Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 101: (Thượng): Con Không Chọn Túc Huynh Cũng Không Chọn Cố Sư Huynh



Một hồi âm mưu bức vua thoái vị rầm rầm rộ rộ cứ thế mà bị nghiền nát bởi hư ảnh cùng nhau hạ giới của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả và hàng trăm vị Tôn Giả khác.

Khi hư ảnh của các Tôn Giả quay về Thượng giới, trong Yêu Vực có rất đông người ngẩng đầu thành kính nhìn về hướng ngọn núi phía sau Minh Vương Điện.

Khi đó, Giang Sở Dung và Yêu Tôn cùng mọi người đang đứng trong Minh Vương Điện rực rỡ mới toanh nhìn về phía sau núi.

Vầng kim quang cuối cùng từ từ buông xuống, bừng lên muôn vàn sắc hoa rực rỡ.

Ráng chiều lững lờ, gió mát từng cơn.

Hàng trăm hư ảnh toàn thân lấp lánh kim quang bay lên theo gió, mỉm cười rũ mắt nhìn chúng sinh Yêu Vực.

Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả ngồi trên đài sen trắng, bảo y màu lam linh quang lay động, dải tơ lụa lượn lờ quanh thân, trong đôi mắt cụp xuống dường như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều hóa thành một ánh nhìn muôn vàn từ bi.

Nhưng chỉ với một ánh nhìn này, Giang Sở Dung đã hiểu ra tất cả.

Giang Sở Dung chắp tay hình chữ thập, hành lễ từ xa.

Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả mỉm cười nhìn Giang Sở Dung lần cuối, sau đó ngài ngẩng đầu nhìn bầu trời phủ kín vô số hoa vàng, dải lụa tung bay, nghênh gió bay đi——

Hàng trăm Tôn Giả theo sát phía sau, trùng trùng điệp điệp, nhuộm mây trên vòm trời thành màu vàng kim.

Nhưng điều mà Giang Sở Dung không biết chính là, khung cảnh hùng vĩ và trang nghiêm không gì sánh được này đã được rất nhiều yêu tu dùng đá lưu ảnh ghi lại, về sau được truyền đi, được người đời sau coi là truyền thuyết và ca tụng không ngớt.

Trên đường từ Minh Vương Điện trở về Mã Du Thành, nhóm người Giang Sở Dung và Yêu Tôn được dân chúng Yêu tộc đón chào nồng nhiệt.

Giang Sở Dung trước giờ vẫn luôn to gan, thế là cậu không nhịn được vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Cuối cùng, cậu lại bị đám yêu tinh táo tợn trực tiếp ném hoa và túi hương làm cho giật cả mình, vội vàng lui về trong xe.

Yêu Tôn đang ngồi phía trên nhìn thấy một màn này, không khỏi mỉm cười nói: “Con so với hồi nhỏ hoạt bát hơn nhiều.”

Giang Sở Dung:?

Tức thì Giang Sở Dung nhìn quanh một vòng, lại thấy Yêu Tôn không nhìn ai khác, thế là cậu có chút hoang mang nhìn Yêu Tôn rực rỡ muôn vàn đang ngồi phía trên, ngập ngừng hỏi: “Tôn Thượng, ngài đang nói con sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 92: C92: Chương 92

Yêu Tôn hỏi ngược lại: “Con không cảm thấy giọng nói của ta rất quen sao?”

Giang Sở Dung:?

Giang Sở Dung:???

Ngay sau đó, Giang Sở Dung sửng sốt: “Lúc đó ở trong Minh Vương Điện là Tôn Thượng liên tục gọi con sao?!”

Yêu Tôn gật đầu.

Giang Sở Dung lặng im một lúc, cậu gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Nhưng thưa Tôn Thượng, con họ Giang, tên là Sở Dung, không phải Tống Thanh Trần ạ.”

Ánh mắt Yêu Tôn khẽ động: “Ta cũng không biết vì sao con lại đổi tên, nhưng quả thực khi còn nhỏ con tên là Tống Thanh Trần.”

Dứt lời, Yêu Tôn lại giơ tay lên cách một khoảng không chỉ vào mi tâm của Giang Sở Dung——

Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy ấn đường mình chợt lạnh, trước mắt cậu lóe lên một tia sáng chói lạ thường ——

Khi Giang Sở Dung định thần lại, cậu nhìn thấy chiếc lông khổng tước phát ra ánh sáng rực rỡ đang chậm rãi trôi nổi trong biển ý thức của mình.

Sau khi nhìn thấy chiếc lông khổng tước rực rỡ hào quang này, trái tim của Giang Sở Dung đập mạnh một cái, cậu đột nhiên hiểu được vì sao ngày đó mình lại có thể lĩnh hội ba loại thần thông của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả nhanh đến vậy.

Tất cả đều là do chiếc lông khổng tước này!

Khi hoàn hồn lại, Giang Sở Dung cũng không có thời gian để suy nghĩ xem vì sao mình lại là Tống Thanh Trần, mà lập tức quỳ gối hành lễ với Yêu Tôn, chân thành nói: “Hóa ra mấy ngày nay đều là Tôn Thượng đã âm thầm giúp đỡ con, con xin cảm ơn Tôn Thượng!”

Yêu Tôn nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy nói: “Không liên quan đến ta, ta chỉ tặng cho con chiếc lông khổng tước chứa thần thông của Tôn Giả khi con còn bé. Bây giờ con đã đạt được tất cả lĩnh ngộ của Tôn Giả, Tôn Giả phái con đến cứu ta ra khỏi ngục tù, có thể coi như muôn sự đều đã được an bài trước.”

Tim Giang Sở Dung đập thình thịch: “Khi con còn bé ư?”

Cậu cứ tưởng cơ duyên ở Minh Vương Điện là do Yêu Tôn nhầm cậu với Tống Thanh Trần mới tặng cho cậu, nhưng không ngờ lại là chuyện khi cậu còn nhỏ sao?

Yêu Tôn cũng không giấu diếm, chỉ cười nói: “Năm đó mẫu thân của con cùng với Kiếm Thần, còn có Ma Tôn đến Yêu Vực làm khách theo lời mời của ta, mẫu thân của con dẫn theo con, Kiếm Thần dẫn theo Cố sư huynh của con.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 251: Phượng vô trù còn không ngại bị ông đ y đè (4)

“Khi đó ta, Kiếm Thần và cả Ma Tôn đều vừa ý tư chất của con, đều muốn nhận con làm đệ tử, nhưng mẫu thân của con lại nhất quyết muốn tự mình dạy dỗ con, bọn ta chỉ đành từ bỏ.”

“Khi đó Ma Tôn đang có mâu thuẫn với Ma Hậu, không có ý định liên hôn. Cho nên ta và Kiếm Thần nhân cơ hội này lùi một bước, cùng mẫu thân của con lập một hôn ước.”

Giang Sở Dung:?

Văn Lăng ngồi ở một bên thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng hiện tại đang ở trước mặt Yêu Tôn nên hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể âm thầm mím môi mỏng, không nói lời nào.

Dường như Yêu Tôn không phát giác được gì, ông vẫn rủ rỉ nói: “Khi đó nhìn thấy con chơi đùa vui vẻ với Tử Xuyên và Cố sư huynh của con. Kiếm Thần liền nghĩ ra một chiêu hay, chia một miếng ngọc bội thành ba phần, để ba người các con mỗi người giữ một miếng, nói sau này khi con trưởng thành rồi, bất kể con chọn Tử Xuyên hay là Cố sư huynh đều được.”

Vẻ mặt Giang Sở Dung có chút vi diệu, cậu không khỏi nhỏ giọng nói: “Này không phải có hơi ép mua ép bán sao?”

Yêu Tôn cười vang nói: “Năm đó mẫu thân của con cũng nói như vậy. Tuy nhiên, ta và Kiếm Thần đều đã đưa ra hậu lễ trước, vậy nên mẫu thân của con mới miễn cưỡng đồng ý. Kiếm Thần sư huynh đã trao cho con hư ảnh truyền thừa có chứa Vô Vọng kiếm pháp. Còn ta đã tặng cho con lông vũ bản mạng có công pháp của Tôn Giả.”

“Vả lại lúc đó bọn ta cũng đã nói qua, cho dù lớn lên con không muốn chọn một ai trong hai người cũng không sao, chỉ cần duy trì tình hữu nghĩ giữa ba tộc là được. Nhưng nếu con thật sự không chọn một ai, thì con nhất định phải ra tay tương trợ một lần nếu Yêu tộc hoặc Nhân tộc gặp đại nạn.”

Giang Sở Dung mấp máy môi, cậu do dự muốn nói lại thôi, không nói lại không được…

Đột nhiên, cậu cảm thấy nguyên chủ chết hơi sớm, nếu như chờ thêm một chút, chẳng phải những cơ duyên lớn này đều có hết sao?

Nhưng lúc này, cậu không thể nói ra những chuyện này, làm không tốt có khi sẽ bị xem như yêu ma quỷ quái mà bắt đi mất…

Cậu bên này còn đang suy nghĩ lung tung, Yêu Tôn lại đột nhiên chuyển đề tài, chợt cười nói: “Nhưng xem ra, con đã chọn được rồi phải không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: Em đã đột phá

Tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lập tức tỉnh táo lại.

Ngay sau đó cậu nhận ra có lẽ Yêu Tôn đã biết được tất cả những chuyện cậu đã trải qua trong Minh Vương Điện.

Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung dứt khoát lặng lẽ duỗi tay ra, nắm lấy tay của Văn Lăng ở bên cạnh mình, nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng ạ, con đã chọn được rồi.”

Văn Lăng nghe vậy, trong lòng chợt thấy ấm áp, hắn nhẹ nhàng nắm lại tay Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung cực kỳ tự nhiên mỉm cười với hắn.

Bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt sâu thẳm của Văn Lăng cũng bất giác tràn ra ý cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy cảnh này, Yêu Tôn tin chắc hai người đã nhận định đối phương rồi, vẻ mặt ông không khỏi có chút tiếc hận.

Nhưng cố tình lúc này, Giang Sở Dung đang nắm tay Văn Lăng lại quay đầu qua, nhìn ông nói rất chi là chân thành: “Tôn Thượng, mặc dù lần này con không chọn Túc huynh cũng không chọn Cố sư huynh, nhưng con nhất định sẽ làm theo lời hứa năm xưa của mẫu thân. Đến lúc đó, bất luận là Nhân tộc hay Yêu tộc xảy ra chuyện, con đều sẽ tận lực trợ giúp.”

Giang Sở Dung vừa nói ra lời này, bầu không khí trong toa xe rộng lớn đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Văn Lăng được Giang Sở Dung nắm lấy tay, lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác chột dạ muốn rút tay lại.

Nhưng hắn không thể làm như vậy, cho nên hắn chỉ có thể cụp mắt xuống, giả vờ như không biết gì.

Một hồi lâu sau, Yêu Tôn liếc nhìn Văn Lăng đang ủ rũ cụp mắt xuống trông có vẻ đầy chột dạ, rồi lại nhìn Giang Sở Dung ở bên cạnh vẻ mặt điềm tĩnh kiên định nhưng lại vô cùng ngây thơ không biết gì.

Trầm mặc một lát, Yêu Tôn khẽ mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng không cảm thấy đáng tiếc.”

Văn Lăng nghe ra được ý nghĩa đằng sau câu nói này của Yêu Tôn, trái tim hắn đập lỡ một nhịp.

Giang Sở Dung chỉ cho rằng cậu không chọn ai trong cả hai nên Yêu Tôn mới không cảm thấy đáng tiếc, thế là cậu liền thuận thế nịnh nọt nói: “Tôn Thượng thật sáng suốt, những thứ như tình cảm thật sự không thể cưỡng cầu.”

Yêu Tôn mỉm cười, vẻ mặt hàm súc nói: “Đúng là không thể cưỡng cầu.”

Văn Lăng:…

Nhất thời hắn không thể ngẩng đầu nổi.

————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.