Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 8



Đạo diễn tổ B gật đầu, sai một trợ lý bên cạnh đưa cho Cừu Dịch một kịch bản. Hắn nhanh chóng lướt qua kịch bản rồi tùy hứng chọn một cảnh trong đó.

“Cứ cảnh này đi.”

Đạo diễn tổ B ghé sát vào Cừu Dịch nhìn, thấy hắn chọn một đoạn đánh đấm trong kịch bản.

Trong cảnh này, nhân vật chính – một chàng thiếu hiệp tinh thần phơi phới gặp một kiếm khách thân phận bí ẩn tại quán trọ, giao đấu vài chiêu với đối phương, rồi lại bị đánh bại thảm hại.

Chàng thiếu hiệp chịu đả kích lớn trong lòng, từ đó về sau bèn thu liễm hết thảy kiêu ngạo, chuyên tâm luyện võ nghệ.

Đạo diễn tổ B gật đầu.

Cừu Dịch hoạt động cổ tay một chút, nhận lấy một thanh kiếm đạo cụ dùng để đánh nhau từ nhân viên phụ trách đạo cụ, rồi cùng diễn viên đóng thế võ thuật của đoàn phim đứng vào giữa trường quay.

Thấy Cừu Dịch bỗng dưng phô bày diễn xuất, nhân viên trong đoàn phim đều dừng công việc trên tay, không nhịn được mà đi xem màn trình diễn của hắn.

Đạo diễn Lưu đang quay ở trường quay bên cạnh tất nhiên cũng để ý đến hành động của Cừu Dịch. Anh ta không nhịn được mà tặc lưỡi, tạm dừng việc quay phim của đoàn mình, gọi diễn viên trong tổ cùng đến vây xem Cừu Dịch, chiêm ngưỡng một phen màn trình diễn của đối phương.

Cừu Dịch được coi là một diễn viên rất đặc biệt trong giới giải trí. Một là tuy hắn mới ngoài 20 tuổi, diện mạo đẹp trai sáng láng, đáng lẽ nên đi theo lối vai chính nam thần, vậy mà lại thích diễn vai phản diện; hai là… Cừu Dịch là một trong số ít diễn viên trong giới không chuyên võ thuật nhưng lại không thích dùng diễn viên đóng thế.

Dù sao thì diễn cảnh đánh đấm cũng cần diễn xuất, diễn viên đóng thế thông thường tuy võ nghệ có đủ nhưng diễn xuất lại tham chí bất tề*.

(*Tham chí bất tề: người giỏi kẻ kém)

Thư Dục có chút bất mãn trừng mắt nhìn Cừu Dịch. Mấy câu vừa rồi của đạo diễn tổ B gần như là chỉ đích danh mắng cậu, cậu thực sự không ngờ Cừu Dịch lại leo lên đầu leo lên cổ cậu, tiếp tay cho đạo diễn tổ B sỉ nhục mình.

Bất quá chỉ là diễn một cảnh thôi mà, Thư Dục khinh thường nghĩ, muốn lăn lộn trong giới giải trí, có nhan sắc và tâm cơ là được rồi.

“Cậu không phục hả?” – Đạo diễn tổ B đột nhiên lên tiếng.

Thư Dục giật mình, không ngờ đạo diễn tổ B vẫn còn nhớ đến mình.

Cậu đã không thể cặp kè với Đoạn Ứng Hứa để chống lưng cho mình, đương nhiên không dám trực tiếp đối đầu với đạo diễn tổ B, đành phải ấp úng giả ngốc.

Thấy cậu ta ậm ừ qua loa, đạo diễn tổ B cũng chẳng muốn để ý đến cái bình hoa di động này nữa, bèn khịt mũi cười nhạo, lại nói: “Cậu cứ xem đi, ngay cả diễn cảnh đánh đấm, diễn xuất của Cừu Dịch cũng đủ đá đít cậu “một, hai, ba, bốn” lần.”

Thư Dục tức đến mức mặt đỏ tía tai.

Lúc này, Cừu Dịch đã chuẩn bị xong để biểu diễn một màn võ thuật.

Hắn bảnh chọe búng tay một cái, bảo nhân viên đạo cụ bật quạt gió cho mình. Lập tức có một luồng gió thổi qua trường quay, làm tà áo khoác của Cừu Dịch bay phấp phới.

Cừu Dịch thu liễm tinh thần, chỉ trong chốc lát đã nhập vai.

