Trên tầng 16 của toà nhà CBD, chi nhánh G.M tại Trung Quốc được đặt tại đây.
Lê Vu An từ cửa chính toà nhà đi ra, rũ mắt nhìn kỹ bản hợp đồng sàng lọc được phê duyệt trong tay, trong lòng khẩn trương sau một ngày rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.
Y lấy chai nước khoáng từ máy bán hàng tự động, nhanh chóng uống hơn phân nửa chai, lúc này mới ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Chùm tóc nhỏ đằng sau gáy Lê Vu An quơ quơ, y gấp không chờ nổi mà muốn chia sẻ tin tức này với Will, vì thế mở giao diện app Du Đồ ——
“Will có ở đó không? Tôi vừa mới từ G.M ra, dự án trò chơi của chúng ta đã vượt qua buổi sàng lọc đầu tiên rồi!”
Trạng thái hiển thị trên trang trò chuyện là “đang nhập”, quả nhiên không tới nửa phút, đối phương đã gửi tin nhắn trả lời: “Sàng lọc lần đầu tiên? Có đối thủ nào khác lọt vào danh sách không?”
Lê Vu An đoán được Will sẽ hỏi vấn đề này, nên dứt khoát trả lời bằng giọng nói: “Ừm, bọn họ dự định đầu tư và theo dõi năm nhóm hạng mục trong nửa cuối năm nay, chúng ta nộp hồ sơ hơi muộn một chút, trước mắt chỉ còn lại một chỗ cuối cùng.”
Y dừng một chút, trong mắt mơ hồ thoảng qua một tia ánh sáng nhạt: “Hôm nay giám đốc điều hành của họ đi vắng, tôi vừa mang tài liệu hạng mục đến trình bày ngắn gọn…”
G.M muốn tham gia vào ngành công nghiệp game của Trung Quốc cho nên đến khi bước sàng lọc cuối cùng chỉ còn lại Lê Vu An và một nhóm studio game khác, hơn nữa hai bên sẽ cạnh tranh ở vòng hai vào thứ sáu tuần sau.
Đến lúc đó, không chỉ có giám đốc điều hành, nghe nói ngay cả chủ tịch công ty, và các cổ đông cấp cao phía sau, cũng sẽ cùng nhau tham gia để bày tỏ quan điểm của mình.
Nói cách khác, thứ sáu tuần sau là nút then chốt quyết định liệu bọn họ có thể nhận được khoản đầu tư cho《 Mạt Vụ 》hay không.
Lê Vu An vừa mong chờ vừa khẩn trương, nếu thật sự có thể nhận được sự hỗ trợ từ nhà đầu tư lớn như G.M, vậy sẽ tốt hơn nhiều so với những khoản đầu tư nhỏ mà y đã nhận trước đây!
Will bên kia biết được tình hình, lại hỏi một câu mấu chốt: “Studio trò chơi kia tên là gì? Cậu biết bao nhiêu về họ?”
Có một câu nói rất hay —— chỉ khi biết mình và kẻ thù, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nói đến đối thủ cạnh tranh, trong mắt Lê Vu An hơi ủ rũ, không đợi y giải thích tình huống chân thực với Will bên kia màn hình, phía trước liền vang lên một giọng nói khinh miệt.
“Ồ, Tiểu Lê tổng, cậu vẫn còn chưa đi à?”
Lê Vu An ngẩng đầu, vẻ mặt lại khôi phục lãnh đạm ngạo ý chỉ khi đối xử với người khác: “Ừ, tùy tiện ngồi thôi, Kha tổng và Hướng tổng cũng vừa mới xuống?”
Hai người trẻ tuổi đứng trước mắt y là, Kha Minh và Hướng Nam Sinh của studio Du Minh, người trước phụ trách về thiết kế dự án trò chơi cùng với hoạt động bên ngoài của studio, người sau phụ trách phát triển toàn bộ chương trình của trò chơi.
Hai người thành lập ” studio Du Minh” khi còn học đại học, mấy năm nay họ đã phát triển sáu hoặc bảy chương trình trò chơi nhỏ và phát hành một số trò chơi trò chơi đình đám, bọn họ được coi là những studio trò chơi mới nổi, cũng lục tục mời không ít những nhân viên có tay nghề cao.
