Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 57



Bùi Ý bị cảm giác ngứa ngáy trên mặt đánh thức, cố gắng mở mắt ra mới phát hiện Tham Trường đang dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ vào mặt mình, như đang thúc giục cậu rời giường.

“Meo~”

“Tham Trường, buổi sáng tốt lành, đừng vỗ mặt anh nữa.”

Tham Trường ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, ngồi xổm ở mép giường chờ chủ nhân rời giường.

Đầu Bùi Ý vẫn còn choáng váng, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu như mấy lần say trước đó, có lẽ là do cậu không uống nhiều và cũng không say lắm, cậu vẫn mơ hồ nhớ lại hình ảnh say rượu tối qua.

Bạc Việt Minh kịp thời ngăn cậu uống rượu, dường như còn chủ động ôm cậu về phòng ngủ nhỏ.

– —-em phải cho tôi một cơ hội, tôi có thể chứng minh cho em thấy, có được không?”

Câu nói này đột nhiên lướt qua trong đầu Bùi Ý, cậu nhăn mày, nhất thời không nhớ được đó là lời nói của Bạc Việt Minh hay là do cậu say rượu sinh ra ảo giác.

Bùi Ý nghiêng người nhìn về phía bên phải giường trống rỗng, tâm tình lại mang theo một loại thỏa mãn.

Cậu nhớ rõ tối qua hình như Bạc Việt Minh đã dỗ cậu ngủ, cậu không thể giải thích tại sao, nhưng khi cậu ở bên đối phương lại có thể ngủ ngon như vậy.

Tham Trường đang ngoan ngoãn ngồi xổm một bên chờ đến có chút sốt ruột, thấp giọng thúc giục: “Meo~”

Bùi Ý cười khẽ, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc con nhà mình: “Anh biết rồi, anh lập tức rời giường đây.”

Cậu không nằm trên giường nữa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khi Bùi Ý mang theo Tham Trường đến nhà ăn ở tầng một, chỉ có chú Khải vẫn ngồi im lặng chờ đợi: “Tiểu tiên sinh, cậu dậy rồi?”

“Vâng.”

Bùi Ý đáp lại, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn về phía thư phòng.

Chú Khải nhạy bén nhận ra ý đồ của cậu, mỉm cười: “Tiểu tiên sinh, Nhị thiếu gia sáng nay đã đến tổng bộ, chức vụ có sự thay đổi, có rất nhiều việc nên cũng bận rộn.”

Chú Khải nhìn ra ý định “tìm người” của Bùi Ý, không được tự nhiên mà khụ một tiếng: “Chú Khải, cháu có hơi đói.”

“Ở phòng bếp có để bữa sáng cho cậu, tôi sẽ bảo người làm mang lên cho.” Chú Khải nói như nhớ ra chuyện quan trọng: “Tiểu tiên sinh, cậu ngồi đi, tôi sẽ tự mình mang lên cho cậu.”

“Cảm ơn chú Khải.”

Một lúc sau, chú Khải bưng khay trở lại: “Tiểu tiên sinh, cũng gần trưa rồi, cậu nên ăn chút cháo lót bụng trước đã, còn cái này——”

Ông cường điệu đưa một bát canh giải rượu ở bên cạnh ra: “Nhị thiếu gia làm thứ này cho cậu, bát vẫn luôn được giữ ấm.”

Bùi Ý có chút kinh ngạc: “Nhị ca tự mình làm?”

Trước mắt không có người ngoài, chú Khải ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, nhị thiếu gia cho người làm ra về, tự mình dậy sớm làm.”

Mặc dù Bạc Việt Minh không để chú Khải tiết lộ bất cứ điều gì trước khi rời đi, cũng không có ý định đòi công lao từ Bùi Ý, nhưng chú Khải với tư cách là người từng trải, cảm thấy có một số tâm ý vẫn cần được nói rõ.

Bùi Ý khẽ cười một tiếng, đặt bát cháo sang một bên, bắt đầu uống bát canh giải rượu.

Chú Khải ngồi ở một bên có chút cảm khái: “Khi lão phu nhân và nhị thiếu gia liên tiếp xảy ra chuyện, tôi thật sự sợ cậu ấy sẽ không gượng dậy nổi, từ khi tiểu tiên sinh đến cái nhà này, mọi chuyện đều đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.”

