm trưởng bối dưới đáy lòng ông cảm thấy vui mừng thay cho hắn.
Ông nhìn thoáng qua thời gian, đề nghị: “Nhị thiếu gia, thời gian lúc này đã quá giờ ăn tối, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn khuya nhé? Nếu cậu và tiểu tiên sinh đói bụng, có thể ăn tạm một chút đồ ăn lót bụng?”
“Ừ.”
Bạc Việt Minh gật đầu.
Ở bữa tiệc gặp lại chuyện này một lần, chỉ sợ Bùi Ý kinh hồn táng đảm đến không thể ăn được, cũng nên chuẩn bị một chút.
Tiếng bước chân chú Khải càng lúc càng xa, Bạc Việt Minh một mình ngồi trên sô pha, lấy điện thoại gọi cho bạn tốt*
* Gọi bằng giọng nói, vd: ” Hey Siri, gọi cho….”
Không đến nửa phút, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Yến Sầm: “Alo, Việt Minh?”
“Là tớ, công việc của cậu xong rồi sao?”
“Tớ đang tiến hành chuẩn bị đầu tư dự án mới, nếu chuẩn bị xong thì mới có thể đánh giá rồi sàng lọc, nhưng trước mắt đã chọn ra bốn dự án không tồi, còn một chỗ trống cần phải xem lại.”
Hai người hợp lực sáng lập công ty đầu tư, sau khi có quyết định của ban lãnh đạo cấp cao trong công ty, có kế hoạch chuyển trọng tâm trở về Trung Quốc để phát triển, trong kế hoạch năm nay và sáu tháng cuối năm trước, để phát triển năm dự án trọng điểm phải xem thử nghiệm trước.
Vòng đầu tư này liên quan đến cơ sở tương lai của G.M ở Trung Quốc, bất luận là chuyện gì, lựa chọn dự án nào đều không thể qua loa.
“Trước mắt số tiền đầu trong bốn dự án mới đều nằm trong ngân sách của chúng ta, một tiếng nữa tớ sẽ đưa văn kiện cho Lâm Chúng, để cậu ta sắp xếp cho cậu xem xét?”
“Được.”
Yến Sầm nói xong chính sự, hỏi lại: ” Cậu tìm tớ có chuyện gì quan trọng sao?”
Bạc Việt Minh từ chối khách sáo của bạn tốt: “Ừm, là có chút chuyện phiền cậu đi tra.”
Hắn nhớ tới mọi chuyện xảy ra không lâu trước đây, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp tại Đức, Tôn Nghiệp Long, cậu tìm người giúp tớ âm thầm điều tra, thông tin của ông ta càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.”
Yến Sầm dừng hai giây, từ đầu đến cuối đều không nói gì: “Oke, có tin tức tớ sẽ gọi lại cho cậu.”
Bạc Việt Minh trả lời: “Cảm ơn cậu, chờ khi nào rảnh tớ mời ăn một bữa.”
…
Tham Trường một mình ở trong phòng cả buổi chiều, khi Bùi Ý về nhà, cậu chơi với nhóc một hồi lâu, mới tùy ý để nhóc đi xuống tầng tự do chơi đùa.
Dù sao chú Khải và những người khác đều ở nhà, Tham Trường lại thông minh, không có ai dám chọn thời điểm lúc này để động thủ với nhóc.
Bùi Ý khoá cửa lại, đăng nhập vào trang web diễn đàn ” Du Đồ ” quen thuộc.
Leng keng Ding Dong.
Âm thanh tin nhắn, tin tức dồn dập truyền đến, bốn tin nhắn chưa đọc lập tức xuất hiện trong hộp thư riêng.
Bùi Ý bấm vào xem qua, mới phát hiện là tin nhắn của Lê Vu An gửi tới, thời gian gửi là nửa giờ trước.
“Will tiên sinh, anh có ở đó không? Tôi mấy ngày nay cẩn thận suy xét lời đề nghị hợp tác của anh nói với tôi ——”
“Tuy rằng tôi cảm thấy rất hứng thú với bản thảo và cách thiếp lập trò chơi《 Mạt Vụ 》, tôi cũng tin rằng góc độ sáng tạo cùng với đồ hoạ mở rộng có thể hấp dẫn không ít người chơi, với game sáng tạo như vậy có thể trụ tại trên thị trường Trung Quốc, cũng thu được lợi nhuận khổng lồ, nhưng chuyện này phải căn cứ vào tài chính đầu vào của một công ty trò chơi, đội ngũ phát triển chuyên nghiệp.”
