Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 11



Mẹ của Tưởng Trạm Bạch – Lâm Lan Chỉ, ba bằng tiến sĩ, là đại lão trong giới nghiên cứu khoa học, trong tay nắm hơn phân nửa sản phẩm độc quyền của Tưởng thị, cả đời đều cống hiến cho việc khống chế thế giới huyền bí cùng với khống chế gia đình.

Bà rất dễ dàng nắm giữ được chồng của mình, Đại hoàng tử của Tưởng thị – Tưởng Nguyệt Tranh, nhưng lại lau nước mắt mà về trước con trai ruột của mình. Có lẽ nguyên nhân do từ nhỏ đến lớn bà ít chăm sóc con trai nên mối quan hệ của bà với con trai như cấp trên và cấp dưới, thân quen có thừa, không đủ gần gũi.

Lâm Lan Chỉ lớn hơn Tưởng Nguyệt Tranh ba tuổi, năm nay đã năm mươi. Bà cảm thấy mệt mỏi đầu óc cả nửa đời người rồi, là nên suy xét đến việc nghỉ hưu, sau khi nghỉ hưu nếu như có đứa cháu để cho bà ôm ấp thì sẽ hoàn mỹ đến cỡ nào.

Con trai bà di truyền bề ngoài ưu tú của nhà họ Tưởng cùng với chỉ số thông minh cao chót vót của bà, từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc tất cả mọi thứ, rất có chủ ý của chính mình, chỉ có một điều không quá tốt.

Trong khi con nhà giàu nhà người ta rượu chè cờ bạc chơi gái thì con trai bà hoàn toàn không có chuyện đó, đặc biệt là cái chuyện tình dục này, không bao giờ để cho người khác đến quá gần mình. Việc này làm cho Lâm Lan Chỉ tưởng rằng con trai bà có tính lãnh đạm, hoặc phương diện đó có bệnh mà giấu, bà còn từng kêu chồng bà tiến hành một cuộc nói chuyện bí mật giữa hai cha con với nhau.

Áp lực có con nối dõi đến từ ông cụ hơi nặng nề, Lâm Lan Chỉ nghĩ nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng đừng nên sợ sệt, trị sớm khỏi sớm.

Đáng tiếc con trai bà không chịu phối hợp, thậm chí còn không chịu đi kiểm tra.

Vốn dĩ Lâm Lan Chỉ gấp muốn chết, lại không ngờ có một đêm khi bà đang ngồi trong nhà, bỗng nhiên có một cú điện thoại gọi đến, nói tầng cao nhất trong khách sạn đứng tên bà có khách quý khiếu nại có người làm ồn đến họ.

Đây chính là một việc lớn! Lâm Lan Chỉ nhanh chóng kêu người đi điều tra, kết quả khiến cho bà phải mở rộng tầm mắt. Đứa con trai ruột của bà dẫn người qua đêm, kết quả cậu minh tinh nhỏ đó kêu quá mức lớn tiếng…

Là cái kiểu mà ngay cả tường cách âm của khách sạn cấp bảy sao cũng không thể ngăn chặn lại được ấy.

Mấy chữ “không được trang nghiêm” và “ẩu tả” nện xuống ầm ầm trong đầu bà, Lâm Lan Chỉ bị đập thấy hơi choáng váng, không biết nên vui hay nên buồn. Trước tiên bà xử lý khiếu nại một cách thích hợp, tất cả ăn ở đều được miễn phí và hỗ trợ khách quý thay đổi tầng lầu, sau đó bà cho phong tỏa nguyên cả tầng cao nhất. Ngày kế tiếp, bà gọi một cuộc điện thoại khiến cho con trai bà đi ra ngoài, bản thân mình thì trực tiếp gặp tên tiểu yêu tinh đó.