Hắn nhìn chằm chằm vào diễn viên đóng thế đang nghiêm trọng đối mặt với mình, ánh mắt lộ ra một tia cười trêu chọc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

“Ngươi chính là đại đệ tử của phái Nhạc Sơn?” Cừu Dịch khẽ nhếch môi, chậm rãi nói, “Tuổi không lớn, miệng lưỡi lại không nhỏ.”

Diễn viên đóng thế diễn xuất bình thường, lập tức đáp trả thẳng thừng: “Ít nói nhảm, ngươi là ai?!”

Cừu Dịch nghiêng đầu, làm ra vẻ đăm chiêu.

Diễn viên đóng thế hét khẽ một tiếng, lập tức rút kiếm, nhân lúc Cừu Dịch đang suy nghĩ mà tấn công bất ngờ, đâm thẳng về phía hắn.

Ai ngờ ngay khi anh ta sắp đâm trúng Cừu Dịch, người vừa mới đang trầm tư bỗng xoay người nhẹ nhàng, uyển chuyển né tránh đòn tấn công của diễn viên đóng thế. Bước chân hắn cực kỳ quỷ dị, gót chân dùng lực, trong lúc né tránh còn xoay tại chỗ nửa vòng.

Vạt áo khoác của hắn trong cơn gió thổi vẽ nên một đường cong.

“Một lát nữa quay chính thức, lúc gió thổi bay lên thì phải cho diễn viên mặc vạt áo dài như vậy.” Đạo diễn tổ B đột nhiên bảo.

Các diễn viên đang quan sát xung quanh không nhịn được nhỏ giọng khen ngợi.

Sau khi tránh được đòn tấn công của diễn viên đóng thế, Cừu Dịch quay lưng về phía anh ta, rút thanh kiếm đeo bên hông ra, khẽ vuốt ve thân kiếm, gõ nhẹ lên lưỡi kiếm: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Diễn viên đóng thế lập tức không phục, lại gầm lên, xông về phía Cừu Dịch, vung kiếm chém tới.

Cừu Dịch bước chân gọn gàng tránh được đợt tấn công tiếp theo của đối phương, và trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, hắn đột nhiên xoay người, dựa sát vào lưng diễn viên đóng thế, tạo tư thế gần như ôm lấy anh ta.

Diễn viên đóng thế giật mình, vội vàng xoay người giãy giụa, nhưng Cừu Dịch đã buông tay ra trước khi anh ta kịp thoát ra, lại xoay một vòng, một lần nữa lượn ra sau lưng diễn viên đóng thế.

Hai người di chuyển vài bước, diễn viên đóng thế bước chân nặng nề, hoàn toàn không có quy tắc; còn Cừu Dịch thì dáng vẻ thong dong, thậm chí vào lúc quay lưng về phía đám người đang quan sát mà giơ cả hai tay lên, vung vẩy thanh kiếm trong tay như một nhạc trưởng.

Lưỡi kiếm chạm nhau, cuối cùng kết thúc bằng một đòn phản tay của Cừu Dịch, hất văng thanh kiếm trong tay diễn viên đóng thế.

Kiếm trong tay diễn viên đóng thế rơi xuống đất, Cừu Dịch quét một đường kiếm đẹp mắt, rồi tiện tay ném kiếm của mình xuống đất.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Hắn nhàm chán lặp lại câu mở đầu ban nãy.

Phương châm đánh đấm của Cừu Dịch chính là: đánh thắng hay thua không quan trọng, tư thế nhất định phải bảnh, di chuyển nhất định phải bay bổng, càng ngầu thì sức mạnh càng lớn.

Ngay lập tức, những người trong đoàn phim đang quan sát xung quanh không kìm được vỗ tay rầm rộ!

“Thế nào?” Cừu Dịch đắc ý quay đầu nhìn về phía đạo diễn tổ B.

Đạo diễn tổ B gật đầu: “Thật xuất sắc! Thế này đi Cừu ảnh đế, dù sao thì sau này anh cũng sẽ quay phim cùng đạo diễn Lưu ở trường quay bên này, sao không tiện thể qua đoàn phim chúng tôi đóng thế một phen?”

“Xin lỗi, chắc là không tiện lắm.”

“Có gì mà không tiện chứ?” Đạo diễn tổ B nói, “Nếu không đóng thế thì giúp đoàn phim chúng tôi chỉ bảo diễn xuất một chút cũng được mà? Dù sao trong đoàn cũng có một người không quá biết diễn đấy.”

