Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 63



—Hành vi lời nói của ngươi, rất giống với Ngọc Đồi Sơn.—

Xuân Vũ đến, phản ứng đầu tiên của Hề Tương Lan không phải đi nghênh đón, ngược lại là hối hả chạy nhanh vào trong phòng, mở tủ bới tung quần áo ra, chọn ra một bộ thích hợp để tuốt tát lại nhân mô cẩu dạng của mình, còn cố ý búi tóc bằng ngọc quan đẹp nhất.

—Ngay cả khi ở trước mặt Thịnh Tiêu, y còn chưa chăm chút cho mình kỹ càng đến vậy.

Thượng Nguyên đã mở thủy đạo mời Liễu Trường Hành vào Giải Trĩ Tông, nàng tò mò nhìn thanh kiếm có hoa văn trông giống hệt Đông Dung trong tay Liễu Trường Hành, tò mò nói: “Đây là kiếm Xuân Vũ?”

Nàng chỉ nghe nói kiếm Đông Dung không thích bị so sánh với kiếm Xuân Vũ, mỗi ra đánh nhau đều phải nghe ca ngợi ‘Xuân Vũ chắc chắn không bằng Đông Dung đại nhân ngươi’ thì mới thêm sung sức.

Hoa văn trên vỏ kiếm Đông Dung trông giống vết thương loang lổ do dung nham gây ra, còn chuôi kiếm của Xuân Vũ thì có hoa văn nứt nẻ màu trắng trông giống vết nứt trên mặt băng, vừa nhìn đã thấy lạnh.

Không hiểu sao lại đặt cái tên ấm áp là ‘Xuân Vũ’.

Liễu Trường Hành không nói gì, chỉ gật đầu xem như đáp lời, có lẽ vẫn còn đang tu luyện ‘Không gần nữ sắc’ như hồi còn ở Quân lâu Hồng Trần Thức, toàn bộ hành trình đều nhìn đăm đăm về phía trước, giống như cột nhà di động.

Thượng Nguyên nhìn kiếm Xuân Vũ, trông có vẻ rất muốn sờ thử.

Thanh Trừng Trúc ở ngay trước mắt, Hề Tương Lan đã ra đứng đón ở ngoài cửa, nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Liễu Trường Hành dần dần đi tới, lập tức cong mắt vẫy tay.

“Ca!”

Liễu Trường Hành sải bước đi tới, giơ tay ném Xuân Vũ qua.

Hề Tương Lan đưa tay đón lấy, nhưng không kịp trở tay bị hơi lạnh của Xuân Vũ làm cho hai tay cóng run lập cập, y nhạy bén nhận ra kiếm nhà mình còn đang ngủ say, hỏi: “Hắn sao rồi?”

“Năm đó ngươi bị bắt đến Giải Trĩ Tông, kiếm Xuân Vũ suýt bị bẻ gãy, từ sau khi bị thương nặng thì mới chịu ngoan ngoãn ở Kiếm Tông ngủ say để chữa trị linh thức.”

Hề Tương Lan chớp mắt, có vẻ rất cảm động, nhẹ giọng thì thầm: “Hắn thật sự đang ngủ say?”

Liễu Trường Hành gật đầu: “Ừ.”

“He he!” Hề Tương Lan lập tức không gồng nữa, tỏ ra cà lơ phất phơ cầm chuôi kiếm quơ qua quơ lại, vui vẻ nói: “Hay quá hay quá, ta còn tưởng sắp bị ăn mắng, ngủ say càng tốt, ngủ nhiều thêm nha.”

Liễu Trường Hành: “…”

Đang nói tiếng người phải không?

Hề Tương Lan cầm kiếm múa lửa, đột nhiên từ hư không truyền đến giọng nói khàn khàn nhưng không kém phần lạnh lẽo.

Tên lừa đảo này đang bị điếc nên không nghe được, vẫn còn đang vui vẻ múa may.

Một giây sau, hoa văn vết nứt trên chuôi kiếm tỏa ra khí lạnh thấu xương, sương mù trắng xóa thoáng cái bao phủ Hề Tương Lan từ đầu đến chân, cơ thể gầy yếu của y bị đóng thành một lớp băng mỏng.