“Không dám giấu giếm, hiện tại trò chơi Lê Minh gần như đã xuống dốc, thứ nhất không đủ tiền để bắt đầu tạo ra một trò chơi, thứ hai không có đội kỹ thuật mạnh mẽ, đây không phải mảnh đất tốt cho sự phát triển của 《 Mạt Vụ 》.”
“Tôi không muốn tác phẩm của anh cẩn thận tạo ra lụi bại trong tay tôi, cho nên thật xin lỗi vì không thể ứng lời đề nghị hợp tác của anh, chúc anh tìm được người hợp tác thích hợp hơn.”
Bùi Ý đọc tin nhắn của Lê Vu An từ đầu tới cuối, trong mắt tràn ra tán thưởng: “Xem ra mình quả thực không chọn sai người.”
Với cậu mà nói, hợp tác thẳng thắn và trung thực là điều quan trọng hơn bất cứ cái gì khác, nếu con đường xuống dốc sắp kết thúc, vậy đây chẳng phải là thời điểm tốt nhất để xoay người từ dưới chân núi lên tới đỉnh sao?
Bùi Ý gõ chữ trả lời: “Lê tiên sinh, tôi khâm phục tính thẳng thắn và tính trung thực của cậu, nhưng tôi cho rằng từ bỏ cơ hội tốt tuyệt đối không phải là lựa chọn của người thông minh, không có điều kiện thì hãy tạo điều kiện, không có tài chính vậy nghĩ cách kéo vốn đầu tư.”
—— leng keng.
Máy tính truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Lê Vu An đang chờ hồi âm đứng dậy, nhanh chóng mở khung hộp thoại, y thấy Will gửi tới một đoạn tin nhắn, khóe miệng không khỏi tràn ra tiếng cười khổ.
Y sao mà không biết tầm quan trọng của cơ hội tốt?
Y sao mà nhìn không ra 《 Mạt Vụ 》 rất có khả năng kéo trò chơi Lê Minh trở lại một thời đỉnh cao?
Không có tài chính vậy nghĩ cách kéo vốn đầu tư? Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là một câu có thể dễ dàng nói ra.
Không phải Lê Vu An không muốn nỗ lực, nhưng sự thật chính là ——
Hầu như không có nhà đầu tư nào trong Đế Kinh xem trọng trò chơi ” Lê Minh ” của bọn họ, mà 《 Mạt Vụ 》hoàn toàn không phải là một dự án trò chơi nhỏ có thể hoàn thành trò chơi với một số tiền nhỏ được.
Lê Vu An từ chối đối với trò chơi này, càng có rất nhiều bất đắc dĩ và không cam lòng.
Đang lúc y suy nghĩ nên giải thích rõ ràng như thế nào, Will ở bên kia màn hình gửi đến đến một đoạn tin nhắn đơn giản:
“G.M Capital*2, thử tìm công ty bọn họ thử xem.”
Lê Vu An nhìn thấy cái tên công ty vô cùng xa lạ, lập tức lên baidu tra tên công ty, đọc được mấy dòng, ánh mắt y chợt dừng lại ở một cái tên ——
Giám đốc điều hành, Yến Sầm.
“…”
Lê Vu An vô thức nín thở, nhanh chóng xem qua giới thiệu cơ bản của G.M.
Công ty đầu tư này từ khi sáng lập đến nay vẫn luôn ở nước ngoài phát triển, tuy rằng thời gian thành lập không dài, các dự án mà họ đầu tư trong những năm đầu tiên đã trở thành những dự án mới trong ngành với lợi thế phát triển tuyệt đối, hiệu quả rất đáng nể.
Vì thế, G.M cũng đã dựa vào cổ đông trở thành một con hắc mã trong giới đầu tư nước ngoài, trong những năm gần đây đã mở rộng quy mô như chẻ tre.
Lê Vu An hít sâu một hơi, ép mình phản hồi lại tin nhắn: “Will tiên sinh, công ty này vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, có thể tiếp nhận dự án đầu tư của chúng ta sao?”
Phía bên kia tự tin trả lời: “Có chứ, bọn họ đang thành lập chi nhánh công ty bên Trung Quốc.”
