Nông thôn lúc hoàng hôn thật yên bình, êm đềm, Hạ Tinh cảm thán: “Nói sao cậu về nhà rồi lại không muốn rời đi, nếu tớ được sống ở một nơi đẹp như vậy, tớ cũng không muốn rời đi.”
Cố Dĩ Nam cười đáp: “Vẻ đẹp của con đường đất lầy lội ở thôn quê?”
Hạ Tinh lập tức loại bỏ nó ra khỏi đầu, chỉ muốn cả đời này không gặp lại nó nữa: “Trừ con đường gồ ghề, lồi lõm kia ra.”
Cố Dĩ Nam bật cười.
“Còn cười nữa.” Hạ Tinh hừ một tiếng.
Hai người lại dạo quanh con đường lát đá xanh một vòng rồi bắt đầu quay về, lúc đi qua vườn rau, Hạ Tinh hỏi: “Bao giờ cậu bán rau? Đồng nghiệp của tớ lại hỏi rồi.”
“Cậu nói với cô ấy là 10 giờ sáng mai.” Cố Dĩ Nam vừa rồi đã tính toán sơ qua, ngày mai chỉ có thể bán cần tây, cải bó xôi, cải thảo, xà lách, mỗi loại 100 cân, sau khi bán hết sẽ trồng thêm một lứa khác.
“Được, tớ nhắn tin cho cô ấy ngay.”
Hạ Tinh trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại: “Rau nhà cậu trồng kiểu gì thế? Chỉ nhìn thôi đã thấy tươi ngon hơn rau nhà khác, thảo nào giá trị dinh dưỡng lại cao như vậy.”
“Cậu có biết lúc trước, khi hot search kia nổi lên, đồng nghiệp của tớ đã tỏ thái độ thế nào không? Tớ thật sự muốn tát cho mỗi người một cái, bọn họ còn chưa ăn thử mà đã nghe người ta nói vài câu trên mạng, rồi hùa theo chửi bới, đúng là không có đầu óc.”
Hạ Tinh xắn tay áo: “Giờ tớ chỉ chờ ngày da của Nghiêm Linh đẹp lên, để vả mặt bọn họ cho hả giận.”
“Thôi đi, tớ còn chẳng thèm tức giận, cậu giận làm gì.” Cố Dĩ Nam thờ ơ: “Muộn rồi, về nhà ăn cơm thôi.”
Bữa tối cực kỳ phong phú.
Để chiêu đãi Hạ Tinh, bà nội đã đặc biệt làm món gà mái hầm miến, gà nhà cô hai tháng nay được ăn linh khí, thịt rất thơm ngon, chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy thèm chảy nước miếng rồi.
Ngoài gà hầm miến ra, còn có mấy món ăn khác, trứng bắc thảo sốt ớt được bày biện đẹp mắt như một bông hoa, vừa cay, vừa thơm, lại chua chua, rất kích thích vị giác. Ngoài ra còn có thịt xào ớt, cải thìa xào, tuy đều là món ăn gia đình nhưng đều chứa đầy linh khí, hương thơm nồng nàn, vị ngon ngọt, khiến người ta ngửi thấy mùi thơm là không chịu nổi.
Bà nội Cố gọi Hạ Tinh đến ăn cơm: “Chắc con đói rồi, lại đây ăn cơm đi.”
“Cảm ơn bà nội.”
Hạ Tinh rất khéo miệng, ngọt ngào gọi “bà nội”: “Đồ ăn bà nội nấu thơm quá ạ.”
“Từ xa con đã ngửi thấy mùi thơm rồi, con còn đang nghĩ nhà ai nấu cơm mà thơm thế, không ngờ lại là bà nấu.”
Bà nội Cố nghe vậy thì cười tít mắt, gắp thức ăn cho Hạ Tinh: “Nào, ăn đi con.”
“Cảm ơn bà nội.”
Hạ Tinh ăn thử một miếng thịt gà, rõ ràng là gà mái già, nhưng thịt ăn vào không hề dai, ngược lại rất mềm, có mùi thơm đặc trưng.
“Bà nội nấu ăn ngon quá, con chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy.” Hạ Tinh ngọt ngào khen, khiến nụ cười trên mặt bà nội Cố cười không ngừng.
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Bà nội Cố liên tục gắp thức ăn cho Hạ Tinh.
Hạ Tinh nhìn chén cơm của cô ấy đã đầy ú ụ, lo lắng ăn không hết: “Bà nội đừng gắp cho con nữa, bà gắp cho Nam Nam nữa chứ, không thì cậu ấy sẽ ghen đấy.”
“Ngày nào con bé cũng được ăn, con ăn nhiều một chút.” Bà nội Cố nhìn ra được, đây là lần đầu tiên cháu gái dẫn bạn bè về nhà chơi, chắc chắn là người rất quan trọng với cháu gái, bà đương nhiên phải tiếp đãi tử tế.
“Hai đứa đừng giảm cân nữa, gầy thế này, gió thổi bay mất.” Trong mắt người lớn tuổi, chỉ cần người trẻ nào dưới 55kg đều là gầy: “Ăn nhiều một chút.”
“Nam Nam cũng ăn nhiều một chút, mấy hôm nay con cứ bận rộn trên núi, nhìn con gầy đi rồi kìa.”
“Bà cũng ăn đi ạ.” Cố Dĩ Nam gắp một ít thức ăn mềm cho bà nội Cố: “Gà nhà chúng ta nuôi ăn ngon hơn gà mua ngoài chợ nhiều, bà ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.”