*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng bộ STS.
Từ trước tới nay anh luôn treo lạnh lùng trên khuôn mặt, bây giờ Tần Dĩ thuấn đang lấy một đống đồ ăn vặt và đồ ngọt từ khu vực nghỉ ngơi của nhân viên rồi bước nhanh trở lại văn phòng của mình, khóe mắt còn mang theo ý cười.
Trợ lý vừa xử lý xong công việc bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng khác thường này, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cô chậm rãi đến gần thư kí Ngải Linh: “Chị Ngải Linh, em về muộn, Tần tổng đây là tiếp đãi nhân vật lớn nào vậy? Tại sao em lại cảm thấy trạng thái của sếp khác hẳn trước đây?”
Ngải Linh uống một ngụm cafe, nhỏ giọng nói: “Em trai của Tần tổng đang ở bên trong, còn mang theo một nhân vật lớn.”
“Em trai sếp?”
“Đó là cậu bé mà Tần tổng đã dẫn tới trước đây.” Ngải Linh lắc lắc đầu, trêu chọc: “Không thể tưởng được đi? Tần tổng của chúng ta nhìn đứng đắn nghiêm túc, ai mà ngờ anh ta lại là người simp em trai.”
Ngay cả đồ ăn vặt đồ ngọt, đều phải tự mình đi chọn cho em trai nhà mình đây không phải gọi là sủng thì là gì~
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Ý ngồi cạnh anh họ mình, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tuyết Mị Nương* trên tay anh.
*Tuyết Mị Nương: Hay còn gọi là bánh trứng muối.
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy bộ dáng thèm đồ ăn trên khuôn mặt cậu, cười không phát ra tiếng, xé bao bì bên ngoài mới đưa qua: “Ăn từ từ, khỏi nghẹn.”
Bùi Ý nhận bằng hai tay, có lệ gật đầu.
Bạc Việt Minh ngồi một mình đối diện âm thầm nhìn chăm chú vào một màn này, đột nhiên không quá vừa lòng với vị trí này, sớm biết như thế này hắn không nên mang theo nhóc mèo con tới.
Hắn sao có thể bị cam tâm tình nguyện bị dỗ dành bởi đồ ngọt?
“Bạc nhị thiếu gia.”
Dàn xếp tốt em trai mình Tần Dĩ Thuấn lúc này mới thu liễm vui vẻ, bắt đầu vào trạng thái làm việc: “Cậu nói cụ thể cho tôi biết nhu cầu của cậu là gì?”
Đôi mắt được che dưới tròng kính của Bạc Việt Minh nhanh chóng cụp xuống, thậm chí còn nhìn sai về hướng đối phương.
Hắn biết Tần Dĩ Thuấn là quân nhân xuất ngũ, nhất định có năng lực quan sát rất mạnh, nếu muốn giả mù diễn kịch cùng nhóc mèo con thì phải dùng hết “mắt kỹ” để che giấu người anh họ này.
“Tôi cần ít nhất sáu nhân viên an ninh chuyên nghiệp, cộng thêm một người am hiểu dược lý, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho biệt thự và chữa bệnh của bà tôi, chi phí không phải là vấn đề.”
Vừa mới ở Minh Khê công quán, Bùi Ý đã cố tình sát vào, Bạc Việt Minh đã ngầm hiểu được ý định của cậu.
Đối với loại chuyện này, không có ai đáng tin cậy bằng Tần Dĩ Thuấn.
STS là một trong những tập đoàn tư vấn và bảo vệ khỏi nguy hiểm hàng đầu Trung Quốc, và vì nhiều ít cũng coi như quan hệ họ hàng “trên danh nghĩa” với Bùi Ý.
Việc bố trí nhân thủ, Tần Dĩ Thuấn khẳng định sẽ không sơ xuất.
Bạc lão phu nhân còn không hoàn toàn thanh tỉnh, mà dì Tống chỉ là người làm bình thường, biện pháp an ninh ở Minh Khê công quán nhìn thì không tồi, nhưng dù sao cũng không nằm trong sự kiểm soát của Bạc Việt Minh.
