Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 99: C99: Chương 99



Đã bao giờ nhìn thấy nàng tiên cá ăn thịt những nàng tiên cá khác chưa?

*

Đôi tai nóng bừng vì lạnh, Vân Khê run rẩy ôm Thương Nguyệt, cuộn tròn trên giường, ngủ suốt ngày đêm. Trong giấc ngủ, cơn đói không rõ ràng như vậy, giấc mơ thậm chí có thể tạo ra cảm giác no bụng.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô dường như có thể khống chế được giấc mơ của mình, trong lòng cô muốn có một căn nhà ấm áp, cho nên cô thật sự đang ở trong một căn nhà có hệ thống sưởi. Muốn ăn tiệc thì lại có gà nướng, heo sữa nướng, cơm và vô số loại trái cây, đều là những món ăn quen thuộc với cô.

Thậm chí cô có thể mơ hồ nhận ra đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cô lại nghiện giấc mơ này, không muốn tỉnh dậy.

Những ngày thức giấc quá đau đớn, bị tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác, cô thà chết trong một giấc mơ ảo nhưng ấm áp.

Nằm mê man như vậy không biết bao lâu, Vân Khê ngửi thấy mùi thịt thơm, sau đó đôi môi lạnh lẽo áp vào môi cô, đưa miếng thịt nhai vào trong miệng.

Cô nhai nuốt theo bản năng, sau đó ăn càng lúc càng nhanh, giống như một con thú đói ngửi được mùi thức ăn, chợt tỉnh dậy, khi nhìn thấy đồ ăn lập tức giật lấy nhét vào miệng.

Không sai, là giật lấy.

Thậm chí cô còn không nhìn lên để xem ai đang móm thức ăn, cô chỉ chộp lấy thức ăn và ngấu nghiến.

Thậm chí cô còn không biết mình đang nhai loại thịt gì? Thịt sống hay thịt chín?

Sau khi nuốt một ngụm lớn, Vân Khê ngước mắt lên, nhìn rõ sinh vật kỳ lạ trước mắt, trợn mắt, kinh hãi hét lên rồi lùi lại.

Đó là một con quái vật toàn thân có vảy, thân hình to lớn, thân trên giống người, nhưng ngoại trừ tóc tai rậm rạp, đầu nó được bao phủ bởi những lớp vảy nhỏ, khiến nó trông giống như một con rắn.

Con quái vật nghiêng đầu, a a một tiếng.

“A a.”

Ngoài ra còn có một âm thanh a a quen thuộc phát ra từ phía sau cô.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thương Nguyệt quấn đuôi quanh người cô, ôm cô vào lòng, tiếng a a dịu dàng phát ra từ miệng, sau đó hôn lên môi cô, cạy môi cô ra, bón đồ ăn vào miệng cô.

Vân Khê nuốt xuống đầy máy móc, vô thức thu mình vào trong ngực Thương Nguyệt, đôi mắt quét qua lại giữa con quái vật và chiếc đuôi của Thương Nguyệt.

Đuôi cá giống như Thương Nguyệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Người cá…

Là người cùng tộc của Thương Nguyệt.

Nàng tiên cá toàn thân đầy vảy đứng cố thủ bên cạnh giường của họ, xé ra một khối thịt đẫm máu khác, a a mang đến cho Vân Khê, con ngươi thẳng đứng như rắn không ngừng nhìn chằm chằm vào Vân Khê.

Vân Khê phát hiện ra rằng bàn tay của nó không giống bàn tay con người, chúng không tách rời như của cô và Thương Nguyệt, mà giống như một số loài chim, có màng giữa các ngón tay.

Vân Khê quay đầu lại nhìn Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt cũng a a một tiếng, tựa như đáp lại sinh vật tương tự có vẻ ngoài khác biệt với mình, sau đó cầm lấy dải thịt xé từ tay đồng loại, cho vào miệng nhai, rồi lại đưa đến bên môi Vân Khê.