Hề Tương Lan: “…”

Kiếm rơi xuống đất, Xuân Vũ từ từ ngưng tụ thành dáng người lạnh lùng nghiêm nghị.

Tay áo thêu hoa văn tuyết khẽ lay động, hoa tuyết rơi lả tả, trên mặt đất nhanh chóng tích tụ thành một lớp tuyết mỏng.

Vẻ mặt của Xuân Vũ còn rét lạnh hơn cả Thịnh Tiêu, quần áo lẫn tóc tai đều là một màu trắng tinh giống hệt tượng đá, trong mắt lại không có con ngươi, mà chỉ có một vết nứt xoắn ốc như băng vỡ, mang vẻ đẹp lạnh lẽo không giống người sống.

Hắn lạnh lùng nhìn Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan giật mình run rẩy, phủi hết lớp băng mỏng trên người xuống.

Y cố tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, cảm động, thâm tình trông chẳng khác gì đào kép dày dặn kinh nghiệm trên sân khấu, không cần tự nhéo cũng có thể rơi lệ lộp bộp, y khóc lóc nói: “Xuân Vũ! Xuân Vũ ngươi rốt cuộc đã tỉnh, ta cứ sợ ngươi đã hẹo tám kiếp!”

Xuân Vũ: “…”

Liễu Trường Hành bị cảnh trùng phùng này làm xúc động rơi lệ.

Hề Tương Lan vừa gào khóc vừa nhào tới ôm chầm lấy Xuân Vũ, nhưng mới ôm liền phát hiện sáu năm qua Xuân Vũ đã cao lên không ít, nhờ đó mà tiếng khóc giả tạo càng thêm chân thật, y uất ức khóc nấc từng cơn.

“Ta vẫn luôn muốn đón ngươi về, nhưng đời nghiệt ngã, ta đã không còn là tiểu tiên quân cao quý sống trong nhung lụa năm xưa… Hu hu ngươi có khỏe không… Ngươi đi theo ta sẽ phải chịu khổ chịu tội.” Hề Tương Lan khóc sướt mướt: “Mấy ngày trước ta có tới Nam Cảnh, vốn định đến Kiếm Tông tìm ngươi… Ngươi nhổ giò thành công quá… Nhưng tên Thịnh Tiêu vô liêm sỉ kia nào ngờ lộ ra mặt thật, cưỡng ép đè ta trên phi thuyền, ta bị hắn làm sống không bằng chết hu hu hu… Sao ngươi cao dữ vậy hả? Xuân Vũ ơi Xuân Vũ à, ta nhớ ngươi chết đi được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Xuân Vũ: “…”

Sáu năm gặp lại, người này càng om sòm.

Bên tai phải của Xuân Vũ đeo kiếm tuệ, ngón tay trắng muốt của hắn gõ nhẹ lên vỏ kiếm.

(Kiếm tuệ: dây tua rua treo trên chuôi kiếm.)

Hề Tương Lan lập tức cảnh giác cao độ.

Xuân Vũ gõ vỏ kiếm, ý muốn nói hắn bị phiền cần đánh người để giải tỏa.

Hề Tương Lan giống như châu chấu nhảy phốc ra khỏi người Xuân Vũ, giơ móng vuốt che miệng lại, lập tức thay đổi vẻ mặt, nước mắt còn đang chảy mà phải giả vờ ngoan ngoãn nói: “Ta không nói nữa.”

Xuân Vũ lạnh lùng nhìn y.

Ngay lúc này, tiếng nói của Đông Dung truyền đến: “Xuân Vũ?!”

Xuân Vũ nhướng mày.

Lại thêm một kẻ om sòm hơn.

Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thịnh Tiêu đã về.

Hề Tương Lan tránh được một kiếp thoát khỏi lửa giận của Xuân Vũ, cong mắt mỉm cười nghênh đón Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu lạnh lùng hờ hững, vết thương giữa ngón cái và ngón trỏ lại bị rách ra vì có kiếm Xuân Vũ ở đây, chảy ra rất nhiều máu tươi, được hắn tùy tiện dùng vải đen băng bó lại để cầm máu.

