Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 85: (Hạ):,Chẳng Khác Gì Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!



Trong Minh Vương Điện.

Kể từ khi Giang Sở Dung rơi vào không gian tách biệt, cậu vẫn luôn nhắm hai mắt, là dáng vẻ an nhiên khi lĩnh hội, trên người không có bất kỳ biến động nào.

Khổng Phạn Thánh còn hoài nghi có phải cậu ngủ rồi không.

Cho đến khi ——

Văn Lăng ở bên kia xảy ra biến hóa trước.

Khi cơ thể của Văn Lăng xuất hiện những thay đổi, Khổng Phạn Thánh lại không quá để ý đến, nhưng Giang Sở Dung ở bên này thực sự không có động tĩnh gì.

Ông ta trong lúc chờ đợi đến sốt ruột liền tùy ý liếc nhìn Văn Lăng một cái.

Chỉ với một cái liếc mắt này, Khổng Phạn Thánh khẽ cau mày lại.

Bởi vì giờ phút này, sau lưng Văn Lăng đã hiện ra Bảo tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam hào quang sáng chói.

Bảo tượng hoàn chỉnh uy nghiêm, thậm chí còn có thần tính hơn cả bức tượng được cung phụng ở trên đài.

Vẻ mặt của Khổng Phạn Thánh không được vui cho lắm— Người có thể lĩnh ngộ ra toàn bộ hình dáng của Bảo tượng đã là thiên tài hiếm có ở Yêu tộc.

Không ngờ Túc Tử Xuyên bình thường trông có vẻ không có tài cán gì, lại có thể mời được một trợ thủ giỏi như vậy.

Nhưng dù vậy cũng chẳng sao, Khổng Phạn Thánh cũng có thể mời được mấy vị cao thủ đã tu thành Bảo tượng hoàn chỉnh. Túc Tử Xuyên chỉ có một người, không đáng nhắc tới.

Nhưng giây tiếp theo, Văn Lăng chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt hắn thấp thoáng Thần quang, giống như hoa văn.

Đây là dấu hiệu hắn đã luyện được Nhãn Thần của Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam.

Đồng tử của Khổng Phạn Thánh co rụt lại, ánh mắt ông ta nhìn Văn Lăng trở nên kiêng kị hơn vài phần!

Theo lẽ thường, người có thể luyện thành Nhãn Thần của tượng Thần đã được coi là thiên tài trong thiên tài.

Nhất định phải loại trừ người này. Khổng Phạn Thánh u ám nghĩ.

Túc Tử Xuyên ở một bên vẻ mặt lại rất bình tĩnh — Anh ta biết, với tư chất của Văn Lăng, những thứ này chỉ là phát huy bình thường mà thôi.

Thậm chí anh ta còn có hơi tò mò, không biết Văn Lăng còn có bất ngờ nào nữa không.

Bởi vì anh ta biết rõ, ngoài Bảo tượng và Nhãn Thần ra, lĩnh hội những tượng Thần này còn có thể đạt được những lợi ích khác.

Quả nhiên, ngay khi Túc Tử Xuyên nghĩ đến điều này, liền xảy ra một cảnh tượng chấn động lòng người——

Sau đầu Văn Lăng trồi lên hư ảnh của một thanh trường kiếm cực kỳ uy phong sáng loáng, nó không ngừng biến to ra!

Đó là hư ảnh của Trí Tuệ Kiếm!

Sắc mặt Khổng Phạn Thánh đại biến, ông ta suýt chút nữa đã nhào ra diệt trừ Văn Lăng — Nhưng nơi này là Minh Vương Điện, chỉ cần ông ta động thủ, những bức tượng Thần này sẽ phát ra uy áp, nghiền nát ông ta thành cát bụi!

Tức thì, Khổng Phạn Thánh siết chặt nắm đấm giấu trong ống tay áo, ánh mắt nhìn Văn Lăng hiện lên vẻ ghen ghét khát máu.

Thế nhưng lĩnh ngộ của Văn Lăng dường như vẫn chưa kết thúc, hư ảnh của Trí Tuệ Kiếm mới đầu còn mờ nhạt, sau đó dần dần ngưng tụ lại, càng ngày càng lớn! Nó biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trượng! Gần như muốn xuyên thủng nóc Minh Vương Điện!

