Sẽ mơ về Vân Khê
*
Sau khi cơ thể hồi phục, Vân Khê nghỉ ngơi một ngày, sau khi lấy lại tinh thần, rời khỏi hang động, lại bắt đầu làm việc.
Cô và Thương Nguyệt dành hai ngày để nhặt củi làm củi trong rừng.
Làm được cả chồng, ban ngày được trải ra phơi nắng.
Mỗi tuần mất khoảng một ngày để thu thập củi, thời gian còn lại, Vân Khê và Thương Nguyệt đi săn trong rừng.
Chỉ cần những động vật lớn khác không xâm phạm lãnh thổ của Thương Nguyệt, Vân Khê có thể an toàn ở lại săn mồi trong rừng rậm cách cửa hang vài trăm mét.
Việc mài răng động vật thành đầu mũi tên không hề dễ dàng nên cô đã cố gắng tìm những dụng cụ dễ thay thế và chế tạo làm đầu mũi tên hơn.
Sau một lúc tìm kiếm, cô quyết định dùng một hòn đá hình tam giác làm đầu mũi tên, dùng keo làm từ hỗn hợp nhựa và than để khảm và dán vào thanh gỗ, đồng thời dùng băng dán hình thú để bọc và cố định.
Đuôi được dán bằng lông chim để làm mũi tên và quấn một vòng dây buộc xung quanh để gia cố.
Ngoài các công cụ gắn đá, còn có những đầu mũi tên được mài sắc bằng cách đốt và cacbon hóa que gỗ.
Vân Khê cũng gấp đôi vỏ cây dày, buộc đầu và đuôi nhiều lần bằng dây thừng để tạo thành một chiếc bao đựng đơn giản.
Tuy rằng không thể săn bắt động vật lớn, nhưng cũng đủ để đối phó một số chim trĩ và chim nhỏ.
Về việc săn bắn, cô cũng thu thập rất nhiều thảo dược, phơi khô hoặc nghiền thành bột rồi cất vào trại bên ngoài hang động.
Vài tháng kế tiếp, vào hai mùa hạ thu, cô có thể ở lâu dài tại cửa động doanh trại, thảo dược nghiền thành bột không thích hợp mang vào trong hang.
Trừ khi tìm thấy lối vào động sáng, ném nó xuống từ lối vào đó.
Cô từng nghĩ đến việc đốt củi ướt trong hang động, rồi tìm kiếm vị trí cửa hang thông qua làn khói đen bốc lên bên ngoài.
Nhưng hang hở quá cao, để tạo ra làn khói đen có thể bốc lên tới cửa hang cao khoảng 50 mét thì cần phải đốt trên quy mô lớn, gần như toàn bộ đáy hang phải được phủ bằng vật liệu cháy.
Về lý thuyết, có thể tạo ra diện tích cháy lớn như vậy, nhưng Vân Khê không thể dập tắt ngọn lửa diện tích lớn như thế.
Và ngay cả khi khói đen bốc ra, có thể cũng không nhìn thấy được trong khu rừng rậm rạp.
Vân Khê nghĩ đến Miểu Miểu, Miểu Miểu là sinh vật duy nhất leo lên cửa hang động sáng sau khi vào hang.
Có lẽ nó có thể tự dẫn mình ra ngoài để tìm lối vào hang động.
Sau khi tìm được cửa động, cô có thể ném trái cây sấy khô và khoai lang đã phơi khô bên ngoài vào mùa đông này qua lỗ, không cần phải đi từ trong nước vào rồi mất thời gian phơi khô hoặc sấy khô.
Nhưng cho dù cô có tìm được thì cũng không giải quyết được vấn đề. Cô không thể tự ra vào hang động, cũng không thay đổi được vấn đề hang động sẽ ẩm ướt như Thủy Liêm Động vào mùa xuân tới.
Vân Khê nhìn Thương Nguyệt đang lăn lộn trong nước.
Cô lại nhìn trại bên ngoài hang động.
Trại này chỉ thích hợp để sinh sống khi Thương Nguyệt ở đây.