Thư Dục bị ám chỉ liền nghiến răng, ôm một bụng tức giận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nói thật, việc chỉ bảo diễn xuất cho các diễn viên khác đối với Cừu Dịch chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn chỉ muốn chọc tức Thư Dục, nên lập tức lấy Đoạn Ứng Hứa ra làm cớ, uyển chuyển nói: “Quay phim xong tôi phải về nhà, hưởng thế giới hai người với anh Đoạn nhà tôi. Mong đạo diễn hiểu cho, chúng tôi vẫn còn đang trong thời kỳ trăng mật đấy.”

Đạo diễn tổ B rất am hiểu tình hình, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng.

Những người khác trong đoàn phim cũng rất hợp tác, cùng nhau kéo dài giọng “Ồ” lên.

Thư Dục lập tức giận đến méo mặt, càng nhìn Cừu Dịch càng thấy hắn đáng ghét vô cùng.

Mái tóc bạch kim trên đầu đối phương trông như cái bánh trung thu ngũ nhân, khiến cậu ta sôi ruột gan muốn trút giận lên Cừu Dịch, nhưng lại sợ bị đối phương làm sứt răng, đành phải nhịn đau nuốt giận, vung tay áo, tức giận xông ra khỏi trường quay.

Thấy cậu ta chạy mất, đạo diễn tổ B gào lên: “Thư Dục! Mau quay lại đây quay phim cho tôi!”

Thư Dục nhất thời nóng đầu, quát lại đạo diễn: “Tôi không quay nữa, ai thích quay thì quay đi!”

“Tốt! Chỉ đợi câu này của cậu thôi,” đạo diễn tổ B gật đầu, gọi trợ lý của mình lại, “Cậu gọi điện cho cái cậu diễn viên họ Chu kia đi, tôi nhớ hình như tên cậu ta là Chu Cẩn An thì phải. Trước đây khi cậu ta chạy long đong tôi đã để ý rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn phù hợp để đỡ cậu ta một tay, vừa hay cho cậu ta cơ hội này.”

Thư Dục đang đi đến cửa: “…”

Đạo diễn tổ B ngẩng đầu nhìn Thư Dục, châm chọc thêm: “Thư tiên sinh! Chính cậu không muốn diễn nữa, chứ đâu phải đoàn phim chúng tôi đuổi cậu đi nhé.”

Thư Dục là tân binh được Đông Tấn Entertainment lăng-xê gần đây, coi như là người có quan hệ, đạo diễn tổ B chướng mắt cậu ta đã lâu rồi, chỉ là nể mặt Đông Tấn nên không dám trực tiếp đá đối phương. Giờ Thư Dục bị Cừu Dịch chọc tức, còn giở trò làm ngôi sao khó tính, gã cũng mừng cho đối phương mau cuốn xéo đi.

“Đúng rồi đúng rồi!” Trợ lý phụ họa, “Thư tiên sinh, anh là người có cốt cách mà, phải không?”

Thư Dục tức đến suýt nôn ra máu, nhưng cung đã giương không thể không bắn, lúc này đây Cừu Dịch – kẻ cướp mất vị kim chủ mà cậu đã nhắm trúng còn đang đứng một bên nhìn, cậu thực sự không muốn mất mặt hoàn toàn trước mặt hắn. Với suy nghĩ thà bị quản lý mắng cho đầu rơi máu chảy chứ không muốn thua kẻ dự bị, Thư Dục đành cứng đầu phẩy tay bỏ đi.

Tuy nhiên cậu ta còn chưa đi đến thang máy, giọng của đạo diễn tổ B lại vang lên.

“Tối nay sau khi xong việc mọi người đừng đi nhé, tôi mời mọi người một chầu! Dù là bên phim trường chúng ta hay bên phim trường của đạo diễn Lưu đều có thể đến, ai cũng có phần!”

Thư Dục: “…”

Thư Dục tối sầm mặt mày, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

·

Đêm đó.

Sau khi hai đoàn phim làm việc cật lực để quay xong phân cảnh hôm nay, đạo diễn tổ B giữ lời hứa, sau khi tan làm liền móc ví, liên hệ với một khách sạn lớn trong thành phố để đặt chỗ, mời người của cả hai đoàn phim cùng đi ăn.