Uy áp dần tăng lên, khiến Khổng Phạn Thánh và Túc Tử Xuyên trong cung điện đều cảm thấy áp lực ở các mức độ khác nhau.

Bỗng nhiên, hư ảnh của thanh kiếm khổng lồ bay vút lên trời! Cứ như vậy xuyên qua trần nhà Minh Vương Điện, bay lên bầu trời cao bên ngoài Minh Vương Điện——

Bảo tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam phía sau Văn Lăng cũng biến càng ngày càng lớn, cũng theo đó bước ra khỏi Minh Vương Điện.

Cuối cùng, Bảo tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam cầm thanh Trí Tuệ Kiếm khổng lồ, uy nghiêm đứng trên ngọn núi phía sau Minh Vương Điện, hào quang chói lọi, chiếu khắp Mã Du Thành!

Bảo tượng vừa xuất hiện, Mã Du Thành lập tức vang lên từng trận náo động.

Rốt cuộc Khổng Phạn Thánh không còn nhịn được nữa, ông ta đuổi theo ra khỏi Minh Vương Điện, lúc này ông ta đang đứng trước bậc thềm của Minh Vương Điện, đối mặt với từng trận cuồng phong do uy áp của Bảo tượng dấy lên, cau mày ngẩng đầu nhìn về phía sau núi.

Túc Tử Xuyên cũng đi ra.

Giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam thân cao như núi, tay cầm Trí Tuệ Kiếm, trong mắt ngời sáng Thần quang, vung kiếm chém một nhác về một nơi nào đó ở Mã Du Thành, kiếm quang chói lọi, thấu trời triệt đất ——

Sắc mặt Túc Tử Xuyên khẽ biến khi nhìn thấy Bảo tượng Thiên Vương vung kiếm về phía Mã Du Thành, nhưng sau khi nhìn thấy rõ hướng kiếm quang của Trí Tuệ Kiếm rơi xuống, trong lòng anh ta khẽ động, vô thức cong lên khóe môi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Khi Khổng Phạn Thánh nhìn thấy Trí Tuệ Kiếm chém xuống, mới đầu ông ta rất kinh ngạc, nhưng đợi đến khi nhìn thấy hướng kiếm quang rơi xuống, sắc mặt ông ta lập tức tái đi!

Ngay sau đó, ông ta nghiến răng lấy ra lệnh bài truyền tin, cấp tốc gửi đi tin tức.

Tuy nhiên, ông ta còn chưa kịp truyền tin đi, thì lệnh bài trong tay ông ta đã sáng lên.

Khổng Phạn Thánh run rẩy đôi tay mở ra xem.

Một tiểu yêu khóc thảm thiết nói: “Yêu Tôn đại nhân! Phủ Yêu Tôn của chúng ta vừa mới bị một kiếm của vị đại nhân nào đó sang bằng hết một nửa! Bây giờ trong phủ thương vong khắp nơi, phải làm sao bây giờ?”

Khổng Phạn Thánh nắm chặt lệnh bài truyền tin, sắc mặt đen như đít nồi.

Túc Tử Xuyên ở bên cạnh nghe thấy hết, nhưng vẫn làm bộ như kinh ngạc: “Không ngờ lĩnh ngộ của Văn huynh lại vô tình làm tổn hại đến phủ Yêu Tôn của sư thúc, sao lại trùng hợp như thế nhỉ?”

Khổng Phạn Thánh nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ qua kẽ răng: “Ngươi cố ý.”

Túc Tử Xuyên mặt mày bình tĩnh, cười nói: “Sư thúc nói gì thế? Ta nghe không hiểu.”

Sắc mặt Khổng Phạn Thánh tối sầm, ông ta vừa tức vừa giận, cũng không nhịn được nữa, giơ tay ra tóm lấy Túc Tử Xuyên——

Túc Tử Xuyên đã chuẩn bị từ lâu, lúc này thân ảnh màu tím biến ảo, người đã tiến vào trong Minh Vương Điện.

Bàn tay vươn ra của Khổng Phạn Thánh suýt chút nữa đã chạm vào cấm chế trước Minh Vương Điện, tức thì như thể bị phỏng, ngón tay co rụt lại, đột ngột rút về.