Có đôi khi ông cảm thấy Bùi Ý chính là phúc tinh của nhà bọn họ.

“Cháu á?”

Bùi Ý nhấp một ngụm canh, hương vị rất ngon.

Chú Khải gật đầu: “Tôi ban đầu là đi theo bên cạnh lão phu nhân làm việc, xem như nhìn nhị thiếu gia lớn lên, cậu ấy biết chính mình ở cái gia đình kia “không được yêu thương”, từ nhỏ đến lớn đều độc lai độc vãng, cũng không thích nói chuyện.”

“Ngần ấy năm, tôi nghĩ người duy nhất cậu ấy có thể gọi là bạn thân chỉ có thể là một mình Yến Sầm tiên sinh. Tôi có thể nói, nhị thiếu gia mới là người không có cảm giác an toàn trong chính căn nhà của mình.”

Lúc trước cho rằng Bùi Ý là một kẻ “ngốc”, cho dù nghe cũng không hiểu được gì nên chú Khải cũng không nói ra những lời trong lòng.

Động tác Bùi Ý ăn canh chậm chút.

Chú Khải dừng một chút, khi lên tiếng trong giọng điệu có lo lắng: “Tiểu tiên sinh, mấy ngày trước hai người cãi nhau sao?”

Bùi Ý nghĩ đến đêm đó mình “chạy trốn” thất bại, trong lòng chột dạ: “Hả? Bọn châu không có cãi nhau.”

“Phải không?”

Chú Khải muốn nói lại thôi, lưỡng lự hai giây mới kể hết mọi chuyện: “Nhưng Nhị thiếu gia đã ngồi một mình trong phòng khách nhỏ cả đêm.”

“…”

Động tác ăn của Bùi Ý bỗng nhiên dừng lại, có loại cảm giác chua xót khó tả: “Cả đêm không ngủ sao?”

Vì sao?

Bạc Việt Minh sợ cậu lại lặng lẽ rời đi?

Chú Khải bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cậu, gật gật đầu.

Ông vô tình phát hiện ra khi thức dậy vào lúc ba bốn giờ sáng, ông đứng ở cửa khuyên nhủ vài câu, kết quả Bạc Việt Minh liền lấy lý do “Đừng quấy rầy Bùi Ý ngủ.” để khuyên ông trở về.

Chú Khải cũng không dò hỏi tới cùng, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ: “Tiểu tiên sinh, sau này nếu gặp phải chuyện gì không vui thì đừng giữ trong lòng.”

“Bằng không, với tính tình của Nhị thiếu gia, càng là giữ ở trong lòng, thì cậu ấy sẽ càng bận tâm xem đối phương nghĩ gì.”

Liên tục đoán những suy nghĩ của đối phương, tính đến điểm mấu chốt của người mình bận tâm, chính mình cũng có ấm ức, có khó hiểu, có buồn bực không thể nói.

Các loại rượu trên tủ rượu là rượu quý của Bạc Việt Minh cũng là một trong số ít để hắn phát ti3t trong những năm qua.

Bùi Ý suy tư, thấp giọng nói: “Cháu hiểu rồi.”

Tâm tình chú Khải chuyển biến tốt liền không nhắc tới vấn đề này nữa: “Ai da nhìn đầu óc tôi này, tuổi vừa lên ngăn không được muốn nói nhiều hơn, tiểu tiên sinh nhanh ăn đi.”

Bùi Ý cười hai tiếng, tự nhiên đổi chủ đề: “Chú Khải, bữa trưa hôm nay cháu muốn ăn cua cay.”

“Được! Tôi lập tức bảo người làm chuẩn bị ngay.”

Sau khi chú Khải rời đi, Bùi Ý uống hết món canh giải rượu do Bạc Việt Minh nấu, thoáng nhìn thấy vết bầm trên cánh tay mình, khi đến gần thì có mùi rượu thuốc.

Không cần nghĩ nhiều, hẳn là Bạc Việt Minh đã bôi thuốc cho cậu khi cậu ngủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Bùi Ý nhớ lại những gì chú Khải vừa nói, do dự hai giây, cậu nhấc điện thoại lên mở WeChat.

