Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 92



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Nếu còn tia sấm vươn lại âu khí độc hãy còn đó.

Cung điện dưới lòng đất rộng lớn là thế mà vụ thảm sát hơn 3,000 người bấy giờ chỉ còn một người còn sống.

A Điêu cho mình uống một ít thuốc rồi gấp rút thu thập chiến lợi phẩm cùng với Chim Sẻ. Trong đó thi thể của Lý Nguyên Thuật bị cô thu hồi, tuy nhiên cô còn cố tình để lại một cánh tay bị gãy.

Bởi vì chiến lợi phẩm quá nhiều nên không gian 10 mét khối sao mà chứa cho được, may là cô còn có nhẫn hộ tiễn chứa đồ của Thôi Dung.

Cố sức nhồi nhét toàn bộ đám đồ này, đoạn, A Điêu nhìn thoáng qua nhẫn của Lý Nguyên Thuật.

Không gian của nó rất lớn, lớn hơn 10 mét khối nhiều. Thế nhưng đồ trong đó nhiều quá, cũng nhồi nhét đủ đầy, có thể thấy được bản thân thằng chó Lý Nguyên Thuật này có giá trị khổng lồ.

“Hèn chi còn muốn lợi dụng đợt này để mượn tay nhà họ Thôi tiêu diệt bọn Ngốc Thứu, phía sau thằng chó này có bối cảnh. Tuy nhiên gã không dám diệt sạch đám người này cũng như nuốt cho hết của nả, toan mượn mình để làm trò ve sầu thoát xác cho lần này, để người bên trên có muốn điều tra vẫn không tìm ra được gì. Thế là lúc trước gã cứ một mực giả làm heo.”

Trước đó A Điêu đã nghĩ thông bí ẩn của tên này, nếu chẳng phải vì sau đó cân nhắc được mình còn phần thắng, chỉ e cô đã sợ mất mật quay đầu chạy ngay.

“Lý Nguyên Thuật, chỉ sợ cái tên này dắt dây tới thân phận thật sự của gã, thành ra hồi nãy gã bồn chồn dữ lắm.”

Mặc dù của nả nằm hết trong nhẫn, song, đồ nhiều tới mức làm A Điêu không kịp sửa sang lại. Cô chả màng nữa, tranh thủ thời gian khám phá cung điện dưới lòng đất này.

Bồn cầu nhìn thấy rõ rành A Điêu đã hốt được một số của báu kh ủng bố mà vẫn còn mang lòng gỡ luôn thiết bị bèn không nói nên lời.

Nhưng nghĩ đến cũng thấy đúng.

Đám này trị giá hàng triệu hàng triệu, cộng lại có lẽ vài trăm triệu, mà chúng thì cứ bay lơ lửng ngay đấy.

Trông A Điêu làm tới nơi tới chốn tột cùng (có khả năng do tham tiền).

Bản chất của con rồng ác nhỏ tí là như vậy.

Nhưng A Điêu không ngờ được và rồi mình sẽ tìm thấy thứ này.

Khi đẩy một cánh cửa ra, nhìn thấy một thiết bị lớn cao cỡ con người trong phòng máy, biểu hiện của cô rúng động, vô thức lùi ra nhiều bước.

Mấy lớp học về võ thuật gần đây coi như có ích.

“** má! Kẻ Nổi Giận Số 01! Lý Nguyên Thuật cất giấu một hạt Nguyên Thủy lớn như vậy ở đây.”

Bồn cầu cũng nhận ra: “Cái này chuẩn bị để chết chùm này. Nhưng gã tiếc mạng, biết rằng một khi nó cho nổ là chính gã sẽ chết chắc. Song, khi đó gã không cách gì vượt qua mấy cô để trốn đi một mình. Cho nên gã không có dự định dùng tới thứ này.”

(P1)

“Chính xác.” A Điêu bình phục tâm tình, chủ yếu vì thứ này có sức sát thương rất lớn, đủ giết mười mấy cấp A trong giây phút.

Hiển nhiên chi phí lõm vào cũng rất nhiều, có lẽ một tỷ. Chẳng qua nó tương đối cục mịch, không chuyển dời được, không cách nào điều khiển từ xa, bằng không giá cả đã tăng gấp mấy lần.

Nó chỉ có thể là một vũ khí mang tính chiến lược.

