Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chẳng ai kịp bật đèn phòng ngủ chính lên cả, khung cảnh trong phòng vừa tối tăm lại mê ly.
Sức nặng của Bạc Việt Minh bao trùm lấy cậu, Bùi Ý bị đè trong giây lát, cậu thốt lên kinh ngạc: “Nhị ca?”
Mùi hương quen thuộc hoà lẫn với mùi rượu khiến cậu không hề chán ghét, xuyên qua lớp áo, dường như cậu có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đối phương.
Những cảm xúc kỳ dị đang nhảy múa trong lòng Bùi Ý, khiến cậu tạm thời quên đẩy hắn ra.
Bạc Việt Minh nghiêng đầu dựa vào cổ của Bùi Ý, vừa cực kì ôn nhu, vừa cố gắng hết sức để kìm nén: “Bùi Ý, em có biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?”
“…”
Hơi thở ấm áp lướt qua tai Bùi Ý, trêu chọc khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Mối quan hệ nào?
Còn có thể là quan hệ gì nữa? Đối tượng liên hôn sao?
Khoảnh khắc những suy nghĩ kia nổi lên, Bạc Việt Minh là người đầu tiên xác định mối quan hệ của bọn họ lên một tầng cao hơn: “Là phu phu.”
Ba chữ đơn giản đè nặng lên trái tim Bùi Ý.
Bạc Việt Minh duỗi tay vuốt v e tóc cậu, lại mơn trớn xuống gáy, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại vuốt v e nốt ruồi nhỏ vừa bí ẩn lại câu nhân của cậu.
Bùi Ý rụt cổ lại, cậu cố gắng muốn thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy bất lực này: “Nhị ca.”
Giọng điệu từ chối mơ hồ, nói ra rồi lại hóa thành lời mời gọi.
Đôi mắt của Bạc Việt Minh đột nhiên tối sầm lại, bàn tay đặt sau gáy dần ôm lấy sau đầu Bùi Ý, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên rồi dùng sức hôn thật mạnh.
“Ưm!”
Bùi Ý bất giác mở to hai mắt, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Bạc Việt Minh mãnh liệt hôn cậu, hơi thở và môi đều nóng bỏng.
Bùi Ý dần tỉnh táo lại, cậu dùng đôi tay chưa bị trói buộc đẩy người trước mặt ra, tim đập như trống, gian nan nói: “Không được, em, em…”
Không nên như thế này chứ!
Bạc Việt Minh làm sao mà có thể hôn cậu được?
Trong không gian tối tăm này, Bùi Ý nhìn không rõ, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Bạc Việt Minh, hơi ấm còn sót lại trên môi dường như lan ra cả đầu, ảnh hưởng đến suy nghĩ lý trí của cậu.
Cậu chỉ có thể hoảng loạn nói: “Bác sĩ, sẽ đến ngay thôi, đừng…”
Bạc Việt Minh cọ đầu ngón tay lên môi Bùi Ý, thở dài: “Bùi Ý, tôi không cần bác sĩ.”
“…”
“Em nghĩ tại sao tôi lại quay trở về, rồi tại sao tôi lại hôn em?”
“…”
Bùi Ý bị lời nói thẳng thắn của Bạc Việt Minh làm cho chết lặng, cuối cùng chỉ có thể khô giọng trả lời: “Không được.”
Bọn họ bề ngoài rõ ràng chỉ là mối quan hệ “liên hôn”, sao có thể phát triển đến mức này được?
Mọi chuyện không nên như thế này, bọn họ không nên làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.
Đầu Bùi Ý đã sớm loạn thành một đoàn, cậu chỉ có thể bắt lấy lý do ban đầu: “Thuốc, thuốc hết tác dụng thì sẽ ổn thôi.”
Bạc Việt Minh nhìn ra Bùi Ý đang né tránh và kháng cự, trong con ngươi hiện lên một tia phức tạp: “Thực xin lỗi.”
