Khi Phạn Thần Âm nghe thấy câu này của Giang Sở Dung, gương mặt tái nhợt của anh ta đột nhiên trở nên méo mó kỳ lạ.
“Ta thua rồi?”
“Chưa đâu ——”
Vừa dứt lời, Phạn Thần Âm mặc kệ tất cả bổ nhào về phía Giang Sở Dung!
Cùng lúc đó, anh ta ngưng tụ ra một tia ma khí cuối cùng sau khi Động Uyên bị phá vỡ, giơ tay chưởng một phát, đem hạt giống ma màu tím lấm tấm đỏ đã cất giấu trong người bắn về phía Giang Sở Dung!
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, anh ta còn mở ra phong ấn tu vi của mình! Nháy mắt khí tức liền bay vút lên cảnh giới Thiên Hầu!
Uy áp Thiên Hầu ồ ạt tràn về phía Giang Sở Dung, sắc mặt Giang Sở Dung lập tức thay đổi, cậu vội vàng muốn lui về sau, nhưng uy áp Thiên Hầu đã từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy cậu, chặn lại con đường lui cuối cùng của cậu!
Mái tóc đen như mực của Giang Sở Dung tản ra, hồng y bay loạn, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe môi rướm máu!
Nhìn thấy cảnh này, Văn Lăng và Sở Thiên Tuyệt, còn có cả Tần Lâu Nguyệt vẫn luôn trốn dưới võ đài không còn chần chờ nữa, họ đồng thời bay vút lên trời, tấn công Phạn Thần Âm trên võ đài!
Ngay khi ba luồng ma khí sắp va chạm với uy áp Thiên Hầu của Phạn Thần Âm, một cỗ uy áp của Thần Vương càng kh,ủng bố đáng sợ hơn ập tới!
Hung hăng đánh bay ba luồng ma khí này!
Ba ma tu bị dội ngược trở về, ọc máu!
Cũng trong nháy mắt đó, ánh sáng ma khí màu vàng nâu lại va chạm với ánh sáng ma khí màu xanh đậm, võ đài nổ tung!
Khói đặc cuồn cuộn phóng thẳng lên trời!
Đám ma tu nhìn thấy tình thế lúc này còn có thể đảo ngược như thế, không khỏi náo động cả lên. Ma tu nhận ra hạt giống ma màu tím lúc nãy là thứ gì thì càng không rét mà run, muốn âm thầm rời khỏi chỗ này.
Bọn họ sợ Thần Vương Phạn Thiên giết người diệt khẩu a!
Nhưng một giây sau, tất cả ma tu đều cảm thấy khí tức trong tọa kỵ ở phía đối diện bạo động, giọng nói bi phẫn tràn ngập đau thương của Thần Vương Phạn Thiên truyền ra ngoài: “Âm nhi của ta——!”
Đám ma tu kinh hãi, vội vàng nhìn lên võ đài.
Khói bụi tan đi, Giang Sở Dung và Phạn Thần Âm đứng đối mặt cách xa nhau.
Y phục đỏ của Giang Sở Dung rách nát đến mức chỉ còn lại mảnh vải, máu tươi liên tục tràn ra khỏi khóe môi, hàng mi dài run rẩy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Trong khi đó, Phạn Thần Âm vẫn rất điềm đạm nho nhã, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.
Duy nhất chỉ có một giọt máu đỏ thắm dính trên tà áo trước ngực anh ta, trên vết máu có một lỗ nhỏ, trong lỗ còn ẩn chứa một tia kiếm quang bức người.
Từ trước ra sau, xuyên thủng trái tim của anh ta.
Giang Sở Dung lại ho ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn Phạn Thần Âm ở phía đối diện đôi con ngươi đã tan rã, cậu không chút thương cảm cong lên khóe môi.
“Ta đã nói ngươi thua, thì chắc chắn sẽ thua.”
Câu nói này của Giang Sở Dung triệt để kí.ch thích thần kinh của Thần Vương Phạn Thiên, Thần Vương Phạn Thiên lại bộc phát, một thân hình vô cùng uy nghiêm oai phong bay thẳng ra khỏi tọa kỵ, tọa kỵ nổ tung, voi Bảo Tượng nâng tọa kỵ cũng thét lớn một tiếng, cứ thế mà bị uy áp khổng lồ này nghiền nát!
