Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 137: (Hạ): Một Khi Phong Ấn Mở Ra, Ta Sẽ Biến Thành Bộ Dạng Gì?



Sau khi đi vào, Giang Sở Dung đảo mắt một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Kiếm Thần vẫn đang nằm trên giường hàn ngọc.

Cố Minh Tiêu dẫn cậu đi qua.

Đi tới bên cạnh Kiếm Thần, Cố Minh Tiêu buông tay Giang Sở Dung, đỡ Kiếm Thần ngồi dậy, nói: “Trên cửa có cơ quan, em giúp ta đóng cửa đá lại rồi chú ý đến động tĩnh ở xung quanh.”

Chính sự ở trước mặt, Giang Sở Dung không dám lơ là, cậu nhanh chóng tiến lên kéo cơ quan của cửa đá, đóng cửa lại.

Sau khi cửa đá đóng lại, bên trong còn có một cánh cửa gỗ, Giang Sở Dung cũng đóng nó lại.

Làm tất cả xong, Giang Sở Dung bèn đi tới.

Lúc này Cố Minh Tiêu đã đỡ Kiếm Thần ngồi dậy, hắn khoanh chân ngồi ở phía sau Kiếm Thần, vận chuyển linh lực trị thương cho Kiếm Thần.

Thực lực của hắn còn cách Kiếm Thần hai cấp bậc nhỏ, chữa thương cho Kiếm Thần vẫn tốn rất nhiều sức, nếu không phải như vậy thì hắn đã không bảo toàn sức mạnh mà đi trị thương cho Giang Sở Dung rồi.

Giang Sở Dung lại không nghĩ nhiều như vậy, bấy giờ cậu đứng sang một bên, im lặng nhìn cảnh tượng Cố Minh Tiêu trị liệu cho Kiếm Thần.

Nhìn một hồi, Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ——

Trước đây cậu đã nhìn thấy Kiếm Thần thông qua Thuật Viên Quang của Ma Tôn, lúc đó có rất nhiều gợn sóng lăn tăn trên mặt nước nên cậu nhìn không rõ lắm.

(Thuật Viên Quang: thấy được quá khứ, hiện tại, tương lai)

Nhưng hiện tại, nhìn ở khoảng cách gần, Giang Sở Dung chợt cảm thấy dung mạo của Kiếm Thần càng nhìn càng thấy quen mắt.

Giang Sở Dung:?

Do dự một chút, Giang Sở Dung đưa tay lên, dùng ngón tay che đi bộ râu dài bạc trắng trên cằm Kiếm Thần và búi tóc cổ xưa trên đỉnh đầu, chỉ để lộ ra gương mặt của Kiếm Thần.

Mà nhìn theo cách này, Giang Sở Dung chợt thấy giống như sấm sét giữa trời quang!

Kiếm Thần, chính là ông lão đã bán sách cho cậu ở trên vỉa hè!

Giang Sở Dung bàng hoàng vội vã bỏ tay xuống.

Mà Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu được kết nối với nhau qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, lúc này Cố Minh Tiêu cũng cảm nhận được dao động cảm xúc mãnh liệt của Giang Sở Dung, hắn không khỏi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung với ánh mắt dò hỏi.

Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát, nhíu mày lắc đầu: “Không có việc gì, chàng cứ chữa trị cho chưởng môn trước đi, lát nữa ta sẽ nói với chàng.”

Thấy Giang Sở Dung nói nghiêm túc như vậy, Cố Minh Tiêu cũng không hỏi thêm nữa, hắn nhắm mắt lại tiếp tục tập trung chữa trị cho Kiếm Thần.

Giang Sở Dung thấy vậy khẽ mím môi, đầu tiên, cậu âm thầm che chắn Đồng Tâm Sinh Tử Khế lại, tránh cho cảm xúc của mình quấy rầy đến Cố Minh Tiêu đang trị thương cho Kiếm Thần.

Sau đó, cậu đi đến vị trí đối diện với Kiếm Thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Kiếm Thần, bắt đầu suy nghĩ sâu xa…

Không biết đã qua bao lâu, trước khi Giang Sở Dung kịp nghĩ ra nguyên cớ, Cố Minh Tiêu đã mở mắt ra.

Lúc này, Cố Minh Tiêu nhíu chặt đôi mày kiếm, sắc mặt hiếm khi có chút tái nhợt, sau đó trầm giọng nói: “Vẫn quá chậm.”

Giang Sở Dung vội hỏi: “Sao lại quá chậm?”

Cố Minh Tiêu lấy làm nghi hoặc: “Nếu ta trị thương cho sư tôn với tốc độ này, e rằng phải mất một hai năm sư tôn mới có thể tỉnh lại.”