Hắn buông lỏng người trong ngực ra, dùng hai tay hơi chống lấy sức nặng cơ thể: “Em đi trước đi, tôi sợ mình sẽ không khống chế được.”
Yết hầu Bùi Ý lăn nhẹ: “Nhị ca?”
Sau đó cậu nghe thấy Bạc Việt Minh nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Tôi tìm người khác.”
“…”
Cảm xúc của Bùi Ý chưa kịp thả lỏng đã căng chặt, bàn tay vốn muốn phản kháng cũng siết chặt lại: ” Cái gì?”
Cậu vừa ghen tị lại vừa vội vàng hỏi lại.
Bạc Việt Minh nghe được sự gấp gáp trong giọng nói của cậu, nhưng lại giả vờ không biết.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình xấu xa nhường này, hắn dùng mọi thủ đoạn để ép người trong lòng nhận ra tình cảm của mình, cho dù bị từ chối nhưng vẫn không cam lòng.
Hắn dùng kỹ năng diễn xuất để thể hiện bản thân rất vội vàng cũng rất phóng túng: “Tôi biết em không muốn, tôi sẽ tìm người khác để giải quyết.”
Bùi Ý nghĩ đến chuyện Bạc Việt Minh cùng người khác lăn giường, cậu chỉ cảm thấy ngột ngạt khó chịu: “Không, không được!”
Bạc Việt Minh một lần nữa bắt lấy cổ tay cậu, cả người giống như con dã thú ẩn mình trong đêm đen luôn chực chờ lao ra, một hai phải đợi con mồi hoàn toàn đem trái tim bại lộ trước mắt hắn.
“Em không muốn làm? Cũng không muốn cho tôi tìm người khác? Vì sao chứ?”
“…”
Đầu óc và nhịp tim của Bùi Ý dần hỗn loạn, cậu chỉ có thể bị bản năng thao túng ngẩng đầu lên, dựa sát lại gần Bạc Việt Minh, đôi tai bị tóc dài che phủ đã đỏ bừng như thể sắp rỉ ra máu.
“Anh có em, đừng… đừng tìm ai khác.”
“Nhị ca, em… em cũng có thể làm được.”
Bạc Việt Minh nhận được câu trả lời mình mong muốn, hắn nhẹ nhàng cẩn thận nói: “Xin lỗi, lừa em rồi.”
Nụ hôn một lần nữa hạ xuống.
Bùi Ý không từ chối, cảm thấy tửu lượng của mình kém quá mức.
Rõ ràng trước đó đã pha với nước có ga rồi, nhưng bây giờ cậu vẫn say, chắc chắn là vậy nên cậu mới có thể xúc động đồng ý việc này.
Hơi nóng và mồ hôi cùng lan tỏa, sự dịu dàng và nhiệt liệt cùng song hành.
Bùi Ý bị hôn đến mơ mơ màng màng, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó không bình thường, trong đầu cậu đột nhiên nảy ra ký ức đêm đầu tiên ở biệt thự ——
Hôm đó, mắt Bạc Việt Minh nhìn không rõ, bất cẩn trượt chân ngã trong phòng tắm, bất ngờ bị kẻ xâm nhập nhìn được cảnh xuân.
Cảm nhận được lạnh lẽo Bùi Ý có chút hoảng sợ mà trợn mắt, hơi rụt người né tránh nụ hôn này: “Nhị ca.”
Bạc Việt Minh nhìn người trong lòng bị mình hôn đến mê ly, khóe mắt còn vương chút nước mắt, trong khung cảnh tối tăm tạo nên một cảm giác đẹp đẽ khác lạ: “Hửm? Em sao vậy?”
Bùi Ý xấu hổ ôm mặt, nhỏ giọng thẳng thắn: “Em không giỏi chuyện này.”
Cậu không những không có kinh nghiệm với người khác, mà thậm chí với chính mình cũng không có quá nhiều kinh nghiệm.
