Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 118: Phiên ngoại 5: Sinh nhật



Tiết thu phân.

Cây quế hai bên đường ở Ác Kỳ Đạo nở rộ vàng ươm.

Bởi vì lúc trước ở dưới lòng sông nên trường kỳ không tiếp xúc với ánh nắng, nào tới giờ Ác Kỳ Đạo không nuôi trồng bất kỳ vật sống nào, chỉ có những mỏm đá mang hình thù lởm chởm kỳ dị, đá vụn rải rác, giống hệt đường xuống suối vàng..

Không ai biết là ai trồng hai hàng cây quế ở hai bên đường, còn có tâm dùng linh lực chăm sóc, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi từ một cây con còi cọc phát triển thành cây đại thụ rợp trời, vào tiết thu phân nở rộ cả biển hoa quế vàng rực, tỏa mùi thơm nức mũi.

Trời tờ mờ sáng, sương mù trắng xóa quanh quẩn trên cành hoa quế chưa tan.

Ngọc Đồi Sơn thức trắng cả đêm, chống cằm ngồi trên bậc thang dẫn vào Ác Kỳ Đạo, thỉnh thoảng hỏi: “Linh Nhi về chưa?”

Thủy kính bên cạnh phát ra tiếng nói của Yến Nguyệt: “Chưa.”

“Chậm quá.” Ngọc Đồi Sơn ngáp một cái: “Đã nói sẽ về nhanh mà.”

Yến Nguyệt không nói gì.

Yến Linh nói sẽ về nhanh nên Ngọc Đồi Sơn ngồi đợi hơn nửa ngày.

Mãi đến buổi trưa, ở lối vào Ác Kỳ Đạo từ từ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Ngọc Đồi Sơn ngồi chờ ngáp lên ngáp xuống, thấy vậy liền đứng bật dậy chạy tới đón.

Yến Tương Lan mang theo một thân tanh rình máu tươi, trên má còn có một vệt máu nhạt bị y khó chịu quẹt tay lau sạch, y cầm kiếm trông có vẻ ung dung, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra ý lạnh, khi gặp lại khiến Ngọc Đồi Sơn không khỏi rét run.

“Chuyện gì?” Bây giờ Yến Linh chỉ muốn nghỉ ngơi, nói chuyện không chút khách khí: “Có chuyện mau tấu vô sự bãi triều.”

Ngọc Đồi Sơn đi tới xun xoe nhận lấy cây kiếm đẫm máu từ tay Yến Linh, cười hì hì: “Khoan bãi triều, có chuyện muốn bẩm tấu.”

Yến Linh: “Nói.”

Ngọc Đồi Sơn trừng y: “Hôm nay là tiết thu phân.”

Yến Linh nhíu mày: “Thì?”

Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, bó tay nói: “Ngươi quên rồi hả? Hôm nay là sinh nhật của ngươi, không, không chúc mừng sao?”

“Chỉ là chuyện này?” Yến Linh tức giận nói: “Chuyện này có gì đáng để chúc mừng? Nửa tháng qua ta không ngủ được miếng nào, bây giờ rất mệt.”

Ngọc Đồi Sơn không biết cách để đồng cảm với người khác, nếu là người khác thì hắn sẽ nghĩ ‘Ngươi mệt thì liên quan gì đến ta, ta muốn chúc mừng’, nhưng thấy Yến Linh có vẻ mệt thật, do dự một chút rồi dứt khoát nói: “Thế thì chúng ta về nhà thôi.”.

Yến Linh không ngờ hắn thế mà không nói dông dài nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi theo Ngọc Đồi Sơn về nhà.

Hôm nay ở Ác Kỳ Đạo không một bóng người, cửa vào bị Ngọc Đồi Sơn phong tỏa, tránh cho có kẻ mắt lọt tròng gieo họa cho cây quế.

Yến Linh chán nản, đầu óc rỗng tuếch không nghĩ được gì, chỉ muốn về đánh một giấc thật dài, linh châu trên hoa tai cũng sắp tiêu hao hết linh lực, âm thanh bên tai nhỏ dần, gần như chỉ nghe loáng thoáng.

Ngọc Đồi Sơn đi sánh vai với y, quay sang nhìn thấy linh châu chợt sáng chợt tắt trên hoa tai của y, nhíu mày nói: “Chất độc trên người ngươi… Có thể giải được không?”

Yến Linh chỉ nghe được loáng thoáng, lắc đầu: “Uyển phu nhân nói cần phải tìm đủ linh thảo, tốn ít nhất mấy năm.”