Giang Sở Dung:???

Chậm vậy sao……

“Với lại trong khoảng thời gian đó, tu vi của ta không thể tăng lên.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 491

“Thương thế của sư tôn quá nghiêm trọng, không giống như vết thương do bị Ma Tôn ám toán…”

Trước đó Cố Minh Tiêu còn chưa đạt tới cảnh giới Nhập Thánh, cho nên đối với cảnh giới này có rất nhiều thứ hắn chỉ hiểu biết nửa vời, nhưng hiện tại khi đã bước vào cảnh giới Nhập Thánh, hắn mới hiểu được, có rất nhiều chuyện chỉ cần sai một ly, đi ngàn dặm.

Hắn đã giao đấu với Ma Tôn, cũng đại khái biết được trình độ của Ma Tôn, bây giờ nhìn lại những vết thương Đại Đạo trên người Kiếm Thần, hắn cảm thấy sự tình có gì đó kỳ lạ —— Nếu chỉ bị Ma Tôn đánh lén, thì tuyệt đối không thể gây ra cho Kiếm Thần vết thương Đại Đạo nghiêm trọng đến mức này.

Mà Cố Minh Tiêu đã tu luyện Ma công, cũng phát hiện vết thương Đại Đạo trên người Kiếm Thần còn rất hỗn tạp, ngoại trừ vết thương Ma tộc gây ra, còn có vết thương của những chủng tộc khác…

Hiện giờ Cố Minh Tiêu hoàn toàn không che chắn suy nghĩ với Giang Sở Dung, cho nên hắn nghĩ cái gì Giang Sở Dung cũng có thể cảm nhận được.

Sau khi Giang Sở Dung hiểu rõ sự việc, tâm trạng của cậu nhất thời cũng trở nên phức tạp—— Yêu Tôn rất thận trọng với chuyện mở Thiên lộ năm xưa, dường như không muốn tiết lộ điều gì, mà hiện tại Ma Tôn lại bị tàn hồn của Ba Tuần đeo bám, còn chưa biết như thế nào, càng không thể nói gì.

Nếu Kiếm Thần không thể tỉnh lại, vậy thì bọn họ gần như không thể biết được tình hình mở Thiên lộ năm xưa, chẳng lẽ bọn họ phải tự tìm cách mở Thiên lộ sao?

Nghe có vẻ không khả quan lắm, năm xưa ít nhất cũng có ba cường giả Nhập Thánh cùng nhau xuất thủ, nhưng bây giờ chỉ có một mình Cố Minh Tiêu, nói thế nào cũng không phải là một con đường lý tưởng.

Nhưng suy nghĩ một hồi, trong đầu Giang Sở Dung chợt lóe linh quang——

Cậu liền nói: “Chúng ta vẫn còn có Trương ca!”

Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, vẻ mặt có chút vi diệu —— Hai ngày qua, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến hắn quên mất sự tồn tại của Thanh Long.

Do dự một lát, Cố Minh Tiêu nói: “Huynh ấy cũng ra ngoài sao? Lúc đó ta không nhìn thấy huynh ấy, cứ tưởng huynh ấy không đi ra.”

Nếu Cố Minh Tiêu nhìn thấy Thanh Long ở bên ngoài Cấm địa, thì chắc chắn hắn sẽ đưa anh đi cùng.

Giang Sở Dung mỉm cười: “Lúc đó ta ở cùng với huynh ấy. Huynh ấy đã ở bên cạnh ta khi bị truyền tống ra ngoài Cấm địa. Ta đã thu huynh ấy vào động phủ thu nhỏ, chắc sẽ ổn thôi, bên trong có đồ ăn thức uống, còn có người bầu bạn nữa.”

Sắc mặt Cố Minh Tiêu mới bình tĩnh lại: “Vậy thì tốt.”

Thanh Long không rơi vào tay của các thế lực khác đúng là một chuyện đáng mừng.

Ánh mắt của Giang Sở Dung khẽ động, trước tiên tháo chiếc nhẫn ngọc trong tay ra, nói: “Chàng thả Trương ca ra trước đi.”

Cố Minh Tiêu đi tới, cầm lấy động phủ thu nhỏ trong tay Giang Sở Dung, rót linh thức vào——

Một lúc sau, Cố Minh Tiêu vẻ mặt kỳ lạ mím môi lại.

Nhưng sau khi do dự không nói một lúc, hắn vẫn để Thanh Long ra ngoài.

Khoảnh khắc Thanh Long được thả ra ngoài, Giang Sở Dung đột nhiên nín lặng.