Ngay sau đó, ông ta nổi cơn thịnh nộ lao vào Minh Vương Điện.

Trong đại sảnh, Giang Sở Dung vẫn đang lĩnh hội.

Văn Lăng đã ngừng lĩnh ngộ, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Túc Tử Xuyên.

Nhìn thấy Khổng Phạn Thánh xông vào, ánh mắt hắn chuyển động, thản nhiên chắp tay nói: “Vừa rồi ta lĩnh hội quá nhập tâm, đã vô tình vung ra một kiếm. Nghe nói đúng lúc tổn hại đến phủ Yêu Tôn, thật là có lỗi.”

Hắn nói xin lỗi, nhưng trong ngôn từ lại không hề có ý nhận lỗi.

Các đường gân xanh trên trán Khổng Phạn Thánh giật mạnh liên hồi.

Nhưng cố tình lúc này, Văn Lăng lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít dạ minh châu và Nam Hải bảo thạch, nói: “Tại hạ xuất thân nghèo khó, trên người chỉ có mấy thứ này. Nếu Yêu Tôn tạm thời không chê, hãy cầm lấy để tu sửa phủ Yêu Tôn.”

(Tôi có thể nói Văn Lăng đã học hư của vợ mình không?:))))

Khổng Phạn Thánh nhìn những viên bảo thạch và dạ minh châu đó, sắc mặt tái xanh — Ông ta đường đường là Yêu Tôn tạm thời, có bảo vật quý hiếm nào mà chưa từng thấy qua, muốn dùng những thứ này để qua mặt ông ta, chẳng phải đang trắng trợn sỉ nhục ông ta sao?

Ông ta không nhịn được nữa, phất tay áo, “rầm” một tiếng hất hết đống bảo vật này xuống đất, lạnh giọng nói: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ trốn cả đời trong Minh Vương Điện đi, bằng không, một khi ngươi rời khỏi Minh Vương Điện, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự ngông cuồng của mình!

Văn Lăng vẻ mặt như thường: “Yêu Tôn tạm thời đừng nóng giận, nếu ông đã không cần thì ta sẽ cất đi.”

Vừa nói hắn vừa nâng tay áo phất nhẹ một cái, linh khí tuôn ra, toàn bộ bảo thạch lại được hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.

Không chừa một cái.

Khổng Phạn Thánh:……………………

Môi Khổng Phạn Thánh run rẩy, ông ta tức giận đến nói không nên lời, nhất thời tưởng chừng như muốn ngất đi.

Túc Tử Xuyên ở một bên thấy thế, anh ta giơ tay lên che miệng, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Nhưng lúc này, Văn Lăng đột nhiên nhàn nhạt liếc Túc Tử Xuyên một cái.

Nhìn thấy ánh mắt này của Văn Lăng, Túc Tử Xuyên hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý.

Sau đó, anh ta im hơi lặng tiếng nâng tay mò vào trong tay áo lấy lệnh bài truyền tin —— Hiện tại Văn Lăng gặt hái được nhiều như vậy, lại gây thiệt hại nặng cho phủ Yêu Tôn, Khổng Phạn Thánh trong thời gian ngắn có thể chưa huy động được người đến trợ giúp. Đợi khi anh ta báo tin cho Quỷ lão tiền bối tới đây, cho dù Giang Sở Dung không thu hoạch được gì, bọn họ cũng có thể bình an vô sự rút lui.

Về phần Khổng Phạn Thánh đến lúc đó sẽ sủa bậy phát điên như thế nào, đó không phải việc của anh ta.

Khổng Phạn Thánh nhìn thấy vẻ mặt của hai người, sau đó lại nhìn hành động của Túc Tử Xuyên, ông ta vốn đang nổi giận xung thiên đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, ngay lập tức, ông ta cười lạnh một tiếng, cũng lấy ra lệnh bài truyền tin, bắt đầu truyền tin một cách công khai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 94: Ming Bao phân nhánh duy nhất của Phố 56 Tây

Thấy vậy, Túc Tử Xuyên khẽ cau mày, nhưng vẫn không có hành động gì.

Anh ta chỉ hy vọng lát nữa Giang Sở Dung đừng biểu hiện quá kém…

Lại qua thời gian khoảng nửa nén hương, mắt thấy cao thủ hai bên mời đến cũng sắp tới nơi.