Từ đó về sau, con trai bà lại trở về cách sống quen thuộc: Hoàn toàn không có tình dục, nghiêm túc cổ lỗ đến mức có thể so với tín đồ phái Thanh Giáo, làm bà luôn nghi ngờ cảnh tượng hỗn độn ở khách sạn ngày đó đều là ảo giác.

Ngày hôm nay vừa mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của chị chồng, sau khi nghe rõ xong tất cả mọi chuyện, Lâm Lan Chỉ cảm thấy dường như bà đang trở về ngày bà xử lý việc khiếu nại ấy, bà cảm nhận được cảm giác như muốn ngạt thở quen thuộc.

Bà nắm chặt điện thoại trong tay, ngàn lời vạn tiếng đấu đá lung tung quay cuồng trong đầu và trong lồng ngực bà, tựa như bọt khí bốc lên trong nồi nước sôi, như hơi nước vô tình lụp bụp lụp bụp bắn lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90: Giả giả Thật thật

Vừa gấp vừa tức vừa khiếp sợ, nhưng cũng đã xong rồi.

Thật lâu sau, bà mới hốt hoảng nói được câu đầu tiên: “Việc này có thể trách em à? Lúc đó em đã có hỏi qua Trạm Bạch, rõ ràng nó nói nó không thích người ta, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!”

Một đêm ngoài ý muốn, bà đã có cháu trai, do nam yêu tinh sinh!

Nam yêu tinh tên gọi Văn Khê.

Cho đến bây giờ, cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau lúc trước đều rõ ràng trước mắt bà như cũ.

Không như bà nghĩ, nam yêu tinh cũng không thể hiện ra như mưu kế đã thực hiện được, vênh váo đắc chí hay sắp được nghênh ngang vào nhà, mà ngược lại từ đầu tới cuối đều rất khốn đốn túng quẫn.

Khốn đốn nhận lấy thẻ ngân hàng bà đưa qua, có lẽ cũng không nghe rõ những gì bà nói với cậu ta, sau đó không cần chờ đến ngày hôm sau thì cái người tên Văn Khê này đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.

Đợi sau khi cậu ta biến mất, con trai bà tỏ vẻ cực kỳ tức giận, nhưng cũng không lo lắng đi tìm cậu ta.

Lâm Lan Chỉ vẫn luôn cho rằng chuyện này đã trôi qua mất rồi, ai ngờ còn có quả bom tiếp theo như thế này!

“Trạm Bạch còn trẻ, con cái rồi sẽ có…Để em gặp chị trước đã.” Lâm Lan Chỉ mạnh mẽ bình tĩnh lại rồi nói câu thứ hai.

Bên kia, Tưởng Nguyệt Tiêu thấy phản ứng của bà thì đã hiểu rõ, bà ấy lại lắm miệng hỏi một câu: “Mấy năm nay bên người Trạm Bạch cũng không có ai…Chị nghe nói lúc trước là Văn Khê theo đuổi Trạm Bạch trước, em xác định Trạm Bạch không thích người ta sao?”

“Em thật sự không biết.” Lâm Lan Chỉ quá uất ức, hồi trước hỏi thì nói không thích người ta, cuối cùng bốn năm liên tiếp thanh tâm quả dục, ở trong nhà mà nhắc đến Văn Khê thì lại không cao hứng.

Tâm tư khó đoán chết đi được.

“Duyệt Duyệt đang dắt có thể là cháu trai lớn của chúng ta đi quay tiết mục phát sóng trực tiếp trên nền tảng trực tuyến app Củ Cải, nếu trên đường đi buồn chán thì em có thể lên đó xem trước.” Tưởng Nguyệt Tiêu tốt bụng nhắc nhở.

Lâm Lan Chỉ:…Đây là việc buồn chán mới xem sao? Đây là cần thiết phải xem đó!

Cúp điện thoại, bà dặn trợ lý hoãn hết tất cả công việc đang có, bà muốn dùng tốc độ nhanh nhất để bay đến Kinh Đô thị!