Còn A Điêu… Cô sẽ moi đi món vũ khí mang tính chiến lược này.

Bồn Cầu: “???”

Không phải chứ, cái thứ này có cách gì di chuyển và ăn được đâu, trừ khi cô lấy hết toàn bộ các thiết bị của nó rồi sau đó lắp ráp lại.

Làm gì, mang đi bán?

“Một tỷ lận đó, nhiều tiền lắm!” A Điêu thuận miệng cho hay thế nhưng trong đáy mắt bắt đầu nổi lên sóng gió, chẳng qua không nói lằng nhằng.

Bồn cầu lười hỏi, suy cho cùng so với chuyện cô tháo đi các thiết bị như mái cấy máy dò cỡ nhỏ, rõ ràng moi đi Kẻ Nổi Giận Số 01 vẫn ngon hơn một tí.

A Điêu và Chim Sẻ gần như cạo sạch phần đất, có thể nói nếu một cái xác nào có mặc qu@n lót được khảm dây vàng, chỉ e bọn họ lột luôn quần người ta rồi.

Tất nhiên xong việc thì phải rời đi.

Trước khi đi, A Điêu lấy đi nguồn độc thối rữa. Thứ này là đồ hiếm, có tiền vẫn không dễ mua, sau này còn cần tới. Đoạn, cô dọn dẹp một số dấu vết bản thân để lại, lại khuấy động tạo các hơi thở khác nhau, làm cho tình hình bên trong trở nên phức tạp.

…..

Nhưng đi đâu? Về nhà?

Đương nhiên là về nhà.

Bên nhà họ Thôi còn tài sản của mình mà mình chưa kịp mang đi đâu đó.

Tư duy “chưa mua vé số đã tìm chỗ đặt biệt thự” + “tôi, của tôi, của tôi tất” đã ăn sâu bén rễ trong A Điêu, cô chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ tài nguyên và tài sản của nhà họ Thôi.

Không có gì đặc biệt cả, nhà này ám sát cô nhiều lần là thế mà không đòi bồi thường à? Đưa một bộ trang bị 3,5 tỷ coi như xong?

Trên đời này còn có chuyện vô lý như vậy sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: 85: Một Lớn Một Nhỏ Đến Đón Kiều Niệm Tan Học

Năm phút sau, Thôi đại nhân hộc máu xách thi thể hai người Thẩm Sơn trở về phi thuyền, lúc vào phi thuyền thiếu điều khuỵu xuống mặt đất. Cô bám vào bồn rửa mặt ói một hồi lâu, trên người là máu thịt be bét, làm cho hai phi công còn sót lại của nhà họ Thôi ngỡ ngàng: Thảm thiết như vậy?

Không thể nào đâu, tổ chức tội phạm này mạnh tới mức đó?

“Thủ lĩnh của bọn tội phạm đó là người của thế lực bí ẩn, rất mạnh, ta vất vả lắm mới giết được hắn. Nhưng người khác bị hắn ám sát rồi. Hai người Thẩm Sơn đã chết.”

“Mau trở về!”

Thôi Dung nói như vậy hiển nhiên làm bọn họ hoảng sợ, gấp gáp khởi động phi thuyền rời đi.

Người được nhận lợi ích sẽ không bép xép.

Thế là Thôi đại nhân cứ như vậy trở về nhà họ Thôi, động tĩnh rất lớn làm nhiều người trong nhà họ Thôi hay tin. Cô vừa mới đi vào, ánh mắt lão quản gia nhà họ Thôi lóe lên, gửi tin nhắn cho Thôi Lương…

(P2)

…..

A Điêu đi tắm rửa sau khi tới nhà họ. Tiếp đó cô nhìn một lượt trong nhà và nhanh chóng xác định vị trí của Cổng Linh Hồn nhỏ.

Cũng như nhà họ Trần, Cổng Linh Hồn nhỏ nhà họ Thôi được triều đình xây dựng, bày ra đầy kiểu cách thế kia. Lúc ấy Thôi Dung hãy còn là quan lớn, mà còn là quan võ cao cấp, nội bộ gia tộc đã có Cổng Linh Hồn nhỏ sinh ra từ lâu. Mấy bộ phận liên quan ở Kim Lăng chắc đã hỗ trợ xây dựng kiến trúc khu tu luyện Cổng Linh Hồn nhỏ chính thống. Như vậy phương thức ra vào âu không khác là bao.

