“Alo, anh, giờ anh đang ở Hải thị phải không?”
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy hưng phấn.
“Xin chào.”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, Lâm Thanh Ngư sững sờ, cậu ta theo bản năng nhìn lại giao diện điện thoại, không sai mà, đúng là số điện thoại của Văn Khê.
Tưởng Trạm Bạch ra khỏi phòng tiếp cuộc gọi này: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Lâm Thanh Ngư lại sửng sốt, giọng ở bên kia đầu dây trầm thấp dễ nghe, như giọng nói 3D lập thể dễ dàng khiến cho màng tai rung động.
Còn có hơi quen quen.
“Tôi, à ừ, anh Văn Khê có ở đó không?”
“Em ấy còn ngủ, có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“Ờm, tôi muốn hỏi anh ấy có rảnh không thì ra gặp mặt ăn cơm một bữa.”
“Cậu là em trai nào của em ấy?”
“A, xin lỗi, tôi chỉ là đàn em của anh Văn Khê, tôi là Lâm Thanh Ngư.” Lâm Thanh Ngư cũng không biết tại sao mình phải xin lỗi, dù sao lúc nhận thức được thì cậu ta cũng đã xin lỗi rồi, trong lòng còn cảm thấy xẩu hổ khi gọi Văn Khê thân thiết như thế.
Thánh thần ơi, tại sao con lại có thứ cảm xúc này vậy???
Lâm Thanh Ngư nghe giọng nói bên kia nhẹ nhàng hơn một chút: “Được, tôi sẽ chuyển lời cho, còn gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, cám ơn ngài.”
Tưởng Trạm Bạch ngay lập tức cúp máy.
Lâm Thanh Ngư sờ mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cậu ta gãi gãi mặt, kỳ lạ thiệt, sao cứ thấy giọng người này nghe có khí thế ghê, anh ta là gì của anh cậu ta nhỉ?
Chẳng lẽ là người cha khác của Thủy Thủy?
Lâm Thanh Ngư nghĩ đến chuyện gì đó thì bỗng nhiên ngẩn người, theo suy nghĩ của cậu ta thì cha của Thủy Thủy vẫn luôn là người đã cùng giường với anh Văn Khê vào năm đó, là học trưởng cực kỳ nổi tiếng trong trường. Mà học trưởng và thần tượng trong đời này của cậu ta đều là họ Tưởng, giọng nói vừa rồi cũng rất giống nhau!
Không lẽ hai người gương vỡ lại lành rồi ư?
Lâm Thanh Ngư vô cùng tò mò nhưng lại không dám gọi cuộc thứ hai, cậu ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tưởng Trạm Bạch cúp máy rồi đẩy cửa phòng ngủ, anh đi đến mép giường mới phát hiện Văn Khê đã tỉnh.
Cậu mở to hai mắt, tựa như vẫn còn chưa hoàn hồn, vẻ mặt dại ra nhìn rất giống vẻ mặt ngốc ngốc của Thủy Thủy khi nhìn anh, nhìn rất đáng yêu.
Tưởng Trạm Bạch sợ hãi trong lòng, sao anh lại dùng từ “đáng yêu” để hình dung một người đàn ông chứ? Quá không đứng đắn! Nhanh chóng xóa sạch ngay.
“Em tỉnh rồi à, có đói bụng không, hay là muốn uống nước trước?”
Văn Khê ngốc ngốc “Ừ” một tiếng rồi nằm thẳng tắp, hai tay quy củ đặt lên bụng nhỏ không nhúc nhích.
Dường như Tưởng Trạm Bạch hiểu ra gì đó, anh cầm ly có ống hút đi rót nước, thuận tiện bưng chén cháo vẫn luôn hâm nóng đi lên.
Cả thời gian đó, Văn Khê vẫn còn đực người, ngoan ngoãn như người say, Tưởng Trạm Bạch đỡ cậu ngồi dựa lên đầu giường rồi đút mấy muỗng cháo, cậu đều ngoan ngoãn há miệng ăn.
Tưởng Trạm Bạch càng nhìn càng thấy bất thường, có người tỉnh ngủ sẽ còn ngái ngủ, nhưng Văn Khê đã ngái ngủ bao lâu rồi?
“Em bị sao thế?” Tưởng Trạm Bạch buông chén, anh sờ xem trán cậu có bị nóng không, không bị gì mà.
Lại thấy trong nháy mắt Văn Khê chảy xuống một giọt nước mắt: “Tôi hỏng rồi.”