Ngọc Đồi Sơn buồn xo ‘Ờ’ một tiếng.

Thính lực của Yến Tương Lan đã hoàn toàn dung nhập vào Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’, dù Ngọc Đồi Sơn có miễn cưỡng rút Tương văn ra hay chắp vá lại cho đủ thì e là không thể giúp tai y hồi phục lại như cũ.

Hai người im lặng không nói gì tiếp tục đi.

Ngọc Đồi Sơn không dám nói gì quấy rầy Yến Linh, đành phải dán mắt vào người Yến Linh, có lẽ là muốn nhìn xem lúc nào y mới phản ứng.

Nhưng Yến Linh quá mệt mỏi, cứ cúi đầu lầm lũi đi thẳng một đường, không ngó nghiêng gì đến cảnh vật xung quanh.

Mãi đến khi hai người sắp ra khỏi đường lớn, Ngọc Đồi Sơn còn cúi đầu ủ rũ hơn y, đầu óc như mớ bòng bong của Yến Linh khó khăn lắm mới có chút tỉnh táo, giờ mới bất giác nhận ra từ lúc y vào Ác Kỳ Đạo đến giờ luôn có một làn hương quen thuộc thoang thoảng quanh chóp mũi.

Là hương của hoa quế.

Yến Linh giờ mới ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi kinh ngạc mở to mắt.

Trên con đường lớn nhất ở Ác Kỳ Đạo lại vắng tanh không bóng người— Có lẽ là năm đó khi ‘Hề Tuyệt’ làm lễ cập quan, Ngọc Đồi Sơn nhìn thấy nơi nơi treo đèn sáng trưng nên lầm tưởng lễ cập quan phải treo đèn, vì thế mỗi một cây cột trên đường đều treo đầy đèn lồng.

Dưới ánh nến, hai bên đường tràn ngập sắc vàng của hoa quế nở rộ.

Hương thơm nức mũi.

Yến Linh sửng sốt: “Cây quế?”

Từ khi nào Ác Kỳ Đạo có thể trồng được vật sống?

Ngọc Đồi Sơn thấy y đã phát hiện ra, lập tức ùa tới tranh công: “Đúng đó, trồng được cây rồi, thích không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 260

Bây giờ đầu óc của Yến Linh bị trì trệ, không còn giống lúc bình thường miệng nói một đằng dạ nghĩ một nẻo, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừm.”

Ngọc Đồi Sơn thấy y vui được chút, giơ tay quàng vai bá cổ cùng y quay về nhà ở Ác Kỳ Đạo.

Toàn bộ Ác Kỳ Đạo tràn ngập hương hoa quế, Yến Linh nằm trên giường chưa tới nửa khắc đã an tâm thiếp đi trong mùi hương thân quen.

Ngủ một giấc đến nửa đêm, Yến Linh ngủ say đến nỗi xương cốt mềm nhũn, y ngọ nguậy ngồi dậy thừ người hồi lâu mới tìm về ký ức.

Ngọc Đồi Sơn ngồi thổi lá trên lan can ở sân nhỏ bên ngoài, mặc dù tiếng thổi một lời khó nói hết nhưng Yến Linh nghe một lúc thì nhận ra, đó là khúc nhạc mà năm đó Hề gia cho mời nhóm nhạc về phủ để đàn hát mừng lễ cập quan của Hề Tuyệt.

Ngọc Đồi Sơn chỉ nhớ có mỗi đoạn nhạc nhắn nên thổi đi thổi lại có nhiêu đó, Yến Nguyệt bị hắn thổi ồn nên chui vào thủy kính trốn.

Yến Linh phủ áo khoác đi tới, hai chân không ổn định như đi trên mây, nói: “Đừng thổi nữa, ồn quá.”

Ngọc Đồi Sơn ngậm lá quay đầu lại cười với y: “Ngươi dậy rồi hả, ta còn tưởng ngươi ngủ quên bỏ mất sinh nhật hai mươi tuổi luôn ấy chứ.”

Yến Linh đi tới ngồi trên lan can bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn con đường rộng lớn đèn đuốc sáng choang nhưng vắng người ở phía xa xa dưới màn đêm tĩnh lặng.

Yến Linh uống miếng nước, cổ họng giờ mới thoải mái được chút, lười biếng nói: “Ngươi trồng nhiều cây quế như vậy để chi?”