Quét đồng tử cộng với kiểm tra DNA.

Nó không cần tới kiểm tra linh khí của người ta. Suy cho cùng Cổng Linh Hồn nhỏ cho gia tộc còn phải đặt nền móng cho thế hệ nhỏ trong gia tộc, mà hồi trước thế hệ này đâu có cách nào thả ra linh khí, đừng nói gì tới linh năng.

Thế nên sẽ không có chuyện dò xét trong lĩnh vực này, còn lại kiểm tra DNA.

A Điêu đi vào. Người canh gác hành lễ và thấy cô quét đồng tử trên thiết bị như thường lệ cũng như đặt lòng bàn tay đặt trên màn hình cảm ứng bên cạnh. Lòng bàn tay cô đã được một tầng linh năng cách ly, bên dưới lớp linh năng lại dán đầy dịch mô sinh học chứa đầy dữ liệu DNA từ xác Thôi Dung.

Tích, thông qua.

A Điêu tiến vào Cổng Linh Hồn nhỏ, căn cứ vào cảm ứng về hướng đi của linh khí, cô tìm ra phòng tu luyện chuyên dụng của Thôi Dung, và đó là phòng tu luyện lớn nhất.

Đi vào, vừa đóng cửa lại.

Bồn Cầu: “Cô nghi ông ta xây kho báu của mình ở Cổng Linh Hồn nhỏ này?”

A Điêu: “Ngay cả là kẻ địch mang theo mối thù, âu họ vẫn có đôi phần mơ ước về Cổng Linh Hồn, dễ gì hủy nó đi. Hơn nữa Cổng Linh Hồn nhỏ được đăng ký ghi vào sổ triều đình và ai cũng biết. Nếu có hư hại, triều đình sẽ nhận ra và cử người tới xem xét. Hẳn bên Kim Lăng này cũng có bộ phận như vậy, nhờ thế Cổng Linh Hồn nhỏ còn có tác dụng để các thành viên trong gia tộc ẩn nấp khi có chuyện. Song, Thôi Dung nào có quan tâm tới sống chết của người khác, có lý do để tin vào chuyện xây kho tàng ở đây.”

Bởi vì muốn mở kho báu ra ắt cần đánh vào, một khi đánh vào nó sẽ chạm tới cảm ứng của Cổng Linh Hồn nhỏ, người bên triều đình hay tin, phái người đến giết kẻ tấn công. Đối với kẻ địch mà nói thì có tác dụng cảnh cáo thật, mà đây cũng là một đặc quyền khác của gia tộc nhà quan.

Nhưng làm sao mở ra được cái kho báu trong một phòng tu luyện đây?

Ngón tay A Điêu kết ấn, cuối cùng đặt đầu ngón tay giữa ở mi tâm: “Linh Nhãn, mở!”

Xoạt!

Đồng tử có thêm một tầng sương mù sáng bóng. Dưới tầm nhìn, vô vừa liếc mắt cái đã thấy ngay linh khí của toàn bộ phòng tu luyện rõ như từng sợi tóc, thậm chí thấy tỏ tường hướng đi của mỗi sợi.

(P3)

“Hèn gì linh khí trong phòng này không lắng đọng được bao nhiêu, thì ra là có một cái miệng chuyên phóng linh khí đã bị biến thành cửa vào.”

Trong phòng tu luyện có 9 lỗ thông linh khí, 8 lỗ đang phun ra, một cái lại im ru.

A Điêu đến gần lối vào không hoạt động này.

Vào, vào đây?

“Quái, dưới đây là mặt đất rắn, không có không gian ngầm.”

A Điêu cho Chim Sẻ khảo sát bằng thiết bị nhưng không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ cô đoán sai rồi?

Nhưng A Điêu là một người khá bướng bỉnh, từ đầu có nhận định riêng cho chuyện kiên định của Thôi Dung, kho báu chắc chắn tồn tại, cũng cầm chắc đặt nơi chuyên dụng của ông ta.

Trừ phi thiết bị thăm dò không có hiệu quả vì Thôi Dung dùng thủ đoạn ngăn cách tính hiệu dò thám đến từ thiết bị.

“Dùng cách gì có linh năng?”

Đột nhiên A Điêu lấy ra 101, xê dịch phạm vi vòng bảo hộ, thử đi xuống và đâm xuyên qua lòng đất, quả nhiên!