Bạc Việt Minh chỉ muốn “nhân cơ hội” ép nhóc mèo con nhận ra tình cảm của chính mình, hắn không có ý định toan tính chuyện này.
Bạc Việt Minh hôn lên trán người trong lòng, vừa dỗ dành, vừa lừa gạt: ” Để anh dạy em, em giúp anh có được không?”
Bùi Ý hơi cử động: “Được.”
……
Ngày hôm sau, Bạc Việt Minh hiếm khi đánh bại được đồng hồ sinh học, lúc tỉnh dậy đã qua giữa trưa.
Bùi Ý vẫn đang ngủ trong lòng hắn, chăn bông che gần hết khuôn mặt, mặt mày lộ ra bên ngoài hết sức ngoan ngoãn và dễ thương.
Nghĩ tới những chuyện vừa xảy tối hôm qua, trong mắt Bạc Việt Minh không khỏi hiện lên nét vui mừng, không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của nhóc mèo con, hắn lặng lẽ đi vào phòng tắm rửa.
Có lẽ là cảm giác được người bên cạnh rời đi, dù đang say giấc nhưng Bùi Ý cũng nhanh chóng tỉnh dậy.
Cậu mang theo cơn buồn ngủ mãnh liệt hé mắt ra, cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm truyền vào tai, cậu mới nhận thức được mình đang ở đâu, những mảnh vỡ kí ức còn sót lại vốn đang im lìm trong đầu cậu đột nhiên sống dậy.
Bùi Ý lập tức từ trên giường ngồi dậy, cậu thật cẩn thận vén chăn lên xem xét ——
Không còn là bộ đồ ngủ tối qua nữa mà thay vào đó là một bộ áo choàng tắm.
Sạch sẽ và thoải mái, rõ ràng là có người đã tắm rửa cho cậu.
“…”
Từ cổ đến mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng.
Thừa dịp Bạc Việt Minh còn chưa ra khỏi phòng tắm, cậu nhanh chóng chạy từ phòng ngủ chính về căn phòng nhỏ của mình.
——Rầm!
Lúc Bạc Việt Minh bước ra khỏi phòng tắm, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa hơi lớn.
Tham Trường bị bắt ở ngủ trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ cả đêm. Lúc Bùi Ý chạy qua, nhóc không theo kịp bước chân của chủ nhân, đầu nhỏ suýt đập vào cánh cửa, nhóc lập tức kêu meo meo lên án.
Nhóc không thể hiểu được hành vi bất thường này của chủ nhân mình, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Bạc Việt Minh, nhóc liền thay đổi mục tiêu quay sang làm nũng với anh: “Meo~meo~”
Bạc Việt Minh ôm nhóc lên nói: “Suỵt, đừng làm ồn.”
Tham Trường kêu một tiếng rất nhỏ, ngoan ngoãn không ầm ĩ.
Bạc Việt Minh gõ gõ cánh cửa đang đóng kín: “Bùi Ý?”
“…”
Không người đáp lại.
Bạc Việt Minh biết Bùi Ý có thể sẽ xấu hổ, nên cũng không ép cậu ra khỏi phòng ngay: “Em ngủ một lát đi, lát nữa chúng ta sẽ nói rõ mọi việc, được chứ?”
Người trong phòng vẫn im lặng như cũ.
Bạc Việt Minh không còn cách nào khác ngoài việc ngẫm nghĩ xem tối qua mình có làm hơi quá hay không.
Ngay khi anh định nói thêm vài lời, liền vang lên tiếng bước chân trong hành lang.
Chú Khải nhìn thấy Bạc Việt Minh liền thở phào nhẹ nhõm: “Nhị thiếu gia, cậu dậy rồi à, cậu và cậu chủ đều bỏ bữa sáng, hai người không thể bỏ bữa trưa được nữa đâu.”
“Ừm.”
Bạc Việt Minh bình tĩnh lại, đi về phía chú Khải: “Lâm Chúng và những người khác đã về chưa?”