“Hả?” Tưởng Trạm Bạch tới gần một chút chuẩn bị ôm cậu: “Để tôi kiểm tra cho em, bôi thuốc vào.”
“Hức hức hức hức.” Văn Khê bụm mặt lại, giống em bé khóc lên: “Anh làm tôi hư mất rồi.”
Tưởng Trạm Bạch: “!”
Đúng là đỡ không kịp, bụng dưới của anh trong chớp mắt co thắt, một lát sau từ từ hồi phục, anh nhanh chóng kéo ngăn tủ lấy thuốc mỡ ra, ôm Văn Khê đi vào phòng tắm rồi đặt vào bồn tắm lớn.
Trưởng Trạm Bạch kéo chân cậu ra để kiểm tra, anh kinh ngạc phát hiện quả nhiên Văn Khê thiên phú hơn người, tối hôm qua lăn lộn dữ như vậy mà nơi này không bị sao hết, lúc kết thúc xong tắm rửa cũng chỉ hơi sưng đỏ chút thôi, bây giờ sưng đỏ cũng đã biến mất.
Sau khi gặp lại, Tưởng Trạm Bạch cũng có tra qua một ít tài liệu, kiểu có thể kéo dài thời gian “quan hệ” quá dài này của anh hình như không được bình thường như người khác lắm, cực kỳ hiếm thấy. Nhưng Văn Khê cũng là người không bình thường, chẳng lẽ đó là nguyên nhân cậu có thể sinh con sao?
Nhưng để cho chắc nên anh vẫn bôi chút thuốc cho cậu, thậm chí còn kiên nhẫn đỡ cậu đi tiểu nữa.
Trăm triệu không ngờ, cũng có ngày anh phải hầu hạ người khác như này mà lại không cảm thấy có gì không ổn.
Tuy rằng gia thế của Tưởng Trạm Bạch cực tốt nhưng cũng không phải được nuông chiều đến lớn, từ nhỏ anh đã tự lập hơn nhiều so với bạn cùng tuổi.
Lúc anh được sinh ra, đúng vào thời điểm mà người trong nhà bận bịu nhất, từ trên xuống dưới không ai rảnh để chăm sóc anh. Trước khi anh thành niên, số lần mà anh có thể gặp được cha mình có thể đếm trên mười đầu ngón tay, anh gặp mẹ nhiều hơn một chút nhưng phần lớn thời gian đều tự chơi một mình.
Vì anh đã tự chơi quen rồi nên sẽ không có thói quen bên cạnh mình có hơi thở của người khác.
Văn Khê và Thủy Thủy là ngoại lệ.
Tưởng Trạm Bạch càng ngày càng có ý thức trách nhiệm rằng mình đã là người có vợ có con, loại cảm giác này không tới ào ạt mãnh liệt mà lại từ từ ngấm dần, làm anh chậm rãi bị bao vây trong bầu không khí của “gia đình”, biến thành trói buộc rưc rỡ lộng lẫy chiếm lấy tình cảm của anh.
Đáng tiếc bây giờ anh còn chưa ý thức được điểm này.
Văn Khê mơ màng ngây ngốc tỉnh lại nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh hẳn, cậu giống như người uống say rượu hoặc giống như người đang mộng du, ấu trĩ giống như Thủy Thủy, sau khi ăn uống no đủ thì được thả lại trên giường, chỉ chốc lát sau đã ngủ tiếp.
Lại lần nữa tỉnh dậy thì đã sắp đến giờ cơm tối.
Văn Khê nhắm mắt lại, cậu nghe thấy trong phòng còn có tiếng hít thở của người khác và tiếng gõ phím ấn chuột rất nhỏ.
Cậu từ từ, từ từ nghiêng người rồi cuộn tròn lại, muốn chết quá.
Trên mặt sinh lý và tâm lý, đều muốn chết.
Cậu lại bị làm cho đến ngốc luôn!
Cái kiểu “iu iu” dữ dội này, cậu thật sự chịu không nổi mà!
Đúng là sướng lắm luôn, nhưng lại quá khủng bố, có cảm giác sau đó hoàn toàn bị mất khống chế, thậm chí cậu còn gặp ác mộng về chuyện này, cảnh tượng trong mơ cực kỳ đáng sợ.
Tưởng Trạm Bạch là súc sinh gì vậy? Nguyên tác lừa gạt cậu, đã nói tín đồ phái Thanh Giáo đâu, đã nói chỉ biết “doi” với một kiểu tư thế đâu hả?