Phía dưới có một lớp ngăn không gian, hẳn do Thực Thể Gieo Linh phóng ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 382: Bé gái mất tích

Bồn Cầu: “Có một Thực Thể Gieo Linh dành riêng cho không gian thứ cấp rồi. Chỗ cánh cửa đó nối liền Thực Thể Gieo Linh này. Vận may của lão chó họ Thôi ghê thật, Thực Thể Gieo Linh loại không gian cực hiếm.”

Còn không phải à.

A Điêu không ngờ nhân vật phản diện như thế mà có số may tận trời.

Nhưng cô cũng ngay lập tức sử dụng Thuật Độn Địa dưới sự che chở của 101 vì cô không thể để lại hơi thở linh năng của riêng mình, cứ thế vút một cái đã xuống dưới lòng đất. Dưới đó là một không gian rộng rãi khoảng mười lăm mét vuông.

Tìm được nơi rồi nhưng làm cách nào vào được mới là vấn đề.

Cũng may thi thể Thôi Dung nằm trong tay cô.

Không gian Thực Thể Gieo Linh bị Thôi Dung ràng buộc là chắc, cởi trói buộc của nó với thân thể của ông ta, tiếp đó lại ràng buộc lần nữa là được.

Thời gian ràng buộc lại tốn mất tầm 15 phút, trong quá trình này A Điêu để bồn cầu kiểm tra mức năng lượng của nó.

Bồn Cầu: “5,500.”

A Điêu ngạc nhiên, ngỡ rằng mình nghe nhầm: “Bao nhiêu?”

“5,500. Tuy nhiên riêng cái Thực Thể Gieo Linh này đã là 500, cho nên bên trong đó có đồ quý gì đó nữa.”

A Điêu lại một mực kết luận: “Là Cổng Linh Hồn cỡ trung, nhất định là Cổng Linh Hồn cỡ trung. Ta nói giới hạn tố chất hết cỡ của lão chó ấy bày rành rành ra thế, dù có hút linh hạch một ngày 24 giờ cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy. Thảo nào! Toàn bộ do một Cổng Linh Hồn cấp trung + một Cổng Linh Hồn nhỏ thêm một lượng tài nguyên linh hạch lớn cung cấp cho ông ta tu luyện, nhờ đó đạt được hiệu quả. Chỉ cần có đám trang bị này, giờ có là một con heo cũng đủ làm nó biết bay.”

Khi thời gian vừa đến, ôngggg, không gian Thực Thể Gieo Linh thuộc hết về A Điêu, biến thành vật do cô sở hữu. Thứ đồ này ngon đấy, không có giới hạn như 303, còn lấy ra dùng được bất cứ lúc nào, đồng thời được dùng như một “ngôi nhà” bí mật trong lúc đi dã ngoại.

(P4)

Nhưng chắc chắn không có không gian thứ cấp giữ mạng giấu mình đầy nghịch thiên như 303.

“Thứ này còn sử dụng để tấn công được nữa. Tuy nhiên làn thế thì không tốt cho lắm, khó mà làm được, cần nghiên cứu một thời gian đã.”

Thôi Dung đâu nhận được nền giáo dục từ cấp cao nhất như A Điêu, chỉ số thông minh thì không đủ, sao thông thạo về kiến thức không gian gì đấy. Ông ta lấy được đồ là cứ dùng nó như cái kho chứa của, trí trá giấu Cổng Linh Hồn trung trong đó.

Song A Điêu đâu vội vàng đi vào thăm dò của báu trong đó, thay vào đó lại thu bằng sạch Thực Thể Gieo Linh, chẳng khác nào thu nhận kho tàng nhà họ Thôi, tất cả của nả của nhà họ Thôi.

Tiếp đó… trốn đi?

Không, sau khi Thực Thể Gieo Linh rút đi sẽ để lại không gian ngầm bị nó che giấu khi trước. Cô ở trong không gian ngầm lấy ra thi thể Lý Nguyên Thuật; một hồi dùng vũ khí và thiết bị của Thôi Dung tấn công không gian ngầm; một hồi lại biến thành Lý Nguyên Thuật dùng Giáp Ánh Sáng phòng ngự và dùng quyền trượng của gã để công kích.