Mặc dù Bạc Việt Minh đã được thêm bạn tốt nhưng hộp trò chuyện giữa hai người vẫn trống.

Bùi Ý nghĩ nghĩ, chụp ảnh cái bát đã chạm đáy——

“Nhị ca, có hơi mặn.”

Bùi Ý vốn tưởng rằng Bạc Việt Minh đang bận rộn với công việc, sẽ không trả lời tin nhắn nhanh, nhưng không ngờ chưa đầy nửa phút, cậu đã nghe thấy hai tiếng “tư tư”.

—— “Được, lần sau tôi sẽ chú ý, sáng nay tôi bôi rượu thuốc lên tay em khi em đang ngủ.

Hai ngày này đừng nhấc vật gì quá nặng.”

Trong mắt Bùi Ý thoảng qua ý cười, gõ chữ: “Đã biết, lúc này không phải anh đang bận sao?”

—— “Bận, đang họp.”

Vừa rồi còn nhắn đơn giản, nhưng bây giờ nói đến chính sự, câu trả lời trở nên cực đơn giản.

Tâm tình Bùi Ý trở nên tốt hơn, bắt đầu gõ chữ chế nhạo.

“Không ngờ.”

“Tổng giám đốc mở họp cũng làm việc riêng?”

“Anh không chuyên tâm nha, nhị ca.”

Câu trả lời của Bạc Việt Minh như cũ đến rất nhanh: “Đừng cố ý quấy rối, ngoan.”

“…”

Bùi Ý nhìn chằm chằm vào dòng có chứa sủng nịnh lại bất đắc dĩ khuyên dỗ này, cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và giọng điệu của Bạc Việt Minh khi nói điều này.

Cậu thở nhẹ ra một hơi nóng, vừa mới chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, kết quả lại nghe thấy âm thanh có tin nhắn nhắc nhở vang lên.

Vừa bấm vào, cậu thấy hình ảnh một con mèo trắng đang cuộn tròn ngủ.

Bùi Ý ngây người, còn tưởng rằng Bạc Việt Minh đã gửi sai, nhưng tin nhắn do người bên kia gửi đã nói lên tất cả——

“Nó đã được lưu lại khi trang web được đẩy lên, rất giống em khi ngủ, rất đáng yêu.”

“…”

Bùi Ý đưa mắt qua lại giữa hình ảnh và đoạn tin nhắn, trong mười giây, hai tai đã đỏ bừng.

– –

Bệnh viện trung ương số 1 Đế Kinh.

Bùi Ý nhìn tòa nhà cao tầng của khoa nội trú, tức giận mà rầm rì: “Nếu sớm biết như vậy, tôi đã ở nhà không đến tổng bộ tìm anh.”

Phần văn án và cấu trúc của phiên bản trò chơi《 Mạt Vụ 1.0》đã hoàn thành, hiện tại vội đến sứt đầu mẻ trán chính là tổ mỹ thuật và tổ kỹ thuật.

Bùi Ý đã hoàn thành một trò chơi mới trong tuần này, trước mắt cuộc đấu giá vẫn đang được tiến hành, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn đến “tập đoàn Bạc thị” trong truyền thuyết để mở mang tầm mắt.

Không ngờ Bạc Việt Minh vừa xong việc lại đưa cậu đến nơi này.

Bạc Việt Minh nghe ra Bùi Ý không vui: “Đừng lên đó vội, ở trong xe chờ tôi một chút.”

Chín ngày trước, Thành Ngưỡng Sơn lên cơn đau tim ngã xuống, được Bạc Lập Huy đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Mệnh của lão gia tử rất lớn, nghe nói cấp cứu hơn một tiếng đã ổn hơn nhiều, các cuộc kiểm tra cũng không xuất hiện vấn đề lớn.

Theo lý mà nói, ông ta hẳn phải xuất viện từ lâu, nhưng lại cố tình ở lại trong phòng bệnh không chịu đi.

Bùi Ý khinh thường cười khẩy: “Lão gia tử cảm thấy khó giữ thể diện nên cố tình giả bệnh để nhị phòng coi trọng, để cho ông ta một lần nữa lấy lại uy nghiêm của “gia chủ”?”

Bạc Việt Minh không phủ nhận: “Ừm, tôi lên làm thủ tục rồi sẽ xuống.”