Bất chợt, Giang Sở Dung ở cách đó không xa vẫn một mực im lặng như thể đã ngủ say, cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Túc Tử Xuyên mừng rơn, vội vàng nhìn qua.

Những biến hóa trên người Giang Sở Dung không có quyết liệt và trực tiếp như Văn Lăng lúc nãy. Bấy giờ, chỉ thấy trên người cậu tỏa ra một luồng sáng màu xanh lam nhu hòa, bao quanh cơ thể của cậu, phản chiếu dung nhan của cậu càng thêm tinh xảo mỹ lệ, giống như thần tiên.

Túc Tử Xuyên rơi vào trầm tư.

Khổng Phạn Thánh ở cách đó không xa cũng cảm giác được điều gì đó, âm trầm quay đầu lại nhìn.

Ông ta đợi một hồi, lúc này tâm trạng của ông ta cũng đã bình ổn trở lại, ông ta chỉ lạnh lùng nghĩ — Bất luận lát nữa Giang Sở Dung có lĩnh ngộ ra được cái gì, chỉ cần trợ thủ của ông ta đến, khi rời khỏi Minh Vương Điện sẽ lập tức giết chết hai người này!

Ngay cả khi Túc Tử Xuyên gọi lão thụ kia đến, ông ta cũng có thể nắm chắc mười phần.

Cho dù có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là một Pháp Tướng và một Ngưng Thần mà thôi.

Mà lúc này, ánh sáng dịu nhẹ màu xanh lam trên người Giang Sở Dung dần dần sáng lên, xung quanh cậu bắt đầu nổi gió, còn là gió từ bên ngoài Minh Vương Điện thổi vào ——

Nổi gió?

Đừng nói là Khổng Phạn Thánh, ngay cả Túc Tử Xuyên và Văn Lăng cũng lộ ra biểu tình kỳ lạ.

Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng lĩnh ngộ phi phàm, nhưng trực tiếp nổi gió như thế này thì rất hiếm gặp. Hầu hết đều là cuồng phong được hình thành từ uy áp xung quanh, rất khác với gió tự nhiên đến thế này.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ nhàng nâng Giang Sở Dung đang ngồi trên mặt đất lên.

Cứ như vậy, Giang Sở Dung không hề hay biết gì từ từ được nâng lên bởi cơn gió thổi từ mọi phía.

Ngay sau đó, cơn gió bắt đầu xoay quanh Giang Sở Dung, thổi cho Giang Sở Dung cũng bắt đầu chầm chậm xoay tròn, ánh sáng màu xanh lam bao quanh Giang Sở Dung cũng bắt đầu xoay quanh, tạo thành một cơn gió xoáy rất đẹp mắt——

Sau đó, dưới ánh mắt chú mục của ba người xung quanh, một cánh hoa sen trắng noãn tỏa ra ánh sáng dịu dàng nở rộ dưới thân Giang Sở Dung, tiếp đó là cánh hoa thứ hai, cánh hoa thứ ba…

Cuối cùng, một đài sen trắng tinh khổng lồ được tạo thành từ ánh sáng cứ như vậy xuất hiện dưới chỗ ngồi của Giang Sở Dung, linh quang như các vì sao lấp lánh rơi xuống đất.

Con ngươi của Khổng Phạn Thánh co rụt lại — Tình huống gì đây?

Đẳng cấp lĩnh ngộ này cả hai đời Yêu Tôn ông ta cũng chưa từng được thấy!

Trong lòng Khổng Phạn Thánh sinh ra một dự cảm cực kỳ đáng ngại.

Mà những chuyện xảy ra tiếp theo thậm chí còn chấn động lòng người hơn!

Sau khi xoay tròn một lúc, vầng sáng màu xanh lam vốn bao quanh cơ thể Giang Sở Dung đột nhiên lại bay về phía Giang Sở Dung, ngưng kết thành một bộ trường bào màu xanh lam phủ lên người Giang Sở Dung.

Sau đó nó ngưng tụ thành vương miện đội đầu, vòng tay vàng, lắc chân bảo thạch, vải lụa bay phất phới…

“Choang” một tiếng, vòng tròn lông khổng tước và ngọn lửa màu xanh lam cũng hiện ra sau đầu Giang Sở Dung.