Sự việc xảy ra đột ngột vào đêm qua, Bạc Việt Minh không muốn vạch trần hành vi của Bạc Quan Thành mà không có “bằng chứng”, việc hắn muốn chờ cơ hội rồi giải quyết cả thù cũ lẫn nợ mới một lượt!
“Lão Phó tối hôm qua lại đi ra ngoài một chuyến, sáng nay ông ấy và Lâm Chúng đã cùng nhau trở về.” Chú Khải có gì nói nấy, nhưng khi nhìn về phía Bạc Việt Minh lại hiếm khi có chút bất đắc dĩ ——
Đêm qua ông còn tưởng Bạc Việt Minh thật sự “bị trúng chiêu”!
Cho đến khi lão Phó vội vã đuổi theo ông ra ngoài, nói nhỏ lý do với chú Khải, dù sao ông cũng đã chứng kiến nhị thiếu gia nhà mình lớn lên, sao đối phương có thể ở trước mặt cậu chủ chơi cái trò vô lại như vậy!
Chú Khải nhớ lại cảnh Bạc Việt Minh gõ cửa nhưng không được để ý, liền đoán ra: “Nhị thiếu gia, cậu dọa cậu chủ rồi? Thằng bé không thèm để ý đến cậu à?”
Bạc Việt Minh nghĩ tới nhóc mèo con đang trốn trong phòng, bất đắc dĩ xoa xoa mày: “Được rồi, chú Khải, chuẩn bị đồ ăn cho em ấy đi, đừng để em ấy đói.”
Muốn trốn thì cứ để em ấy trốn trước đi.
Dù sao hôm nay hắn cũng sẽ ở nhà không đi ra ngoài, chỉ cần Bùi Ý vượt qua sự xấu hổ này, hắn sẽ thẳng thắn mọi chuyện, sau đó làm rõ mối quan hệ giữa hai người.
…
Sau khi xác nhận tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Bùi Ý liền thở phào nhẹ nhõm, cậu ngã trở lại giường, trong đầu cậu như được cài đặt một cái máy chiếu không ngừng nghỉ, chiếu lại cảnh tượng tối qua cực kì rõ ràng——
Rõ ràng “người trúng thuốc” là Bạc Việt Minh, nhưng người phát huy tác dụng của thuốc lại là chính cậu, rõ ràng là đồng ý giúp đỡ, nhưng thực tế khi đến bước đó, lý trí của cậu đã bại trận từ lâu.
Tay chân vừa mềm vừa tê, hoàn toàn không chút sức lực nào.
Bùi Ý không có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này, thân thể này càng chưa bao giờ trải qua việc này.
Bạc Việt Minh lạc người giúp cậu giải tỏa, lúc đó bởi vì k ích thích quá lớn quá xa lạ, Bùi Ý không thể khống chế không được bật khóc nức nở, mọi việc đều rối tinh rối mù hết lên.
“…”
Nhớ đến lúc bản thân nằm trong lòng Bạc Việt Minh khóc lóc vô cùng thảm thương.
Toàn thân Bùi Ý nóng đến phát sốt, cậu vùi mặt vào trong chăn, trong lúc nhất thời không biết mình xấu hổ hơn hay là hoang đường hơn.
Trước đêm qua, Bùi Ý chưa bao giờ nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ của mình với Bạc Việt Minh.
Mối quan hệ giữa hai người bắt đầu bằng một cuộc “liên hôn”, nhưng không lãnh chứng, không kết hôn, không chỉ người ngoài mà ngay cả chính Bùi Ý cũng cho rằng——
Mối quan hệ này sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc.
Bùi Ý đã đọc nguyên tác và biết được kết cục cũng như hướng đi của mọi người trong sách, tuy cậu kiên quyết muốn tự cứu mình, nhưng cậu cũng hiểu rằng đối với mình, nhà họ Bạc chỉ là nơi trú ẩn tạm thời, cũng là sân khấu để xem kịch vui.