“Xuân Vũ ơi!” Đông Dung vô cùng phấn khởi chạy tới, chạy quanh Xuân Vũ mấy vòng, to gan khều khều kiếm tuệ trên tai Xuân Vũ, nói: “Nhiều năm không gặp, kiếm tuệ của ngươi bị phai màu rồi kìa, qua mấy ngày nữa ta sẽ mua cái mới cho nha. Nè nè! Sao ngươi xị mặt ra thế, ai chọc ngươi? Kiếm thuật của ngươi có tiến bộ không, chúng ta đánh một trận đi? Thắng ngươi phải gọi ta là ca.”

Xuân Vũ: “…”

Xuân Vũ gõ ngón tay lên vỏ kiếm.

Hề Tương Lan lặng lẽ trốn sau lưng Thịnh Tiêu, một giây sau, không ngoài dự đoán nghe thấy tiếng kêu la oai oái của Đông Dung.

Mới lại gặp nhau, Xuân Vũ đã đánh Đông Dung cùng đúc ra từ một mẹ tơi bời hoa lá.

Hề Tương Lan âm thầm thở phào một hơi, cúi đầu nhìn bàn tay buông xuôi bên người của Thịnh Tiêu.

Vẫn còn đang chảy máu.

Hề Tương Lan bứt tóc vắt óc rất nhiều ngày nhưng vẫn không có ấn tượng gì với vết thương này, nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn là Xuân Vũ tự mình ra tay.

Dưới tình huống không có chủ nhân cầm kiếm, linh kiếm có thể tự mình chống trả lại ‘Kham Thiên Đạo’ của Thịnh Tiêu, thậm chí có thể gây tổn thương cho hắn, mà đó lại là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Không biết có phải là do ảo giác của Hề Tương Lan hay không, y luôn cảm thấy lần này Thịnh Tiêu trở về nhìn y với ánh mắt hơi quái quái.

Hề Tương Lan mặt dày cười lên, nói nhỏ: “Sao thế, mới không gặp nhau nửa ngày thôi, Thịnh tông chủ đã nhớ ta rồi?”

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Trên đường tình cờ gặp được một vị cố nhân của ngươi.”

“Ai?”

“Ngọc Đồi Sơn.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan cười gượng: “Hắn thành cố nhân của ta hồi nào vậy?”

“Hề Tương Lan.” Thịnh Tiêu thấy y chột dạ, nâng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt rồi son nơi khóe mắt của y, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”

Hề Tương Lan thâm tình nắm lấy cổ tay của hắn: “Lòng ta không phải gỗ đá, thương nhớ Thịnh Vô Chước.”

Thịnh Tiêu: “…”

Liễu Trường Hành, Quyện Tầm Phương, Xuân Vũ và Đông Dung: “…?”

Liễu Trường Hành xanh lè cả mặt, khuyên can: “A Tuyệt, đừng đùa giỡn như hồi còn nhỏ nữa, mọi người đã cập quan nhiều năm, nói những lời đó sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

Vừa nói ra, năm người còn lại đều nhìn hắn với ánh mắt một lời khó nói hết.

Liễu Trường Hành: “Ủa? Ta nói rất hợp tình hợp lý mà, có sai gì đâu, cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, không còn là con nít nữa.”

Mọi người: “…”

Hề Tương Lan đuổi khéo: “Ca, ngươi còn việc gì nữa không, nếu không còn chuyện gì thì ta không giữ ngươi lại mời cơm đâu.”

Liễu Trường Hành lập tức tỏ ra bi thương: “Kiếm Tông đá ta ra khỏi cửa thì thôi đi, sao ngay cả Giải Trĩ Tông cũng không thể cho ta ở lại nửa ngày? Ta chọc người ghét đến thế sao? Thôi, ta đi là được chứ gì, không ở đây quấy rầy các ngươi nữa.”

Hề Tương Lan nhức đầu xoa mi tâm.

Liễu Trường Hành đang muốn đi thì sực nhớ ra chính sự mà sư tôn đã phân phó cho hắn, vác theo cái mặt đầy nước mắt xoay người lại, nén cơn đau gạt lệ, trở lại với kiếm tu cương nghị của ngày thường.

“À phải, ta còn một chuyện quan trọng vẫn chưa nói.” Liễu Trường Hành từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một pháp khí truyền tin trông giống la bàn, nói: “Vô Chước, sư tôn của ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Hề Tương Lan thầm hoảng trong lòng.

Tông chủ của Kiếm Tông?