Lê Vu An trước đây tìm kiếm các IP trò chơi nhỏ, đã từng cùng Kha Minh có một cuộc đối đầu ngắn ngủi, đương nhiên, quá trình này không mấy dễ chịu ——
Đối phương từng hai lần lấy giá mua cao hơn để chặn các dự án trò chơi nhỏ mà, Lê Vu An quan tâm.
“Thân phận của Tiểu Lê tổng, sao lại chỉ uống loại nước khoáng này thế?”
Kha Minh không đợi mời đã ngồi đối diện Lê Vu An, phân phó bên người bên cạnh: “Nam Sinh, đi mua hai cốc cà phê, hiếm khi gặp được Tiểu Lê tổng, chúng ta ngồi tâm sự một chút chứ nhỉ?”
“…”
Hướng Nam Sinh đẩy gọng kính đen, bất đắc dĩ bước đi.
Trong khu vực nghỉ ngơi ngoài trời khá rộng rãi, chỉ còn lại Lê Vu An cùng Kha Minh.
Kha Minh vắt chéo chân, vô cùng nhàn nhã mà dựa lưng vào ghế, ánh mắt ngầm khinh thường nhìn từ mặt Lê Vu An đến bản hợp đồng trên bàn đá: “Ba bốn tháng không gặp, bản lĩnh của Tiểu Lê tổng cải thiện rất nhiều ha.”
Thực sự đã tạo ra một trò chơi khác, còn nhận được hợp đồng từ một công ty đầu tư lớn như G.M.
Lê Vu An từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa vỏ kim loại hình quả lê, nặng nề mà đặt trên bản hợp đồng, không rảnh mà nói chuyện với gã: “Kha tổng muốn nói cái gì, không ngại thì cứ nói thẳng ra.”
“Tiểu Lê tổng, nếu cậu trực tiếp thì tôi cũng không nhiều lời nữa.” Kha Minh hơi ngồi thẳng thân mình, đề nghị: “Từ bỏ lần cạnh tranh này, bán bản quyền trò chơi này cho tôi thế nào?”
Lê Vu An tràn ra một tiếng cười lạnh: “Kha tổng, anh đang nói nhảm gì vậy?”
Ánh mắt Kha Minh hơi thay đổi, cũng không khách sáo nói: “Tiểu Lê tổng, lời đề nghị của tôi cũng là vì tốt cho cậu, ” Lê Minh ” của cậu không có cơ hội thắng được ” Du Minh ” của tôi, cho dù dự án trong tay cậu có tốt đến đâu ——”
Tạm dừng hai giây, những lời gã nói ẩn chứa một cái gai trong đó.
“Hoặc là hoá thành bọt nước rất nhỏ, hoặc là trực tiếp lụi bại.”
“Bằng không, cậu cảm thấy trước kia những người sáng tạo trò chơi đó vì sao phải từ bỏ hợp tác với cậu rồi ngược lại quay sang tìm tới tôi?”
Lê Vu An rũ mắt, yên lặng rút ra một điếu thuốc.
Y nghịch chiếc bật lửa, xoay nó quanh đầu ngón tay, sau đó mới lạch cạch một chút, dứt khoát bậc lửa châm thuốc.
Kha Minh nhìn động tác của y, đáy mắt thoảng qua tính kế cùng khôn khéo của mấy con cáo già, tiếp tục thuyết phục: “Cậu lẻ loi một mình lôi kéo đầu tư rồi duy trì công ty nhỏ ” Lê Minh ” sắp phá sản, tôi thấy cậu rất mệt rồi nhỉ, tại sao không thử thay đổi công việc rồi tập trung vào những thứ khác?”
“Hay là cậu đưa trò chơi này cho ” Du Minh ” đi? Tôi nhất định sẽ cho cậu đãi ngộ tốt nhất.”
Lê Vu An hừ một tiếng trong cổ họng.
Nhìn tia lửa đốt cháy điếu thuốc từng chút một: “Kha tổng, trò chơi trong tay tôi có lụi bại hay không, hay công ty có vận mệnh như thế nào, hay tôi có phải lẻ loi một mình kéo vốn đầu tư hay không, điều đó không làm phiền anh nhọc lòng, biết vì sao không?”
“Bởi vì ——”
Lê Vu An hít một ngụm thuốc lá đứng dậy, cầm lấy bản hợp đồng, đi vòng qua cái bàn đến trước mặt Kha Minh, hơi khom lưng chậm rãi thổi khói lên mặt đối phương.