Nếu suy đoán trở thành sự thật, kẻ nào đó có ý đồ xấu sẽ nhân cơ hội hối lộ bảo vệ hoặc nhân viên y tế để ra tay… Bạc Việt Minh phải sớm ngăn chặn khả năng này!
“Trong lúc tôi không ở Đế Kinh, không ai được phép vào biệt thự an dưỡng mà không có sự cho phép của tôi, một khi có kẻ ác ý đột nhập, có thể áp dụng các biện pháp cưỡng chế khi cần thiết hơn nữa phải báo cho tôi sớm nhất có thể.”
Tần Dĩ Thuấn nghe được nhu cầu của Bạc Việt Minh, gật đầu: “Không thành vấn đề, nếu Bạc tổng sốt ruột, tôi sẽ cử người thu xếp hợp đồng và điều động nhân sự ngay bây giờ, trước khi tan làm là có thể hoàn thành xong.”
Bạc Việt Minh chính là muốn hiệu suất làm việc này: “Được.”
Hai người không đến năm câu nói đã xác nhận hợp tác, Bùi Ý vừa mới ăn xong một cái bánh Tuyết Mị Nương Bùi Ý nhịn không được cảm khái ——
Hiệu suất làm việc của những người thông minh quả thực rất nhanh.
Tần Dĩ Thuấn mang theo thái độ làm việc rời đi, tiếng đóng cửa mới vừa vang lên, Bùi Ý liền nghe thấy người đối diện hỏi: “Bùi Ý, em ăn gì vậy?”
“Ngọt.”
Bùi Ý đương nhiên sẽ không nói ra một từ cụ thể như “Tuyết Mị Nương”.
Bạc Việt Minh lại yêu cầu: “Em cho tôi một ít, tôi hơi đói.”
“Ơ?”
Bùi Ý phát ra một tiếng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chúng.
Bạc Việt Minh không quá thích ăn ngọt.
Hơn nữa lúc nào cần giúp đỡ hắn sẽ gọi Lâm Chúng, tại sao lại gọi cậu?
Bắt gặp ánh mắt Bùi Ý Lâm Chúng giả ngu giả ngơ, lấy điện thoại di động không hề rung ra: “Bạc tổng, có cuộc gọi đến, tôi ra ngoài nghe máy trước?”
“Ừ.”
Bạc Việt Minh đối với trợ lý thức thời rất hài lòng.
Cánh cửa kính mờ mở ra rồi đóng lại, trong văn phòng chỉ còn lại Bạc Việt Minh và Bùi Ý.
Bạc Việt Minh đột nhiên nhẹ vỗ đôi tay phải đã được băng bó, giả vờ có chút đau ý mà nhíu mày: “Trưa hôm nay tôi ăn không nhiều.”
“….”
Bùi Ý đột nhiên phản ứng.
Bàn tay phải bị bỏng của Bạc Việt Minh vẫn chưa lành hoàn toàn, một số vết phồng rộp sau khi vỡ ra đã bị loét, mắt hắn đã rất bất tiện nên tốc độ ăn uống hàng ngày của hắn càng chậm.
Bữa trưa hôm nay còn chưa kết thúc thì Bạc lão gia tử đã cử người gọi hắn đến.
Tính một chút thời gian, đã gần đến lúc đói rồi.
Bùi Ý nghĩ vậy, cố ý cầm lấy hai cái bánh mì chà bông nhỏ, đứng dậy vòng qua bàn trà đưa vào tay trái Bạc Việt Minh: “Nhị ca, đây.”
Bạc Việt Minh tiếp nhận, thuận miệng nói: “Ngồi đi.”
Bùi Ý nhìn chiếc ghế sofa dài có thể chứa được hai người, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại sợ Bạc Việt Minh bất tiện, liền đích thân xé bao bì bên ngoài của bánh mì nhỏ đưa cho hắn.
Bạc Việt Minh cố ý không dùng tay cầm lấy, không rõ phương hướng mà cúi đầu xuống tìm đồ ăn.
“…”
Bùi Ý chỉ kịp phản ứng một hai giây, đưa bánh mì nhỏ tới bên miệng hắn: “Nơi này, a ——”
Bạc Việt Minh theo tiếng cắn xuống, trong con ngươi hiện lên vui mừng đắc thắng.