Cừu Dịch vốn định chuồn êm, nhưng đạo diễn tổ B dường như xem hắn là công thần đã đuổi được cái bình hoa Thư Dục kia đi, cứ vỗ ngực nói mình không sợ Đoạn Ứng Hứa, bảo Cừu Dịch cứ yên tâm mà đi chơi với họ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 440

Dù Cừu Dịch là kẻ tự phụ quá mức, chẳng sợ trời sợ đất, nhưng đạo diễn tổ B khi nổi điên còn trơ trẽn hơn cả hắn, hắn đành chịu thua đối phương, thế là bị đạo diễn tổ B lôi đến khách sạn.

Đạo diễn tổ B là người hào sảng, tiệc vừa mở đã bắt đầu uống rượu như điên, uống tới say khướt, ôm lấy eo Cừu Dịch vừa khóc vừa nói nhảm, khiến Cừu Dịch ngượng chín cả người.

Mặc dù Cừu Dịch vô tâm vô phế, có cơ hội gây rối thì nhất định phải nghĩ hết cách để chọc điên kẻ khác, nhưng dù sao hắn vẫn còn chút ý thức về giới hạn và lương tâm.

Hắn không tiện đẩy đạo diễn tổ B ra, đành phải cầu cứu nhìn về phía đạo diễn Lưu đang đứng một bên quan sát.

Đạo diễn Lưu có vẻ cũng đã ngà ngà say, ngửa cổ thở dài: “Haiz, cậu cứ chịu đựng anh ta đi. Hà Độ thằng này có tài, đáng tiếc lại gặp thời không gặp vận, chỉ có thể quay mấy bộ phim web nhanh gọn, ngày nào cũng bị mấy cái bình hoa mang tiền vào đoàn làm đau mắt, cũng là kẻ đáng thương thôi.”

Cừu Dịch không lên tiếng.

“Thực ra anh ta miệng không nói nhưng trong lòng khá ghen tị với cậu đó,” Đạo diễn Lưu say đến mức đã líu lưỡi, “Cậu kết hôn với Đoạn Ứng Hứa, hê! Đó không chỉ là Đoạn Ứng Hứa bình thường, mà còn là kim chủ hạng nhất trong số hạng nhất đấy. Cậu vốn đã diễn xuất tốt rồi, giờ lại kết đôi với hắn ta, sau này chắc chắn sẽ thăng tiến vùn vụt mà xem.”

“Em đâu có định dùng tài nguyên của Đông Tấn, em còn chưa đổi công ty mà, hiện giờ công ty em và Đông Tấn vẫn là đối thủ.” Cừu Dịch nói.

Đạo diễn Liễu nấc cục: “Gì cơ, đối thủ? Không ngờ cậu mày rậm mắt to thế mà cũng phản cách mạng, lại còn chơi trò thiếu nữ đu CP.”

Cừu Dịch: “…”

Cừu Dịch vẫy tay gọi nhân viên phục vụ của khách sạn, bảo họ lấy ít đồ uống giải rượu cho đạo diễn Lưu.

Nói thật, Cừu Dịch thực ra không có hứng thú lớn lắm với diễn xuất, sở dĩ vào giới giải trí, ngoài lý do thấy mình đẹp trai, không debut thì phí của giời ra, phần nhiều là vì Hoàng Hách nói anh ta muốn làm quản lý, bồi dưỡng một ngôi sao lớn.

Hoàng Hách có ước mơ, đạo diễn Hà Độ cũng có ước mơ, nhưng hắn thì không.

Hắn chỉ là kẻ có rượu thì uống, sống sao thấy vui vẻ thì sống vậy.

Mặc dù cưới chớp nhoáng với Đoạn Ứng Hứa chỉ là một tai nạn khi hắn mất trí nhớ, nhưng nói cho cùng, Cừu Dịch thấy như vậy rất thú vị, nên cũng không định cưới chớp nhoáng rồi ly hôn chớp nhoáng với Đoạn Ứng Hứa, muốn quan sát đối phương thêm một thời gian nữa.

Có lẽ đối với Đoạn Ứng Hứa, một kẻ mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, trở thành một người bình thường có hỉ nộ ái ố chính là “ước mơ” của anh ta.

Cừu Dịch lắc lắc ly rượu trong tay.

Hắn không có ước mơ, nhưng có thể giúp người khác thực hiện ước mơ.

Dù sao cũng khá vui.

Cừu Dịch âm thầm đưa ra một quyết định nào đó, nâng ly rượu lên, uống cạn chất lỏng trong ly.

Ba giây sau.

Cừu Dịch “phụt” một tiếng, phun hết rượu vào mặt đạo diễn Lưu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.