Mặc dù không vui nhưng vẫn phải ngụy trang, miễn cho về sau người ngoài lấy đó làm nhược điểm.

Phòng bệnh Vip của Thành Ngưỡng Sơn nằm trên tầng cao nhất của khoa nội trú, có thang máy riêng đi thẳng lên trên.

Khi Bạc Việt Minh cùng Lâm Chúng đi tới cửa phòng bệnh, quản gia Lão Thân đi tới, trong giọng điệu có chút ngăn cản: “Nhị thiếu gia, lão gia tử sau khi tiêm thuốc đã ngủ rồi.”

Mí mắt ẩn dưới tròng kính của Bạc Việt Minh nhảy lên vào cái——

Thành Ngưỡng Sơn nhắm mắt nằm trên giường bệnh, về việc ông ta thật sự ngủ hay giả vờ nghỉ ngơi, trong lòng mỗi người đều có một tấm gương sáng.

“Vậy tôi không làm phiền nữa.” Bạc Việt Minh cũng không có ý định lãng phí thời gian ở đây: “Đợi lão gia tử tỉnh lại, nhờ quản gia thay tôi nói cho ông biết, tôi đã tới.”

Hắn tùy tiện nói có lệ hai câu, rời khỏi phòng dưới sự giúp đỡ của Lâm Chúng.

Cánh cửa phòng đóng lại.

Thành Ngưỡng Sơn nằm trên giường bệnh mở mắt, trong đôi mắt vẩn đục không có nửa điểm vui mừng: “Lão Thân, ông gọi điện hỏi xem hôm nay Quan Thành có được ra khỏi trại tạm giam không, sao bây giờ vẫn chưa ra?”

Quản gia Lão Thân đến gần: “Lão gia tử đừng nóng vội, tôi sẽ gọi điện hỏi ngay.”

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Bạc Việt Minh tháo xuống lớp ngụy trang.

Lâm Chúng thấp giọng tò mò: “Bạc tổng, vừa rồi lão gia tử có phải đang giả vờ ngủ không?”

Bạc Việt Minh không để ý: “Vừa lúc, tôi sợ Bùi Ý ở trong xe, chờ đến nhàm chán.”

Lâm Chúng bất thình lình được ăn cơm chó, nỗ lực muốn đổi chủ đề: “Bạc tổng, lúc này lão gia tử không phải còn đang hướng về đại phòng bên kia đi?”

Bạc Việt Minh lắc đầu, nhìn đến rõ ràng: “Mặc kệ ông ta hướng về ai, người đó cũng không thể là tôi.”

Sau lần tranh chấp cuối cùng ở nhà chính, Thành Ngưỡng Sơn có khả năng tiếp tục giúp đỡ Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành, hoặc có thể thay đổi quan điểm hướng về nhị phòng bên Bạc Lập Hồng và Bạc Kiều, nhưng sẽ không hướng về Bạc Việt Minh.

Lý do rất đơn giản, Bạc Việt Minh vẫn luôn hướng về Bạc lão phu nhân.

Bất kể quá khứ hay tương lai, họ của hắn Vĩnh viễn đều là họ “Bạc” từ Bạc Phái Chi, mà không có khả năng sửa vì Thành Ngưỡng Sơn họ ” Thành”.

Thang máy đi thẳng xuống.

Lúc Bạc Việt Minh bước ra khỏi thang máy, hắn đột nhiên đụng phải một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Chúng đứng chéo ở phía sau phản ứng kịp thời, thấp giọng nhắc nhở: “Bạc tổng, đại thiếu gia cũng tới.”

“…”

Bạc Quan Thành nghe được lời này, sâu trong con ngươi hiện lên hận ý: “Mấy ngày không gặp, trợ lý của mày sửa miệng cũng thật là nhanh.”

Mười ngày không gặp, trạng thái của Bạc Quan Thành dường như đã thay đổi không ít.

Thay vì những bộ quần áo đắt tiền ngày xưa, giờ đây gã chỉ mặc một chiếc áo len đen xám nhạt.