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Đăng Ký Kết Hôn

Tại sao muốn nói chuyện với Thịnh Tiêu?

Hề Tương Lan đảo mắt, đang muốn giở trò để được nghe ké nhưng Thịnh Tiêu đã sớm lường trước thủ đoạn của y, hắn giơ tay xách gáy y đi vào trong phòng ném lên giường, dặn Đông Dung ở đây canh chừng không cho y nghe lén, sau đó phất tay áo rời đi. 

Hề Tương Lan: “…”

Phòng khách của Giải Trĩ Tông.

Liễu Trường Hành đặt pháp khí lên bàn, hơi điều chỉnh cơ quan trận pháp ở bề mặt, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch âm vang, sau đó một luồng linh lực từ hư không hiện ra, lặng lẽ hóa thành một bóng người mờ ảo.

Tông chủ của Kiếm Tông là Liễu Không Yếm, một đại năng đã mấy trăm tuổi, bởi vì kết anh sớm nên vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng đó lại tràn đầy tang thương và nhìn thấu hồng trần.

Thịnh Tiêu và Liễu Trường Hành cúi đầu hành lễ.

“Thịnh tông chủ.” Liễu Không Yếm không quanh co dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, chân mày và mi mắt phủ đầy ý lạnh ngưng tụ qua nhiều năm, đoạn nói: “Kí ức rút ra từ ‘Vọng Lũ Cốt’ của Tuân Nương, có thật là bất thường?”

Thịnh Tiêu trả lời ngắn gọn: “Đúng.”

Liễu Không Yếm lạnh nhạt nói: “Ta là người Nam Cảnh, vốn không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Trung Châu, chỉ có thể ở đây xin khuyên Thịnh tông chủ ngươi một câu, cứng quá dễ gãy. Chuyện của Hề gia có thể tránh thì cứ tránh, nhưng đừng để bị người lợi dụng, gây thêm nhân quả.”

Con ngươi của Thịnh Tiêu động nhẹ, hắn bỗng nói: “Chuyện của Tương văn mười hai năm đó, ngài có tham gia không?”

Cho dù chỉ là phân thần, nhưng Thịnh Tiêu nhạy bén nhận ra con ngươi tựa như giếng cổ ngàn năm của Liễu Không Yếm thoáng co rụt lại.

Liễu Không Yếm lạnh lùng nói: “Ngươi biết?”

Thịnh Tiêu im lặng.

Liễu Trường Hành đần mặt ra chẳng hiểu gì, nhưng không dám xen vào Tôn trưởng đang nói chuyện, chỉ có thể phập phồng lo sợ.

“Ở Trung Châu trừ Dược Tông ra, sợ là ai cũng đều có tham gia vào chuyện này, Kiếm Tông của ta khinh thường kết bè lũ với đám ô hợp đó.” Liễu Không Yếm cười lạnh: “—Thịnh tông chủ, Thịnh gia của ngươi cũng có tham gia đấy. Chỉ có điều Thịnh Chung Phong quá ngu xuẩn, Hề gia tiết lộ cho hắn có lẽ chỉ là bề ngoài.”

Nhưng không biết là Thịnh Chung Phong có hiểu được bề ngoài đó hay không.

Thịnh Tiêu nhìn hắn không chớp mắt.

Không hổ là lão cáo già mấy trăm năm, nói chuyện không để lộ sơ hở, không tiết lộ nửa chữ quan trọng.

Cũng may là Thịnh Tiêu biết được một ít đầu mối vụn vặt.

Năm đó sở dĩ đám người Trung Châu kia đua nhau nịnh nọt lấy lòng Hề gia là vì Tương văn cấp Linh ‘Kham Thiên Diễn’ của Ngọc Đồi Sơn, không chừng còn làm chuyện bẩn thỉu vi phạm Thiên Đạo với ‘Kham Thiên Diễn’.

Như vậy Ngọc Đồi Sơn cấu kết với Ôn Cô Bạch tàn sát Hề gia, âu cũng có nguyên do.

Liễu Không Yếm lạnh lùng nhìn Thịnh Tiêu, cũng biết loại người tính tình bướng bỉnh cứng đầu như hắn sẽ không tiết lộ nửa chữ, đành im lặng cắt đứt phân thần hiện bên trên pháp khí.