Sau đó, hết sức kiêu ngạo mà nói ra ba chữ: “Anh không xứng.”
Kha Minh bị sặc khói, sắc mặt thay đổi: “Cậu!”
Lê Vu An xoay người rời đi, căn bản không cho đối phương cơ hội phản kháng.
Y gặp Hướng Nam Sinh đi mua cà phê trở về, còn không quên độc miệng đâm hai câu: “Hướng tổng, để cho ông chủ của anh uống một lúc hai cốc cà phê này cho tỉnh táo lại, miễn cho ban ngày ban mặt còn nằm mơ ăn nói bậy bạ.”
“…”
Kha Minh nghe thấy lời này sắc mặt đỏ lên, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lê Vu An đi xa.
– –
“Meo ~”
Tham Trường ở trong ổ mèo ngủ nướng trở mình, phát ra một tiếng meo meo mềm mại.
Bùi Ý đã kết nối xong bản sao trò chơi cuối cùng của 《 Nhạc Linh 》, nhìn số tiền quyết toán được bên A chuyển vào phần phụ trợ của Du Đồ, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi ——
Hai trò chơi 《 Nhạc Linh 》, 《 vân chi kính 》 được bán hết, cuối cùng được thêm rất nhiều tiền vào tài khoản của cậu, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục nỗ lực và tiếp tục phát triển viết các dự án trò chơi nhỏ mới.
Bùi Ý quay lại từ công việc ngắn ngủi của mình, một lần nữa mở lại giao diện trò chuyện.
Cậu cùng Lê Vu An nói chuyện phiếm đột nhiên bị gián đoạn vào mười lăm phút trước, cũng không biết đối phương có chuyện gì phải trì hoãn?
Với tư cách là nhà phát triển của《 Mạt Vụ 》, Bùi Ý đương nhiên coi trọng dự án này, vì thế lại nhắn thêm một tin nhắn khác: “Sao cậu không trả lời vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Ba phút sau, Lê Vu An tiếp tục nói chuyện vừa bị gián đoạn ——
“Đối thủ cạnh tranh vào thứ sáu tuần sau là studio Du Minh, studio vẫn luôn dừng lại ở những trò chơi nhỏ, nhưng cũng tương đối nổi tiếng, chắc cũng như chúng ta, studio này cũng có kế hoạch phát triển trò chơi quy mô lớn.”
Tuy rằng chỉ là buổi sàng lọc đầu tiên, nhưng người phụ trách là Lê Vu An, Kha Minh cần phải giải thích ngắn gọn trung tâm dự án của bọn họ.
Khi buổi sàng lọc tiến hành vào buổi chiều, Kha Minh được xếp hạng nhất.
Có lẽ là vì đặc biệt tin tưởng vào dự án trò chơi của riêng mình, nên gã giải thích nó một cách chi tiết trước mặt mọi người.
Bùi Ý bấm vào đoạn ghi âm dài 59 giây của Lê Vu An, nghe đối phương nói thông tin liên quan mà mình biết, Kha Minh và studio Du Minh thiết kế ra 《 dị thú 》, thiết lập cũng coi như xuất sắc ——
Bởi vì một quốc gia để xổng mất các sinh vật ngoài trái đất, dẫn tới một lượng lớn sinh vật biến dị len lỏi khắp nơi trong thành phố, trong khoảng thời gian ngắn ảnh hưởng đến con người, hơn nữa còn lan ra khắp toàn cầu.
Mà trong thiết lập trò chơi ” nhân vật chính”, là người bình thường duy nhất được biết đến đã gặp phải sinh vật biến dị mà không bị biến đổi.
Không chỉ có như thế, máu của anh ta thậm chí còn có thể hấp dẫn không ít những sinh vật biến dị, dựa trên bối cảnh này nhân vật chính của trò chơi cần phải thuần hoá hoặc tiêu diệt những sinh vật biến dị ngoài hành tinh ở mọi cấp độ.
Nói một cách đơn giản, đó chính là đánh quái xoát phó bản nâng cấp, sau đó từng bước tiếp cận cơ sở nghiên cứu ban đầu để tìm ra bí mật cuối cùng của sinh vật đột biến ngoài hành tinh.