Mái tóc quá dài che đi một phần lông mày, râu màu xanh xám loang lổ thành vòng tròn quanh miệng, gã chật vật đến mức không thể nhìn ra nửa khí chất của một công tử nhà giàu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 358

Đối mặt với câu hỏi chất vấn của Bạc Quan Thành, Bạc Việt Minh thong dong giả “mù”: “Anh họ? Hôm nay trở về sao không báo trước một tiếng, để người trong nhà đón gió tẩy trần cho anh.”

“Thu lại lòng tốt giả tạo của này lại!”

“Bạc Việt Minh, cho đến hôm nay, mày thật sự còn cho rằng tao, sẽ bị mày chơi đến xoay vòng vòng sao? Nói đi! Lâm Na có phải bị mày mua chuộc không?”

Bạc Quan Thành cuối cùng cũng không thể đeo mặt nạ văn nhã thường ngày nữa, gã nghiến răng nghiến lợi khi nói lời này.

Mười ngày bị giam đối với gã giống như trải mười năm, đó là sự tra tấn đau đớn như rơi từ thiên đường xuống địa ngục!

Bạc Quan Thành mỗi ngày đều nhớ lại sự tình ngày hôm đó, mỗi ngày đều oán giận——

Khả năng tự chủ của gã luôn tốt, nhưng tại sao hôm đó gã lại mất kiểm soát, trong khi gã chỉ uống một tí rượu!

Các biện pháp bảo mật của Vân Điên luôn nghiêm ngặt, nhưng tại sao ngày đó cảnh sát lại kiểm soát số phòng của gã!

Chị Thu là bà chủ của Vân Điên, nếu khách của cô ta bị bắt thì cũng chẳng có chỗ tốt gì, ngoài Bạc Việt Minh còn ai có thể đưa gã vào chỗ chết theo cách tương tự?

Đối mặt với sự tức giận của Bạc Quan Thành, Bạc Việt Minh bình tĩnh chiếm thế thượng phong: “Nếu anh họ nghi ngờ tôi và Lâm Na, sao anh không đầu thú với cảnh sát và yêu cầu họ điều tra toàn bộ chuyện này? Anh không dám sao?”

“…”

Hai bàn tay Bạc Quan Thành buông thõng xuống hai bên nắm chặt thành nắm đấm.

Vì sao không nói? Vì sao không dám?

Đáy mắt Bạc Việt Minh ngưng tụ lạnh lẽo, hắn biết rõ câu trả lời hơn người trước mặt——

Bởi vì thuốc đến từ Bạc Quan Thành, cũng đến từ Vân Điên, cho dù tìm được Lâm Na thì có bằng chứng gì chứng tỏ ả hạ thuốc? Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn thì Bạc Quan Thành là người đầu tiên nghĩ đến việc giăng bẫy hãm hại người khác!

Bê đá tự đập chân mình!

Bây giờ đau quá thì có quyền gì mà kêu?

“Trong khoảng thời gian này ở trong trại tạm giam chắc hẳn rất khó khăn phải không? Anh họ sao anh không nhân cơ hội này ở nhà nghỉ ngơi đi.” Bạc Việt Minh trong bông có kim: “Vị trí tổng giám đốc của anh, hạng mục của anh, đều sẽ do nhị phòng chúng tôi tiếp nhận.”

Bạc Quan Thành nghe thấy lời này, trong lòng lửa đốt đến kịch liệt, gã sớm đã biết đại khái tình huống từ Bạc Lập Huy bên kia——

Đầu tiên, chính kế hoạch của Bạc Việt Minh đã dẫn đến việc gã bị bắt, sau đó Bạc Kiều đã đưa vụ việc lên các cổ đông có quyền lên tiếng, khiến gã bị tạm thời bị cách chức, mất hạng mục!

Mà bởi vì Bạc lão gia tử sốt ruột bảo vệ gã, nên mất đi sự ủng hộ của nhị phòng.

Bạc Việt Minh đã hơn 20 năm không được vợ chồng Bạc Lập Hồng và Tiết Mẫn chấp nhận, nhưng bây giờ bọn họ lại hợp lực để đối phó với đại phòng bọn họ? Nếu không phải người một nhà, thì cũng chẳng bước qua nổi cái cửa nhà.