Một khi Thương Nguyệt rời đi, ban đêm cô chỉ có một mình, những dã thú đến vào đêm chắc chắn sẽ không buông tha cô.
Thậm chí sẽ bị thu hút bởi thức ăn phong phú và mùi nồng nặc trong trại, đặc biệt là trại được dựng bên mặt nước.
Nhiều loài động vật gần đó sẽ tìm kiếm nước để làm dịu cơn khát của mình.
Dù có đuốc và lửa nhưng cũng không thể ngăn cản một số loài động vật đói khát nóng nảy, chúng phớt lờ sự tồn tại của ngọn lửa và lao vào giết cô.
Ví dụ như con gấu xám khổng lồ xuất hiện vào ban đêm có lẽ sẽ dùng một chân của nó đập thẳng vào đỉnh đầu cô.
Vân Khê thở dài.
Vẫn phải tìm nơi sinh sống khác.
Cô cảm thấy lẽ ra mình nên mang theo súng thay vì dao găm.
Vân Khê cố gắng nhớ lại thành phần thuốc súng đơn giản: lưu huỳnh, đá tiêu và than củi. Trong số đó, than củi là dễ kiếm nhất, nhưng tìm đâu ra lưu huỳnh và đá tiêu?
Thay vì tìm kiếm đá tiêu khắp các vùng núi và đồng bằng, việc tìm một môi trường sống khác sẽ thực tế hơn.
*
Mùa xuân qua đi, mùa hè lại đến, trong rừng có thêm rất nhiều động vật sơ sinh.
Miểu Miểu vác bụng bầu quay lại, thấy Vân Khê và Thương Nguyệt ở cửa hang, lập tức cọ cọ.
Khi nó đứng lên, bụng nó rõ ràng đang phình ra, Vân Khê từ bên cạnh nhìn nó, thấy lưng nó hơi xệ xuống, bụng cũng xệ rõ ràng.
Giống như… có thai.
Nếu là mèo nhà, sau khi mang thai, nó sẽ dính người hơn.
Nhưng Miểu Miểu lại được cô coi là thả rông. Lúc còn nhỏ nuôi dưỡng mấy tháng, sau khi rời khỏi hang động, cơ bản nó không dựa vào thức ăn của cả hai, sẽ vào rừng rậm săn các loại chim và chuột núi. Khi đến kỳ động dục, nó sẽ lăn lộn khắp nơi, sau đó vào rừng chơi vài ngày rồi quay lại tìm các nàng.
Nó thích nghi với rừng rậm hơn nhiều so với con người.
Thậm chí ở một mức độ nhất định, nó còn thích nghi với rừng rậm hơn Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt không thể xa nước quá lâu, đặc biệt là vào mùa hè, đi bộ lâu, nàng sẽ cảm thấy khô khan và cần bổ sung nước kịp thời.
Trong khi Miểu Miểu có khả năng chịu hạn, có chút sợ nước.
Vì vậy, Vân Khê chỉ đặt nó ở bên ngoài hang động.
Thương Nguyệt nhìn thấy cái bụng béo của Miểu Miểu, đưa tay chạm vào nhưng lại bị móng vuốt của nó hất văng ra.
Vân Khê nói: “Không nên tùy tiện sờ bụng mèo đang mang thai, rất dễ bị cắn.”
Thương Nguyệt a a một tiếng, bơi trở lại nước, bắt một con cá, gỡ vảy, nhặt xương, xé thành từng mảnh cho nó ăn.
Đây là đãi ngộ đặc biệt mà trước đây chỉ có Vân Khê mới có.
Nàng cũng biết cách chăm sóc những loài yếu đuối.
Vân Khê nhìn cá và mèo trước mặt, mỉm cười.
Mấy ngày gần đây cô bận rộn quay sợi, sau khi Miểu Miểu trở về lập tức sắp xếp lại tổ của Miểu Miểu, chất thêm cỏ khô để chuẩn bị cho việc sinh nở.