Điều duy nhất khiến cậu bận tâm là “người trong sách” yêu thích của cậu đã có hình tượng cụ thể——
Bùi Ý đối với Bạc Việt Minh, là thưởng thức, là hảo cảm, cũng là đứng ở góc nhìn của độc giả muốn giúp đỡ.
Nhưng từ khi nào? Mọi thứ đã dần thay đổi.
Theo một cách vô tri vô giác, Bùi Ý đã dần chấp nhận mối quan hệ này, rồi cùng Bạc Việt Minh ở chung, cậu đón nhận lòng tốt của Bạc Việt Minh đối với mình một cách tự nhiên đến mức cậu không hề nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Cho đến đêm qua, mối quan hệ của bọn họ đã vượt quá giới hạn.
Vậy lúc thức dậy thì sao? Bọn họ nên xác nhận chuyện này như thế nào đây?
Bùi Ý một mình suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng thấy bối rối, càng nghĩ càng thấy hỗn loạn.
Sự kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần dần trở lại, chưa kịp nghĩ gì cậu đã mơ màng chìm vào giấc ngủ trong chiếc chăn bông quen thuộc.
Trong giấc mơ, có mùi bánh nướng vừa quen thuộc lại vừa ngọt ngào.
Bùi Ý dường như đang đứng từ góc nhìn của Thượng đế——
Cậu thấy chính mình khi còn nhỏ, thay bộ quần áo rách nát tồi tàn kia ra, rồi khoác lên mình một bộ quần áo sang trọng đắt tiền, cậu ngẩng đầu nhìn tủ kính trưng bày cao hơn mình một nửa đầu, tràn đầy cẩn thận cũng tràn đầy mong chờ.
“Ba Dung, khi nào con được ăn bánh kem nhỏ ạ?”
Vừa dứt lời, phía sau liền có người bế Bùi Ý lên, đặt lên ghế cao: “Anh Dung, Tiểu Ý nhà chúng ta hỏi anh đó, khi nào mới có thể ăn bánh kem nhỏ vậy?”
Bùi Ý quay lại, ngoan ngoãn hô một câu: “Buổi chiều vui vẻ ba Ngạn.”
Người đàn ông mặc áo trắng còn đang bận rộn ở bàn bếp nghe vậy, quay người lại thấy một lớn một nhỏ đang đứng đó trông mong nhìn mình, giơ tay nhấc chân đều là ôn nhu: “Còn phải đợi thêm mười phút nữa, hai người đừng ở chỗ này làm phiền anh.”
Trước mặt Bùi Ý, người đàn ông cao lớn đột nhiên kéo cánh tay của người đàn ông mặc áo trắng lại, nghiêng người hôn lên: “Anh Dung, thế này mới gọi là làm phiền chứ.”
“Em…”
Người đàn ông mặc đồ trắng xấu hổ buồn bực, đành mở miệng giáo huấn vài câu: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Có thể làm một người ba đúng mực trước mặt Tiểu Ý được không hả?”
Tiểu Bùi Ý ngồi trên ghế cao che mắt cúi đầu, lạy ông tôi ở bụi này: “Con không nhìn thấy gì hết.”
…
Bùi Ý được một cặp phu phu nhận nuôi.
Người đàn ông có vóc dáng cao tên là Tông Bách Ngạn, đó là một người có gia thế tốt và năng lực mạnh mẽ, còn người đàn ông mặc đồ trắng tên là Hứa Dung, là một họa sĩ nổi tiếng trong nghề.
Hai người cách nhau sáu tuổi, cũng đã ở bên nhau sáu năm. Vào năm thứ bảy bên nhau, họ đến trại trẻ mồ côi, từ một đám trẻ con, họ nhận nuôi Bùi Ý.