Bạc Quan Thành hừ lạnh một tiếng: “Bạc Việt Minh, mày đừng có đắc ý? Mày cho rằng chú và mợ của tao sẽ coi mày như con ruột của mình sao? Bọn họ chỉ muốn mượn tay của mày để vặn ngã tao mà thôi.”

“Đúng, chức vụ tổng giám đốc của tao tạm ngừng, nhưng quyền lợi đều sẽ rơi vào tay Bạc Kiều.”

Bạc Quan Thành tới gần Bạc Việt Minh, dùng sức vỗ vỗ vai hắn: “Bị người khác lợi dụng còn đắc chí? Sau khi bị mù, còn dư lại bản lĩnh này sao?”

Lâm Chúng bên cạnh nghe thấy lời nói của Bạc Quan Thành, rũ mắt che giấu khinh thường.

Đại thiếu gia mới vào trại tạm có mười ngày, sao đầu óc cũng hỏng theo rồi?

Bạc tổng chỉ là lười tiếp quản cục diện rối rắm, hạng mục lộn xộn, mà Bạc tam tiểu thư cùng lắm cũng chỉ là phó tổng giám đốc, trải qua một loạt chuyện, tạm thời lại hướng về Bạc tổng.

Ai thua ai thắng, không phải rất rõ sao?

Bạc Việt Minh nắm tay Bạc Quan Thành trên vai mình, ném ra: “Không cần nhọc lòng.”

Bạc Quan Thành nheo mắt, ném xuống lời tàn nhẫn: “Bạc Việt Minh, đừng tưởng rằng mười ngày mọi chuyện có thể thay đổi tất cả, chúng ta chờ xem.”

Bạc Việt Minh không để ý tới lời khiêu khích vô nghĩa của gã: “Lâm Chúng, đi thôi.”

“…”

“Nắm đấm” tích lũy mười ngày như đánh bông, không còn chỗ nào để trút giận.

Bạc Quan Thành nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, hận thù trong lòng càng ngày càng dâng cao, cho đến khi bóng dáng Bạc Việt Minh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, gã mới đi vào thang máy không quay đầu lại.

– –

Bên trong xe.

Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý thuật lại ngắn gọn những gì vừa xảy ra.

Bùi Ý hiểu rõ gật đầu: “Thảo nào hai người các anh lâu như vậy cũng chưa về, hoá ra nửa đường lại gặp thằng chó kia.”

Lâm Chúng ngồi ở hàng ghế đầu không nhịn được xoay người tham gia thảo luận: “Nhốt mười ngày cũng quá tiện nghi cho gã!”

“Thời gian giam giữ dài nhất kiểu này cũng chỉ có mười lăm ngày. Bạc Lập Huy vì chuyện của hắn khẳng định tìm không ít nhân mạch.” Bạc Việt Minh không ngạc nhiên về số ngày Bạc Quan Thành bị giam giữ: “Mười ngày so với tôi tưởng tượng dài hơn tôi nghĩ.”

Lâm Chúng gật gật đầu: “Bạc tổng, tôi vừa nãy nhìn Bạc Quan Thành, thiếu chút không nhận ra, gã không phải thường ngày thích dành nhiều thời gian cho vẻ ngoài của mình sao?”

Hôm nay một chút cũng chưa xử lý.

Sự đối lập vừa rồi càng khiến đường nét trên khuôn mặt của Bạc Việt Minh trở nên xuất chúng hơn, trong khi vẻ ngoài của Bạc Quan Thành chỉ ở mức bình thường.

Bùi Ý hiểu trong đó kỳ quặc, khinh thường nói: “Vừa ra đã biết tìm người bán thảm, xem ra trong lòng Thành Ngưỡng Sơn vẫn hướng về Bạc Quan Thành, hết cứu.”

Lão Phó nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, ông cũng lo lắng theo: “Bạc Quan Thành chỉ tạm thời gác lại chức vị “tổng giám đốc”, hiện tại hắn đã ra ngoài, nếu lão gia tử còn giúp đại phòng, hắn có thể rất nhanh trở về đến tổng bộ đi?”

“Trở về?”

Bùi Ý và Bạc Việt Minh liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Nếu bây giờ bọn họ kéo Bạc Quan Thành xuống khỏi vị trí cao trong tập đoàn Bạc thị, vậy đối phương cũng đừng muốn dễ dàng quay trở lại.