Sau khi sư tôn biến mất, Liễu Trường Hành mới thở hắt ra một hơi, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy? Tương văn mười hai? Tương văn của A Tuyệt là gì?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Không phải là chuyện Tương văn của Hề Tuyệt.”

Liễu Trường Hành càng mù mờ không hiểu, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì Thịnh Tiêu đã rời đi.

Liễu Trường Hành: “…”

Đúng là hắn không được chào đón ở đây, không bằng đi khỏi đây cho xong.

***

Thanh Trừng Trúc.

Hề Tương Lan đang dè dặt đi đến bên cạnh Xuân Vũ, nói nhỏ: “Xuân Vũ à.”

Xuân Vũ đang ngồi thiền trên đệm hương bồ, trông giống hệt Thịnh Tiêu, Hề Tương Lan nhìn vừa sợ vừa muốn chọc hắn nói chuyện.

“Vết thương trên tay của Thịnh tông chủ…” Hề Tương Lan cười lấy lòng: “Làm thế nào để lấy kiếm ý ra?”

Đông Dung da dày thịt béo, trên mặt bị đấm bầm dập nhưng vẫn gác cằm trên bệ cửa sổ nhìn vào trong phòng, cười khà khà nói: “Đúng đó đúng đó, chủ nhân của ta bị nó hành hạ đã nhiều năm, hết lành rồi lại vỡ, ta lo hắn sẽ chết vì mất nhiều máu.”

Xuân Vũ bị hai cái miệng om sòm không dứt bên tai, hắn bực mình gõ tay lên vỏ kiếm, có vẻ muốn một đánh hai, đánh cho bọn họ răng rụng đầy đất xem còn dám mở miệng nói nữa không.

Hề Tương Lan: “Xuân Vũ ơi.”

Đông Dung: “Xuân Vũ à.”

Xuân Vũ bỗng đứng phắt dậy, túm lấy móng heo của Hề Tương Lan, tay kia cầm vỏ kiếm giơ lên cao.

“Cứu mạng!” Hề Tương Lan liều mạng giãy ra, vỏ kiếm còn chưa chạm vào tay mà y đã kêu la thảm thiết như heo bị thọc tiết, còn gào thét gì mà ‘Xuân Vũ, Xuân Vũ bớt giận! Ta chỉ muốn hỏi cái này thôi, hỏi xong ta bảo đảm sẽ im lặng làm người câm!’.

Tham Khảo Thêm:  Chương 421: 421: Tên Tiếp Theo

Có lẽ Xuân Vũ đã quá quen với sự ồn ào của Hề Tương Lan, lạnh lùng nhìn y hồi lâu, giơ tay bắn một tia kiếm ý vào mi tâm của y, dạy y cách làm thế nào để lấy kiếm ý ra.

Hề Tương Lan rất hài lòng, thành thật ngồi im tại chỗ làm người câm.

Chẳng qua để một người hiếu động như Hề Tương Lan bó gối ngồi yên một chỗ là điều không thể, xem như còn khó hơn lên trời.

Chưa ngoan ngoãn được một khắc thì Hề Tương Lan lại lết tới bên cạnh Xuân Vũ, nói nhỏ với hắn: “Cho ta hỏi thêm một câu, năm đó tại sao ngươi lại chém Thịnh Tiêu, là vì ta ư?— Éc! Ta không nói nữa! Không nói nữa—!”

Thịnh Tiêu mới về Thanh Trừng Trúc thì đã thấy Hề Tương Lan vừa gào khóc vừa một hơi nhảy xuống bậc thang, suýt chút nữa tông đầu vào ngực hắn.

Xuân Vũ đuổi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đen như đít nồi, trông như muốn giết người.

Thịnh Tiêu lạnh lùng đối mặt với hắn, cả hai không hẹn dời mắt sang chỗ khác.

Trong mắt toàn là ghét bỏ dành cho đối phương.

Móng heo của Hề Tương Lan vừa mới bị vỏ kiếm đánh một cái, hằn lên một vết đỏ bắt mắt.

Thịnh Tiêu nháy mắt với Đông Dung.

Đông Dung sợ hai người họ lại lao vào tẩn nhau, lật đật chạy theo tới, cũng không biết nên khuyên can thế nào, đành phải vừa lôi vừa tha Xuân Vũ đi.