Ngọc Đồi Sơn: “Quà mừng lễ cập quan cho ngươi.”

Yến Linh ngạc nhiên.

Cập quan?

Lúc này y mới bất giác nhớ ra mình đã hai mươi tuổi.

Ngọc Đồi Sơn khoác tay lên vai Yến Linh, khoác lác: “Còn muốn gì nữa không, ca lấy hết về cho ngươi, chỉ cần ngươi nói một tiếng thôi.”

Yến Linh lắc đầu.

Hai năm trước lễ cập quan của ‘Hề Tuyệt’ khủ.ng bố như vậy, y làm gì còn tâm trạng muốn quà mừng lễ cập quan?

Huống chi Ngọc Đồi Sơn đã hơn hai mươi tuổi nhưng còn chưa có tên chữ, thế mà hắn lại không thèm để ý, tự đặt cho mình một cái tên rồi tự do tự tại như thường, càng không muốn lễ cập quan gì hết.

(Tên chữ (tiếng Trung: 表字; Biểu tự), hay tên tự, hay tên chữ, gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo.)

“Vậy giờ bắt đầu dùng tên chữ của ngươi đi.”  Ngọc Đồi Sơn nói: “Bầu trời đêm nay thật đẹp, Yến Linh đã trưởng thành, ca dẫn ngươi đến nơi ‘phong hoa tuyết nguyệt’ của Ác Kỳ Đạo cho nếm trải mùi đời, thế nào?”

Yến Linh: “…”

Yến Linh trợn mắt trắng khinh thường, tiện thể hất tay của Ngọc Đồi Sơn: “Xê ra, ngươi đi nếm một mình đi.”

Ngọc Đồi Sơn kiên trì khoác tay lên vai y lại, cười híp mắt nói: “Sao hả, còn nhớ nhung tên miệng hến kia?”

Yến Linh trừng hắn, vô thức phản bác: “Hắn mới không phải miệng hến…”

Còn chưa dứt lời đã tự vỗ chát vào miệng mình, sầm mặt kéo áo khoác che kín cổ bỏ đi.

Ngọc Đồi Sơn cười ha hả đuổi theo: “Đi đâu dợ?

“Y quán.”

“Là cái y quán xập xệ kia à?” Ngọc Đồi Sơn nói: “Ta đã xem xét vị trí ở đó rồi, tối tăm nghèo nàn, hẻm đã nhỏ còn không có nhiều cửa hàng, ngươi mở quán ở một nơi như vậy lỗ chết cho coi.”

Yến Linh nói: “Ta không định kiếm tiền.”

“À, được rồi.” Ngọc Đồi Sơn suy nghĩ một phen rồi ném cho Yến Linh một cái nhẫn trữ vật: “Cầm lấy, quà sinh nhật.”

Yến Linh nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Không phải đã tặng cây quế rồi sao?”

“Nhiêu đó nhằm nhò gì.” Đại gia Ngọc Đồi Sơn nói: “Bù đắp quà sinh nhật mấy năm qua cho ngươi.”

Yến Linh không khỏi bật cười, y cũng biết Ngọc Đồi Sơn có tâm tính bù đắp khó mà giải thích được nhưng cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy.

Y vô tình liếc mắt nhìn sang thắt lưng của Ngọc Đồi Sơn, nghi ngờ hỏi: “Ta tặng ngươi thanh kiếm hồi tháng trước đâu?”

Ngọc Đồi Sơn chột dạ tằng hắng một tiếng.

Yến Linh vì đúc ra thanh kiếm đó mà đã phải hao tâm tổn trí tìm kiếm tảng linh thạch chất lượng tốt, cuối cùng mới đúc ra được một thanh kiếm thượng hạng, khi đó Ngọc Đồi Sơn rất vui mừng, đi đâu cũng mang nó theo.

Còn bây giờ lại mất tiêu.

Yến Linh không hiểu nhìn hắn: “Làm sao?”

“Uầy.”Ngọc Đồi Sơn đành phải trung thực nhận tội: “Mấy ngày trước có kẻ đến Ác Kỳ Đạo gây chuyện, ta vui vẻ cầm kiếm đi cản bọn hắn lại, nhưng không ngờ vừa chém chết được hai tên, thanh kiếm đã bị linh lực Thiên Diễn chấn nát thành bột, thậm chí cả chuôi kiếm cũng đi tong.”.

Yến Linh: “…”

Ngọc Đồi Sơn cũng tiếc của lắm, nếu hắn mà có đuôi thì cái đuôi chắc chắn đã xìu xuống.