Vừa dọn dẹp, cô vừa dùng ngón tay chọc vào đầu nó: “Ở bên ngoài lêu lỏng, đến khi mang bầu mới biết đường tìm về bọn này.”
Miểu Miểu meo meo vài tiếng, không ngừng cọ đầu vào cô như đang làm nũng.
Mùa hè thường xuyên có mưa lớn, mỗi ngày Vân Khê đều quan sát mây trên bầu trời, gia cố căn nhà tranh nhỏ.
Sau một năm quan sát, cô phát hiện trước khi có mưa lớn, kiến trong rừng sẽ di chuyển từ vùng trũng lên vùng cao. Một số côn trùng bay sẽ xuất hiện ở độ cao thấp, bay vòng quanh, thậm chí tiếng kêu của các sinh vật ven sông cũng sẽ trở nên to hơn.
Cô cũng sẽ dựa vào câu nói “Bình minh không ra đi, hoàng hôn đi xa ngàn dặm” để đánh giá xem ngày hôm sau có thích hợp cho một chuyến đi dài hay không.
Sau khi cơ thể hoàn toàn bình phục, một ngày nọ, Vân Khê ngắm mặt trời dần mọc lên, với cung tên và giỏ rơm trên lưng, cô cùng Thương Nguyệt khám phá ngọn núi nơi có hang động.
Mục tiêu là tìm ra lối vào động sáng và môi trường sống phù hợp cho con người sinh sống.
Miểu Miểu cũng theo sau.
Là một con mèo mang thai, Vân Khê muốn nó ở lại trại, nhưng nó không hiểu tiếng người, vẫn đi theo cả hai. Tuy nhiên, nó không còn hoạt bát hiếu động, nhảy nhót lung tung như trước, mà chỉ lặng lẽ đi theo.
Vân Khê nói: “Miểu Miểu, nếu em có thể dẫn bọn chị đến cửa vào động sáng thì tốt biết bao.”
Miểu Miểu nghe xong không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục vểnh đuôi đi về phía trước.
Nó không hiểu.
Nó khác với nàng tiên cá, cho dù được truyền đạt và dạy dỗ như thế nào, nó vẫn là một con mèo, không bao giờ có thể hiểu được logic của ngôn ngữ con người.
Vân Khê sờ đầu Miểu Miểu: “Quên đi, em có thể giúp chị bắt chuột là tốt rồi.”
Cô không thể mong đợi nó sẽ tìm ra con đường riêng của mình.
Vì sườn núi cao, đi lại khó khăn nên Vân Khê và Thương Nguyệt đều không thích leo núi.
Suy cho cùng thì rừng rậm phần lớn bằng phẳng nên dù có té ngã cũng không nghiêm trọng.
Trên núi thì khác, trượt chân có thể rơi xuống đất lở, đầu va vào đá hay cây thì có thể tử vong.
Khi còn nhỏ, Vân Khê thỉnh thoảng nghe thấy người lớn trong thôn kể lại chuyện đi đốn củi trên núi bị ngã, bị đưa đến bệnh viện huyện rồi không bao giờ quay lại nữa.
Leo được nửa đường lên đồi, cô đã thở dốc vì kiệt sức.
Cô quay đầu nhìn Thương Nguyệt, vẻ mặt Thương Nguyệt vẫn như thường lệ, nhưng hơi thở dồn dập hơn bình thường.
Rõ ràng, việc leo lên một ngọn núi của nàng tiên cá còn khó khăn hơn việc đi bộ xuyên qua khu rừng rậm bên dưới.
Dù leo núi khó khăn nhưng Thương Nguyệt hầu như không bao giờ ngăn cản Vân Khê đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Cô còn nhớ rõ nàng chỉ ngăn cản cô một lần, lần đó nàng không muốn mang Vân Khê rời khỏi lãnh thổ của mình. Sau khi Vân Khê trở về động, cô lại bệnh nặng, không chịu ăn uống hay nói chuyện với nàng…
Kể từ đó, nàng không bao giờ ngăn cản Vân Khê nữa, nàng sẽ đi bất cứ nơi đâu cùng Vân Khê.