Uy thế Thần Vương vừa xuất ra, hiện trường liền chấn động, tất cả ma tu tựa như bị đóng đinh tại chỗ, run lên bần bật, không dám động đậy nữa ——
Thần Vương Phạn Thiên nhìn thấy xác chết của Phạn Thần Âm, cõi lòng ông ta triệt để hỗn loạn, ông ta vươn bàn tay khổng lồ của mình ra, từ trên không trung hung ác vỗ về phía Giang Sở Dung đang cố đứng vững——
Vốn dĩ khi nhìn thấy Giang Sở Dung đập vỡ Động Uyên của Phạn Thần Âm, ông ta hãy còn thờ ơ, nghĩ muốn Giang Sở Dung dạy cho Phạn Thần Âm một bài học, để Phạn Thần Âm không còn kiêu ngạo tự cao như vậy nữa.
Dẫu sao thì ma tu bình thường bị đập vỡ Động Uyên sẽ mất hết tu vi, tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Thần Vương Phạn Thiên biết một bí pháp có thể cắt Động Uyên của ma tu khác chuyển sang cho mình.
Ma Tướng dưới trướng của ông ta có rất nhiều, ông ta có thể tùy tiện cắt một cái đưa cho Phạn Thần Âm, làm như vậy Phạn Thần Âm có thể tiếp tục tu luyện, mà còn là dục hỏa trùng sinh, nói không chừng còn có thể gặp kỳ ngộ.
Nhưng nào có ngờ, “Tần Lâu Nguyệt” vào giây phút cuối cùng đã trực tiếp tiêu diệt thể xát của Phạn Thần Âm!
Khoảng khắc Phụ Tử Huyết Khế bị phá vỡ, Thần Vương Phạn Thiên triệt để hối hận rồi, nhưng thời gian không thể quay ngược trở lại!
Chỉ có điều, một ma tu hạ đẳng như “Tần Lâu Nguyệt” sao dám làm vậy chứ?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, giọng nói của Thần Vương Phạn Thiên ồm ồm, cơn giận xung thiên, chất vấn: “Chỉ là một ma tu hạ đẳng, sao ngươi dám giết con ta?!”
Giang Sở Dung khinh thường ngẩng đầu: “Con ông đáng chết!”
Thần Vương Phạn Thiên giận dữ, bàn tay tàn nhẫn giáng xuống!
Sở Thiên Tuyệt và Tần Lâu Nguyệt muốn cứu viện đã bị uy áp khổng lồ phát ra từ người Thần Vương Phạn Thiên ép tới nằm rạp trên đất, khạc ra máu tươi, đứng cũng không đứng dậy nổi.
Chỉ có mình Văn Lăng hai mắt đỏ như máu, dùng hết sức lực hóa thành một đám ma khí đỏ đen bay ra! Ngay trước khi bàn tay của Thần Vương Phạn Thiên giáng xuống, đã đem Giang Sở Dung hãy còn tự mình chống đỡ đè xuống đất!
Cảm nhận được Văn Lăng đang lao về phía mình, Giang Sở Dung sửng sốt, mặc dù lúc này lục phủ ngũ tạng, toàn thân trên dưới của cậu chỗ nào cũng đau đớn, chỉ có thể dựa vào một tia ý chí cuối cùng để chống đỡ, nhưng cậu vẫn hơi xúc động.
Giờ khắc này, cậu cảm giác được uy áp khủ,ng bố của Thần Vương Phạn Thiên đang đè áp xuống đỉnh đầu mình, cậu lại đột nhiên có chút hối hận nghĩ: Giá như, lúc này cậu có thể giải trừ Đồng Tâm Sinh Tử Khế thì tốt biết mấy…
Là tự bản thân cậu chơi quá trớn, nhưng cậu không muốn Văn Lăng chết…
Hai người tâm linh tương thông, cơ thể Văn Lăng khẽ run lên, hắn ôm chặt lấy Giang Sở Dung như muốn trút giận, sức lực lớn đến mức giống như muốn nhét Giang Sở Dung vào máu thịt của mình.