Nàng nhớ rằng Vân Khê không giỏi ăn thịt sống. Khi phải ăn thịt sống, cứ nhai nó thành từng miếng rồi bón cho nàng ăn.

Vân Khê dần lấy lại tinh thần, mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đầu óc cô vẫn còn có chút mơ hồ vì đói, không còn sức để hỏi, cô rúc vào trong ngực Thương Nguyệt, lấy miếng thịt sống đẫm máu từ tay Thương Nguyệt, tự mình nhai, cẩn thận nhìn về phía nàng tiên cá.

Vị giác và khứu giác của cô dần khôi phục, Vân Khê cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc và mùi tanh của thịt sống, đó là thịt của một loại động vật không rõ nguồn gốc, mùi vị rất dai, cực kỳ khó nhai.

Nàng tiên cá và Thương Nguyệt phát ra những tiếng a a qua lại, như đang trao đổi điều gì đó.

Vân Khê cuộn tròn hai chân dưới chăn, sợ nàng tiên cá xa lạ nhìn thấy mình không có đuôi sẽ bị bắt đi làm thức ăn.

Sau đó cô nghĩ rằng kiểu suy nghĩ này có thể bắt nguồn từ sự đa nghi của con người.

Đây rõ ràng là hành động giúp đỡ các nàng.

Khi đến đảo tìm kiếm thức ăn, vô tình đi vào một hang động, thấy các nàng đói đến mức bụng kêu vang, thấy Thương Nguyệt cùng loại nên tốt bụng cho cả hai ăn?

Trong mắt nó, việc nhìn thấy cả hai không có vảy có thể giống như con người nhìn thấy những người tương tự bị cụt tay? Cầm lòng chẳng đặng thương hại, cứu vớt?

Vậy chủng tộc này có sự đồng cảm và nhân ái sao?

Vân Khê nhớ lại Thương Nguyệt nói với mình rằng tộc không muốn nàng, nếu trong tộc có loại có cảm xúc “loại trừ”, vậy cũng có loại “chấp nhận” sao? Có sự khác biệt giữa các cá nhân giống như con người?

Tham Khảo Thêm:  Chương 74: Ngoại truyện - Tình địch

Trong khi đang suy nghĩ trong đầu, cô đã ngấu nghiến thức ăn do người cá lạ cho ăn.

Sau đó, cô nhìn nàng tiên cá, ngập ngừng nói một lời nào đó của con người, chẳng hạn như “cảm ơn”.

Nhưng liệu điều đó có phơi bày hoàn toàn sự thật rằng cô là dị loại không?

Hai chân giấu dưới chăn, ít nhất cô có thể giả vờ mình là một nàng tiên cá yếu đuối như Thương Nguyệt, không có vảy.

Sự nghi ngờ và nhạy cảm của con người cuối cùng đã khiến Vân Khê chọn cách im lặng.

Cô chỉ mỉm cười với nàng tiên cá xa lạ.

Lập tức, cô phát hiện loại người cá này cơ bản không có biểu cảm gì trên mặt, không hiểu ý cười, chỉ phát ra một tiếng a a tò mò.

Vân Khê đoán rằng dây thần kinh trên gương mặt của người cá chắc chắn chưa đủ phát triển nên không thể hiện được nét mặt.

Nhưng hình như nó có chút trí tuệ.

Thương Nguyệt lại a a vài tiếng, sau đó, người cá dễ dàng xé xác một con sói chết làm đôi trên mặt đất, lấy đi một nửa. Trước khi rời đi, Thương Nguyệt nhét vào tay nó một con dao đá và một mồi lửa, dạy nó cách sử dụng chúng.

Vân Khê im lặng nép sang một bên, nhìn cảnh tượng này, suy nghĩ xem loài người nguyên thủy mấy triệu năm trước có giống bọn họ không? Trao đổi kinh nghiệm sinh tồn với nhau.

Sau khi nó rời đi, Vân Khê nằm nửa người trên giường, hỏi Thương Nguyệt chuyện gì đang xảy ra.