Lê Vu An không hoài nghi tin tức của Will.
Y rút ra điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc, không châm lửa, mà chỉ cắn ở môi và răng để tập trung.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức đặt trên bàn, mỗi một chút đều thúc giục Lê Vu An, tầm mắt y dừng lại trên trang web chính thức của G.M một lúc, do dự mãi những vẫn lựa chọn trả lời ——
“Will tiên sinh, quy mô hiện tại của trò chơi Lê Minh không đáp ứng được tiêu chuẩn mục tiêu đầu tư của họ, có thể nói là kém rất xa.”
“Xin lỗi, tôi không nắm chắc.”
Khi đánh đến hàng chữ cuối cùng, Lê Vu An hung hăng cắn mạnh điếu thuốc, ánh mắt ảm đạm.
Nếu đổi lại là một công ty khác, hoặc những người khác, có khó khăn đến đâu y đều nguyện ý thử một lần, nhưng…
“Leng keng!”
Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn một lần nữa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Lê Vu An.
Will: “Tiểu Lê tổng, tôi nghĩ cậu nghĩ sai rồi, chính dự án trò chơi 《 Mạt Vụ 》đã thuyết phục G.M đầu tư chứ không bản thân trò chơi Lê Minh.”
Đi thẳng vào vấn đề.
Lê Vu An ức chế không kìm được mà hừ một tiếng, lắc đầu cười khổ: “Người này nói chuyện thật đúng là không cho mình chút mặt mũi, thậm chí còn hơn cả mình.”
Bỏ qua trò chơi và hợp tác sang một bên, Lê Vu An thực sự muốn gặp mặt trực tiếp will đại thần, trực giác của y cảm thấy tính cách hai người có thể hợp nhau.
Will bên kia tiếp tục gửi tin nhắn: “Tôi nghe nói Tiểu Lê tổng trong thời gian học ở trường đã có học qua các chương trình liên quan đến quá trình đầu tư?”
“Một khi đã như vậy, tại sao không chuyển sang góc nhìn của một nhà ” đầu tư ” để giải thích những lợi thế trong trò chơi của chúng ta? Ngoài ra, cậu cũng nên tìm hiểu xem lợi thế của bản thân nằm ở đâu.”
“…”
Lê Vu An nhìn chằm chằm hai hàng tin nhắn nhắc nhở, không tiếng động mà cân nhắc hồi lâu.
G.M Capital, Yến Sầm.
Y nên tìm lợi thế của bản thân ở đâu đây?
Hàng sương mù bấy lâu nay đọng lại trong lòng y dường như đã tìm được lối ra, cuối cùng tan hết sương mù, y cười than chọn gõ chữ trên bàn phím trả lời ——
“Cảm ơn, tôi sẽ thử xem.”
Bùi Ý thấy câu trả lời của Lê Vu An, vừa lòng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Chúc cậu thành công, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Lời cuối cùng vừa nói ra, bên ngoài phòng khách nhỏ truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Lực chú ý của Bùi Ý dời khỏi màn hình, cậu tắt máy tính đi, đứng dậy mở cửa kiểm tra tình hình ——
Bạc Việt Minh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ, trên bàn trà vừa mới khui một chai champagne: Tham Trường xuống tầng chơi cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
“Meo ~”
Tham Trường chú ý tới bóng dáng Bùi Ý, mở miệng làm nũng kêu to, thân mình lại ở trên đùi Bạc Việt Minh vuốt v e thoải mái đến không nhúc nhích được.
Bùi Ý nhớ hôm nay mình ở trong bữa tiệc mới uống non nửa ly champagne, hậu tri hậu giác thở dài, ánh mắt cậu dán chặt lên champagne mới khui trên bàn trà, thong thả tới gần, cẩn thận phân biệt ——
Boërl & Kroff.
Quả nhiên vẫn là mặt hàng tốt.
Bạc Việt Minh cảm giác Bùi Ý đi đến đứng trước mặt mình, liền hỏi cậu: “Muốn uống thử một chút không? Vị ngon hơn nước trái cây lần trước của cậu.”
“…”
Bùi Ý nhớ tới tửu lượng đáng xấu hổ của mình, uống một ly đã gục trong bữa tiệc lần trước, gương mặt dần nóng lên vì bị trêu chọc.
Nhưng cậu thật sự nhịn không được dụ hoặc của ly champagne, giả vờ ngoan ngoãn háo hức: “Vâng, một xíu thôi.”