Cái thứ vai chính công đứng ngồi nằm quỳ đều được là sao đây? Ai đã mở khóa mấy kỹ năng này cho anh ta hả hả hả?
Không phải là mình chớ?
Thân là một người đàn ông dám làm dám chịu, hiện tại Văn Khê thật sự không dám nhận.
Cậu bắt đầu tự hỏi thử sang tay Tưởng Trạm Bạch cho vai chính thụ xem thế nào, Lâm Thanh Ngư không thể sinh con nhưng tính tình lương thiện, nhất định sẽ đối xử tốt với Thủy Thủy.
Đến lúc đó ba người chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng Thủy Thủy.
“Có một người tên Lâm Thanh Ngư gọi điện thoại cho em.” Bên tai vang lên giọng nói.
Văn Khê hết hồn, trong lòng cậu nghĩ gì đều nghe thấy à? Hay là ảo giác?
“Em khỏe không?” Có vẻ thấy cậu không nhúc nhích nên Tưởng Trạm Bạch đến gần hơn chút.
Bây giờ Văn Khê chỉ cần ngửi được hơi thở của Tưởng Trạm Bạch là căng thẳng liền, cậu không giả bộ ngủ nữa, vội nói: “Rất tốt.”
Vừa mở miệng, giọng nói vừa khàn vừa rát.
Văn Khê:…debuff chồng chất.
Cậu nhanh chóng xoay người, dùng ánh mắt ngăn Tưởng Trạm Bạch tới gần, thử hỏi: “Lâm Thanh Ngư còn liên hệ với anh à?”
Tưởng Trạm Bạch bất ngờ: “Tôi không quen biết cậu ta, cậu ta gọi điện cho em mà.”
Văn Khê: “Lâm Thanh Ngư mà anh cũng quên?”
Hiệu ứng bươm bướm này hơi mạnh quá rồi không?
Tưởng Trạm Bạch lịch sự hỏi: “Tôi nên nhớ à?”
Văn Khê: “Là đàn em đã từng gặp một lần, anh đã từng khen kỹ thuật diễn của cậu ta không tệ trước mặt tôi đó.”
Tưởng Trạm Bạch lập tức hiểu ngay, anh gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên: “Em đúng là không thay đổi, có mỗi một câu mà còn nhớ lâu thế này. Xin lỗi em, lúc đó là do tôi chưa hiểu rõ em, hơn nữa lúc đó…kỹ thuật diễn của em còn hơi non nớt.”
Văn Khê: Anh nghi ngờ kỹ thuật diễn của Ảnh Đế sao? Đó đều là do tôi giả bộ hết! Với lại bây giờ anh cũng có hiểu biết tôi đâu! Anh hiểu cái gì, hiểu cách đâm sâu vào thân thể tôi á?
Trong lòng cậu điên cuồng hò hét, trên mặt lại bình tĩnh tự nhiên: “Là do tôi có trí nhớ tốt.”
Tưởng Trạm Bạch: “Ừ, đàn em của em hỏi khi nào em rảnh, cậu ta muốn mời em đi ăn cơm.”
Văn Khê gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Vì thế Tưởng Trạm Bạch lại dời mắt về màn hình máy tính.
Văn Khê không nằm nổi nữa, cậu chầm chậm ngồi dậy: “Thủy Thủy đâu?”
Nhớ con trai quá.
“Cả ngày hôm nay đều đi theo ông nội.” Tưởng Trạm Bạch đáp: “Xin lỗi không bàn bạc trước với em, ông nội tự mình đi làm xét nghiệm gien và chỉ số kép cho Thủy Thủy, khá phức tạp nhưng rất thú vị.”
Văn Khê gật đầu: “Ông cụ là nhà khoa học mà cả nước phải sùng bái, có gì đâu mà phải xin lỗi.”
Tưởng Trạm Bạch lại nói: “Rất có thể ông nội dẫn Thủy Thủy đi học viện Bàn Cổ.”
Văn Khê hết sức ngạc nhiên: “Đi tham quan à?”
Tưởng Trạm Bạch: “…Đi học.”
Văn Khê: “Nhà trẻ Bàn Cổ?”
Tưởng Trạm Bạch tiếp tục sửa đúng: “Là học viện, không phải nhà trẻ.”
Văn Khê: “Thủy Thủy mới hơn ba tuổi thôi.”