Từ khi đó, Bùi Ý luôn cảm thấy mình là đứa trẻ may mắn nhất trên đời khi được cặp phu phu thực sự yêu nhau này lựa chọn.
Ba Ngạn sẽ dạy cậu về rượu, phép lịch sự, bắn súng, cưỡi ngựa và dạy cậu tất cả mọi thứ mà cậu muốn học. Ba Dung là một người dịu dàng, ôn hòa, ba rất giỏi vẽ tranh, một tay ba có thể làm được vô số món tráng miệng ngon.
Chỉ tiếc, hoa trong gương trăng dưới nước*, dù tình yêu có đẹp đẽ đến mấy thì cũng sẽ có ngày phai nhạt.
*Hoa trong gương – Một người, một thứ gì đó mà bạn không thể sở hữu được. Trăng dưới nước – Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim. Bạch nguyệt quang – cụm từ chỉ những người mà mình không bao giờ có được.
Cảnh tượng trước mặt Bùi Ý đột nhiên trở nên tối đen, những tiếng cãi vã đến khàn cả giọng, tiếng các loại đồ vật rơi xuống đất bắt đầu vang vọng bên tai cậu.
Đột nhiên, có người bóp chặt cổ cậu, cơn đau truyền đến khắp tứ chi.
Hình ảnh mờ ảo trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Bàn tay lẽ ra phải dùng để cầm cọ của Hứa Dung đang bóp mạnh cổ Bùi Ý đến nổi gân xanh, trong đôi mắt đó không còn chút ôn nhu nào nữa, mà chỉ còn lại sự tuyệt vọng và hận thù vô tận——
“Tại sao? Tại sao em ấy lại làm như thế với tao!”
“Mày thấy không? Em ấy đã thay đổi rồi, nói không yêu là không yêu nữa!”
“Trên đời này căn bản không có tình cảm chân thật, bọn họ đều là kẻ dối trá, bọn họ đều là kẻ dối trá!”
Lời buộc tội cứ văng vẳng bên tai cậu, Bùi Ý rơi nước mắt vì cảm giác nghẹt thở không thể thoát ra.
Cuối cùng, người trước mắt đột nhiên buông cậu ra, lại buộc cậu phải ghi nhớ: “Tiểu Ý, hãy nhớ bài học của ba! Đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng ai, cũng đừng ngu xuẩn đẩy mình vào hố lửa!”
“Tình nguyện ngay từ đầu sẽ không có, con phải nhớ kĩ Tiểu Ý!”
Nói xong, Hứa Dung nhặt con dao rọc giấy ở bên cạnh, đâm mạnh vào cổ mình.
“—— Ba Dung!”
Bùi Ý từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy xoa xoa hai huyệt thái dương, trong lòng còn sợ hãi mà hít sâu hai hơi, tự nhủ: “Con… con biết rồi ba.”
Những thứ như cảm xúc không phải là thứ cậu có thể chạm vào.
Cậu không thể lý giải, cũng không hề muốn thử.
Bùi Ý nhìn xung quanh, ánh mắt chạm đến đến tủ quần áo, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng để giải quyết đống lộn xộn này——
Không thể tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa, cậu phải đi!
Thay vì suy nghĩ nhiều như vậy, còn không bằng tránh xa tất cả, chỉ có như vậy, cậu mới không còn gì phải lo lắng mà tiếp tục sự nghiệp của mình một cách chăm chỉ!
…
Bầu trời cuối thu luôn tối rất nhanh.
Chú Khải gõ cửa thư phòng, trên tay cầm một chiếc đ ĩa ăn trống rỗng: “Nhị thiếu gia.”
Thấy vậy, Bạc Việt Minh bị ép “ở lại” thư phòng cả ngày mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng em ấy cũng chịu ra ngoài ăn rồi à?”
Chú Khải gật đầu: “Tiểu tiên sinh đã đói gần một ngày rồi, bữa tối cũng ăn khá nhiều, xem ra đã ổn rồi.”