Xa cách Xuân Vũ sáu năm, Hề Tương Lan nhất thời không kiềm được cái miệng mắm muối của mình nên bị cho ăn đòn, y đang cười đùa tí tửng thì chợt thấy Thịnh Tiêu lia mắt qua đây, móng heo sưng húp liền run rẩy, y phồng má thổi mấy hơi cho đỡ đau. 

“Ngươi nhìn nè, đỏ hết lên rồi.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y giả vờ.

Hề Tương Lan hậm hực bỏ tay xuống, lặng lẽ tiến tới dò hỏi: “Nè, Liễu tông chủ và ngươi nói gì với nhau vậy?”

Thịnh Tiêu không trả lời, đi vào trong phòng.

Hề Tương Lan vội vàng đuổi theo: “Thịnh Tiêu, Thịnh tông chủ, đừng dễ giận thế chớ, nói cho ta nghe chút đi.”

Thịnh Tiêu ngồi trên ghế, rũ mắt xử lý miệng vết thương trên tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn dùng cam kết mà ta đã hứa với ngươi?”

Hề Tương Lan lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Tất nhiên là không, dùng xong phải chịu thiệt thấy bà.”

Thịnh Tiêu: “Ừ, vậy đừng hỏi nữa.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan trợn mắt há hốc, cảm thấy Thịnh tông chủ càng ngày càng khó lừa, lòng dạ tâm sâu khó lường, phản kích y thêm thành thục.

“Ừ vậy đi.” Hề Tương Lan chủ động tự giác hơn cái đầu tồ của Thịnh Tiêu, chống cằm cười he he nhìn hắn xử lý vết thương: “Ta giúp ngươi lấy kiếm ý của Xuân Vũ ra, đổi lại ngươi nói cho ta biết Liễu tông chủ đã nói gì với ngươi.”

Thịnh Tiêu ngước mắt nhìn y.

Hề Tương Lan nắm bắt cơ hội cười với hắn: “Thế nào, thỏa đáng không?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Không cần.”

Hề Tương Lan hù dọa hắn: “Kiếm ý của Xuân Vũ không giống kiếm ý bình thường khác, ngươi còn muốn tay để cầm kiếm không? Coi chừng bị tàn phế.”

Thịnh Tiêu không đáp, từ trong vạt áo trước ngực lấy ra mấy miếng bánh quế được gói kỹ cho y, ý bảo ‘lo ăn của ngươi đi’.

Bánh quế mới ra lò nên còn nóng hổi, hương vị vô cùng ngọt ngào, nhưng lúc Thịnh Tiêu trở về bị Ngọc Đồi Sơn trì hoãn không ít thời gian, góc bánh bị mẻ lởm chởm.

Hề Tương Lan cầm bánh quế nhìn hồi lâu, có vẻ tìm được lý do nào đó mà vui vẻ nói: “Được rồi, thấy Thịnh Vô Chước ngươi chu đáo mua bánh ngọt ta thích nhất, vậy tiên quân ta đây sẽ miễn phí lấy kiếm ý ra cho ngươi. Không cần hậu tạ, miễn lễ.”

Thịnh Tiêu nhìn y không chớp mắt.

Hề Tương Lan ngoắc tay với hắn: “Nào, đưa tay cho ta.”

Thịnh Tiêu nghi ngờ nhìn y hồi lâu, cẩn thận xác nhận không phải là bẫy, sẽ không bị lừa gạt, còn thò tay vào miệng y kiểm tra kẽ răng để coi có nhét độc dược hay không, xong xuôi mới an tâm đưa tay cho y.

Hề Tương Lan: “…”

Cẩn thận quá đáng rồi đó Thiên Đạo đại nhân.

Hề Tương Lan chắp tay bấm quyết, dùng kiếm ý của Xuân Vũ đưa cho mình từ từ thăm dò vết thương của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Hành vi lời nói của ngươi, rất giống Ngọc Đồi Sơn.”

Hề Tương Lan đang ngậm một miếng bánh quế, bất ngờ nghe một câu giật gân liền hít sâu một hơi, vụn bánh trong miệng lọt vào phổi làm sặc dữ dội, linh lực nơi đầu ngón tay bay tán loạn, y bụm miệng ho muốn lòi mẹ phổi.

===Hết chương 63===


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.