Bàn tay của Thần Vương Phạn Thiên còn chưa giáng xuống đầu Văn Lăng thì ma khí đỏ như máu trên người Văn Lăng đã bị uy áp nghiền ép đến mức phát ra từng tiếng rạn nứt “Bụp” “Bụp” “Bụp”!
Hắn không chịu nổi phun ra máu, nhưng đôi con ngươi sáng tỏ vẫn cố hết sức che chở cho Giang Sở Dung ở dưới thân mình.
Giang Sở Dung có một giây thất thần, cuối cùng cậu khẽ thở dài một hơi, từ từ ôm lại Văn Lăng như thể an ủi nhau, nhắm mắt lại.
Văn Lăng cũng gần như đồng thời nhắm mắt lại.
Sống chết chỉ trong chớp mắt, ngược lại cũng chẳng có gì đáng tiếc…
Chỉ là thời khắc cuối cùng không có đến như trong tưởng tượng của họ——
Trong nháy mắt bàn tay của Thần Vương Phạn Thiên vừa chạm vào ma khí bốc lên từ người Văn Lăng, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn không kém từ bên cạnh bay tới! Không hề do dự tấn công vào trước ngực Thần Vương Phạn Thiên!
Thần Vương Phạn Thiên bị bất ngờ, chỉ có thể trở tay hung hăng đánh trả bàn tay kia!
Đùng một tiếng nổ lớn!
Uy áp của hai vị Thần Vương va chạm dữ dội, võ đài vốn đã bị Giang Sở Dung và Phạn Thần Âm đánh cho đổ nát lập tức sụp đổ xuống từ trung tâm!
Cả Văn Lăng và Giang Sở Dung song song rơi xuống theo võ đài sụp đổ!
Thấy vậy, Thần Vương Phạn Thiên đang định đuổi theo lại bị bàn tay xen vào chuyện của người khác ngăn lại.
Thần Vương Phạn Thiên giận dữ, quay đầu nhìn người khổng lồ y phục tím đang cười tủm tỉm lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, khẩu khí rét lạnh nói: “Thằng nhãi Tần Đô, dựa vào ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?!”
Người khổng lồ y phục tím mặt vuông tai rộng, dáng vẻ hiền lành, nhưng đôi mắt lại sáng quắc nhỏ xíu như mắt chuột, cho thấy ông ta cực kỳ khôn khéo.
Lúc này, ông ta không nhanh không chậm cười nói: “Nếu như ta không ngăn cản Phạn huynh, có phải Phạn huynh sẽ hủy thi diệt tích nghi phạm năm đó ám sát Ma Hậu không?”
Thần Vương Phạn Thiên nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức trở nên âm trầm bất định.
Vào giây phút cuối cùng, Phạn Thần Âm vì giữ mạng đã trực tiếp sử dụng hạt giống ma kia, chắc hẳn có không ít ma tu ở hiện trường đã trông thấy, nhưng không sao cả, ông ta là Thần Vương, ông ta có cách khiến đám ma tu này im miệng.
Nhưng không ngờ Thần Vương Tần Đô cũng nhìn thấy…
Thần Vương Tần Đô quan sát sắc mặt của Thần Vương Phạn Thiên, lúc này ông ta thong thả nói: “Ma Hậu bị người ta ám sát qua đời, Tôn Thượng vô cùng đau buồn, thế nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ đã ám sát Ma Hậu. Tôn Thượng ăn không ngon ngủ không yên, khổ sở vô cùng.”
“Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở trên người công tử nhà Phạn huynh, nếu bẩm báo với Tôn Thượng, chắc chắn Tôn Thượng sẽ rất kích động. Phạn huynh nói có phải không?”
Thần Vương Phạn Thiên nghe thấy lời này của Thần Vương Tần Đô, nhìn nụ cười lão luyện trên mặt Thần Vương Tần Đô, sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, cuối cùng ông ta cũng áp chế được lửa giận trong lồ.ng ngực, cười âm u nói: “Con ta vô tội, Tần huynh chớ lấy nhi tử của ta ra nói đùa ——Đúng rồi, chắc Tần huynh cũng mới vừa đến Đế Đô phải không? Hay là ta đưa Tần huynh về phủ đệ của ta nghỉ ngơi một lát, cũng tiện làm tiệc tẩy trần cho Tần huynh.”