Mười lăm phút sau, bà bước vào máy bay riêng bay đi thành phố Kinh Đô.

Cùng thời gian đó, Tưởng Trạm Bạch đang dẫn đầu một nhóm chuyên gia đánh giá gồm hơn chục người tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính quốc tế do một quốc gia đứng đầu tổ chức.

Kế hoạch của hai người con trai nhà họ Tư cuối cùng cũng thực hiện được, bởi vì có Tưởng Trạm Bạch vào ở nên khách sạn Đông Đình nhanh chóng trở thành nơi được chào đón nhất hội nghị thượng đỉnh lần này. Sau khi vô số các ông lớn tài chính đánh hơi được đã chuyển vào đây ở, họ tận dụng hết tất cả các khả năng để có thể tạo ra cơ hội tình cờ gặp được anh, đương nhiên trong đó người được lợi lớn nhất vẫn là Tư Minh.

Cái tên Tưởng Trạm Bạch trong giới kinh doanh vô cùng nổi tiếng, nhắc tới “Ngài Tưởng”, người ta sẽ chỉ duy nhất nghĩ đến người lãnh đạo mới của tập đoàn Vạn Cổ. Vốn dĩ mỗi khi anh đi ra ngoài đều sẽ ở tại khách sạn thuộc tập đoàn nhà mình, nhưng hội nghị thượng đỉnh lần này là do phía chính phủ tổ chức, mà khách sạn của tập đoàn Vạn Cổ lại quá mức xa hoa không thích hợp với phong cách của hội nghị này nên mới làm cho Đông Đình nhặt được của hời.

Cho nên các ông lớn mới có may mắn gặp được ngài Boss trẻ tuổi trong truyền thuyết như thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong hội nghị, ban tổ chức đang luyên thuyên một bài phát biểu dong dài.

Bí thư đặc biệt của Tưởng Trạm Bạch họ Tần, bởi vì chưa sắp xếp được một trợ lý sinh hoạt khác nên đã bay suốt đêm tới đây, hắn ta đang ngồi ở bên cạnh Boss của mình, điện thoại công việc đang cầm trong tay đang ong ong rung lên liên tục.

Bí thư Tần nhìn tin tức, ngay sau đó kiên định đến gần Boss mình báo cáo một việc khẩn cấp: “Boss, người phụ trách ở Simila báo nhà cung cấp ở nước M đang tạm thời tăng giá, bên cung cấp đang giữ bản quyền sáng chế phát minh số FPXX1107, hơi khó để giải quyết nên muốn hỏi ý kiến của ngài.”

Ngón tay Tưởng Trạm Bạch đan nhau đặt ở trên bàn hội nghị trước mặt mình, eo lưng thẳng tắp, hoàn toàn hòa hợp với bầu không khí nghiêm túc của hội trường.

Trước mặt anh là một hàng lãnh đạo các quốc gia, xung quanh là đoàn đội chuyên gia đánh giá trẻ tuổi, phía sau anh là các ông lớn đã hơn 40-50. Anh vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, quả đúng là phần riêng biệt hút mắt nhất.

“Không phải Simila do Đại tổng phụ trách sao, Đại tổng ở đâu?”

Bí thư Tần dừng một chút rồi mới nói: “Trợ lý của Đại tổng nói hôm nay bà ấy đã hoãn lại tất cả công việc, hiện tại đang ở tầng 8 của tòa nhà Thiên Kim…xem hiện trường phát sóng trực tiếp.”

Tưởng Trạm Bạch hơi hơi nghiêng đầu, anh cau chặt mày lại.

Anh luôn luôn thể hiện cảm xúc không quá rõ ràng, bí thư Tần đi theo anh mấy năm, biết hiện giờ Boss đang rất không vui.

“Tôi nhớ rõ tháng trước phòng thí nghiệm phát hành 1107 dùng để thay thế, Lâm tổng không có cấp văn kiện à?”