Cậu bỏ bữa sáng, không đụng đến bữa trưa và trà chiều, nếu cậu vẫn không chịu ăn tối, Bạc Việt Minh sẽ phải tìm cách cạy cửa phòng ngủ nhỏ ra, bắt lấy nhóc mèo con trốn bên trong.
Bạc Việt Minh đóng tài liệu công việc lại, nói: “Để tôi lên xem thử.”
Chú Khải gật đầu, làm trưởng bối nhắc nhở, chú cũng phải mở miệng nhắc nhở: “Nhị thiếu gia, cậu và tiểu tiên sinh phải từng bước thẳng thắn chuyện này, dù sao giấu lâu như vậy, cậu phải cân nhắc xem cậu ấy có thể tiếp nhận cậu ngụy trang hay không.”
Bạc Việt Minh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ừm, trong lòng tôi hiểu rõ.”
…
Bạc Việt Minh không lãng phí thời gian thêm nữa, anh vững bước đi lên lầu, vừa bước vào cửa phòng khách nhỏ đã gặp Bùi Ý đang định đi ra ngoài.
Hai người bốn mắt chạm nhau——
Bùi Ý đột nhiên phanh gấp, quay người liền muốn đi vào phòng, không biết còn tưởng bản thân đã gặp phải một dã thú hung hãn.
Bạc Việt Minh vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Bùi Ý?”
“…”
Bùi Ý đột nhiên dừng bước, nhanh chóng phản ứng lại, sau lại hận không thể tát vào trán mình một cái!
Ba bốn tháng nay, cậu đã quen với việc giả vờ “ngu ngốc”, Bạc Việt Minh vừa mở miệng cậu nhất định ngoan ngoãn làm theo.
Tiếng bước chân phía sau dần dần đến gần.
Bùi Ý không còn cách nào khác ngoài tiếp tục thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, đưa lưng về phía Bạc Việt Minh ngáp một cái: “A —— buồn ngủ quá!”
m cuối hơi run rẩy, có loại cảm giác làm nũng nói không nên lời.
Bạc Việt Minh thấy cậu vẫn luôn đưa lưng về phía mình, biết rõ nhóc mèo con cố ý tránh né, nhưng vẫn trêu chọc hỏi: ” Đã “ngủ” cả một ngày như vậy còn chưa đủ sao? Chuyện đêm qua làm em mệt mỏi lắm sao?”
“….”
Bùi Ý nghe thấy trong giọng nói hắn thoáng chút sung sướng, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu cậu.
Cậu lần đầu tiên tước vũ khí đầu hàng, nằm trong lòng Bạc Việt Minh khóc lóc không ngừng, lời hứa hẹn “giúp đỡ” ban đầu đều tan thành mây khói, người sau không nhịn nổi nữa liền đổi sang phương thức khác.
Tuy rằng không có làm đến cuối cùng, nhưng cả hai đều đã làm được điều mình cần.
Toàn thân Bùi Ý nóng bừng, thậm chí nốt ruồi sau gáy dường như bị nhuộm thành màu đỏ.
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ: “Lát nữa hẵng đi ngủ tiếp, giờ tôi có chuyện muốn nói với em.”
Bùi Ý giả vờ không nghe thấy, như ốc sên bò đi về phía căn phòng nhỏ của mình.
Bạc Việt Minh không phát hiện động tác nhỏ của cậu, chỉ chủ động tiến lên: “Bùi Ý, tôi…”
Giây tiếp theo, Bùi Ý đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên xoay người chủ động ôm lấy hắn: “Nhị ca.”
Bạc Việt Minh hơi giật mình, nhưng cũng không từ chối cái ôm của cậu: “Hửm? Sao vậy?”
Bùi Ý thừa nhận, cái ôm này nhằm “lấy lòng” anh, cậu không muốn đi quá sâu vào những gì đã xảy ra vào đêm qua, kẻo làm ảnh hưởng đến quyết định rời đi của cậu.