Bạc Việt Minh hỏi: “Lâm Chúng, lúc trước tôi yêu cầu cậu liên hệ với giới truyền thông, cậu đã làm xong hết chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1433: Tố chân (2)

Lâm Chúng trả lời: “Đã liên hệ, bây giờ chỉ cần Bạc tổng đưa ra chỉ thị tiếp theo.”

Bạc Việt Minh bình tĩnh lên tiếng: “Tốt, để cho bọn họ vạch trần Bạc Quan Thành khiêu dâm đi, rồi tìm thuỷ quân để dư luận lăng xê, càng mạnh càng tốt.”

Sở dĩ trước đây hắn không tung ra là vì Bạc Quan Thành vẫn giữ chức tổng giám đốc, sợ gây âm ĩ lớn sẽ ảnh hưởng đến tổng bộ tập đoàn, nhưng bây giờ thì ngược lại——

Loại này gièm pha k1ch thích tính dư luận có tác dụng trong thời gian có hạn, bọn họ muốn gây ầm ĩ lớn, tốt nhất để cho tập đoàn đề xuất thông báo, tuyên bố Bạc Quan Thành đã từ chức, hoàn toàn bóp ch ết khả năng gã ngóc đầu trở lại.

Lâm Chúng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ liên hệ sắp xếp.”

Bùi Ý lại nghĩ tới cái gì đó, cười ranh mãnh: “Đúng rồi, lát nữa anh có thể liên lạc với tam tiểu thư, nhờ cô ấy nói với Tiết Mẫn, nếu gần đây có yến tiệc hay tiệc trà chiều nào, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn.”

Hai chữ “đi dạo” được nhấn mạnh.

Lâm Chúng không hiểu: “Tiểu tiên sinh, cậu đây là có ý gì?”

Bạc Việt Minh nghe ra trong đó có ý xấu, khẽ cười một tiếng.

Hào môn bề ngoài sặc sỡ loá mắt, hào phóng thỏa đáng, nhưng trong đời tư lại không thiếu những lời đàm tiếu, bàn tán, chế nhạo.

Dư luận được truyền thông đưa tin có thể nói là “giả”, nhưng nếu những sự thật “mại dâm” tương tự được lấy từ người thân thì sao?

Bùi Ý không chỉ có muốn cho Bạc Quan Thành mất đi vị trí tổng giám đốc, còn muốn cho chặt đứt thanh danh trong giới!

Lúc trước muốn dùng “liên hôn đồng giới” để chặt đứt tiền đồ của Bạc Việt Minh, biến hắn trở thành trò cười trong giới hào môn? Như vậy thử hỏi, ai lại nguyện ý gả thiên kim bảo bối nhà mình cho một người có tiền sử “mại dâm”?

Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.

Bạc Quan Thành trước đây ẩn giấu bao nhiêu ác ý dưới túi da văn nhã ôn hoà, cho đến hôm nay điều gã nên chuẩn bị là bị ác ý phản phệ!

Bạc Việt Minh không thể không bội phục nhóc mèo con nhà mình có bản lĩnh trêu chọc người khác, cũng dung túng cho cậu: “Lâm Chúng, cứ làm theo lời tôi nói đi, dì Tiết và Bạc Kiều sẽ hiểu.”

Lâm Chúng và lão Phó liếc nhau, đồng ý.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Nhị thiếu gia và tiểu tiên sinh đang bày mưu tính kế, liền biết Bạc Quan Thành về sau không thể thu hoạch được quả tốt gì, đáng thương, xứng đáng ghê!

Bữa tối kết thúc.

Sau khi trở về phòng, Bùi Ý đăng nhập vào trang đấu giá “Du Đồ” xem qua.

Trò chơi mới do cậu thiết kế có tên là《 Thâm Hải Chi Hạ 》, đúng như tên gọi, đây là một câu chuyện phiêu lưu biển sâu, các độ cao lặn xuống khác nhau được sử dụng làm phân chia để hoàn thành các cấp độ.

Điểm nổi bật lớn nhất của trò chơi này là việc xây dựng các sinh vật biển, một số nội dung sinh học xuất hiện trong trò chơi đều bắt nguồn từ sinh vậy có thật, còn lại một số bắt nguồn từ sáng tạo.