Vì thế bí thư Tần lập tức nghiêm túc ở ngay trong phòng họp mở ra máy tính bảng cẩn thận kiểm tra, một lát sau hắn ta lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa nhận được các thủ tục liên quan từ Lâm tổng.”

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, anh trầm giọng nói: “Bây giờ hỏi đi.”

Thế là bí thư Tần dừng lại một lúc, khoảng nửa phút sau, trong tiếng diễn thuyết của người lãnh đạo, hắn ta cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu và âm điệu của mình, không thể quá lớn tiếng lại không thể làm cho Boss nghe không rõ, càng không thể để cho giọng của mình có bất kỳ cảm xúc gì: “Trợ lý của Lâm tổng gửi tin nói Lâm tổng đã hoãn lại hết tất cả công việc, đã rời khỏi phòng thí nghiệm, lên máy bay rồi.”

“Bà ấy đi chỗ nào?”

“Mục tiêu là Kinh Đô thị.”

“A.” Bí thư Tần nghe thấy Boss cười một tiếng: “Cô mẫu hoãn hết công việc đi tòa nhà Thiên Kim xem hiện trường phát sóng trực tiếp, mẹ của tôi cũng hoãn hết công việc đi tới nơi này, cậu đừng nói cho tôi biết hai người đó đều đi đến địa điểm giống nhau đấy.”

Đây là tức lắm rồi nè, kêu “cô mẫu” và “mẹ” luôn!

“Với lại…” Bí thư Tần nhỏ giọng nói: “Hôm nay đại tiểu thư tham gia tiết mục ở tòa nhà Thiên Kim, có lẽ là Đại tổng đi xem đại tiểu thư.”

“Tiết mục gì?”

“Livestream giữ trẻ.”

Tưởng Trạm Bạch hung hăng mím môi dưới: “Nói bên Simila cố gắng kéo dài thời gian, sau khi họp xong thì tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Hội nghị thượng đỉnh kết thúc lúc 11 giờ 30 phút sáng, bên phía nước M vừa mới xong bữa tối. Vì thế Tưởng Trạm Bạch mang cái bụng đói muốn tìm hiểu rõ tiến độ của phòng thí nghiệm bên kia trước, sau đó lại tự mình đi đàm phán với người ta, sau khi xử lý tốt mọi chuyện thì cũng đã tới hai giờ chiều.

“Boss, ở chỗ này ăn hay là…” Bí thư Tần hỏi một câu.

“Đi tòa nhà Thiên Kim.”

Anh muốn nhìn xem, người trong nhà anh đang làm cái quỷ gì.

Nhưng còn chưa đợi anh đến được địa điểm thì điện thoại cá nhân của anh đã đổ chuông, sau khi nhấc máy thì vang lên tiếng nói long trời lở đất: “Anh ơi anh mau tới bênh viện trung tâm thành phố đi, cô mẫu và bác gái lớn cũng đang ở đây này!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1605: Đồ Trang trí bằng ngọc thạch

Thời gian lùi lại đến 9 giờ rưỡi sáng.

Hai tổ khách quý đồng thời xuất phát, một trước một sau đến tòa nhà Thiên Kim.

Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp đuổi theo Tiểu Mễ Mễ, các fans của Đổng Điềm đều cảm thấy hài lòng đến mức bắn mưa bình luận như điên, khen từ biệt thự cao cấp đến khen nhan sắc khí chất của Mễ Mễ. Bọn họ thổi phồng Mễ Mễ chính là con nhà người ta, tính tình tốt, khí chất như con cháu hoàng gia, điều này khiến cho fans của Tạ Nhất Ninh và fans chính tông xem show trẻ em đang kêu gào đòi xem Thủy Thủy không còn chỗ chen chân.