Yến Linh bất đắc dĩ nói: “Không sao, có thể là linh thạch đúc kiếm không bền chắc, chờ sau này ta sẽ tìm linh thạch tốt hơn để đúc kiếm mới cho ngươi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: C63: Chương 63

Ngọc Đồi Sơn còn tưởng Yến Linh sẽ mắng hắn một trận, ai ngờ lại có được lời bảo đảm quá ngon lành, hắn thụ sủng nhược kinh nói: “Linh huynh đài sao hôm nay đổi tính tốt dữ thế? Có phải ngươi bị đoạt xác?”

Yến Linh tỉnh bơ nhìn hắn, bất ngờ giơ tay đập hắn một cái.

Ngọc Đồi Sơn: “Vậy mới đúng nè.”

Yến Linh: “…”

Nhưng đến cuối cùng, Yến Linh không tìm ra loại linh thạch có thể chịu được linh lực Thiên Diễn thuần khiết nhất.

Ngọc Đồi Sơn không có tên, không có tên chữ, thậm chí còn không có một thanh kiếm bản mệnh của riêng mình.

Khi tới một thân một mình, lúc đi trống rỗng không gì trong tay.

Lại thêm một năm thu phân, hai mươi tám tháng tám.

Sáng sớm hôm đó, Yến Linh đến ngồi dưới tán cây quế ở Ác Kỳ Đạo một lúc lâu, sau đó mới thong thả quay về y quán Yến Ôn cuối hẻm Một Nại Hà.

Cẩn thận ngẫm lại, sáu năm qua Ngọc Đồi Sơn luôn đợi sẵn ở đó tặng một núi quà sinh nhật cho Yến Tương Lan, có lẽ không phải vì muốn đền bù tám năm khổ nạn kia, mà là tặng sẵn cho mười mấy sinh nhật mai sau hắn không còn trên đời này nữa.

Tuy rằng mỗi năm Yến Tương Lan được Ngọc Đồi Sơn tặng núi quà mừng sinh nhật, nhưng đa phần là những món hắn thích ăn, kể cả những món ăn dù lùng sục khắp Thập Tam Châu cũng khó tìm thấy, một đống thức ăn chất cao thành núi nhỏ, Ngọc Đồi Sơn có thể ăn sạch chỉ trong vòng một đêm..

Nhưng hôm nay nhìn lại, Yến Linh chỉ cảm thấy đau buồn và chua xót.

Ngọc Đồi Sơn không nếm được mùi vị, dù những món hắn tặng đều là tinh xảo hiếm thấy, nhưng cũng chỉ là một đống đèn cầy nhạt nhẽo vô vị.

Yến Tương Lan ỉu xìu suốt cả đường đi.

Y quay về y quán ở hẻm Một Nại Hà, còn chưa mở cửa bước vào đã nghe thấy tiếng nói giòn giã của Tần Bàn Bàn, còn có tiếng nói của Yến Ngọc Hồ thỉnh thoảng xen vào.

Yến Tương Lan đẩy cửa ra liếc một vòng bên trong, chỉ thấy Thịnh Tiêu đang im lặng ngồi một chỗ, trước mặt là một cái dĩa đựng thứ gì đó đen thùi lùi.

Tần Bàn Bàn thấy y về, lập tức chạy tót tới méc: “Lan ca, ca mau đến đây xem tay nghề nấu ăn của hắn kìa!”

Thịnh Tiêu không nói gì.

Tâm trạng vắng vẻ hụt hẫng của Yến Tương Lan dần dần được lấp đầy, y tò mò đi tới nhìn thứ đặt trên bàn: “Đây là cái gì? Đậu hủ nướng than?”

Thịnh Tiêu: “…”

Yến Ngọc Hồ đang chuẩn bị một bàn thức ăn thơm ngon, thấy vậy liều mạng nhịn cười: “Sư huynh, đó là bánh ngọt hoa quế.”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan khiếp đảm, kinh ngạc nói: “Là thần thánh phương nào có thể hấp ra bánh hoa quế có màu đen ảo diệu này thế?”

Mọi người im re.

Yến Tương Lan nói xong liền hối hận, tay nghề làm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn khỏi phải bàn cãi, Yến Ngọc Hồ từ nhỏ đã bị y báo nên tay nghề nấu nướng cũng kha khá.

—Chỉ còn lại Thịnh Tiêu.