– –
Mười phút sau.
Tần Dĩ Thuấn trở lại văn phòng thấy Bùi Ý ngồi bên cạnh Bạc Việt Minh, khóe miệng vốn đang cong lên bất giác mím lại——
Mình vừa ra ngoài không bao lâu?
Bạc Việt Minh sao lừa được người rồi? Người này có thật nhiều thủ đoạn.
“Anh!”
Bùi Ý không ý thức được nội tâm dao động của anh trai mình, cười hô một câu.
Cùng lúc đó, thư kí Ngải Linh cầm một chiếc máy tính bảng đi vào: “Tần tổng, bản hợp đồng điện tử đã được làm xong, yêu cầu Bạc tổng cần xác nhận lại nội dung, nếu xác nhận không có vấn đề gì, chúng tôi có thể chuẩn bị bản giấy để ký bất cứ lúc nào.”
Trước mặt nhân viên, anh vẫn phải giữ vững trạng thái làm việc nghiêm túc, Tần Dĩ Thuấn chỉ có thể áp xuống so đo nhỏ xuống đáy lòng: “Tốt.”
Lâm Chúng đi theo trở về đến gần nói: “Cảm ơn, giao cho tôi đi.”
Từ khi đôi mắt Bạc Việt Minh không nhìn thấy, anh ta có thói quen tường thuật lại nội dung bản hợp đồng, sau đó xác nhận lại với hắn.
Lâm Chúng ngồi phía sau Bạc Việt Minh, thấp giọng lại chuẩn xác mà báo cáo nội dung trong bản hợp đồng, sau hai ba sửa đổi nhỏ, hai bên đã hoàn thành việc ký kết hợp tác.
“Các nhân viên trong đội cụ thể sẽ có mặt đúng giờ trước tám giờ ngày mai.” Tần Dĩ Thuấn thông báo chính xác: “Bạc nhị thiếu gia yên tâm, mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn cao nhất, tôi sẽ thường xuyên kiểm tra tình hình.”
Bạc Việt Minh trả lời: “Một khi đã như vậy, vậy làm phiền Tần tổng đi theo tốn nhiều tâm tư.”
Tần Dĩ Thuấn ném cho Ngải Linh một ánh mắt, cô lập tức đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, anh lại hỏi một câu hỏi khác từ góc độ cá nhân: “Bạc tổng, ngày mai cậu sẽ đi Ôn Thành, vậy Tiểu Ý làm sao bây giờ?”
Đang lặng lẽ suy tính nội dung cốt truyện trò chơi Bùi Ý nghe thấy tên của mình, chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu: “…hửm?”
Tần Dĩ Thuấn nhìn đôi mắt nhỏ mê mang của em trai mình, lo lắng: “Sau khi biết Tiểu Ý sống ở trang viên nhà họ Bạc, tôi đã âm thầm hỏi thăm quan hệ giữa những người trong nhà họ Bạc.”
Phức tạp vô cùng, loạn như mớ bòng bong.
“Ban đầu Tiểu Ý đi theo bên cạnh cậu, cậu tốt xấu cũng có thể bảo vệ được em ấy, nhưng trong mấy tháng nữa thì sao? Cậu yên tâm để cho em ấy một mình ở lại giữa đám sài lang* hổ báo kia sao?”
*Sài lang: Phiên âm từ chữ Hán 豺狼 (豺, phiên âm là sài, nghĩa là chó sói + 狼, phiên âm là lang, nghĩa cũng là chó sói).
– Loài sói còn chưa hết thói dã man, ý chỉ con người giống với sài lang.
“…”
Bùi Ý cuối cùng cũng tỉnh táo lại——
Đối với người ngoài, Bạc Việt Minh đến Ôn Thành là một chuyến công tác bình thường.
Trừ khi có trường hợp đặc biệt, với tư cách là “người nhà” hoặc “bạn đời”, cậu không cần phải đi theo đối phương trong chuyến đi này.
Bạc Việt Minh nghe thấy câu hỏi của Tần Dĩ Thuấn, quai hàm hơi căng lên trong vài giây.