Thương Nguyệt a a một tiếng, dùng tiếng người giải thích: “Đi tìm thức ăn, bị đông cứng, tôi đưa về, dùng lửa nướng cô ấy…”

Liệu Thương Nguyệt có ăn đồng loại không? Đại khái sẽ không.

Vân Khê suy nghĩ, dùng lửa nướng nghĩa là không phải nướng thức ăn, mà là dùng lửa làm tan băng trên người nó, cứu mạng nó.

Vân Khê lại hỏi: “Là ở đảo kế bên sao?”

Thương Nguyệt gật đầu: “Ừm.”

Trước đây nàng đã bơi đến một hòn đảo gần đó, vô tình xâm nhập vào lãnh thổ của những nàng tiên cá khác, nhặt được một ít hạt dẻ và khoai lang, sau khi những nàng tiên cá đó đuổi nàng đi, nàng không bao giờ đến đó nữa.

Lần này, mùa xuân đến muộn, trên đảo không có đủ thức ăn, một nàng tiên cá đã mạo hiểm bơi đến lãnh thổ của các nàng để đi săn, kết quả là suýt chết cóng ở bên ngoài. Khi đi săn, nàng nhìn thấy nên đã nhặt về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mùa thu năm ngoái nàng đến lãnh địa của những nàng tiên cá khác để hái trái cây rừng, năm nay những nàng tiên cá khác đến lãnh địa của nàng để săn bắt, để lại một nửa số thức ăn cho nàng.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được lòng tốt của các nàng tiên cá, nàng không khỏi nhấc đuôi lên khẽ vẫy nhẹ, như thể có chút vui mừng.

Vân Khê no bụng, nhìn một nửa thịt sói còn sót lại trên mặt đất rồi rời khỏi giường, loạng choạng đi đến cửa hang, kéo rèm ra.

Bên ngoài trời nắng nhưng tuyết ở cửa hang không có dấu hiệu tan.

Vẫn rét lạnh.

Vân Khê liếm đôi môi nứt nẻ, hỏi Thương Nguyệt: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Một ban ngày, cả đêm.”

Là một ngày một đêm.

Vân Khê tiếp tục hỏi: “Trên đảo kia có nhiều nàng tiên cá không?”

Thương Nguyệt nói: “Nhiều.”

“Có bao nhiêu?”

Thương Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó chắp ngón tay đếm, ngón tay của nàng không đủ, liền nắm lấy tay Vân Khê cùng nhau đếm.

Nàng tiên cá này không giỏi số học nhưng trên thế giới này, nàng có thể là sinh vật thông minh thứ hai về toán học.

Vân Khê vui vẻ trong khốn cảnh, hài hước nghĩ: Khả năng số học của cô là tốt nhất thế giới này.

Cô có rất nhiều công thức toán học, từ tiếng Anh và thành ngữ đầy chất thơ nhưng những thứ này không thể lấp đầy bụng cô.

Đếm hồi lâu, Thương Nguyệt nói: “17, 18, 19 cái…”

Hôm đó nàng gặp hơn 10 người, cụ thể là mười mấy, nàng không đếm nổi.

“Nhiều như vậy… Trên đảo bọn họ có đủ thức ăn không?” Vân Khê lại liếm đôi môi nứt nẻ.

Trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ phê phán sự đa nghi và bản chất xấu xa của con người, cô liếm mùi máu trên môi, trong lòng có chút bất an, không khỏi đặt ra câu hỏi trong lòng: “Vậy thì tôi chỉ tò mò về câu hỏi cuối cùng. Thương Nguyệt, cô đã bao giờ nhìn thấy một nàng tiên cá ăn thịt những nàng tiên cá khác chưa?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Nhặt bạn đời dưới biển, nhặt bạn bè trong tuyết.

Vân Khê (người đa nghi): Cẩn thận kẻo bị bạn bè xé thành từng mảnh và ăn thịt đấy.

– –

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.