Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 60: (Hạ): Ta Còn Tưởng Chàng Không Cần Người Yêu Bé Bỏng Của Mình Nữa Chứ



Hôm qua khi Văn Lăng đến đây đã sớm thăm dò được bố cục của phủ Thành chủ, bởi vậy lúc này Giang Sở Dung không cần sự hướng dẫn của Bạch Thần Băng đã dễ dàng phóng qua mái nhà, tránh được tầm mắt của đám thủ vệ.

Bạch Thần Băng cũng phải âm thầm ngạc nhiên trước những bước đi nhẹ nhàng và thành thạo của cậu.

Nhưng sau một hồi im lặng, Bạch Thần Băng vẫn cất giọng khàn khàn nói: “Sư đệ, ngươi thả ta xuống trước đi, một mình chạy trốn là được rồi. Trong vòng một trăm dặm Đoàn Kim Thành đều là địa bàn của Bạch gia, cho dù Bạch Vân Hạn bị ngươi đánh lén nhất thời hôn mê thì chúng ta cũng không trốn thoát được, huống chi… vẫn còn một Bạch Cẩn Du.”

Mặc dù Bạch Thần Băng không thấy rõ Giang Sở Dung đã đánh trọng thương Bạch Vân Hạn như thế nào, nhưng y đoán Giang Sở Dung có thể là đệ tử của một vị trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên nào đó của Vô Vọng Kiếm Phái, trên người giấu một vài tuyệt chiêu bảo mệnh cũng là chuyện bình thường, cho nên y không đánh giá cao thực lực của Giang Sở Dung.

Nghe vậy, Giang Sở Dung nhướng mày: “Bạch Cẩn Du đang ở cảnh giới nào? Có mạnh hơn cảnh giới Thần Vương không?”

Bạch Thần Băng sững sờ, y không ngờ Giang Sở Dung mới chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ lại có khẩu khí lớn đến vậy, y cúi đầu khẽ ho một tiếng, nhưng vẫn giải thích: “Đương nhiên không bằng cảnh giới Thần Vương, nhưng hắn ta là Pháp Tướng hậu kỳ, cũng không kém bao nhiêu.”

Giang Sở Dung bĩu môi: “Nhiêu đó xi nhê gì, ngươi có biết ta đã từng bị mười hai vị Thần Vương truy sát không.”

Bạch Thần Băng:…

Nhất thời y hoài nghi không biết đầu óc của vị tiểu sư đệ này có vấn đề gì không.

Nhưng nhìn thấy dáng điệu thong dong, nhẹ nhàng của Giang Sở Dung, không hề có chút nao núng mà vững vàng bước đi, Bạch Thần Băng lại cảm thấy chưa đến nỗi nào…

Chắc là muốn kể vài câu chuyện hài để chọc cười y thôi.

Chỉ là, vị tiểu sư đệ này có lẽ đã đánh giá thấp sức mạnh của Bạch gia rồi…

Quả nhiên, không lâu sau, bốn phía xung quanh Bạch phủ cất lên đủ loại kèn lệnh, còn có người bắt đầu đốt pháo khói.

Thấy thế, sắc mặt Giang Sở Dung khẽ biến, biết rõ nếu bây giờ cậu vẫn giữ trạng thái hiện tại, phỏng chừng khó mà chạy ra ngoài được.

Trầm tư một lát, cậu lấy ra một dải lụa màu đen bịt mắt Bạch Thần Băng lại, cười nói: “Sư huynh, ta sắp sử dụng một vài công pháp sở trường, ngươi thấy không tiện, xin thứ lỗi.”

Bạch Thần Băng:?

Giây kế tiếp, Bạch Thần Băng đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ đi, giống như bị một cơn gió mạnh cuốn đi, bay lên không trung!

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Bạch Thần Băng hoảng hốt: Đây là loại công pháp gì thế?!

Mà nếu như y không bị dải lụa bịt hai mắt thì y sẽ thấy mình đang được bao bọc trong một đám ma khí màu xanh đậm rất xinh đẹp, bay nhanh trong gió——

Đám thủ vệ ở phía dưới nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh hãi, đồng loạt hét lên: “Thiếu gia Thần Băng bị Ma tộc bắt đi rồi!”

“Đằng trước còn có một Ma tộc đã đả thương Thành chủ!”

“Ma tộc quá nham nhiểm, không ngờ lại hạ độc thủ với Đoàn Kim Thành của chúng ta như vậy!”