Bùi Ý nghĩ Bạc Việt Minh có khả năng sẽ từ chối, nhưng không ngờ được đối phương lần này lại đồng ý: “Có thể, cậu đi lấy cái ly đến đây.”
Bùi Ý nhìn vào các loại ly trên tủ rượu, biết chúng nó được chuẩn bị cho các chai rượu khác nhau.
Nhưng vì tránh cho lòi đuôi, cậu chỉ chọn chiếc ly uống nước bình thường.
Bạc Việt Minh đặt ly rượu xuống, dùng
cảm giác cầm chai champagne đã khui, đơn giản ngăn Bùi Ý tự mình rót rượu: “Đưa ly cho tôi.”
Ánh mắt Bùi Ý trông mong mà đưa qua, trong mắt ẩn chứa chờ mong mà nhìn Bạc Việt Minh rót rượu đổ vào ly ——
Một tầng rượu mỏng, ít đến đáng thương.
“Hả?”
Bùi Ý há hốc mồm, nhịn không được thấp giọng phát ra một tiếng.
Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh này, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Cậu nói một chút, thế này đủ chưa?”
“…”
Đủ chưa?
Anh không biết xấu hổ sao mà còn hỏi tôi!?
Ngày thường cậu không chỉ cho Tham Trường uống một ít sữa bò đâu!
Trong lòng Bùi Ý phun tào, bên ngoài cậu chỉ có thể yên lặng biểu đạt cảm xúc buồn bực của chính mình.
Bạc Việt Minh tựa hồ đã nhận ra cảm xúc của cậu thay đổi, nhẹ nhàng rót thêm thêm một chút: “Một hai ngụm là đủ rồi, tửu lượng cậu không cao, nếu uống nhiều quá nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Bùi Ý nhớ tới tửu lượng hiện tại của mình, yên lặng duỗi tay cầm ly về bên mình, miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.
Ít thì ít.
Có còn hơn không.
Chờ đến khi luyện ra tửu lượng như trước đây, cậu nhất định phải uống hết cả tủ rượu này trước khi rời đi!
Bạc Việt Minh không biết ý nghĩ của Bùi Ý, hắn rũ mắt, một lần nữa cầm lấy ly rượu của mình lên quơ quơ.
Tầm nhìn của hắn không còn chứa đựng khoảng không xám xịt từng khiến cho hắn nản lòng và buồn bực, những đốm sáng tượng trưng cho hy vọng đó lan rộng và phóng đại từng chút một, giờ đây mọi thứ trước mắt hắn giống như một nhóm ánh sáng mờ ảo.
Thỉnh thoảng khi nhíu mắt, cũng có thể nhìn thấy hình dạng ngắn ngủi của một vật thể.
Bạc Việt Minh ngẩng đầu tìm phương hướng Bùi Ý, đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn ôm khúc mắc: “Bùi Ý, hôm nay ở trong bữa tiệc là tôi sơ sót, Bạc Quan Thành và Tôn Nghiệp Long tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Bùi Ý lắc nhẹ cái ly, đồng ý.
Vạn nhất nếu Tôn Nghiệp Long sau khi tỉnh lại muốn truy cứu trách nhiệm, cậu xác thật phiền đến Bạc Việt Minh xử lý thay cậu.
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Bạc Việt Minh uống một ngụm rượu, nội tâm phức tạp dần dần xuất hiện trên lông mày nhíu chặt.
Bùi Ý giương mắt nhìn thấy, sau đó chủ động bổ sung: “Nhị ca, em không sao hết, không, không trách anh.”
“…”
Ngón tay đang cầm ly rượu của Bạc Việt Minh chợt dùng sức, cảm giác bất lực sụp đổ.
Chuyện ngày hôm nay ngoài ý muốn xảy ra, quả thật thực khiến hắn lo lắng.
Bạc Việt Minh tưởng tượng mình mang theo Bùi Ý đến bữa tiệc, lại bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy, sơ ý, thiếu chút nữa khiến Bùi Ý gặp chuyện.
Loại bất lực không thể khống chế dần nổi lên trong tâm hắn, đã lâu lắm rồi Bạc Việt Minh lần đầu tiên quan tâm đ ến đôi mắt của mình, cũng chính vì vậy, hắn mới đặc biệt để ý đến sự xuất hiện của Tần Dĩ Thuấn.