Tưởng Trạm Bạch: “Trong học viện có thầy cô giáo giữ trẻ chuyên nghiệp, không cần phải lo lắng việc này, bất quá vẫn chưa xác định.”
Anh thấy Văn Khê vẫn luôn ngồi trên giường thì tưởng là cậu vẫn không có sức lực, vì thế muốn đi tới bế cậu lên.
“Khoan đã.” Văn Khê duỗi tay cản anh lại: “Anh cứ đứng đó đi, tốt nhất xách xa tôi một mét, đừng đến đây.”
Tưởng Trạm Bạch rất khó hiểu: “Tai sao chứ?”
Văn Khê nghiêm túc nói: “Tôi nghi ngờ từ trường của hai chúng ta có vấn đề, mới gặp lại chưa gì mà đã ngủ với nhau hai ngày liền, anh biết tiết chế là gì không?”
Chuyện gì đây, hai người bọn họ còn không được tính là người yêu cũ nữa là, cho nên phải nói là 419 chớ sao nữa?
“Tôi rất mừng vì em đã hiểu.” Tưởng Trạm Bạch nho nhã lịch sự đáp lại: “Đúng là tối qua em không biết tiết chế gì hết.”
Văn Khê nghe xong thì tái mặt: “Anh nói tôi không biết tiết chế?”
Tưởng Trạm Bạch gục gặc đầu.
Văn Khê: “Không phải do anh đè tôi không chịu buông à?”
Tưởng Trạm Bạch sửa đúng cậu: “Là em quấn lấy tôi không bỏ, em dùng tay chân và lỗ nhỏ quặp lấy tôi, em phải thẳng thắn một chút, rõ ràng em rất thích cơ mà.”
Văn Khê:…
Tưởng Trạm Bạch của lúc này căn bản không biết hai chữ “dỗ dành” viết như thế nào, Văn Khê lập tức thẹn quá hóa giận, còn mẹ nó không biết cách để đáp trả lại nữa chứ!
Đáp trả cái gì, đáp trả rằng cậu khó chịu muốn chết sao? Vậy thì càng dây dưa không rõ.
Văn Khê tức giận xem điện thoại, mở bản note ra, lạnh mặt đưa cho Tưởng Trạm Bạch xem: “Bộ này, bắt lấy, đầu tư.”
Tưởng Trạm Bạch nhìn điện thoại, hơi kinh ngạc: “Minh Thiên Nhạc, «Vịnh Nhân Ngư», em muốn tôi đầu tư cho hắn ta?”
Văn Khê: “Sao nào, không thể à?”
Tưởng Trạm Bạch: “Tôi sẽ kêu đoàn đội đánh giá xem…”
“Đánh giá cái rắm!” Văn Khê đập giường: “Anh ngủ tôi một đêm rồi giờ kêu anh đầu tư một bộ điện ảnh khó như vậy sao?”
Tưởng Trạm Bạch mím môi, Văn Khê nhìn anh chằm chặp, nếu anh ta mà nói cái gì mà “em cũng sướng mà chúng ta huề nhau” thì cậu nhất định sẽ nhảy lên cho anh ta biết tại sao nước biển lại mặn!
“Tôi đầu tư riêng, một trăm triệu đủ không?”
Văn Khê hài lòng: “Không cần, chuyển năm chục triệu cho tôi là được, tôi tự đi nói chuyện với Minh Thiên Nhạc, anh khỏi cần nhúng tay vào.”
Tưởng Trạm Bạch chỉ có thể gật đầu, cuối cùng chuyển qua không phải năm chục triệu, cũng không phải một trăm triệu mà hơi giữa giữa một chút, tám chục triệu mà thôi.
Anh nhớ rõ lúc còn đi học, kỹ thuật diễn của Văn Khê cũng chẳng ra gì, mấy năm nay mắc nuôi nấng Thủy Thủy cũng không có cơ hội rèn luyện…Thôi, dù sao em ấy cũng làm anh rất sướng.
Từ trước đến giờ trong giới kinh doanh chưa từng chịu thua thiệt, cũng không bao giờ làm ăn lỗ vốn, đây là lần đầu tiên Tưởng Trạm Bạch làm ăn lỗ vốn như này, anh cảm thấy mình đã tìm được cách hoàn toàn mới để có thể ở chung được với bà xã.
Văn Khê cung cấp thân thể, anh cung cấp tiền tài, vô cùng hợp lý.
END CHƯƠNG 25.