Cứ qua cứ lại hệt bị tâm thần phân liệt.

Bồn Cầu: “…”

Cùng lúc đó Thôi Lương đang trên đường chạy về.

Sau hai giờ.

Một chiếc phi thuyền cao cấp loại nhỏ đậu ở quảng trường đậu thuyền bên trong nhà họ Thôi.

Quản gia nhà họ Thôi trông thấy ba người xuống phi thuyền.

Một người là Đại công tử Thôi Lương, hai người còn lại chẳng rõ thân phận, nhưng nhìn khí thế hung hăng nặng nề, tựa hồ là cao thủ cực kỳ đáng sợ.

Có là gì vẫn làm quản gia kinh hồn bạt vía, lặng lẽ báo cáo với Thôi Lương rằng giờ cha hắn hãy còn ở bên Cổng Linh Hồn nhỏ. Trong mắt Thôi Lương lóe lên sự u tối, mang theo hai cao thủ đi vào.

Quản gia thầm nghĩ: Khí thế của hai cao thủ này còn đáng sợ hơn cả gia chủ, có thể là cao thủ cực kỳ kh ủng bố.

Chỉ không biết có đẳng cấp gì.

Nhưng phải mạnh hơn gia chủ là chắc… Đại công tử muốn ngả bài với gia chủ sao?

…..

Trên đường đến Cổng Linh Hồn nhỏ, trong lòng Thôi Lương vui mừng lẫn lộn.

Vui vì cha hắn còn sống trở về, cầm chắc đã bắt được tổ chức tội phạm, có được tài nguyên khổng lồ.

Buồn là khi ông ấy không liên lạc với mình, thay vào đó muốn độc chiếm tất cả nguồn lực.

Luôn luôn như vậy, ông ấy cứ mãi như vậy.

Nếu đã thế, ông ấy đáng chết!

Nhưng hai người phía sau lại nhắc nhở hắn một lần nữa: “Lương công tử, ý nghĩ và hành vi là hai chuyện khác nhau. Hy vọng lúc nữa gặp được người ấy chân chính, sẽ có một số tình huống, cậu cắt được thì cắt ngay, đừng lề mề chậm chạp.”

Bọn họ đâu màng Thôi Lương nghĩ như thế nào, chỉ quan tâm vị Lương công tử này cam đoan làm sao với Nhị tiểu thư nhà mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Dễ mượn người như thế chắc?

Đã cho mượn thì cần có lợi ích mới được.

(P5)

Nếu tới lúc đó mà cậu ta lừng khừng, không chịu ra tay, thế thì… Đừng trách họ không nể mặt mũi.

Họ không thể đến vô ích trong chuyến đi này.

“Tôi biết rồi, lát nữa mấy người cứ việc xuống tay.”

Thậm chí Thôi Lương còn không đề cập đến việc có nên đàm phán với Thôi Dung hay không vì hắn biết rõ: Đàm phán vô dụng, cha hắn sẽ không ưng lời, thậm chí có khi còn ra tay trước.

Có lẽ theo quan điểm của ông ấy thì chỉ cần ông mạnh mẽ, kéo dài tuổi thọ, một mai muốn bao nhiêu con trai sẽ có bấy nhiêu đứa.

Suy nghĩ thế này… Thôi Lương tán thành lắm.

Cha mình còn tàn nhẫn tới mức thế này, thì hắn cũng có thể.

“Mấy người lui ra đi.” Thôi Lương để người canh giữ rời đi, đoạn, dựa vào thông tin đăng ký của mình để mang hai người kia đi vào. Vừa vào tới là tốc độ ba người lập tức nhanh hơn.

Rất nhanh Thôi Lương đã đến phòng tu luyện của Thôi Dung… Thôi Lương ra vẻ xin chỉ thị, đến khi không nhận được câu trả lời, ánh mắt hắn chợt lóe, cố gắng đẩy cửa ra, và hai người phía sau lướt vút qua, xông vào như tia chớp.

Không có ai cả!

Ba người trao đổi ánh mắt. Dù gì Thôi Lương cũng là con trai của Thôi Dung, mấy ngày nay lại sinh ý nghĩ dối gian nên từng điều tra: “Ông ấy có một cái kho tàng.”

“Chắc chắn ở trong đó. Mấy người có phương pháp dò xét không?”