Xuất phát từ tâm tư, Bạc Việt Minh chắc chắn muốn Bùi Ý ở bên cạnh mình, bởi vì chỉ bằng cách này, mối quan hệ giữa hai người mới có thể gần gũi hơn, tuy nhiên, hắn không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà cũng phải tôn trọng mong muốn cá nhân của Bùi Ý.
Ánh mắt Bạc Việt Minh hơi chuyển, nói thật: “Để Bùi Ý tự mình quyết định đi? Tôi tạm thời không rõ tình hình công việc ở Ôn Thành, tuỳ tiện đưa em ấy đi có lẽ không phải là một ý kiến hay.”
Tần Dĩ Thuấn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không đồng ý việc Bùi Ý ở lại nhà họ Bạc mà không có ai chăm sóc.”
Ở trong mắt anh, em trai nhà mình chính là tiểu bạch thỏ, cừu con, đơn thuần thiện lương vô hại, làm sao có thể chống lại ý đồ xảo quyệt của nhà họ Bạc?
Nghĩ như vậy, Tần Dĩ Thuấn càng thêm chủ động mà dò hỏi: “Tiểu Ý, em ở cùng anh một thời gian được không? Hay là dọn về nhà thím bên kia? Khi nào có thời gian rảnh anh có thể qua đó chơi cùng với em?”( nhà mẹ Bùi Ý)
Nói không chừng thời gian trôi qua, cậu sẽ không còn nghĩ đến lòng tốt của Bạc Việt Minh nữa, mà cam tâm tình nguyện sống vui vẻ với người thân mình.”…”
Bùi Ý nghe hai người tỏ thái độ, sâu trong nội tâm dâng lên một loại rối rắm chưa bao giờ có.
Nói sự thật mà ai không biết, cậu chợt nhận ra rằng trong tiềm thức của chính mình muốn đi cùng Bạc Việt Minh rời khỏi Đế Kinh, đến Ôn thành.
Bùi Ý nhìn lại và suy nghĩ kỹ về mục đích ban đầu của mình khi đến nhà họ Bạc——
Thứ nhất CMND của cậu đã bị nhà họ Bùi lấy đi, thứ hai là vì hoàn cảnh sáng tạo tương đối hoàn hảo ” ở tại nhà “, thứ ba thay mặt nguyên chủ chăm sóc những người thân của cậu ấy.
Bùi Ý là người tạo nên trò chơi, cậu thích một môi trường sáng tạo tương đối cố định, không thích chạy ngược chạy xuôi.
Nhưng không biết từ khi nào ——
Cậu cư nhiên có thể đồng ý yên tâm ở bên cạnh Bạc Việt Minh? Bất kể người kia có đi đâu.
Tần Dĩ Thuấn nhìn Bùi Ý hiếm khi cau mày, lên tiếng quan tâm: “Tiểu Ý? Làm sao vậy?”
Bùi Ý khẽ lắc đầu, tầm mắt với thức hướng về phía Bạc Việt Minh.
Nguyên nhân khiến đối phương trở nên hắc hoá trong nguyên tác là vì hắn đã phải chịu quá nhiều sỉ nhục và ức hiếp trong thời gian mù.
Hiện tại Bạc Việt Minh còn nhìn không thấy, làm việc vốn là cố hết sức.
Vạn nhất lại gặp phải một kẻ không biết xấu hổ như Bạc Quan Thành ở Ôn Thành, ngoài sáng trong tối mà tính kế hắn, bắt nạt hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Có lẽ tầm mắt Bùi Ý dừng lại quá lâu, Bạc Việt Minh cho rằng đối phương muốn chuẩn bị ở lại.
Hắn ấn vết bỏng lớp băng gạc không để lại dấu vết, cố gắng che giấu sự mất mát trong lòng bằng đau đớn: “Bùi Ý, nếu em muốn ở lại thì cứ ở lại.”
Bùi Ý thấp giọng hừ nhẹ: “Em muốn đi cùng nhị ca.”
Dù có lên kế hoạch hợp lý đến đâu, cậu vẫn không thể thay đổi suy nghĩ thực sự của mình, cậu muốn ngăn chặn những ý đồ xấu xa đó với Bạc Việt Minh bằng mọi cách có thể.