Lúc này, Giang Sở Dung nhìn thiếu niên khuôn mặt tròn trịa, dung mạo vô cùng thanh tú nhưng trông dáng vẻ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi ở trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Trương, Trương ca?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 963

Thiếu niên Trương Nguyên Viễn trừng mắt nhìn Giang Sở Dung: “Làm sao, ta chỉ đổi một khuôn mặt khác thôi mà cậu đã không muốn gọi ta là ca nữa hả? Bỏ ta ở trong động phủ nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nhớ đến ta rồi hả!”

Giang Sở Dung bất đắc dĩ xin lỗi: “Thật sự là có quá nhiều chuyện xảy ra, xin lỗi Trương ca, lẽ ra ngay từ đầu ta nên để huynh ra ngoài.”

Sắc mặc Trương Nguyên Viễn dịu xuống một chút, hừ hừ nói: “Còn chưa tới nỗi nào.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghi ngờ liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Cố Minh Tiêu một thân bạch y thanh lãnh vô song ở bên cạnh, Trương Nguyên Viễn bất giác mở to hai mắt.

Xoắn xuýt một lúc, Trương Nguyên Viễn vẫn tận lực tỏ ra lịch sự, ho khan một tiếng hỏi: “Vị này là—”

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trương Nguyên Viễn, Giang Sở Dung thật sự buồn cười, nhưng chuyện quan trọng ở ngay trước mắt, cậu cũng không thể bày trò trêu ghẹo được, bèn nói thẳng: “Là bạn trai của ta.”

Trương Nguyên Viễn:???

Trương Nguyên Viễn:!!!

Giây tiếp theo, miệng của Trương Nguyên Viễn há ra khép lại mấy lần, cuối cùng mang theo vẻ mặt vi diệu gật gật đầu với Cố Minh Tiêu: “Xin chào.”

Cố Minh Tiêu nhận ra Trương Nguyên Viễn đã hiểu lầm, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, im lặng gật đầu đáp: “Xin chào.”

Giang Sở Dung:…

Giang Sở Dung cũng chẳng buồn giải thích, cảm thấy chuyện của Kiếm Thần quan trọng hơn, nên cậu liền kể sơ qua tình hình của Kiếm Thần cho Trương Nguyên Viễn nghe.

Trương Nguyên Viễn nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta xem cái đã.”

Giang Sở Dung:?

Trương Nguyên Viễn lườm cậu một cái: “Làm sao? Mấy ngày nay xem mấy quyển công pháp đó, ta cũng đã học được rất nhiều, đã không còn là tiểu bạch trong giới tu hành rồi!”

Giang Sở Dung ngẩn ra, vội vàng nói: “Mời Trương ca xem!”

Thế là Trương Nguyên Viễn đi tới bên cạnh Kiếm Thần, sử dụng Thanh Long Thần Nhãn nhìn Kiếm Thần một lượt.

Sau khi nhìn xong, Trương Nguyên Viễn lấy làm lạ nói: “Ờ thì… Rốt cuộc ông ấy bị ai đánh lén vậy? Hay là bị người ta bắt đi rồi làm mấy chuyện kỳ ​​quái gì đó?”

Giang Sở Dung:?

Giang Sở Dung lập tức nghiêm mặt đáp: “Xảy ra chuyện gì, Trương ca hãy giải thích rõ ràng.”

Trương Nguyên Viễn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ngực của ông ấy thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không khác gì người bình thường, nhưng trên thực tế lại thiếu mất một khúc xương, mà còn là một khúc vô cùng quan trọng. Khúc xương đó nối với mạch máu của ông ấy, có thể cung cấp cho ông ấy linh lực cực kỳ quan trọng, nhưng bây giờ bị mất đi rồi, rất phiền toái.”

Trong đầu Giang Sở Dung nổ “oành” một tiếng.

Cố Minh Tiêu ở một bên cũng thay đổi sắc mặt.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới một thứ —— Kiếm cốt!

Trương Nguyên Viễn nhìn biểu tình của hai người, do dự một chút, lại nói: “Vết thương Đại Đạo trên người ông ấy cũng rất nghiêm trọng, nếu chỉ là vết thương bình thường, uống một chút máu của ta là có thể cứu được. Nhưng đối với những vết thương Đại Đạo này, máu của ta chỉ có thể giúp ông ấy giảm bớt bệnh tình, bởi vì Đại Đạo trong những vết thương đó hình như có cùng nguồn gốc với Đại Đạo trong cơ thể ta, ta cũng chỉ có thể áp chế nó.”