Tu vi Thôi Lương không đủ làm trò trống gì, hiển nhiên cần dựa vào hai người này.

Chẳng qua cao thủ chính là cao thủ, huống chi còn là cao thủ của thế gia ở Kinh Đô. Chỉ thấy một trong số họ mở tay, trong cơ thể bay ra một viên đồng từ bằng bảo thạch bí hiểm, tiếp đó tế nó trước người để khởi động… Nó quét quanh toàn bộ phòng tu luyện, đã khóa lối xuống lòng đất trong chóng vánh. Tên này nhướng mày nở nụ cười: “Cậu nói tố chất cha mình bình thường, thế thì chưa chắc. Cái chiêu cách ly bí mật này dùng tốt lắm, xem ra cậu chưa hiểu rõ ông ta rồi.”

Sắc mặt Thôi Lương khó coi.

Nếu tố chất của Thôi Dung không tốt còn chiếm đoạt tài nguyên gia tộc, đương nhiên là chuyện không hay.

Nhưng giả như tố chất ủa ông ấy đã được che giấu, giấu luôn cả thằng con trai này… Thế thì còn bết hơn nữa.

“Đừng nói dông dài, xuống đi!”

“Bằng không sẽ bị ông ta phát hiện.”

Ba người sử dụng Thuật Độn Địa hết… Rất nhanh ba người đã tiến vào không gian ngầm trong tích tắc và bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Có rất nhiều thiết bị bát nháo trong không gian ngầm này, thậm chí có cả một hộp sắt lớn và dụng cụ bên đám tổ chức tội phạm. Nhất thời không thể nhìn rõ mười mươi cái gì là cái gì bởi lẽ sự chú ý của ba người đã bị nơi khác thu hút.

(P6)

Dấu vết chém giết nơi nơi, chưa kể có thi thể thê thảm của một người đang nằm đấy, hai năm rõ mười là Thôi Dung!

Và phía bên kia…

“Người nào!”

“Muốn chết!”

Thôi Lương không có cảm giác nhưng hai cao thủ nhận ra — nơi này còn có một người!

Mà người này đang tàng hình.

Cả hai đồng loạt tấn công trong cơn tức giận, đòn công kích cấp A.

Thật mạnh!

Ở lúc ngàn cân treo sợi tóc… Người tàng hình đã khởi động cái gì đó.

Lạch cạch, đưa tay ấn nút.

Cao thủ nắm giữ Đồng Tử Bảo Thạch nhìn thấy người tàng hình là một tên đàn ông yếu ớt cụt tay. Y dùng thiết bị ghi lại dáng vẻ của người này, và cũng thấy người ta ấn vào một cái nút.

Năng lượng bùng nổ.

Trong không gian này, y thấy có thứ đồ gì đó trong hộp sắt… khởi động.

“Chạy đi!!!!”

Dây thần kinh của y hệt như con mèo bị giẫm trúng chân trong một giây, lông tóc gì cũng dựng đứng. Bản thân y gấp gáp trốn lên cùng với tiếng hét đó.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Người còn lại chậm hơn một chút nhưng bên chậm nhất vẫn là Thôi Lương, hắn đâu biết có tình huống gì. Hai người này mặc hắn cứ thế chạy trốn, sợ hắn kéo chân bọn họ trong lúc chạy trốn.

Nhưng có khác nhau chỗ nào à?

Không.

Kẻ Nổi Giận Số 01 khởi động.

Trong nháy mắt, vầng sáng phát nổ nuốt chửng hai người, cũng nuốt chửng tất cả mọi thứ. Mà trong vầng sáng này… A Điêu đã trốn trong không gian thứ cấp 303.

Từ Thôi Lương +22222!

Từ tay sai 1 cấp A +99999!

Từ tay sai 2 cấp A +122222!

KO! Vĩnh biệt hậu họa về sau, không chừa lại một người.

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Ai nói thuận lợi lấy được tài nguyên nhà họ Thôi, không có đâu. Lão chó họ Thôi giấu chúng làm của riêng, không mang theo trên người, thành ra A Điêu phải trở về nhà họ Thôi; nhân tiện tạm biệt luôn hậu họa về sau. Cắt đứt nhà họ Thôi rồi mà còn sót lại tí mấy góc nhọn nào đó vẫn chẳng sao cả. Cho nên lần này mới tính là nốc ao nhà họ Thôi chân chính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.