Vân Khê ôm Thương Nguyệt ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Trong núi tìm được nguồn nước không phải dễ dàng, thời tiết càng ngày càng nóng, nước trong cơ thể Thương Nguyệt nhanh chóng hao hụt.
Nhìn thấy Thương Nguyệt không ngừng liếm môi, Vân Khê vội vàng đứng dậy, tìm kiếm dây leo gần đó, cắt đứt, rồi bổ sung nước cho Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt uống nước, đi được nửa đường, nàng liếc nhìn Vân Khê, đưa dây leo trong tay đến trước môi Vân Khê, mời Vân Khê uống nước.
Vân Khê chỉ nhấp một ngụm, đưa cho Miểu Miểu một ít, sau đó nói với Thương Nguyệt: “Cô uống đi, tôi vẫn chưa khát.”
Cơ thể con người có khả năng chống khát tốt hơn nàng tiên cá.
Đây là một trong số ít lợi ích của con người.
Thương Nguyệt không biết không hiểu hay không tin, nên cố chấp muốn cho Vân Khê uống chút nước.
Vân Khê lại nhấp một ngụm, sau đó nhổ ra, nói với nàng: “Tôi không thích uống nước này.”
Lúc này Thương Nguyệt mới không kiên trì đưa nước cho cô nữa, tự uống hết, vừa uống vừa a a hai tiếng nói: “Giống nhau…”
Mùi vị giống nhau, nhưng nàng không hiểu vì sao Vân Khê lại không thích uống?
Hiển nhiên Vân Khê nhìn thấy sự khó hiểu của nàng.
Khả năng giao tiếp của nàng không phức tạp như con người, nàng không thể suy luận ra nguyên nhân đằng sau những lời nói dối của cô, chỉ có thể hiểu đơn giản một số ý nghĩa bề ngoài.
Giống như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ.
Ánh mắt của nàng giống như một đứa trẻ, không nhiễm bụi trần, trong sáng và thuần khiết. Nàng nhìn thẳng vào Vân Khê, nhìn thấy mồ hôi trên trán Vân Khê, đưa tay ra lau cho Vân Khê, sau đó nhặt một chiếc lá lớn quạt cho Vân Khê, chu môi thổi gió cho Vân Khê.
Vân Khê đưa tay nhéo nhéo đôi môi lạnh lẽo của nàng: “Không cần dùng miệng thổi.”
Mùa hè đến, Vân Khê đan những chiếc quạt đuôi mèo bằng lá đuôi mèo.
Cô lấy nó ra từ trong giỏ rơm, đưa cho Thương Nguyệt để Thương Nguyệt tự quạt.
Thương Nguyệt rất mạnh, gió nàng quạt cũng mạnh, nhưng Thương Nguyệt chỉ quạt về phía Vân Khê. Vân Khê thu lại, quạt xéo, để cả người và người cá đều hưởng gió mát.
Khi đang ngồi dưới bóng cây tận hưởng sự mát mẻ, Vân Khê nói với Thương Nguyệt rằng mình đã từng nhìn thấy một thứ gọi là quạt, có thể tự động thổi ra một làn gió rất mát. Ngoài ra còn có một thiết bị làm mát gọi là máy điều hòa, có chức năng tỏa ra không khí lạnh như vào mùa đông.
Thương Nguyệt hỏi cô: “Nhìn thấy ở đâu? Tôi đi hái về.”
Vân Khê cười nhạt nói: “Có lẽ là nhìn thấy trong mơ.”
Thương Nguyệt hỏi: “Trong mơ, là cái gì?”
Vân Khê nói: “Là khi ban đêm đi ngủ, sẽ nhìn thấy hình ảnh trong đầu, cho rằng mình đang trải qua một số chuyện. Khi tỉnh dậy, lại phát hiện mình chỉ đang ngủ, chưa thực sự trải qua những chuyện đó. Đó gọi là giấc mơ. Cô có mơ không? “
Nhiều loài động vật có giấc mơ, ví dụ như mèo đột nhiên co giật khi đang ngủ, có thể chúng đang mơ về việc đi săn.