Có thể đến đâu thì đến.Cho dù sau này có rời khỏi nhà họ Bạc, Bùi Ý cũng không muốn đối phương rơi vào kết cục bi thảm như trong nguyên tác.
Bùi Ý hạ quyết tâm lặp lại: “Đi cùng nhị ca.”
Trong lòng Bạc Việt Minh bỗng nhiên yên tĩnh lại, trên môi hiện lên một tia ấm áp: “Được, em đi cùng tôi.”
“…”
Tần Dĩ Thuấn nghe thấy Bùi Ý lựa chọn, suy nghĩ một chút: “Quả nhiên là như vậy.”
Có lẽ vì đã chuẩn bị sẵn sàng nên anh không còn cảm giác thất vọng như lần đầu nữa, anh chỉ nói từ góc độ gia đình: “Nhị thiếu gia, nếu Tiểu Ý đã đồng ý đi theo cậu, hãy chăm sóc em ấy thật tốt.”
“Về phần Bạc phu nhân và thím của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc họ, cậu và Tiểu Ý không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Bùi Ý cảm động khi nghe thấy Tần Dĩ Thuấn trả lời.
Cậu chạy lại bên kia, cầm món miếng bánh còn nguyên “mượn hoa dâng Phật”: “Anh ơi! ăn!”
Chỉ là lúc này, trong lòng Bạc Việt Minh không chua lè ngăn cản: “Đa tạ Tần tổng.”
Tần Dĩ Thuấn nhận lấy đồ ăn từ em trai mình, nhìn về phía đối diện một lần nữa: “Tôi là vì Tiểu Ý, cũng hy vọng nhị thiếu gia có thể nhớ kỹ lời dặn của tôi.”
“Đương nhiên.”
…
Bạc Việt Minh về đến nhà, bên cạnh không có thân ảnh Bùi Ý.
Chú Khải đang ở nhà thu dọn hành lý cảm thấy kỳ quái, vội vàng hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu chủ đâu rồi?”
Lâm chúng đi theo hắn hiểu rõ sự tình, giải thích: “Tiểu tiên sinh ngày mai cùng nhị thiếu gia đến Ôn Thành, đêm nay đi theo Tần tổng…hình như là về nhà cô Thư ăn bữa tối.”
Rốt cuộc ngày mai phải khởi hành, nên việc ăn tối cùng gia đình là điều đương nhiên.
Chú Khải cả kinh: “Tiểu tiên sinh cũng đi theo sao?”
“Ừ, nếu em ấy muốn đi theo thì để cho em ấy đi theo.” Bạc Việt Minh nở nụ cười, dặn đò “Chú Khải, ông lát nữa giúp Bùi Ý thu dọn vali.”
“Vâng.”
Nhóm người đặt chuyến bay lúc 3h30 chiều ngày hôm sau.
Khi đặt chân đến thành phố Ôn Thành về đến khách sạn thì đã hơn tám giờ.
Người phụ trách tiếp đãi tên là Tống Viễn Trình, là phó đội dự án mà Bạc thị cử đến Ôn Thành bốn tháng trước, bởi vì đội trưởng Phùng Chính đã nửa chừng từ bỏ trách nhiệm nên y chỉ có thể tạm thời tiếp quản.
“Bạc tổng, dựa theo số lượng người đi cùng mà Lâm Chúng đã cung cấp, tôi đã đặt cho anh căn phòng cao cấp nhất ở đây, có một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ, ba phòng tương đối rải rác, sẽ không làm phiền mỗi người trong thời gian nghỉ ngơi.”
Hai người phòng ngủ phòng?
Tình huống này nghe thật sự có chút quen tai?
Bùi Ý thầm nghĩ, thuận tay nắm lấy dây đeo vai của ba lô: “Huh.”
“…”
Tống Viễn Trình không ngờ người đầu tiên phản ứng lại chính là Bùi Ý, y có hơi bối rối trong vài giây: “Bạc…Bạc tổng, sắp xếp này có vấn đề gì sao?”
Y đã cùng Lâm Chúng nói chuyện một phen mới ra quyết định đặt phòng.
Một quản gia chịu trách nhiệm sinh hoạt hàng ngày, một trợ lý phụ trách công việc cùng với bạn đời của Bạc tổng, sắp xếp này hẳn là không sai đi?
Tống Viễn Trình âm thầm xác nhận, sau đó nhanh chóng bổ sung: “À đúng rồi, tôi đã dặn dò người môi giới về căn nhà ngắn hạn trước khi Bạc tổng tới Ôn Thành, tôi sẽ cố gắng thu xếp trong vòng ba ngày tới.”
“Ừ, nếu đã liên lạc được thì cứ như vậy đi.”
Bạc Việt Minh hơi gật đầu: “Muộn rồi, đi máy bay cũng mệt, về dự án đấu thầu, sáng sớm ngày mai anh có thể báo cáo tiến độ chi tiết cho tôi.”
Tống Viễn Trình trả lời: “Được.”
Bạc Việt Minh điểm đến thì dừng: “Được rồi, lên xem phòng đi.”
….
Ba phút sau.
Bùi Ý nhìn căn phòng ngủ chính quá xa hoa âm thầm thở dài một hơi——
Bởi vì sợ mèo con lên máy sẽ căng thẳng nên lần này trước khi ra ngoài, Bùi Ý đã đặc biệt giao Tham Trường cho Tần Dĩ Thuấn chăm sóc.
Đêm nay không có Tham Trường đi ngủ cùng, lại nằm trên giường với vỏ chăn hoàn toàn xa lạ, dù giường có lớn đến đâu, dù cậu và Bạc Việt Minh có thân thiết đến đâu, cậu chắc chắn đây là mệnh chú định, tối nay mình không ngủ được rồi.
Bạc Việt Minh ngồi phía sau trên sô pha, nhìn cái ót “đáng yêu” của Bùi Ý, ra hiệu: “Chú Khải, lấy đồ ra đưa cho em ấy đi.”
Chú Khải đáp: “Vâng, nhị thiếu gia.”
Bùi Ý nghe thấy tên mình, vội vàng quay đầu xem xét tình hình ——
Chú Khải tìm chiếc vali lớn, từ bên trong lấy ra một chồng chăn dày, giống hệt bộ mà cậu có ở Đế Kinh.
Chú Khải lấy chăn từ trong túi nén ra, tay hơi run vì nặng: “Tiểu tiên sinh.”
Bùi Ý vội vàng chạy tới cầm chăn lên vùi đầu ngửi, vẫn là mùi hương quen thuộc đó.
Cậu ngạc nhiên mở mắt ra, cảm thấy khó tin ——
Thật luôn hả?(°ロ°)!Mang tới từ khi nào vậy?
Sao cậu một chút đều không biết!
Chú Khải không nhịn được cười khi nhìn thấy phản ứng trẻ con của Bùi Ý.
Ông mặc kệ Bùi Ý có thể nghe hiểu nhiều hay ít, một năm một mười mà giải thích: “Tối hôm qua nhị thiếu gia mới vừa về nhà cố ý dặn dò tôi, sợ tiểu tiên sinh lạ giường, ngủ không ngon, hôm nay thu lại để trong túi nén rồi mang đến.”
Bạc Việt Minh không thích mang vali bôn ba qua lại, trước đây khi đi công tác vài ngày, hắn sẽ mua tất cả những gì có thể ở chỗ đó luôn.
Lần này hắn không mang theo nhiều vali nhưng bộ chăn này lại chiếm một chiếc vali lớn.
Bùi Ý nghe chú Khải giải thích, trong lòng ấm áp sinh ra hoa.
Bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ tạo thành thói quen, hơn nữa ngày thường làm việc quá mức, Bùi Ý có phần kén chọn trong việc “ngủ nhận giường”, lại nói tính tình như trẻ con.
Trong khoảng thời gian mới mới xuyên thư, Bùi Ý hầu như ngày nào cũng phải trằn trọc đến tận ba bốn giờ sáng mới có thể ngủ được, đối với cậu, hiếm khi nào cậu có thể ngủ ngon như lúc ở làng du lịch.
Thật vất vả mới thích ứng được giường ở nhà họ Bạc, đột nhiên đáp ứng đổi nơi sinh sống, trong lòng cậu đang âm thầm lo lắng về giấc ngủ của mình mấy ngày nay.
Không ngờ Bạc Việt Minh sẽ xem xét khía cạnh này?
Thật sự coi cậu trở thành tên ngốc mà chăm sóc đi?
Bùi Ý yên lặng nghĩ, nội tâm như cũ bị mềm mại và vui sướng lấp đầy: “Nhị ca, tốt!”
Bạc Việt Minh ngồi trên sô pha giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước: “Được rồi, bỏ chăn sang một bên đi, tranh thủ thời gian đi tắm.”
Chú Khải thuận tay đưa qua: “Tiểu tiên sinh, quần áo của cậu ở đây.”
Bùi Ý gật đầu đáp lại, quay người lao về phòng ngủ chính, hoàn toàn quên mất kháng cự muốn “ngủ chung giường” với Bạc Việt Minh.
…
10h30 tối, Bạc Việt Minh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm.
“Bùi Ý? Ngủ rồi sao?”
Dù biết rõ tình hình phòng ngủ chính nhưng hắn vẫn giả vờ thận trọng như không quen với cách bài trí đồ đạc trong phòng.
Bùi Ý đang ôm chăn chơi điện thoại, nghe được câu hỏi này, nhanh chóng giả vờ ngáp một, ngữ khí ngốc ngốc: “Nhị ca?”
“…”
Bạc Việt Minh suýt bị kỹ thuật diễn tại chỗ của nhóc mèo con thuyết phục, nhịn vài giây mới không vạch trần: “Lại đây giúp tôi một chút.”
Bùi Ý liền đoán được Bạc Việt Minh là muốn tìm cậu giúp đỡ, lộ ra thần sắc ” chắc chắn rồi “, trong giây lát giấu sau chiếc mặt nạ ngoan ngoãn.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã chiếm được một bên chiếc giường lớn.Bạc Việt Minh vẫn duy trì dò hỏi: “Có phải vẫn còn mở đèn không? Tắt đèn đi ngủ đi.”
Lúc này vẫn chưa đến giờ ngủ của Bùi Ý, nhưng cậu sợ ảnh hưởng đến Bạc Việt Minh nên thành thật đặt điện thoại xuống, tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Bùi Ý biết Bạc Việt Minh ngày mai dậy sớm vì có việc phải xử lý, không dám lăn qua lộn lại quấy rầy đối phương, chỉ ép mình nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Thời gian lặng yên trôi đi.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng hít thở dần dần đều lại.
Bạc Việt Minh trong bóng tối mở mắt ra, cẩn thận nghiêng người, nhìn chằm chằm người trước mặt qua tia sáng yếu ớt——
Bùi Ý cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt đang ngủ, điều này dễ khiến người ta tưởng tượng về một tư thế ngủ ngoan ngoãn.
“…”
Từ lần trước ôm Bùi Ý ngủ hai lần, Bạc Việt Minh không ngờ lại nghiện cảm giác đó, cho nên tối qua trước khi đặt phòng khách sạn, hắn đã đặc biệt nói với Lâm Chúng rằng hắn chỉ muốn một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ.
Lâm Chúng cũng là một người thông minh, anh ta biết mình làm như vậy sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, cho nên anh ta đặc biệt nói cho Tống Viễn Trình, người phụ trách nơi này.
Tất nhiên, Bạc Việt Minh sẽ không ép mình làm bất cứ điều gì vì h@m muốn ích kỷ của bản thân.
Hắn đang đợi, chờ Bùi Ý “Không thành thật”, chủ động dính lấy hắn.
Mặc dù đợi không được, nhóc mèo con ngủ như vậy cũng khá tốt.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, Bùi Ý liền thay đổi tư thế ngủ——
Cậu tiến lại gần giữa giường, khi tìm thấy Bạc Việt Minh cậu dường như đã tìm thấy một chiếc gối lớn, không hề báo trước mà dùng tay chân bám vào.
Phần lớn chăn quấn quanh người hắn đều rơi ra.
Đúng như dự đoán, Bạc Việt Minh lặng lẽ mỉm cười khi nhóc mèo con lọt vào vòng tay hắn, hắn nhẹ nhàng kiên nhẫn vỗ nhẹ vào gáy người trong lòng để ru ngủ.
Mãi đến khi Bùi Ý chìm vào giấc ngủ, trái tim hắn mới hoàn toàn thả lỏng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cọ qua mái tóc lưu hương thơm nhẹ, đôi môi ấm áp lướt qua bên tai mềm mại tinh tế
“Ngủ ngon, mèo con.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, người tỉnh dậy trước vẫn là Bạc Việt Minh.
Người phụ trách báo công việc Tống Viễn Trình đến đúng giờ, cùng với trợ lý Lâm Chúng, ba người ngồi trong phòng khách, tính toán tiến hành hạng mục nối tiếp bước đầu.
Trước khi báo cáo, Tống Viễn Trình đầu tiên đề cập đến căn nhà: “Bạc tổng, người môi giới bên kia đã tìm được một căn nhà thích hợp, là căn biệt thự trang trí rất đẹp, chưa đưa vào sử dụng, tổng cộng có bốn phòng ngủ, có ba đời chủ, tất cả đồ dùng đều có sẵn.”
Dự án này sẽ mất ít nhất hai tháng, sống lâu trong khách sạn không thoải mái bằng sống ở “nhà”.
Tống Viễn Trình tiếp tục nói: “Nếu không muốn ở khách sạn lâu dài, chúng tôi có thể tìm người môi giới tiến hành ký hợp đồng mua nhà.”
Bạc Việt Minh uống một ngụm cà phê: “Ừ, lát nữa Lâm Chúng giúp tôi kiểm tra, nếu không có vấn đề thì sẽ ký, nhưng việc dọn vào có thể chậm lại, chúng ta sẽ nói về chuyện này vào tuần sau.”
Tống Viễn Trình ngẩn ra, không hiểu lắm.
Bây giờ đã tìm được căn nhà phù hợp rồi, tại sao lại muốn tiếp tục sống trong khách sạn?
Trước khi y kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cánh cửa phòng ngủ chính mở ra.
Bùi Ý buồn ngủ bước ra ngoài, mặc dù đã đánh răng rửa mặt xong, nhưng trên mặt vẫn chưa hết buồn ngủ.
Lâm Chúng tiếp đón: “Í, cậu chủ ngủ dậy rồi nè?”
Bùi Ý nhìn chung quanh một vòng, theo bản năng mà đi đến chỗ Bạc Việt Minh, mang theo ỷ lại mình không nhận ra: “Nhị ca.”
Vừa mới tỉnh ngủ tiếng nói mềm như bông.
Bạc Việt Minh bảo Lâm Chúng đứng dậy rót một cốc nước ấm, nói: “Tôi bảo chú Khải xuống tầng xử lý chút việc, đã gọi bữa sáng cho em, chờ lát nữa sẽ đưa tới.”
Bùi Ý uống vài hớp nước ấm, ngốc ngốc không nói chuyện.
Đột nhiên, cậu nghe thấy Bạc Việt Minh nói: “Tối qua ngủ có ngon không? Nếu ngủ không ngon, tôi sẽ đổi lại phòng khách sạn, cho em ngủ phòng riêng.”
Bạc Việt Minh dừng một chút, mặt không đỏ, tim không đập: “Ở Ôn Thành khó tìm được nhà, có lẽ chúng ta phải ở đây mấy ngày.”
“…”
Nhà khó tìm?
Còn muốn đổi phòng khách sạn?
Đầu óc buồn ngủ bị lôi lại, nghe một đoạn dài như vậy, chỉ cảm thấy phiền toái, gật đầu lại lắc đầu: “Ngủ ngon, không đổi.”
Khi Bạc Việt Minh nhận được câu trả lời mình mong muốn, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng: “Ừm.”
“…”
Lâm Chúng bên cạnh đã thấy nhiều không ngạc nhiên lắm.
Tống Viễn Trình lần đầu tiên tiếp xúc, phản ứng hoàn toàn khác hẳn, gần như không thể kiềm chế được vẻ mặt.
Không phải đâu? Bạc tổng xạo đó!
Loanh quanh hơn phân nửa, hoá ra là lừa tiểu tiên sinh!