Trước đó ngạo mạn, sau thì cung kính, thái độ thay đổi nhanh đến mức đám ma tu đang ngồi nhìn thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là, lúc này chẳng có ma tu nào dám chất vấn, trong lòng bọn họ đều thấp thỏm không yên, ước gì mình có thể lập tức chạy trốn.
Cũng hối hận xanh ruột sao mình lại đến xem trận quyết đấu này cơ chứ?
Nhìn thấy bộ dạng này của Thần Vương Phạn Thiên, sau này bọn họ có còn đường sống không?
Thần Vương Tần Đô nghe vậy khẽ mỉm cười, cũng không mắc mưu, chỉ nói: “Nhi tử của ta cũng bị trọng thương, ta phải trở về trị thương cho nó trước. À, còn một việc nữa —— Tiền cược của nhi tử ta, Phạn huynh tính thế nào?”
Lông mày Thần Vương Phạn Thiên nhảy dựng lên.
Ông ta vốn tưởng mình đã đưa ra lời đề nghị, Thần Vương Tần Đô sợ ông ta nổi giận ắt hẳn sẽ bỏ qua chuyện này, không ngờ Thần Vương Tần Đô còn dám nhắc lại.
Nhưng lúc này ở trước mặt bao nhiêu ma tu như vậy, Thần Vương Tần Đô lại lấy chuyện Ma Hậu ra uy hiếp ông ta.
Ông ta không thể giết sạch tất cả đám ma tu này, cũng không thể bỏ mặc mối uy hiếp về chuyện của Phạn Thần Âm và Ma Hậu.
Ông ta chỉ có thể lùi một bước.
Nghĩ đến đây, Thần Vương Phạn Thiên chỉ đành nuốt nghẹn cơn tức trong lồ.ng ngực, giơ tay, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc, ném về phía Thần Vương Tần Đô!
Thần Vương Tần Đô nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, sau đó tươi cười nói: “Phạn huynh quả nhiên là người giữ chữ tín! Ta nghĩ người như Phạn huynh nhất định sẽ không dạy ra một đứa con cấu kết với hung thủ sát hại Ma Hậu. Chắc là ta nhìn lầm rồi——”
Thần Vương Phạn Thiên nghe vậy, sắc mặt mới hơi nguôi ngoai.
Nhưng cố tình giây tiếp theo, Thần Vương Tần Đô đã chuyển đề tài, nói: “Chắc chắn là tiểu tạp chủng Phạn Thần Âm tự mình học xấu, cấu kết với hung thủ, chứ không phải do Phạn huynh xúi giục.”
Thần Vương Phạn Thiên lại dựng ngược lông mày, sát khí nổi lên.
Thần Vương Tần Đô đầy ẩn ý liếc nhìn Thần Vương Phạn Thiên.
Bốn mắt đối nhau, Thần Vương Phạn Thiên lặng thinh liếc nhìn võ đài đã hoàn toàn vỡ nát, lại không biết thi thể của Phạn Thần Âm đã rơi xuống nơi nào rồi.
Cuối cùng, ông ta mặt vô biểu tình nói: “Tần huynh nói rất đúng.”
Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy Thần Vương Phạn Thiên bỏ đi, Thần Vương Tần Đô liếc mắt nhìn đám ma tu đang ngồi run như cầy sấy, ông ta cười một tiếng nhàn nhạt nói: “Trò vui xem xong rồi, các vị công tử còn không mau chóng rời đi?”
Đám ma tu nhanh chóng nghe lời giải tán! Lũ lượt hóa thành ma khí bay đi khắp nơi trong Đế Đô giống như chim sợ cành cong!
Thần Vương Phạn Thiên núp trong bóng tối vẫn chưa rời đi nhìn thấy một màn này, sắc mặt lại âm u – Thần Vương Tần Đô canh giữ ở đây, ông ta không thể quay lại giết người…
Lão ma đầu gian xảo này!
Thần Vương Tần Đô mỉm cười đứng đó đợi cho đến khi tất cả công tử ma tu rời đi, mới lững thững giậm gót chân, phi thân xuống võ đài…