Bạc Việt Minh uống một ngụm rượu, làm lạnh cảm xúc: “Hôm nay vì sao không muốn theo anh cậu rời đi?”
Bùi Ý nhất thời đoán không đoán ra tâm tư Bạc Việt Minh, tạm dừng trong chốc lát hỏi lại: “Vì sao, phải đi?”
Bạc Việt Minh bình tĩnh lại, hiếm khi tự mình bóc trần miệng vết thương: “Mắt tôi không tốt, đưa cậu ra ngoài cũng không có biện pháp phát hiện ra nguy hiểm, giống như ngày hôm nay vậy.”
Để tay lên ngực tự hỏi, Bạc Việt Minh không biết thời gian hồi phục mắt sẽ kéo dài bao lâu? Cuối cùng sẽ khôi phục tới mức độ nào? Trước khi mọi chuyện có thể giải quyết, sự tự tin cùng tự trọng đều không hoàn mỹ.
Tần Dĩ Thuấn muốn mang Bùi Ý rời đi, Bạc Việt Minh chợt nhận ra mình không có lý do gì để từ chối ——
Từ khi Bạc lão phu nhân sinh bệnh nằm viện, hắn ở trong cái nhà này không còn ai để nương tựa, không thể nói chuyện hay tỏ ra yếu đuối, nếu không sẽ luôn có người như hổ rình mồi tóm được cơ hội cắn hắn một ngụm.
Không cẩn thận, sẽ tan xương nát thịt.
Trong khoảng thời gian ở chung, Bạc Việt Minh đã sớm không còn như lúc ban đầu kháng cự và nghi ngờ với Bùi Ý, nhưng hắn hiểu trước cái gọi là ” quan hệ liên hôn “, để cho đối phương rời xa tất cả phân tranh trong nhà họ Bạc mới là tốt nhất.
Bùi Ý cuối cùng cũng hiểu được biểu hiện của Bạc Việt Minh——
Đã hiểu!
Đây chính là thời điểm “hoài nghi bản thân ” mọi nhân vật phản diện đều sẽ phải trải qua!
Bởi vì một ít sự kiện ngoài ý muốn xảy ra đối với chính mình sẽ sinh ra hoài nghi, nếu không có người khuyên, thì sẽ đẩy nhanh quá trình hắc hóa và đen tối sâu bên trong.
Bùi Ý đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm nhỏ trên tay cầm ly rượu, vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ đang nằm đến thoải mái của Tham Trường.
“Meo~”
Tham Trường hiểu ý nhường vị trí bên cạnh Bạc Việt Minh cho cậu, rồi chuyển sang chỗ khác tiếp tục nằm.
Bùi Ý cong môi ngồi xuống.
Cảm giác bên cạnh có chuyển động, ánh mắt Bạc Việt Minh rời đi, vẫn như cũ cố gắng nhìn rõ bóng dáng Bùi Ý trong ánh sáng mờ ảo: “Làm sao vậy?”
Ngồi ổn định, Bùi Ý lặp lại câu tỏ rõ thái độ: “Em không trách anh.”
Đối với hai bữa tiệc này, là cậu dựa theo quỹ đạo của nguyên tác đi theo xem náo nhiệt.
Nếu hôm nay không phải xảy ra chuyện, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không biết được trong truyện, nguyên chủ tại sao sau bữa tiệc lại không muốn ra ngoài.
Tôn Nghiệp Long nổi tâm tư xấu xa với cậu, Bạc Quan Thành và Bùi Hoán liên thủ giăng bẫy, bản chất bọn họ đều không phải thứ tốt.
Hơn nữa, đôi mắt Bạc Việt Minh còn bị thương, sau khi nghe thấy tin nhắn nặc danh cũng không dễ dàng chạy tới ngay.
Bùi Ý nhìn vào đôi mắt của Bạc Việt Minh, đồng tử màu lam như cũ bình tĩnh đến không hề có gợn sóng, tựa như một hải vực bí ẩn đang bị phong ấn, vừa đẹp vừa hút hồn.
Có vẻ như là sở thích bẩm sinh, so với những nhân vật tạo hình truyền thống như Yến Sầm và Tần Dĩ Thuấn, Bùi Ý càng thích ” nhân vật phản diện ” Bạc Việt Minh mỹ cường thảm hơn.