…
Giọng nói trình bày rất nhanh đã kết thúc, Bùi Ý nghe thiết lập của trò chơi này, đáy mắt thoảng qua một tia ánh sáng nhạt.
Giây tiếp theo, Lê Vu An bên kia màn hình hỏi chuyện: “Will, anh có cảm thấy, bối cảnh trò chơi này giống với trò chơi《 Mạt Vụ 》của chúng ta không?”
Bùi Ý đã sớm nghe nói đến những điểm tương đồng về bối cảnh và thiết lập, nhưng về sau sẽ có sự khác biệt trong lối chơi của hai trò chơi.
Tuy nhiên, có lẽ chính là vì lý do này mà bộ phận dự án của G.M muốn chọn một trong hai.
Nhưng mà bối cảnh và thiết lập cũng không phải điều Bùi Ý quan tâm nhất, giờ phút này cậu cảm thấy trò chơi 《 dị thú 》có một cái gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không tìm ra loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Bùi Ý tiếp tục hỏi: “Những điểm nổi bật trong trò chơi của họ là gì? Có được tiết lộ không?”
Lê Vu An ở bên kia màn hình trả lời: “Chắc là mô hình hoá các loài động vật có hình dạng khác nhau, tôi đã xem qua những bức ảnh mà họ cung cấp tại chỗ, tuy rằng không có cách nào để biết hiệu ứng hình ảnh ba chiều của họ, nhưng hình ảnh thiết kế rất đặc biệt.”
Đôi mắt Bùi Ý hơi nheo lại, hỏi: “Nói cụ thể xem.”
“Ví dụ trong thiết kế về những sinh vật như bướm, độ dày của đôi cánh lớn hơn nhiều so với bình thường, các cạnh là những lưỡi dao sắc nhọn, có những cái miệng với kích thước khác nhau trên các bộ phận khác của cánh, khi mở ra còn có răng nanh.”
Lê Vu An đúng sự thật nói ra những gì mình biết: “Bản thiết kế của những sinh vật khác đều nằm trong tay người phụ trách sàng lọc, tôi thấy không rõ.”
“…”
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn Lê Vu An gửi đến, cảm giác quen thuộc trong đầu chợt tìm ra nguyên nhân.
Cậu dựa vào trí nhớ của mình để tìm ra một cái ID trong danh sách theo dõi của mình—— Thất Thủy.
Sau khi tìm được avatar trong trí nhớ của mình, cậu lập tức bấm vào, đầu ngón tay nhanh chóng trượt lên bàn phím, cap lại màn hình, gửi cho Lê Vu An.
“Mô hình con bướm mà cậu đề cập có giống với mô hình này không?”
Lê Vu An ở bên kia màn hình chậm vài giây: “Đúng vậy! Will làm sao anh biết?”
Bùi Ý cười hừ một tiếng, trong lòng đều có định đoạt.
“Hiện tại chúng ta không đủ vốn nên không thể phát triển công nghệ mô hình hoá cùng với trình tự kỹ thuật trong thời gian ngắn, trọng tâm vào thứ sáu tuần sau vẫn là cấu trúc cốt truyện và đối tượng phát triển trong tương lai để khai thác thị trường.”
Lê Vu An: “Ừm, tôi hiểu.”
“Chuyện khác không cần lo lắng, tất cả đều có tôi để mắt tới.”
Bùi Ý không muốn tạo nhiều áp lực tâm lý cho Lê Vu An, nói thêm: “Về phần sàng lọc hai chọi một vào tuần sau, chúng ta chỉ cần cố hết sức vượt qua là được, không cần cưỡng cầu một kết quả tốt.”
Suy cho cùng nếu không nhận được đầu tư từ của G.M, bọn họ còn có thể kiếm sự hợp tác khác.
Một câu nói ngắn gọn, cũng đủ thiết lập cảm giác an toàn giữa người hợp tác.
Lê Vu An bên kia màn hình cũng không đề cập đến việc mình bị Kha Minh coi khinh làm khó dễ, mà kiên định trả lời: “Được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủn kết thúc.
Bùi Ý bấm vào giao diện cá nhân của “Thất Thủy”, sau khi cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới một lúc lâu, lúc này mới mở ra khung chat với đối phương, chủ động gửi tin nhắn:
“Đại thần, cô có ở đó không? Có một chuyện tôi muốn tìm cô xác minh một chút.”