Bạch Thần Băng bị Giang Sở Dung đưa lên bầu trời, bên tai là tiếng gió rít gào, loáng thoáng nghe thấy phía dưới có người hô hào Ma tộc, nét mặt của y không khỏi lộ ra vẻ kỳ quặc.

Giang Sở Dung cảm nhận được sự khác lạ của Bạch Thần Băng, cười cười: “Chỉ là chút thủ pháp che mắt người khác thôi, bọn họ đầu óc lơ đãng nhận nhầm thôi.”

Bạch Thần Băng trầm mặc một giây, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện lên ý cười: “Công pháp của tiểu sư đệ ngầu thật, không biết sư đệ là học trò của vị trưởng lão nào?”

Giang Sở Dung: Trưởng lão nào à?

Cái này… cậu thực sự không biết một ai cả.

Bạch Thần Băng đợi một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của Giang Sở Dung, y lại nói: “Là ta mạo muội rồi, nếu sư đệ không muốn nói cũng không sao.”

Giờ lại đến phiên Giang Sở Dung có hơi ngượng ngùng —— không phải cậu không muốn nói, mà là tại cậu không biết á.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh ập tới!

Bạch Thần Băng phát hiện ra trước Giang Sở Dung, biến sắc la lên: “Sư đệ cẩn thận.”

Khoảnh khắc Bạch Thần Băng mở miệng Giang Sở Dung cũng đã phát giác ra, cậu cười lạnh một tiếng, né người tránh khỏi mũi tên mang theo linh lực đang bắn tới!

Nhưng không ngờ, một giây sau, vù vù vù, lại thêm mấy mũi tên mang theo linh lực màu vàng phóng tới!

Sắc mặt Giang Sở Dung chợt biến, chỉ có thể nhảy vọt trên không trung để né tránh những mũi tên linh lực này.

Bạch Thần Băng bị bịt mắt hơi nghiêng đầu, lỗ tai động một cái, sau đó sắc mặt trầm xuống, nói: “Là Tôi Kim Tiễn, tiếp theo bọn họ sẽ dùng Thiên La Địa Võng, tiểu sư đệ chạy mau!”

Giang Sở Dung vốn dĩ không lo lắng lắm, nhưng khi nghe thấy câu này của Bạch Thần Băng, cậu lập tức đá bay mũi Tôi Kim Tiễn cuối cùng, quay đầu tiếp tục bay về phía trước——

Tuy nhiên đã chậm một bước.

Giang Sở Dung chỉ bay được nửa thước thì đã nhìn thấy một tấm lưới vàng khổng lồ nâng lên từ mặt đất, kéo dài vô tận về phía những đám mây, chặn lại đường đi của cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Vẫn Là Phòng Khách Sạn 15 Nghìn Một Đêm Đó

Giang Sở Dung quay đầu đổi hướng khác.

Nhưng pháp khí này đã được kích hoạt, Giang Sở Dung có đổi hướng cũng đã muộn rồi.

Chẳng mấy chốc, cậu bị ép phải đáp xuống một vùng đất hoang vu.

Lúc này, đã có người đợi sẵn ở đây.

Kẻ cầm đầu cưỡi một con ngựa kỳ lân, mặc áo bào trắng bằng gấm hoa lệ, sau lưng đeo một chiếc bao đựng tên vàng, ngoại hình có sáu phần giống với Bạch Vân Hạn, không ai khác chính là con trai ruột của Bạch Vân Hạn, Bạch Cẩn Du cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ.

Bạch Lăng Vũ Pháp Tướng sơ kỳ theo sát phía sau, còn mang theo một đội vệ sĩ cảnh giới Ngưng Thần.

Khi bọn chúng nhìn thấy Giang Sở Dung đang cõng Bạch Thần Băng bỏ chạy chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Chợt, Bạch Cẩn Du cười khẩy một tiếng, giọng điệu ngạo nghễ nói: “Sư đệ, nhìn bộ dạng của ngươi chắc là đệ tử đích truyền của vị trưởng lão nào đó. Tuổi ngươi còn nhỏ, không hiểu sự đời, vũng nước đục này ngươi không nên nhúng tay vào. Bỏ Bạch Thần Băng xuống, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, thả ngươi trở về.”

“Nếu không —— “

Giang Sở Dung lười biếng nhướng mày, cười nhạo nói: “Nếu không thì sao? Chẳng phải chỉ là một Pháp Tướng hậu kỳ thôi sao? Cha ngươi ta còn đánh được, sợ thá gì ngươi?”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều cho rằng Giang Sở Dung mất trí phát điên rồi, sao lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, e sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?

Lông mày của Bạch Cẩn Du giật mạnh liên hồi.