Đương nhiên, nội dung văn bản thôi là chưa đủ.

Nếu muốn trò chơi này trở thành một “hit nhỏ”, ít nhất phải dành đủ tiền, công sức cho đồ họa, hiệu ứng âm thanh của trò chơi, đồng thời cố gắng tạo cảm giác “sợ biển sâu” cao nhất cho game thủ.

Bùi Ý đặt giá khởi điểm cho cuộc đấu giá《 Thâm Hải Chi Hạ 》30 vạn, với giá thầu bổ sung bắt đầu từ 50 vạn.

Thứ nhất là đó là thái độ có trách nghiệm với các trò chơi, thứ hai cũng là dùng giá cao để từ chối một số công ty nhỏ tạm thời không có tiền.

Chỉ còn một ngày nữa là cuộc đấu giá bắt đầu, trước mắt giá bản quyền hiện tại vẫn ở mức 55 vạn.

Bùi Ý khá hài lòng với giá cả và tiến độ, đang định offline thì nhìn thấy ngày tháng trên máy tính ở góc dưới bên phải——

Là 15 tháng 11?

Ngày mai không phải là sinh nhật của Lê Vu An và Bùi Hoán sao?

Bùi Ý nhớ lại sự kiện quan trọng này, vẻ mặt rối rắm——

Theo tình tiết phát triển của nguyên tác, ngày mai sẽ là thời điểm vạch trần thân thế của “thiếu gia thật và thiếu gia giả”, tuy nhiên kể từ khi bước xuyên vào cho tới nay, rất nhiều “tình tiết” đã ít nhiều thay đổi.

Rồi liệu ngày mai mọi chuyện có diễn ra như trong nguyên tác không?

Bùi Ý nhớ đến sự thay đổi của “Lê Vu An” sau khi biết về thân thế thật của mình, trong lòng vô thức trở nên lo lắng cho bạn tốt.

——cốc cốc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Bùi Ý, khi mở cửa, cậu thấy Bạc Việt Minh đang bưng một đ ĩa trái cây vừa chuẩn bị xong: “Chú Khải bảo tôi mang lên cho em, đến phòng khách nhỏ ngồi ăn đi?”

“Meo ~”

Tham Trường lay lay ống quần của Bạc Việt Minh, tò mò ngẩng đầu lên.

Bùi Ý lên tiếng, nhân tiện bế Tham Trường lên.

Hai người một mèo ngồi trên sô pha.

Bạc Việt Minh đặt đ ĩa trái cây trước mặt Bùi Ý, thuận miệng đặt câu hỏi: “Tối mai em có rảnh không?”

Bùi Ý dùng nĩa ăn một miếng táo nhỏ: “Hả?”

“Yến Sầm vừa gọi điện thoại cho tôi, nói đã lâu không gặp, ngày mai muốn hẹn nhau đi ăn tối.” Bạc Việt Minh thẳng thắn nói, kèm theo lời mời: “Có thể mang người nhà, em muốn đi cùng tôi không?”

Hắn trước đây luôn cảm thấy Bùi Ý để ý bạn tốt mình quá nhiều, nhưng bây giờ hắn không còn có những suy nghĩ vô lý như vậy nữa, ngược lại chỉ muốn mang theo nhóc mèo con ở trước mặt đối phương khoe khoang.

Bùi Ý bị hai chữ “người nhà” túm đi tâm tư, không tự chủ được hỏi: “Hai người định đi chỗ nào?”

“Yến Sầm có gửi vị trí.”

Bạc Việt Minh hồi tưởng một chút: “Hào Đô, nhà hàng đó có cơm tổ yến hai tầng, ăn khá ngon.”

“…”

Bùi Ý nghe thấy cái tên nhà hàng quá mức quen thuộc, trong lòng tức khắc lộp bộp.

Sao cậu có thể quên được?!

Vào ngày thân thế của “thiếu gia thật và thiếu gia giả” bị vạch trần, ngoài hai bên liên quan là “Bùi Hoán” và “Lê Vu An”, các nhân vật trung tâm như “Yến Sầm” và “Bạc Việt Minh” đương nhiên cũng sẽ có mặt!

Bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt, liệu bánh răng vận mệnh có tiếp tục chuyển động không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.