…
Có tiếng động sột sột soạt soạt trong ổ mèo.
Tham Trường vừa tỉnh ngủ đi đến bên chân Bùi Ý, làm nũng mà cọ qua cọ lại, trong miệng còn không dừng phát âm thanh gừ gừ thoải mái.
Bùi Ý đem nhóc ôm vào lòng ngực, lại xoa đầu nhỏ của nhóc hai lần: “Đi thôi, chúng ta xuống tầng chơi một chút?”
“Meo!”
Bùi Ý cố tình vò rối mái tóc của mình trước khi dẫn Tham Trường xuống tầng.
Vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, cậu vô tình phát hiện ra Bạc Việt Minh và trong chú Khải đang ở trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước quen thuộc vang lên, Bạc Việt Minh lập tức nhìn Bùi Ý trên cầu thang, rồi lại rất nhanh ý thức được cái gì, hắn ở giữa không trung bỏ lỡ ánh mắt của đối phương.
Như thường lệ, không xác định mà đặt câu hỏi: “Bùi Ý?”
Tham Trường từ trong ngực Bùi Ý nhanh như chớp mà lao xuống, sau đó chạy nhanh đến bên người Bạc Việt Minh, tiếp tục làm nũng ~
Tay Bạc Việt Minh đầu tiên chạm vào thành ghế sô pha bên cạnh, sau khi thử nhiều lần mới chạm vào được bộ lông mềm mượt của Tham Trường, hỏi chú Khải: “Bùi Ý không xuống dưới sao?”
Chú Khải nhìn Bùi Ý bước xuống chậm rì trên cầu thang, giả vờ không hiểu: “Tiểu tiên sinh, sao cậu lại đứng trên cầu thang không xuống vậy? Ngủ trưa ngủ no rồi? Mau xuống đi.”
Bùi Ý với mái tóc bù xù gật gật đầu, còn không quên bổ sung thêm một tiếng ngáp vừa mới ngủ dậy, mang theo vẻ mặt có chút buồn ngủ đi xuống.
Thẳng cho đến gần phòng khách, cậu mới phát hiện trên bàn trà có một cặp kính mới toanh, gọng kính vẫn thời thượng như mọi khi nhưng tròng kính đã đổi thành màu nâu sẫm.
Nhìn qua, trông giống như một cặp kính râm chất lượng cao.
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào chiếc kính một lúc, thích hợp mà ở trên mặt lộ ra vẻ mê mang.
“Tiểu tiên sinh, bác sĩ nói ánh sáng mạnh không k ích thích được với mắt của nhị thiếu gia, cho nên chỉ định làm một cặp kính khác.”
Chú Khải lập tức giải thích, cười hỏi: “Cậu thấy đẹp không?”
Bùi Ý làm bộ nghiêm túc mà nhìn mặt Bạc Việt Minh, trả lời: “Đẹp lắm ạ.”
Với khuôn mặt lai này thì đeo cái gì chả đẹp, chả mê người.
Bạc Việt Minh rũ mắt xoa đầu Tham Trường, che giấu ý cười trong đáy mắt.
Sau gần một tuần thích nghi và kiểm tra, mắt hắn cơ bản đã hồi phục, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bóng chồng hơi choáng đầu, cũng như nhức mỏi mắt và mệt mỏi sau khi sử dụng mắt quá lâu.
Đương nhiên, chuyện này không phải vấn đề lớn, chỉ cần kếp hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, chậm rãi điều trị sẽ khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Bạc Việt Minh hiện tại đã không còn cần cái gọi là kính dẫn đường nữa, về phần hai mắt sợ ánh sáng, hay dễ trì hoãn bệnh tình, đây chỉ là cái cớ để hắn ra ngoài thôi.
Bạc Việt Minh đã lên kế hoạch lợi dụng ” bị mù ” để khiến cho tất cả đám người Bạc Quan Thành hoàn toàn thả lỏng cảnh giác với hắn, sau đó đem những gì mà hắn đã phải chịu trong mấy tháng qua trả lại tất cả.
Sở dĩ hắn cần một cặp kính khác, là vì hắn sợ mắt sẽ thỉnh thoảng mất khống chế, vô tình lộ ra trước mặt đám người và Bạc Quan Thành, đồng thường gọng kính đen có thể dễ dàng che tình trạng hiện tại của hắn.