Bạch Thần Băng nghe Giang Sở Dung nói xong, im lặng một lúc, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêm túc truyền âm cho Giang Sở Dung: “Tiểu sư đệ thả ta xuống đi, ta có thể giúp ngươi ngăn Bạch Cẩn Du và Bạch Lăng Vũ một lúc, ngươi mau chạy trốn đi.”

Giang Sở Dung không để ý đến Bạch Thần Băng, chỉ nhìn Bạch Cẩn Du từ xa nói: “Ngươi muốn đánh thì đánh nhanh lên, đánh ngươi xong ta còn phải về ăn cơm, đói chết đi được.”

Bạch Cẩn Du mặt mày lạnh tanh, nhưng cũng không lập tức động thủ, chỉ chầm chậm lấy một mũi Tôi Kim Tiễn ra khỏi bao đựng tên ở sau lưng, nhàn nhạt nói: “Tiểu sư đệ, ta nể ngươi gan dạ, ta cho ngươi chạy trước, sau ba tiếng đếm, ngươi có thể ngoan ngoãn đi chết rồi.”

Dứt lời, Bạch Cẩn Du liền giương cung cài tên, Tôi Kim Tiễn dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lọi, lúc này hắn ta nhắm mũi tên vào Giang Sở Dung, đếm: “Một.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Giang Sở Dung mỉm cười.

Bạch Cẩn Du mặt vô biểu tình: “Hai.”

Giang Sở Dung vẫn duy trì nụ cười, còn Bạch Thần Băng được cậu cõng đã bắt đầu cố sức vận chuyển linh lực trong người, muốn đỡ đòn này cho Giang Sở Dung.

Bạch Cẩn Du cười lạnh một tiếng: “Ba ——”

Lời vừa dứt, Tôi Kim Tiễn mang theo tiếng gió rít gào “vụt” một cái phóng thẳng về phía Giang Sở Dung và Bạch Thần Băng!

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Giang Sở Dung đột nhiên hét lên: “Họ Văn kia, nếu chàng còn không chịu xuất hiện thì người yêu bé bỏng của chàng sẽ bị bắn chết đó!”

Mọi người:?

Mà một giây sau khi tiếng hét của Giang Sở Dung vang lên, một vầng trăng máu từ từ nở rộ trong không trung, giống như quay chậm mà xuyên qua chính giữa Tôi Kim Tiễn.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, Tôi Kim Tiễn đã bị chém làm đôi!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Bạch Thần Băng nghe thấy tiếng động này cũng không khỏi ngạc nhiên —— Nó rốt cuộc là pháp khí gì vậy, lại có thể cắt đôi Tôi Kim Tiễn pháp khí cấp Thiên!

Ngay sau đó, một luồng ma khí màu đỏ đen từ trên trời giáng xuống, biến thành một bóng người thon dài đáp xuống trước mặt Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung cười tủm tỉm liếc Văn Lăng một cái: “Cuối cùng thì chàng cũng đến, ta còn tưởng chàng không cần người yêu bé bỏng của mình nữa chứ.”

Văn Lăng:…

Bất ngờ thay, hai lỗ tai của Văn Lăng đột nhiên đỏ lên, hắn trầm giọng nói: “Đừng có nói nhảm.”

Giang Sở Dung:?

Mẹ kiếp, cậu thật sự đoán đúng rồi sao? Mới nhiêu đó thôi mà đã đỏ mặt rồi hả?

Bên này hai người cười cười nói nói, như thể đang liếc mắt đưa tình, còn đám người ở phía đối diện khi nhìn thấy Văn Lăng xuất hiện không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Ma tộc! Hai người này là Ma tộc! Bọn chúng đều cùng một giuộc!”

Văn Lăng sắc mặt lạnh lùng, nghiêng người về phía trước: “Câm miệng!”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã lách mình tới trước mặt Bạch Cẩn Du, xuất ra Huyết Nguyệt Đao, chém một nhát vào đầu ——

Bạch Cẩn Du mất cảnh giác, sắc mặt đại biến, cuốn quýt đưa tay ra đỡ.

Những người khác cũng nhào lên bảo vệ.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không nhịn được cười khẽ một tiếng, đồng thời triệu ra thanh trường kiếm màu xanh sẫm, nói: “Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, ta cũng tới đây—”

Dứt lời, cậu cõng Bạch Thần Băng trên lưng nhón mũi chân lên, nhảy vào vòng chiến.

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Hừ, như vậy cũng mắc cỡ?

– Văn Lăng: Ta cứ tưởng em đang nói chính em……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.