Cho nên, ngay khi cậu nhìn thấy Bạc Việt Minh, cậu đã quyết tâm muốn ở lại.
Bùi Ý dùng ánh mắt phác hoạ khuôn mặt Bạc Việt Minh ở khoảng cách gần, sau khi xác nhận không thể cưỡng lại được gương mặt tuấn tú này, cười thấp kêu: “Nhị ca.”
Bạc Việt Minh nghe qua tiếng nói của cậu đang vui vẻ: “Cái gì?”
Bùi Ý không muốn ” tiết lộ ” dài dòng, mà lựa chọn những từ ngữ đơn giản mà nguyên chủ sẽ nói: “Đừng không vui, mắt sẽ ổn.”
“…”
Bạc Việt Minh chỉ cảm thấy tim đập nhanh ngừng một nhịp, sau đó bắt đầu nhịp tim đập điên cuồng không thể kiểm soát.
Trong nháy mắt, phảng phất vấn đề không phải ở đôi mắt, mà là ở trái tim.
Đầu ngón tay cầm ly rượu của Bạc Việt Minh đỏ lên vì dùng sức, trên mặt vẫn còn cực lực duy trì ổn định: “Làm sao cậu biết mắt sẽ ổn?”
“Em, em chính là biết.”
Bùi Ý sợ Bạc Việt Minh dò hỏi tới cùng, cố ý dùng đầu ngón tay khẽ chạm một chút vào mắt trái và mắt phải của hắn: “Chạm vào như vậy sẽ biết.”
Đầu ngón tay nhỏ mềm mại mang theo một chút lành lạnh chạm nhẹ vào mí mắt.
Bạc Việt Minh cười khẽ, ánh sáng một lần nữa xuất hiện, bóng tối trong lòng hắn không kịp ăn mòn trái tim tối tăm: “Vậy cậu lại nói cho tôi biết, khi nào tôi khỏi hẳn?”
“…”
Bùi Ý im lặng, cố ý không nói sâu vào chuyện này.
Cậu âm thầm hồi tưởng lại những tình tiết mấu chốt trong nguyên tác, trước mắt ngay cả thiếu gia thật giả còn chưa được tiết lộ, tính toán thời gian cũng còn rất xa.
Thành thật mà nói, Bùi Ý khá tò mò Bạc Việt Minh khôi phục thị lực sẽ trông như thế nào, nhưng đối phương một khi khôi phục thị lực, cậu chắc chắn không thể dấu được, không thể gạt được.
Tất nhiên, chắc chắn đến lúc đó phải chạy lẹ!
Còn phải nghĩ cách đưa Tham Trường đi cùng nữa!
Bạc Việt Minh thấy cậu không nói lời nào, lại gọi: “Bùi Ý.”
Bùi Ý hoàn hồn, theo thói quen rầm rì: “Vâng?”
Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh như mèo con rầm rì bên tai, không biết vì sao tâm tình lại vui vẻ, hắn thả lỏng đầu ngón tay, lắc lắc ly rượu trong tay.
Bùi Ý hiểu sai ý, không xác định mà nâng
ly khẽ chạm một chút vào ly của hắn: “Cụng ly?”
Bỗng nhiên trong đầu Bạc Việt Minh hiện ra hình ảnh mèo con duỗi chân chạm tay hắn, mỉm cười: “Ừm, mượn cậu chút cát ngôn*.”
*吉言: Chữ Cát trong tiếng Hán là 吉, phiên âm jí, mang nghĩa là may mắn, tốt lành, thuận lợi, êm xuôi.
Hắn đột nhiên mong chờ ——
Vào một ngày không xa có thể nhìn thấy Bùi Ý.
____________
*1 xe việt dã: Trên thị trường hiện nay đang có giá giao động khoảng từ 432 triệu vnđ cao hơn 4,046 tỷ vnđ.
– Tuỳ theo xe ( Này tui tham khảo trên gg thui nha.)
Hình ảnh tham khảo
*2 Capital: trong tiếng Việt có nghĩa là “vốn”. Trong kế toán tài chính, khái niệm này được dùng để chỉ những khoản tài nguyên, nguồn lực của các cá nhân, tổ chức hoặc doanh nghiệp đang nắm giữ, có khả năng khai thác và đầu tư vào hoạt động sản xuất kinh doanh nhằm mục đích sinh lời. ( theo jenfi.com)