“Chú Khải, cất nó trước đi.”
Bạc Việt Minh khôi phục thị lực, ngoại trừ chú Khải, những người còn chưa biết.
Càng nhiều người biết, thì càng có nhiều khả năng sinh ra phiền toái.
Về phần Bùi Ý, Bạc Việt Minh chỉ đơn giản là diễn kịch cùng cậu, nhìn xem đối phương “giả ngu” trong hồ lô bán thuốc gì*?
* Trong hồ lô bán thuốc gì: Ý chỉ những ẩn ý mưu tính trong việc làm của một người.
Chú Khải kìm nén niềm vui trong lòng, cất cặp kính đi.
Giây tiếp theo, Lâm Chúng cầm máy tính bước vào.
Anh ta đứng ở bên cạnh sô pha, nghiêm túc báo cáo công việc sắp tới: “Bạc tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của G.M.”
“Bọn họ nói thứ sáu tuần sau sẽ tiến hành buổi sàng lọc hạng mục trò chơi cuối cùng, với tư cách là cổ đông cấp cao, anh có muốn đi tham gia biểu quyết không?”
“…”
Hạng mục trò chơi? Sàng lọc cuỗi cùng?
Bùi Ý nghe thấy lời này, không tự chủ mà dời tầm mắt.
Bạc Việt Minh trong khoé mắt nắm bắt được động tác ” bất thường ” của cậu, cũng không chọc thủng: “Ừ, Yến Sầm nói với tôi, chúng ta thu xếp một chút.”
Hắn hiện tại tạm thời mất đi chức vị trong tập đoàn Bạc thị, tự nhiên hắn muốn chú ý hơn đến vấn đề đầu tư của G.M.
Lâm Chúng gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ ghi vào sổ hành trình.”
Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy Bùi Ý đột nhiên hô một tiếng: “Nhị ca.”
Bạc Việt Minh nghiêng đầu, như cũ khống chế ánh mắt: “Sao thế?”
Bùi Ý dịch chuyển vị trí, cố ý đến gần Bạc Việt Minh, thật cẩn thận lại ẩn chứa chờ mong: “Em, em cũng muốn đi, chơi trò chơi.”
“Chơi trò chơi?”
Bạc Việt Minh phản ứng được hai giây, cũng theo ý nghĩ trước đó của Bùi Ý: “Tôi đến công ty làm việc, không phải đi chơi.”
Đối mặt với nửa câu sau của lời giải thích, Bùi Ý tiếp tục giả ngu không nghe: “Em muốn đi! Chơi!”
Hạng mục Trò chơi《 Mạt Vụ 》này, cũng quan trọng không kém với Bùi Ý, huống chi, đối thủ cạnh tranh của bọn họ là studio Du Minh vẫn có thực lực cùng tiêu chuẩn.
Suy nghĩ của Bùi Ý giờ phút này rất đơn giản, cũng rõ ràng ——
Nếu thứ sáu tuần sau Bạc Việt Minh trực tiếp đến chi nhánh G.M tiến hành biểu quyết, tốt nhất cậu có thể mượn cơ hội này đi theo hắn để tìm hiểu, cũng biết kết quả cuối cùng càng sớm càng tốt.
Bạc Việt Minh xác nhận lại một lần nữa: “Cậu muốn theo tôi đến công ty?”
Bùi Ý vội gật đầu không ngừng, trong miệng vẫn luôn nói ba chữ ” chơi trò chơi” để lấy cớ cho ngu ngốc.
“…”
Bạc Việt Minh khẽ nhíu mày.
Từ sau khi mắt khôi phục thị lực, hắn càng ngày càng xác định Bùi Ý có “giả ngu”, nhưng đối phương trước đây biểu hiện có chừng mực, chưa bao giờ sẽ làm bậy trong mấy chuyện này.
Hơn nữa, mình chưa bao giờ nhắc tới công ty G.M trước mặt Bùi Ý, vậy tại sao đối phương lại muốn đi? Là vì ai?
Bạc Việt Minh đột nhiên nhớ tới câu trả lời của mình với Lâm Chúng, đầu quả tim lại dâng lên một tia khó nói: “Cậu muốn chơi trò chơi hay muốn gặp Yến Sầm?”
Bùi Ý đang tận lực giả ngu sửng sốt, chậm nửa nhịp mà phát ra một tiếng: “Hả?”