“Ồ, không tệ nha.” Yến Tương Lan lúng túng hắng giọng một tiếng, dối lòng khen ngợi: “Màu, màu đen này nếu nhìn kỹ cũng không đến nỗi nào, rất mới lạ và độc đáo, ta còn chưa thấy ai làm ra bánh ngọt có màu đen đâu.”

Thịnh Tiêu: “…”

Thà không khen còn hơn.

Thịnh tông chủ lâu lắm mới xuống bếp một lần, Yến Tương Lan cảm thấy không thể tạt người ta một gáo nước lạnh, vừa nói vừa bốc một miếng ‘bánh hoa quế’ cho lên miệng cắn một cái, lúng búng: “Ừm, rất ngon.”

Tuy nói vậy nhưng y không nhai mà nuốt trọng.

Thịnh Tiêu nhíu mày, giơ tay muốn giật lấy miếng bánh còn lại chưa kịp ăn khỏi tay Yến Tương Lan, nói nhỏ: “Đừng ăn.”

Yến Tương Lan lại vung tay không cho Thịnh Tiêu lấy, cười he he nói: “Thịnh tông chủ tự tay làm mà, sao ta có thể không ăn chứ.”

Y nói xong liền bỏ miếng bánh còn lại vào miệng.

Tần Bàn Bàn thấy vậy trợn mắt há mồm nhìn Yến Tương Lan: “Lan ca, ca nuốt nổi hả?”

Yến Tương Lan liếc nàng, truyền âm: “Muội và sư tôn mình có thù hận gì hả? Không nhìn ra ta đang dỗ hắn vui vẻ sao, đừng xía vào, mau nói bánh ngọt này tuy vẻ ngoài sẽ rất khó bán nhưng hương vị không tệ, nói đi.”

Mấy năm nay Thịnh Tiêu thu nhận thêm không ít đồ đệ, Tần Bàn Bàn vẫn luôn là đại sư tỷ không thể lay chuyển, địa vị tối cao, nhưng cũng rất dễ bị Thịnh Tiêu nắm đầu ra rèn luyện.

Tần Bàn Bàn chịu khổ rất giỏi, cho dù Thịnh Tiêu kêu nàng chạy lên chạy xuống thang núi ngàn bậc mà không dùng linh lực, nàng đều không than oán nửa câu.

Nghe lời thì nghe lời, nhưng Tần Bàn Bàn cũng không sợ Thịnh Tiêu, nghĩ gì nói đấy không ngó trước ngó sau, có lúc còn vô tư nói ra lời đâm tim Thịnh Tiêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Dung Dung

Chẳng hạn như bây giờ.

Tần Bàn Bàn nói: “Nếu hắn có thể làm trong một lần mà thành ra như vậy thì muội đương nhiên sẽ bấm bụng khen hắn, nhưng hắn làm tới bảy, tám lần đều y như vậy, muội mà khen hắn sẽ cắn trúng lưỡi mất.”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan im lặng.

Có lẽ Thịnh Tiêu đã nghe ra truyền âm của hai người họ, âm thầm lén giấu đi nửa dĩa bánh còn lại, đợi lát nữa sẽ đem đổ.

Mấy năm trước, sinh nhật của Yến Tương Lan đều được tổ chức ở Yến Ôn Sơn, vẫn là mời bạn bè Chư Hành Trai đến ăn bữa cơm gia đình, còn năm nay bọn họ muốn tổ chức ở Vô Ngân Thành, có thêm Tần Bàn Bàn ríu rít không mỏi miệng, xem như góp vui cho bầu không khí náo nhiệt hơn..

Sau khi bốn người cơm nước xong xuôi, Yến Ngọc Hồ và Tần Bàn Bàn tặng quà sinh nhật xong liền tranh thủ trời tối rời đi.

Yến Tương Lan có uống chút rượu, khóe mắt ửng đỏ, nằm nhoài ra bàn cười tủm tỉm nhìn Thịnh Tiêu: “Thịnh tông chủ, quà của ngươi đâu?”

Thịnh Tiêu chỉ uống trà nên còn tỉnh táo, nghe vậy liền lấy ra một hạt châu trong tay áo.

Trên Yến Tương Lan say mềm hớn hở cười to: “Sao ngươi lại tặng hạt châu? Cổ tay lẫn cổ chân của ta đã hết chỗ đeo rồi.”

Mặc dù nói vậy nhưng Yến Tương Lan vẫn quen tay duỗi tới lắc lư qua lại, để Thịnh Tiêu đeo lên cho mình.