“Em buồn ngủ.”
Bùi Ý dừng một chút, rồi nhỡ miệng chào tạm biệt anh: “Chồng ơi ngủ ngon nhé.”
Đầu óc minh mẫn mọi ngày của Bạc Việt Minh bị câu nói này làm cho đình trệ.
Cho dù có ngàn lời muốn nói thì cũng bị lý do và một câu xưng hô này chặn lại.
“Cho em thêm một đêm nữa, ngày mai còn muốn lấy cớ này thì cũng vô dụng.” Bạc Việt Minh nhéo nhẹ sau cổ của người trong lòng: “Ngủ ngon.”
Bùi Ý như có như không mà cọ cọ một chút vào bờ vai hắn, xoay người nhanh chóng đi vào phòng.
Lạch cạch.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại.
Bạc Việt Minh đứng tại chỗ không nói thêm lời nào, về phần câu xưng hô “chồng” ngoài ý muốn của Bùi Ý, hắn cảm thấy cậu đang cô lấy lòng mình, nhưng lại mang theo chút tia u sầu không thể hiểu được.
Bạc Việt Minh nghĩ đến những hành động trốn tránh kỳ lạ của cậu trong ngày hôm nay, một người vốn luôn bình tĩnh, quyết đoán trong mọi tình huống như hắn, lại một lần nữa chìm vào khó hiểu——
Thực lòng mà nói, hắn cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương.
Mặc dù có mối quan hệ liên hôn và ở chung làm tiền đề, nhưng hắn vẫn chưa xác minh quan hệ với Bùi Ý, chuyện thử thách tình cảm như đêm qua có quá đáng lắm không?
…
Ban đêm.
Bùi Ý nhìn bóng cây mờ ảo ẩn trong bóng tối ngoài cửa sổ, rồi khép chiếc vali đơn giản đã được sắp xếp lại——
Trước khi bước vào nhà họ Bạc tỏng thân xác nguyên chủ, vali của cậu chẳng mang theo nhiều đồ đạc, bây giờ rời đi, cậu vẫn như cũ không mang theo nhiều lắm.
Bùi Ý nhìn nhóc mèo đen trước mặt đã lớn hơn rất nhiều, thấp giọng dò hỏi: “Tham Trường, em muốn ở lại đây với Nhị ca, hay em muốn cùng anh rời đi?”
Tham Trường nghiêng đầu, dường như không hiểu được câu hỏi của Bùi Ý.
Nhưng nhóc vẫn phản hồi như thường lệ: “Meo~”
“Đi theo anh sao?” Bùi Ý bằng lòng, sau đó lại cười khẽ tự nhủ: “Anh cảm thấy chúng ta đều không phải là thứ tốt, nếu ném Bạc Việt Minh rồi bỏ chạy, không biết hắn có tức giận hay không nữa?”
Tham Trường đến gần cọ cọ vào người Bùi Ý, ngoan ngoãn ở ngồi bên cạnh cậu.
Bùi Ý nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn mười một giờ, theo đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh, chắc hẳn bây giờ hắn đã ngủ rồi.
“Tham Trường, anh đưa em đi ra ngoài chơi, chờ lát nữa em phải ngoan, không thể làm ổn, có hiểu không?”
“Meo~”
Bùi Ý hít một hơi thật sâu, thật cẩn thận mở cửa phòng ra.
Vẫn còn một ngọn đèn nhỏ yếu ớt trong phòng khách nhỏ.
Bùi Ý nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt phía đối diện, cảm xúc vừa dằn xuống mới đó đã bắt đầu dao động.
Cậu nhanh chóng nắm lấy quai vali, ra hiệu cho Tham Trường dưới chân theo kịp: “Đi thôi!”
Trước khi một người một mèo bước ra khỏi phòng khách nhỏ——
Bạc Việt Minh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, chuẩn xác chặn đường bọn họ: “Em muốn đi đâu vậy?”