Tại sao lại liên quan đến Yến Sầm?
Chú Khải và Lâm Chúng ăn ý liếc nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn rời khỏi phòng khách, chừa lại không gian cho người nói chuyện.
Bùi Ý không hiểu mà lắc đầu, lại tiếp tục rầm rì: “Em, em muốn đi chơi.”
Bạc Việt Minh từ chối: “Không được.”
G.M là công ty, không nơi phải nơi để chơi.
“…”
Bùi Ý nghe thấy Bạc Việt Minh càng thêm kiên định từ chối, dưới đáy lòng thật sâu mà thở dài.
Giả ngu không được, nói chuyện tử tế cũng không được!
Nhân vật phản diện quả nhiên khó công lược nhất trên đời! (“Д`)
Xem ra mình vẫn phải nghĩ cách khác để vào cuộc đấu thầu này, nhưng điều này khó thực hiện quá!
Không khí dần lâm vào im lặng.
Bùi Ý cảm thấy chán nản cam chịu số phận của mình trong bầu không khí này, nhưng cuối cùng vẫn giãy giụa một chút: “Em cũng muốn đi cùng nhị ca.”
“…”
Ý chí kiên định của Bạc Việt Minh đột nhiên rạn nứt, sau đó không tiếng động sụp đổ, hắn nhìn thoáng qua Bùi Ý, rồi vội vàng quay đi, trong lòng tức khắc có chút phát ngứa ——
Trong miệng ấm ức lại làm nũng, trong tay còn không quên vuốt mèo?
Hợp lại chính là bắt nạt “hắn nhìn không thấy”, mới dám khi không có người thứ ba thể hiện suy nghĩ của mình trên khuôn mặt! Giả ngu cũng không biết giả giống một chút!
Muốn đi cùng hắn?
Chuyện ma quỷ lừa gạt người như vậy ai sẽ tin?
Bạc Việt Minh yên lặng nghĩ, lại nhìn nhóc mèo con đang thất vọng dần cúi đầu xuống, sau đó lại dùng giọng điệu khác nói: “Có thể.”
“Nhưng vì cậu đã nói muốn đi cùng tôi nên cậu phải ngoan ngoãn đi theo tôi trong suốt quá trình, không có tôi cho phép không được chạy loạn, cậu có thể làm được không?”
“…”
Tại sao lại đột nhiên đồng ý?
Trên đầu Bùi Ý xuất hiện một dấu chấm hỏi nhỏ.
Nhưng cậu chờ đến chính là cơ hội này để được “cùng đi”, chỉ cần có thể đi, cậu mặc kệ quy củ là cái gì!
Nghĩ đến chỗ này, Bùi Ý vội vàng gật đầu, vẻ thất vọng trong mắt biến mất, thậm chí mơ hồ lộ ra một tia thành công mờ nhạt.
Một màn này bị Bạc Việt Minh thu hết vào trong mắt, hắn cố nén nụ cười bất đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh giả bộ mình không nhìn thấy.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, lại cực lực che giấu.
Cho đến khi chú Khải đeo kính trở lại: “Tiểu tiên sinh, vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến bữa tối, cậu đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?”
Bùi Ý nhớ tới mục đích mình xuống tầng, là để tìm đồ ăn sau khi làm việc.
Chú Khải bắt gặp ánh mắt chờ mong của Bùi Ý, như gà mẹ mà chăm sóc: “Trong phòng bếp có bánh pudding và bánh kem mật ong mới làm, cậu muốn ăn cái gì?”
Bùi Ý nghe thấy mà cảm thấy đầu lưỡi nổi ngọt, căn cứ vào ý niệm “người trưởng thành không có lựa chọn”, cậu giả vờ ngoan ngoãn mà ngửa đầu trả lời ——
“Cả hai ạ!”
Một câu trả lời nói lên tất cả.
Cũng chỉ khi ăn đồ ngọt, nhóc mèo con mới không có chút nguỵ trang nào.
Một tiếng cười ngắn ngủi phát ra từ trong cổ họng Bạc Việt Minh, nhưng hắn nhanh dừng lại trước khi Bùi Ý phát hiện ra sơ hở.
Hắn khụ một tiếng, bình tĩnh ra hiệu cho chú Khải: “Ông lấy hết cho cậu ấy đi.”