Thịnh Tiêu đè móng vuốt của y xuống, hơi ngã người đến gần y, giơ tay tháo hoa tai của y ra.

Yến Tương Lan bỗng chốc không nghe thấy âm thanh xung quanh, nhíu mày lè nhè: “Sao thế?”

Hạt châu kỳ lạ kia của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng chạm vào vành tai của Yến Tương Lan, chỉ thấy hạt châu đó tựa như con rắn tí hon cuộn tròn một cục, nó lặng lẽ ngọ nguậy rồi duỗi thẳng ra, giống như sống lại mà trượt xuống khỏi tay Thịnh Tiêu, sau đó như rồng lượn bò dọc lên vành tai của Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan bị cảm giác lành lạnh kỳ lạ này làm cho rúm người, y lắc đầu như trống bỏi: “Cái gì thế?”

Thịnh Tiêu chạm nhẹ vào má y: “Đừng động.”

Yến Tương Lan tin tưởng Thịnh Tiêu vô điều kiện, đành phải ngoan ngoãn ngồi im chịu đựng, để vật lạnh băng đó tùy tiện bò tới bò lui trên tai mình.

Thân thể của ‘rồng nước’ ngày càng to ra, trên thân khắc vô số phù văn, thoáng chốc lóe sáng lên một luồng linh lực vờn quanh tai của Yến Tương Lan trông như dải pháp văn phức tạp khó hiểu.

Yến Tương Lan kinh ngạc chớp mắt, không cần đeo hoa tai mà có thể từ từ nghe thấy rõ âm thanh xung quanh.

Thịnh Tiêu: “Nghe được chưa?”

Yến Tương Lan gật đầu: “Ừ.”

Thịnh Tiêu chạm nhẹ vào mi tâm của ‘rồng nước’, con rồng lặng lẽ dừng lại rồi cuộn tròn cơ thể, sau đó từ từ ẩn thân, chỉ để lại một hạt linh châu có hoa văn hoa quế treo tòn ten trên dá.i tai trắng muốt của Yến Tương Lan, nhẹ nhàng đung đưa như cành liễu, không cần xỏ tai mà vẫn có thể đeo được..

Yến Tương Lan kinh ngạc sờ hạt châu không có chút cảm giác tồn tại trên tai mình: “Đây là ‘trợ thính vạn vật’? Sao làm ra được?”

Thịnh Tiêu nói: “Đi nhờ Phục Man làm, pháp khí này không giống cái cũ, không cần cách một đoạn thời gian phải thay linh châu.”

“Thế à?” Yến Tương Lan không biết phát hiện ra gì đó mà nhướng mày nói: “Sao ta cảm thấy khí tức của pháp khí này lại giống ngươi thế nhỉ?”

Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, mới nói: “Phục Man đưa trận pháp, ta tự mình khắc lên.”

Yến Tương Lan cũng biết trận pháp ‘Trợ thính vạn vật’ rất khó khắc, kinh ngạc nói: “Khắc bao lâu?”

“Nửa năm.”

Yến Tương Lan ngớ ra, giơ tay miết nhẹ vành tai, rõ ràng không còn bị hoa tai cọ xát ửng đỏ nhưng vành tai của y lại đỏ bừng cả lên.

Nửa năm qua, Thịnh Tiêu đều giấu y ngồi cần mẫn khắc từng đường từng nét của pháp trận mỗi ngày sao?

Đáng ghét, nhưng lại có chút đáng yêu.

Thịnh Tiêu nào tới giờ đều không phải người thích nói chuyện yêu đương mùi mẫn, nhưng hắn đều vụng về cố gắng trong từng chuyện dù rất nhỏ, đâm thẳng vào lòng người.

Yến Tương Lan cảm thấy đời này của mình xui hết chỗ nói, đánh cược là thua chắc, vận rủi quấn từ đầu đến đít, thế nhưng hôm nay y lại cảm thấy mình đã là cực kỳ may mắn.

Thưở thiếu thời gặp gỡ và yêu đúng người, được kết bạn với những người bạn chí cốt, có được tình thân đáng trân trọng tuy không chung huyết thống.

Khi ngã xuống vực sâu, có người kéo y về.

Dù thân ở bất cứ đâu đều được người che chở, quan tâm.

Thu phân trăng ngã về tây, hương đèn khói lửa đều tan biến dần.

Nhân gian chính là ánh sáng rực rỡ nhất.

===Hết phiên ngoại 5===


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.