Thương Nguyệt gật gật: “Có.”
Nàng thường mơ thấy mình bị nhiều loài động vật đuổi theo, cũng mơ thấy mình đang lấy trứng chim ra thì bị một con chim lớn trên trời dùng chân tát chết, bị xé làm đôi rồi bị bắt về ổ để cho chim con ăn.
Sau khi ngủ với Vân Khê, nàng thường mơ về Vân Khê.
Vân Khê hỏi Thương Nguyệt: “Vậy cô mơ thấy gì?”
Thương Nguyệt nhìn vào mắt Vân Khê, nói: “Sẽ mơ thấy Vân Khê.”
Nàng thẳng thắn như vậy, Vân Khê đỏ mặt cúi đầu, không dám tiếp tục hỏi nàng đang mơ thấy cái gì.
Vân Khê ho khan một tiếng, đổi chủ đề nói: “Sau này chúng ta không đến đây nữa, chỉ cần lên đỉnh núi nhìn xem thế nào là được rồi.”
Thương Nguyệt hỏi: “Tại sao thế?”
Vân Khê: “Leo núi mệt quá.”
Thật sự rất khó để để một nàng tiên cá cùng mình leo lên một ngọn núi.
Thương Nguyệt nói: “Cõng cô.”
Vân Khê im lặng hai giây, sau đó đổi lời: “Tôi không thích leo núi nữa.”
Thương Nguyệt gật gật đầu: “Như vậy à.”
Vân Khê đứng dậy: “Đi thôi, tiếp tục leo lên nhìn phong cảnh trên đỉnh núi nào.”
Mèo có thân hình nhẹ nhàng, bản tính thích trèo cao, chỉ cần “vèo vèo vèo” vài cái là đã lao về phía trước.
Khi Vân Khê thở hổn hển leo lên đỉnh núi nhìn về phía trước, cô có thể nhìn thấy dòng sông dưới chân núi, giống như một vành đai bạc xẻ đôi rừng rậm hai bên, uốn lượn ngoằn ngoèo thẳng tới đến biển. Phía sau là núi non trùng điệp, núi từng lớp một cao hơn.
Vân Khê chống đầu gối, hít sâu một hơi, nhìn Thương Nguyệt bên cạnh.
Thương Nguyệt vẫn như thường, nhưng không ngừng liếm môi, hít hít mũi, đánh hơi mùi nước xung quanh.
Nàng lại khát.
Vân Khê lại lấy chiếc rìu đá trong giỏ ra, đi giữa bụi cây rậm rạp, tìm kiếm dấu vết của dây leo nước.
Miểu Miểu đi đến trước mặt cả hai, biến mất một lúc.
Vân Khê huýt sáo gọi Miểu Miểu quay lại.
Tiếng meo meo của Miểu Miểu phát ra từ phía sau một bụi cây cao bằng một người.
Vân Khê dùng rìu đá cắt một con đường xuyên qua bụi cây, đi tới nói: “Em là phụ nữ có thai, đừng chạy lung tung.”
Miểu Miểu vẫn kêu meo meo.
Khi Vân Khê đến gần, cô nhìn thấy Miểu Miểu đang giẫm lên một con chuột núi bằng móng vuốt sắc bén, cắn vào cổ nó bằng hàm răng sắc nhọn.
Tiếng rên rỉ liên tục phát ra từ cổ họng nó hóa ra lại là một mối đe dọa.
Chỉ trong vài giây, con chuột núi đã chết.
Vân Khê ngồi xổm xuống, giơ ngón tay cái lên cho Miểu Miểu.
Ngay cả khả năng săn mồi của phụ nữ mang thai cũng tốt hơn con người như cô.
Miểu Miểu ăn rất ngon miệng.
Vân Khê đứng lên, thản nhiên nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng dừng lại——
Cách đó không xa, dường như có một lối vào hang động cao bằng nửa người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Leo núi, khát quá, mệt mỏi quá. Cũng may bạn đời nói không thích leo núi, sau này sẽ không đến nữa.
– –
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều