Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 105: Chàng Cũng Nên Luyện Kỹ Thuật Cho Tốt Đi



Một lát sau, Văn Lăng có chút bất đắc dĩ nói: “Gọi như vậy lúc riêng tư thì được, nhưng khi ở ngoài thì không được, biết chưa?”

Giang Sở Dung mỉm cười, cậu vươn tay vuốt ve sườn mặt Văn Lăng: “Yên tâm đi, điều này ta vẫn biết mà.”

Văn Lăng: “Ừm.”

Giang Sở Dung lại vươn ngón tay gãi gãi mũi Văn Lăng, rồi lại khều khều hàng mi dài của hắn.

Văn Lăng bị gãi hơi nhột, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại dung túng cho cậu.

Bởi vì lúc này Giang Sở Dung đang nhìn hắn với đôi mắt trong veo lấp lánh, bên trong tràn đầy yêu thương. Nhìn thấy mà lòng hắn mềm nhũn.

Nếu Giang Sở Dung thích như vậy, thì cứ chiều cậu một chút cũng không sao.

Bấy giờ Giang Sở Dung cũng phát hiện ra Văn Lăng đang dung túng cho mình, ý cười trên môi cậu càng sâu hơn, cậu đổi sang tư thế nằm sấp, chống tay lên cằm nói: “Ông xã thật tốt.”

Văn Lăng ngẩn ra, sau đó hắn cụp mắt xuống, vén mái tóc rối bù của Giang Sở Dung ra sau tai, nói: “Đến giờ này rồi mà em chưa buồn ngủ sao?”

Giang Sở Dung lắc đầu, đưa tay ra bắt lấy tay Văn Lăng lắc qua lắc lại, cười tủm tỉm: “Ta muốn nói chuyện với chàng thêm chút nữa.”

Một không gian riêng tư nhàn nhã như vậy, có thể sẽ không có được trong khoảng thời gian dài sắp tới.

Chi bằng thừa dịp này hưởng thụ lâu hơn một chút.

Văn Lăng đại khái cũng biết được suy nghĩ của Giang Sở Dung, ánh mắt hắn chuyển động: “Không ngủ cũng được, ngày mai trên đường trở về Nhân tộc có thể ngủ bù.”

Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi hơi cong lưng lên trong vòng tay của Văn Lăng: “Rời đi nhanh như vậy sao?”

Văn Lăng im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh lên, đắp lên bờ vai trần của Giang Sở Dung, hỏi: “Em còn muốn ở thêm nữa à?”

Giang Sở Dung kéo chăn mỏng, lắc đầu: “Ta đã hứa với đại sư huynh sẽ nhanh trở về tham gia cuộc tỷ thí trong môn phái, đương nhiên sẽ không ở lại quá lâu, nhưng ngày mai trở về liền như vậy có hơi sớm quá không?”

Văn Lăng nói: “Chỉ trong một ngày mà Khổng Phạn Thánh và rất nhiều Yêu Vương đều chết hết, các thế lực khác ở Yêu tộc chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Tình hình của Yêu tộc không được như Ma tộc, không có nhiều người để kế vị Yêu Vương, cho nên tiếp theo đây sẽ là một hồi tranh đấu. Yêu Tôn và Túc huynh phải xử lý công việc của Yêu tộc, e rằng họ không có thời gian chiếu cố em. Nhưng nếu em muốn ở lại chơi, họ nhất định sẽ cử người chơi với em.”

Giang Sở Dung sững sờ trong giây lát, ngược lại cũng hiểu ra.

Nếu vậy… Yêu tộc đang trong thời buổi loạn lạc, quả thực không thích hợp ở lại lâu.

Thảo nào hôm qua Yêu Tôn vừa nói xong chuyện về mẹ của cậu đã lập tức đưa Túc Tử Xuyên về phủ rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung dứt khoát nói: “Vậy thì ngày mai trở về Nhân tộc thôi. Vừa lúc, ta cũng muốn điều tra thân thế của mình.”

Khi cậu không biết mình chính là nguyên chủ, cậu chỉ giữ thái độ chờ xem đối với chuyện liên quan đến thân thế, cảm thấy làm rõ là được rồi, sau này từ từ điều tra.

Nhưng hiện tại đã biết mình là nguyên chủ, Giang Sở Dung khẳng định trong chuyện này nhất định có một âm mưu cực lớn.

Nếu cậu không sớm điều tra rõ ràng, cậu sẽ luôn cảm thấy bất an.

Văn Lăng cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Giang Sở Dung nói: “Em yên tâm, ta sẽ luôn ở bên em.”

Giang Sở Dung lại không nhịn được cười: “Ông xã thật tốt.”

Mí mắt Văn Lăng lại giật một cái, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận cái xưng hô này, đáp: “Ừm.”

Giang Sở Dung:?

Cậu lập tức vui sướng nhảy lên, vừa hôn vừa cọ. Cho đến khi cọ rớt tấm chăn mỏng trên người, lại đốt lửa trong người Văn Lăng lên, cậu mới giật nảy mình, vội vàng buông hắn ra, tránh sang một bên…

Văn Lăng:…

Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể đè xuống nhiệt khí trong người, duỗi tay ôm lấy cậu, trầm giọng nói: “Đừng lăn qua lăn lại nữa, chúng ta ngủ thôi.”

Giang Sở Dung cũng nhanh trí, nghe vậy liền nói: “Vâng ạ, ngủ ngon.”

Vừa nói, cậu vừa dụi dụi vào trong lồ.ng ngực Văn Lăng như lấy lòng.

Văn Lăng lập tức đè bả vai cậu lại, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Giang Sở Dung cuối cùng cũng nằm im bất động.

Văn Lăng thở phào một hơi.

Mà Giang Sở Dung cũng thoải mái thật, mới nãy còn sinh long hoạt hổ, bây giờ nói ngủ liền ngủ.

Không lâu sau, cậu tựa vào trong lòng Văn Lăng, khẽ ngáy một tiếng, chìm sâu vào giấc ngủ.

Văn Lăng nằm ôm vai Giang Sở Dung một hồi, cảm nhận xúc cảm mềm mại mịn màng dưới lòng bàn tay, tuy hắn không buồn ngủ, nhưng trong lòng lại yên bình đến lạ.

Một lúc sau, cảm thấy Giang Sở Dung xác thực đã ngủ say rồi, hắn mới từ từ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của Giang Sở Dung.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng im lìm, bóng trúc lao xao.

Ngày hôm sau, Giang Sở Dung và Văn Lăng lại kiểm tra từ trên xuống dưới phủ Yêu Tôn một lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai người lập một danh sách dài các bảo vật và gia nhân quan trọng trong phủ — Coi như báo đáp Yêu Tôn đã tặng lông vũ bản mạng và giúp Văn Lăng trấn áp hạt giống Thiên Ma Tâm.

Tất nhiên, Giang Sở Dung cũng đã chọn một vài thứ để giữ lại, những thứ này cậu đều bảo Văn Lăng ghi vào trong giấy, lát nữa đưa cho Yêu Tôn xem.

Lúc này, Văn Lăng đang ghi lại từng cái vào giấy.

Giờ mới thấy, khi Văn Lăng viết danh sách, Giang Sở Dung đột nhiên phát hiện ra tư thế viết chữ của Văn Lăng rất đẹp, sống lưng thẳng tắp, động tác cầm bút rất nho nhã cao quý.

Lúc này Văn Lăng hơi cụp mắt xuống, viết từng nét từng nét, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh lên làn da trắng nõn lạnh lùng của hắn, khiến khuôn mặt vốn đã anh tuấn của hắn gần như trong suốt. Ngón tay cầm bút lại càng giống như trúc ngọc, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay phát ra chút óng ánh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15

Nhìn từ phía sau, Giang Sở Dung chợt cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt.

Sau khi nhìn một lúc, trong đầu Giang Sở Dung “ding” một tiếng, sau đó cậu vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ nói: “Văn Lăng, tư thế ngồi của chàng thực sự rất đẹp mắt, giống như đại sư huynh vậy á, rất có khí chất.”

Bàn tay đang cầm bút của Văn Lăng dừng lại đột ngột, suýt chút nữa để lại một vết mực trên giấy. Cơ mà việc tạm dừng đầu bút vẫn khiến chữ bị mực làm ố.

Nhưng rất nhanh, Văn Lăng tùy ý gạch bỏ chữ, vừa viết lại vừa cụp mắt xuống bình tĩnh nói: “Lúc ta đang viết chữ em đừng đột nhiên lên tiếng.”

Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó bĩu môi: “Ò.”

Văn Lăng tiếp tục viết danh sách.

Cuối cùng danh sách các bảo vật và gia nhân cũng viết xong, dài tận hai quyển.

Tiếp theo là những thứ mà Giang Sở Dung đã lấy——Cậu chọn ra một số bảo vật liên quan đến công pháp của Khổng Tước Minh Vương, lại nghe theo lời Văn Lăng nói, lấy một số yêu cốt, máu yêu và yêu nguyên đan để làm tài liệu sau này tiếp tục luyện thể.

Văn Lăng ghi rồi ghi, đột nhiên hỏi: “Có cần ghi hỉ phục không?”

Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lập tức nói: “Đương nhiên không thể ghi. Nó là do Khổng Phạn Thánh làm cho Túc huynh, nếu để Túc huynh biết, chẳng phải sẽ buồn nôn chết sao?”

Động tác viết chữ của Văn Lăng hơi run lên một chút, cuối cùng hắn nói: “Ừm, cũng phải.”

Hắn bèn không ghi lại.

Nhưng Giang Sở Dung ở bên cạnh đã nhìn thấy động tác nhỏ của Văn Lăng, trong lòng cậu khẽ động, chợt nhận ra hình như Văn Lăng có chút không vui.

Giang Sở Dung:?

Chẳng lẽ không thể khoe khoang nên thất vọng sao?

(Chồng cưng chỉ muốn khẳng đỉnh chủ quyền với Túc huynh thôi:)))

Nhưng Giang Sở Dung lại cảm thấy điều này không phù hợp với tính cách điệu thấp của Văn Lăng, dù gì thì trước giờ Văn Lăng vẫn luôn cố gắng che giấu, đột nhiên trở nên cởi mở như vậy cũng quá kỳ lạ.

Thế là Giang Sở Dung cũng bỏ qua tình tiết nhỏ này, kiên nhẫn đợi Văn Lăng viết xong danh sách, rồi mang đồ đến Yêu Vương Cung.

Quả nhiên, Yêu Tôn lại bế quan.

Khi Giang Sở Dung và Văn Lăng giao đồ cho Túc Tử Xuyên, Túc Tử Xuyên nhìn thấy ba quyển danh sách dài đằng đẵng cũng phải hết hồn.

Ngay sau đó, anh ta lại vô cùng cảm kích hành lễ với hai người.

Văn Lăng gật đầu đáp lễ, Giang Sở Dung thì cười nói: “Túc huynh đừng khách sáo, ta cũng lấy đồ làm thù lao rồi.”

Túc Tử Xuyên nghiêm mặt nói: “Cái này không giống, thù lao của Giang huynh vốn là sư tôn đã hứa với ngươi, ngươi và Văn huynh lại giúp chúng ta xử lý chu đáo đến vậy, quả thật là đã giúp đỡ rất nhiều.”

Giang Sở Dung chớp chớp mắt: “Túc huynh đừng khách sáo với ta như vậy mà.”

Túc Tử Xuyên sửng sốt một giây, sau đó mỉm cười.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều đong đầy cảm xúc dịu dàng và tự nhiên.

Cuối cùng, Túc Tử Xuyên cũng không hàn huyên quá nhiều, anh ta chỉ nói: “Ngày hôm qua trước khi bế quan sư tôn có nói không có thứ gì tốt cho hai người, tuy nhiên ông ấy có một cái động phủ thu nhỏ, hồi còn trẻ ông ấy thường dùng để đi du ngoạn. Bây giờ ông ấy không cần đến nữa, vừa lúc tặng cho hai người.”

Nói xong, Túc Tử Xuyên lấy ra một chiếc nhẫn ngọc đưa qua.

Giang Sở Dung cũng không từ chối, thoải mái nhận lấy chiếc nhẫn ngọc, cười nói: “Tôn Thượng khách khí quá. Nhờ Túc huynh thay ta cảm ơn Tôn Thượng.”

Túc Tử Xuyên: “Được.”

Nói đến đây, cơ bản đã xong chuyện rồi.

Ánh mắt Giang Sở Dung chuyển động, đang định chắp tay từ biệt Túc Tử Xuyên thì đột nhiên, từ trong cánh cửa phía sau lưng Túc Tử Xuyên chui ra hai cái đầu, một trái một phải, vèo một cái chạy đến bên người Giang Sở Dung, kéo vạt áo của Giang Sở Dung.

“Đưa tụi con theo với!”

“Dẫn theo tụi con đi mà~”

Chính là Trúc tinh và Cà rốt tinh.

Thấy vậy, Giang Sở Dung sửng sốt, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa làm như vậy không sợ bị Quỷ lão đánh sao?” Ai lại làm vậy chứ?

Túc Tử Xuyên nhìn thấy ngược lại còn cười nói: “Thực ra nếu Giang huynh không thấy phiền thì có thể mang chúng theo.”

Giang Sở Dung:?

Túc Tử Xuyên: “Quỷ lão quanh năm sống ở sông Mê Đồ, cũng hiếm khi trở về động phủ, tụi nó cũng khá là cô đơn. Bây giờ Yêu tộc đang lúc hỗn loạn, thời gian Quỷ lão ở bên tụi nó càng ít hơn. Huống hồ, con đường tu hành của tụi nó không giống Quỷ lão, mấy năm nay không tiến bộ được bao nhiêu, nếu như đi theo Giang huynh, nói không chừng tụi nó sẽ có cơ duyên đột phá.”

Trúc tinh và Cà rốt tinh điên cuồng gật đầu, ríu rít nói: “Có kho báu!”

Giang Sở Dung không biết nên cười hay nên khóc — Ở đâu ra kho báu chứ? Hai thằng nhãi này xém chút nữa đã khoét lủng đầu cậu rồi.

Túc Tử Xuyên lúc này lại nói: “Đúng rồi, trong động phủ thu nhỏ của sư tôn có mấy mẫu linh điền, tụi nó là thực vật yêu, cũng có thể trông nom hàng ngày giúp hai người, như vậy thì cũng có thể tự cấp tự túc rồi.”

Trúc tinh và Cà rốt tinh cũng lanh trí, lập tức đồng thanh nói: “Tụi con làm ruộng giỏi lắm á!”

Giang Sở Dung vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng khi nghe những lời này của Túc Tử Xuyên, cậu lại động tâm.

Tính toán một hồi, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cuối cùng dứt khoát nói: “Đã như vậy thì cám ơn Túc huynh, ta sẽ dẫn tụi nó đi.”

Túc Tử Xuyên khẽ mỉm cười: “Giang huynh không cần khách sáo.”

Giang Sở Dung luôn cảm thấy nụ cười của Túc Tử Xuyên có thâm ý, nhưng lúc này tâm trạng của cậu rất tốt, nên cũng không nghĩ quá nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10

Sau khi thu Cà rốt tinh và Trúc tinh vào động phủ thu nhỏ, Giang Sở Dung vui vẻ nắm tay Văn Lăng, họ cùng nhau lên đường trở về.

Lúc này, Túc Tử Xuyên nhìn bóng lưng Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng nhau rời đi, vẻ mặt thoáng nét buồn bã.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày.

Đột nhiên, Quỷ lão từ trong cửa thò đầu ra, nhỏ giọng nói với Túc Tử Xuyên: “Đuổi được hai đứa ôn thần chưa?”

Túc Tử Xuyên ngẩn ra, sau đó lại mím môi muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta nhỏ giọng nói: “Đi rồi, nhưng mà làm như vậy… Hình như không tốt cho Giang huynh lắm.”

Quỷ lão xua tay: “Không sao, ta thấy Tiểu Giang mệnh cứng lắm, có thể chịu được. Với lại, năm đó hai tiểu ôn thần này đã giành được Thần huyết của Tổ Thần, mặc dù tụi nó hơi bướng xíu, nhưng nói không chừng là một đại cơ duyên đối với đứa con được Trời chọn như Tiểu Giang thì sao?”

Túc Tử Xuyên bất đắc dĩ rũ mắt xuống: “Chỉ mong là vậy…”

Thật sự là bọn họ đã nuôi nấng hai tiểu ôn thần này nhiều năm rồi, nhưng cũng không nhận được chút hồi báo đặc biệt nào, ngược lại còn tiêu tốn rất nhiều tài nguyên quý giá.

Nhưng lại không nỡ vứt đi, sợ bị người khác đem đi hầm canh bổ.

Nên chỉ có thể đưa cho Giang Sở Dung.

Dù gì Quỷ lão nói cũng đúng——Đứa con được Trời chọn mà, cơ duyên nào mà không có chứ? Làm gì để ý đến hai giọt tinh huyết của Tổ Thần chứ! Đưa người khác chắc chắn sẽ bị đem đi hầm canh, nhưng Giang Sở Dung nhất định sẽ không làm như vậy.

Túc Tử Xuyên cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ta không cho rằng Giang Sở Dung coi thường Thần huyết của Tổ Thần, mà là cậu sẽ không ra tay với Trúc tinh và Cà rốt tinh.

Bất luận là tiểu Giang bây giờ hay là tiểu Tống ngày xưa, bản chất vẫn luôn là cậu bé tốt bụng có trái tim nhân hậu.

Giang Sở Dung ở bên này nào biết được mình ù ù cạc cạc lại nhận được một đại cơ duyên, cậu đang cùng Văn Lăng lên một chiếc thuyền bạch ngọc, đi về biên giới của Nhân tộc.

Bấy giờ Văn Lăng nói mình gặp bình cảnh, muốn bế quan đột phá, Giang Sở Dung ngồi ở mũi thuyền đợi hắn.

Từng con sóng vỗ vào bờ, tiếng nước chảy róc rách, gió mát thổi vi vu, Giang Sở Dung vô thức nheo mắt lại, hàng mi dài rung rinh trong gió.

Cậu chống cằm ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, tư thế vô cùng thong long lười nhác, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời càng thêm trắng nõn không tỳ vết.

Sau khi hóng gió một lúc, Giang Sở Dung nhớ đến động phủ thu nhỏ mà Túc Tử Xuyên vừa mới đưa cho mình, thế là cậu lấy nó ra, truyền linh lực vào thuận tiện nhìn lướt qua một cái.

Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, Giang Sở Dung đã chấn động ngay tại chỗ!

Không ngờ lại có một động phủ thu nhỏ lợi hại đến vậy?

Nháy mắt đó cậu cũng mặc kệ Văn Lăng có thể sẽ ra ngoài ngay lập tức hay không, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại tiến vào trong đó——

Khi Giang Sở Dung mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đang ở trên một đỉnh núi mây mù lượn lờ, xung quanh hòa quyện tiếng chim hót và hoa cỏ thơm ngào ngạt.

Lúc này cậu đứng trên đỉnh núi nhìn quanh bốn phía, thấy ở giữa núi có một trang viên bài trí đẹp đẽ, trong trang viên có hoa cỏ cây cối suối nước nóng, phía trên còn có mặt trời, ánh nắng trong trẻo ấm áp, nhiệt độ vừa phải.

Giang Sở Dung quan sát một hồi, mới nhận ra mặt trời này là một món pháp khí cấp Thiên.

Nhưng nhớ đến cảnh tượng vừa mới nhìn thấy từ bên ngoài động phủ thu nhỏ, Giang Sở Dung vội vàng đi đến bên rìa núi nhìn xuống.

Sau đó, cậu nhìn thấy một rừng linh quả và linh hoa trồng ở lưng chừng núi, ong bướm bay lượn trong đó, bên trong thấp thoáng mấy gian phòng và chòi nghỉ mát, hiển nhiên là để người ta hóng mát nghỉ ngơi.

Mà từ sườn núi nhìn xuống nữa, dưới chân núi lại có một hồ linh tuyền, hồ linh tuyền này từ phía sau đỉnh núi chảy xuống, nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Hồ được bao quanh bởi hàng trăm mẫu linh điền, phòng nhỏ và chòi nghỉ mát nằm rải rác khắp nơi, điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là —— Mỗi một mẫu linh điền đều trồng đầy linh thảo và linh dược, sum suê tươi tốt.

Lúc này, Cà rốt tinh và Trúc tinh đang chạy băng băng trong những mẫu linh điền này, đùa giỡn cười khanh khách không ngừng.

Trong lòng Giang Sở Dung lúc này chỉ có một suy nghĩ: Cậu phát tài rồi!

Có động phủ thu nhỏ này, cho dù sau này Văn Lăng không giành được ngôi Ma Tôn, hai người có phiêu bạt chân trời thì cũng không phải sống khổ.

Quá tốt rồi!

Giang Sở Dung rất phấn khích, cậu lập tức rời khỏi động phủ thu nhỏ, muốn nói cho Văn Lăng biết chuyện này.

Nói đến cũng trùng hợp, Giang Sở Dung vừa ra khỏi động phủ thu nhỏ thì Văn Lăng cũng vừa mới đột phá được cảnh giới Pháp Tướng trung kỳ, hắn vén rèm lên bước ra khỏi khoang thuyền.

Hai người đúng lúc nhìn nhau.

Giang Sở Dung tức thì cười thật tươi, nhào lên nắm lấy tay Văn Lăng nói: “Chàng mau cùng ta vào xem động phủ thu nhỏ, thứ này thực sự rất tốt! Yêu Tôn hào phóng lắm đó.”

Văn Lăng đã quen với Giang Sở Dung thường xuyên phấn khích như vậy, cho nên hắn chẳng tỏ ra chút xíu hiếm lạ gì, vô cùng kiên nhẫn để Giang Sở Dung níu lấy tay mình, cùng nhau tiến vào động phủ.

Mà sau khi tiến vào động phủ thu nhỏ, một người đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ trên đời như Văn Lăng cũng phải bất ngờ.

Cơ mà điều hắn để ý đến không giống với Giang Sở Dung, lúc này ánh mắt hắn khẽ động, nói: “Vào trong trang viên nhìn thử xem, nói không chừng Yêu Tôn còn lưu lại lĩnh ngộ trong đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Giang Sở Dung cũng tò mò về những thứ bên trong trang viên, bèn cùng Văn Lăng đi vào trang viên trên đỉnh núi.

Trang viên là một tứ hợp viện có cấu trúc tám trong tám ngoài, trang bị đầy đủ đồ dùng cần thiết, lại còn vô cùng sang trọng.

Tất cả đồ đạc trong nhà đều được làm bằng ngọc thạch, không mục không nát, toát lên vẻ tiên khí trang nhã.

Mà vừa bước vào phòng khách, Giang Sở Dung rất ngạc nhiên khi thấy bên trong bày biện một tách trà vẫn còn nóng.

Thấy vậy, ánh mắt Văn Lăng khẽ động: “Bí pháp thời gian của cường giả cảnh giới Nhập Thánh.”

Giang Sở Dung kinh ngạc không thôi.

Sau đó, hai người đi dọc theo hành lang bạch ngọc xinh đẹp, lần lượt xem xét từng gian phòng, quả nhiên tìm được rất nhiều lĩnh ngộ và tranh chữ do Yêu Tôn để lại.

Cuối cùng, hai người đi đến một gian đình viện.

Bài trí bên trong đình viện xa hoa sang trọng khác hẳn vẻ thanh cao trang nhã ở bên ngoài, trong đình có một hồ nước nóng được xây bằng đá cẩm thạch, xung quanh trồng đầy cây lê, hoa lê bay lả tả, một mảnh trắng như tuyết, rơi xuống hồ nước nóng trông rất đẹp.

Các gian phòng trong đình viện xây thông với nhau, rộng lớn nối liền, chỉ treo mành hạt san hô, gió thổi qua phát ra tiếng lanh lảnh, trong trẻo ngân vang.

Bình phong ngăn cách từng gian phòng, còn có một chiếc giường nhỏ mềm mại được trang trí bằng những viên ngọc trai Đông Hải và một chiếc giường lớn bằng bạch ngọc.

Trên chiếc giá cổ bên cạnh có vô số bảo vật quý hiếm tỏa sáng lấp lánh, kế bên còn có hai tủ quần áo bằng bạch ngọc khổng lồ.

Giang Sở Dung nhìn quanh bốn phía, biết nơi này có lẽ là phòng ngủ của Yêu Tôn.

Cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng rất nhanh cậu đã biết chỗ nào không đúng.

Lúc này cậu bước lên hai bước, đi tới trước chiếc giường mềm trải lụa vàng, kéo chiếc chăn mỏng hơi lộn xộn phía trên ra, đột nhiên nhìn thấy một cái yếm thêu hoa lan màu lam nhạt trượt xuống.

Giang Sở Dung nhìn thấy cái yếm, lập tức trợn mắt há hốc mồm…

Yêu tôn…

Tặng nhà cho người ta mà cũng không thu dọn sao?

Văn Lăng cũng nhìn thấy chiếc áo yếm, nhất thời trầm mặc.

Một lúc sau, hắn nói: “Thứ này, cất lại trước đi.”

Giang Sở Dung im lặng gật đầu, định nhặt cái yếm đó lên, ném vào nhẫn trữ vật.

Kết quả khi cầm nó lên, cậu lại cảm thấy có gì đó sai sai, nhịn không được lại liếc mắt nhìn một cái, nghi hoặc hỏi: “Cô nương nhà ai mà eo lại to như này? May nhiều vải đến vậy?”

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: “Không nhất thiết phải là nữ mặc.”

Giang Sở Dung: “Phụt… khụ khụ!”

Văn Lăng nói: “Cất nó đi.”

Giang Sở Dung vội vàng cất đi, không dám nghĩ tiếp.

Văn Lăng nhìn dáng vẻ Giang Sở Dung lúc này, nhất thời cảm thấy có chút vi diệu, hắn chợt hỏi: “Sao tự nhiên em lại thấy ngượng?”

Giang Sở Dung nhíu mày, đè thấp giọng nói: “Yêu Tôn là tiền bối mà, không giống nhau.”

Văn Lăng: “Em còn thấy ngượng vì là tiền bối sao?”

Giang Sở Dung:…

Cậu cảm thấy không thể nói rõ với Văn Lăng được.

Tuy nhiên, sau đó Văn Lăng không đề cập đến vấn đề này nữa, hai người đi một vòng quanh phòng ngủ của Yêu Tôn, phát hiện không có thứ gì đặc biệt liền rời đi.

Nửa canh giờ sau.

Bóng trăng treo cao trên trời chiếu sáng khắp nơi, nương theo hương hoa lê thoang thoảng trong đình, sương trắng lượn lờ trong suối nước nóng, bầu không khí cực kỳ tốt.

Giang Sở Dung có một tình yêu độc nhất vô nhị với suối nước nóng, vừa thấy suối nước nóng này liền thích, với lại—— Chỗ này thực sự rất riêng tư, không cần sợ bị ai quấy rầy.

Vì vậy, vừa ra khỏi phòng ngủ của Yêu Tôn cậu liền quấn lấy Văn Lăng xuống nước, ngâm mình với cậu.

Giang Sở Dung bơi một vòng trong suối nước nóng rồi quay trở lại, sau đó hai chân nhẹ nhàng đạp trong nước, bơi vòng quanh Văn Lăng đang khoanh chân đả tọa, ngón tay sờ tới sờ lui, đôi mắt hoa đào của cậu ẩn tình ướt át, ý chòng ghẹo vô cùng rõ ràng.

Văn Lăng đại khái cũng nhìn ra được chút ý tứ của Giang Sở Dung, nhàn nhạt nói: “Đừng quậy.”

Giang Sở Dung giận dỗi, cố ý vung mạnh chân, “rào rào” đạp cho Văn Lăng cả người ướt sũng: “Ta cứ quậy đó.”

Văn Lăng giơ tay lau đi bọt nước bắn tung tóe trên khuôn mặt trắng lạnh lùng, cau mày cảnh cáo: “Em chỉ nhớ lúc sướng chứ không nhớ lúc đau, lát nữa thì đừng có cắn ta.”

Giang Sở Dung liếc xéo Văn Lăng một cái, sáp tới dùng đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc vào cơ ngực của hắn: “Vậy thì chàng cũng nên luyện kỹ thuật cho tốt đi, sao có thể trách ta được?”

Văn Lăng nghe vậy, đột nhiên cụp mi xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn ngón tay của Giang Sở Dung đang chọt hắn.

Trái tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu dè dặt rút tay về.

Thấy vậy, Văn Lăng khẽ nhướng mày kiếm, nhàn nhạt nói: “Muốn ta thể hiện tốt cũng không phải không được, ta cũng có điều kiện.”

Giang Sở Dung có chút hiếu kỳ, thu hai chân ở trong nước lại, đứng thẳng người nghiêm túc hỏi: “Điều kiện gì cơ?”

Văn Lăng hàm súc nói: “Tốt nhất là em nên thay bộ đồ khác đi, đừng mặc bộ này.”

Giang Sở Dung nhìn cơ thể mình chỉ còn mỗi cái quần, nhíu mày: “Thay gì cơ?”

Cởi trần hả? Này cũng đâu giống phong cách của Văn Lăng.

Văn Lăng bình tĩnh nói: “Ta có mang theo.”

Giang Sở Dung:?

Giây tiếp theo, Giang Sở Dung liền thấy Văn Lăng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống quần áo hở hang của Ma tộc, đỏ có, lam có, tím có, lục có, đủ màu sặc sỡ, đủ loại kiểu dáng.

Ngoài ra còn có dây xích vàng và vòng vàng, muốn đeo vào chân, vào tay hay bất cứ chỗ nào cũng được.

Giang Sở Dung:???

————–

Tác giả

– Văn Lăng: Thay đồ ông xã thích đi.

– Giang Sở Dung: Biế.n thái a!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.