Đến khi Mễ Mễ ngồi lên xe xuất phát rồi thì mới có một đoạn hình ảnh ngắn ngủi dành cho tổ bé Mao Mao ngầu lòi và Tân Trạch hay lảm nhảm, bên Eric xảy ra chút chuyện. Ngày hôm qua bé vẫn còn ổn nhưng hôm nay sống chết không chịu phối hợp phát sóng trực tiếp và đã đá bay hết mấy cái giá cameras, đạo diễn Ninh đau lòng muốn chết nên đành phải tạm dừng phát sóng trực tiếp tổ này trước.

Bên đạo diễn Ninh tỉ mỉ chọn tổ đối lập, đứa nhỏ bình thường nhất là Tịnh Tịnh cũng được xuất hiện năm phút trên màn hình, một già một trẻ hết sức hài hòa, thầy Triệu giữ trẻ cũng vô cùng chuyên nghiệp.

Cho nên phát sóng trực tiếp ngày hôm nay chỉ có ba nhóm tranh mặt, trọng điểm dĩ nhiên ở bên tổ Mễ Mễ và Thủy Thủy.

Buồi sáng 9 giờ 45, hai tổ thành công tập hợp trên tầng 8.

Mễ M ễ mặc một bộ váy trắng, vớ trắng, giày búp bê nơ thỏ hồng nhạt, áo khoác dài màu xanh lam nhạt, tóc thắt đuôi ngựa, bé căng thẳng mở to hai mắt, sau khi thấy Tưởng Duyệt Y thì dẫn đầu khom người cúi chào 90 độ.

“Dì Tưởng chào dì, con là Mễ Mễ.”

Tưởng Duyệt Y hơi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này cũng lễ phép quá rồi.

Hôm nay cô cố ý mang giày sandal đế bằng, trên người mặc bộ đồ thể dục rộng thùng thình thoải mái, tóc quăn dài cuộn sóng cột tùy ý phía sau, không có trang điểm nhưng vẫn cứ vừa đẹp trai lại vừa đẹp gái.

Tay phải cô nắm lấy Thủy Thủy, tay trái đẩy chiếc xe nôi cao cấp, trên xe treo một cái bao lớn cực kỳ đối lập với Tạ Nhất Ninh, đúng là cô đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Cô đi lên chào hỏi với Tạ Nhất Ninh và Mễ Mễ trước, sau lại lắc lắc cánh tay đang nắm bạn nhỏ, làm cho bé con đang xoay tới xoay lui nhìn khắp nơi phải yên ắng lại.

“Thủy Thủy, đây là dì Tạ, đây là chị Mễ Mễ, chào đi con.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, đã hoàn toàn là dáng vẻ của một phụ huynh.

Rốt cuộc Thủy Thủy cũng quay mặt về ngay màn ảnh, bé ngoan ngoãn chào hỏi.

Mưa bình luận toàn là:

⦗!!!⦘

⦗Đứa nhỏ nhà đại tiểu thư à? Nhìn đẹp thật đó!⦘

⦗Trời ui, là một bé con quá xinh đẹp.⦘

⦗Thủy Thủy vừa xuất hiện, ai có thể đấu lại được đây?⦘

Mưa bình luận đều điên cuồng xuất hiện, fans mới và fans cũ vừa được một ngày đều ấu ấu kêu, ngay lập tức áp hết tất cả các bình luận đang khen Mễ Mễ xuống.

Mễ Mễ nhìn Thủy Thủy, cô bé vừa thích vừa hâm mộ bé con, cô bé cũng rất muốn được dì Tưởng dắt đi theo, lại nhớ tới hôm qua cha mẹ bé đã dặn dò những gì thì Mễ Mễ lại thấy phát sầu.

Nếu cô bé lớn lên cũng xinh đẹp như em trai thủy Thủy thì tốt rồi, như vậy thì không cần phải làm gì nhiều mà dì Tưởng vẫn sẽ thích cô bé nhỉ?

END CHƯƠNG 11.

– —–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.