Cố Minh Tiêu lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn thật sâu vào Kiếm Thần đang hôn mê, hắn quả quyết xoay người lại hành lễ với Trương Nguyên Viễn: “Xin Trương ca cứu người —— “

Tham Khảo Thêm:  Chương 1114: Quyết đấu (2)

Trương Nguyên Viễn sửng sốt, vội vàng đưa tay đỡ Cố Minh Tiêu, nói: “Đừng, đừng, đừng, nghe hai người nói, ông ấy cũng là anh hùng, ta giúp một tay là lẽ đương nhiên.”

Cố Minh Tiêu nghe vậy mới chậm rãi đứng thẳng dậy: “Cám ơn Trương ca.”

Trương Nguyên Viễn: “Uầy… Ta thử một chút, nếu không được, hai người cũng đừng trách ta.”

Cố Minh Tiêu thấp giọng nói: “Trương ca cứ việc động thủ.”

Trương Nguyên Viễn gật đầu, anh đi đến trước mặt Kiếm Thần, dùng đầu ngón tay cắt vào lòng bàn tay ép ra một ít linh huyết của Thanh Long, sau đó sử dụng tu vi của mình để biến linh huyết thành linh quang, rồi rót nó vào đỉnh đầu của Kiếm Thần——

Bằng cách này, nó dễ hấp thụ hơn là nuốt trực tiếp.

Theo động tác của Trương Nguyên Viễn, tình trạng của Kiếm Thần quả nhiên được cải thiện, bộ râu và mái tóc trắng tinh ban đầu của ông lúc này đã dần chuyển sang màu hoa râm.

Giang Sở Dung nhìn một màn này mà căng thẳng tột độ.

Nhưng Trương Nguyên Viễn chỉ duy trì được một nén nhang, sau đó sắc mặt anh tái nhợt dừng tay lại, lắc đầu nói: “Hôm nay chỉ như vậy thôi, ta phải đi nghỉ ngơi, lần sau lại tiếp tục.”

Giang Sở Dung vội vàng chạy tới đỡ anh, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Trương ca, như vậy đã tốt lắm rồi.”

Trương Nguyên Viễn mím môi, rối rắm một hồi rồi nói: “Hai người cũng đừng vui mừng quá sớm, máu của ta chỉ có thể chữa trị được cơ thể sắp chết của ông ấy, tạm thời giúp ông ấy kéo dài mạng sống, vết thương Đại Đạo vẫn cần nhờ cao thủ cùng cảnh giới giải quyết.”

Giang Sở Dung lặng im.

Cố Minh Tiêu ở một bên trầm mặc một lúc, lại nói: “Trương ca đã gắng hết sức rồi, ta sẽ tự mình cố gắng tìm ra cách chữa trị những vết thương của Đại Đạo.”

Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Tiêu.

Cậu cảm giác được Cố Minh Tiêu đã âm thầm đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng.

Nhưng lúc này có Trương Nguyên Viễn ở đây, Giang Sở Dung cũng không hỏi gì.

Trương Nguyên Viễn giúp Kiếm Thần trị thương xong, cơ thể anh có chút suy yếu, Cố Minh Tiêu bèn tìm rất nhiều thánh dược để bổ sung máu và linh lực cho anh.

Vẫn để anh tiếp tục ở trong động phủ thu nhỏ —— Hiện tại Vô Vọng Kiếm Phái không phải nơi an toàn nhất, nếu để Trương Nguyên Viễn đi ra ngoài, rất dễ lộ ra sơ hở.

Lúc này, sau khi đưa Trương Nguyên Viễn trở lại động phủ nghỉ ngơi, Cố Minh Tiêu ở lại trong phòng đá, tiếp tục chải đầu rửa mặt cho Kiếm Thần.

Giang Sở Dung cũng ở bên cạnh giúp hắn.

Lau người cho Kiếm Thần xong, khi Cố Minh Tiêu đứng dậy, cuối cùng hắn cũng im lặng nhìn Giang Sở Dung.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Cố Minh Tiêu sâu hút nóng bỏng, lúc này hắn nhỏ giọng nói: “Ta đã nói, sau này sẽ không gạt em nữa.”

Nghe Cố Minh Tiêu nói vậy, không hiểu sao mí mắt của Giang Sở Dung lại giật giật.

“Cho nên có một số việc ta phải nói cho em biết trước. Bởi vì, ta không biết một khi phong ấn được mở ra, ta sẽ biến thành bộ dạng gì.”

Trái tim của Giang Sở Dung đập mạnh một cái dữ dội!

—————

Tác giả

– Giang Sở Dung: Phong ấn mở ra sẽ có gì?

– Cố Minh Tiêu: Ta không biết, lỡ như thả ra một đại ma vương thì em có còn yêu ta không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.