Khổng Phạn Thánh tâm thần chấn động mạnh —— Thân như Bảo tượng! Đây là trạng thái quan tưởng đẳng cấp cao nhất!

Vào giây cuối cùng, tia sáng màu xanh lam cuối cùng chui vào giữa lông mày của Giang Sở Dung, biến thành hoa văn giống như hình dạng chiếc lông khổng tước!

Giang Sở Dung cũng đúng lúc này mở bừng mắt ra, đôi mắt vốn đen lóng lánh của cậu không biết vì sao lại đột nhiên biến thành màu xanh lam, bên trong có hoa văn và chữ Phạn đan xen xoay tròn, tỏa ra ánh sáng chói lọi thần kỳ!

Giang Sở Dung ngay lúc này, chẳng khác gì Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!

Khi Khổng Phạn Thánh nhìn thấy đôi mắt Thần của Giang Sở Dung đan xen hoa văn và ký tự tiếng Phạn, đầu ông ta “ong” lên từng trận!

Đó là Nhãn Thần cấp bậc cao nhất!

Nhãn Thần thông thường có thể có được ba điểm thần quang đã là không tệ; Nhãn Thần cao cấp hơn có thể khắc ra hoa văn và chữ Phạn, nhưng không thể vận chuyển, chỉ có thể xuất hiện ở trạng thái tĩnh —— Nhãn Thần của Khổng Phạn Thánh chính là cấp độ này.

Mà hiện tại, cấp độ cao nhất của Nhãn Thần mà Khổng Phạn Thánh được nhìn thấy chính là Nhãn Thần của Yêu Tôn đương thời, nhưng Nhãn Thần của Yêu Tôn đương thời chỉ mới học được quy tắc vận hành của hoa văn, các ký tự tiếng Phạn như bầu trời sao trong đó vẫn không thể vận hành tự nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 599

Nhưng bây giờ, không ngờ Giang Sở Dung lại lĩnh ngộ được toàn bộ Nhãn Thần!

Đây là thứ cơ duyên khủng khiếp gì thế!

Chính vào thời khắc này, trong lòng Khổng Phạn Thánh lập tức nảy ra suy nghĩ khiến ông ta kích động đến phát run, nhưng lại cực kỳ ác độc.

Ông ta nghĩ: Đôi mắt này, ông ta muốn nó!

Người không giết nữa, ông ta muốn giữ lại, móc mắt nó ra nhét vào mắt ông ta!

Cộng thêm huyết mạch của ông ta, ông ta sẽ trở thành vô địch tuyệt đối trong cùng cảnh giới!

Ngay cả khi Yêu Tôn tỉnh lại, cũng không thể làm gì được ông ta.

Nghĩ đến đây, Khổng Phạn Thánh không nhìn Giang Sở Dung với vẻ ghen tị nữa, mà là một sự điên cuồng và tham lam tột độ.

Ông ta không nhịn được, tiến lên một bước ——

Đúng lúc này, Giang Sở Dung nhướng mắt lên nhìn ông ta.

Nhãn Thần tỏa ra ánh sáng uy nghiêm vừa nhìn qua, cả người Khổng Phạn Thánh liền sững sờ ngay tại chỗ, cảm thấy như toàn bộ cơ thể của mình đã bị nhìn thấu.

Nhưng ngay sau đó, ông ta vẫn cả gan tiếp tục đi về phía trước.

Văn Lăng và Túc Tử Xuyên thấy tình thế không ổn, cả hai đều vội vàng bước tới ngăn cản.

Bỗng nhiên, Giang Sở Dung cử động.

Cậu chậm rãi giơ tay lên, không hề thương hại mà kết ấn, sau lưng cậu dần hiện ra Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả khổng lồ, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là —— Khuôn mặt của Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lại giống hệt khuôn mặt của Giang Sở Dung!

Giang Sở Dung khẽ mở đôi môi mỏng, niệm ra âm đầu tiên của Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú.

Bảo tượng phía sau lưng cũng niệm theo.

“Om—”

Thanh âm không cao không thấp nhưng tràn đầy Thần tính, vang vọng trong đại sảnh Minh Vương Điện như tiếng sấm rền.

Trong đầu Khổng Phạn Thánh vang ầm một tiếng, cứng người ngay tại chỗ.

Giang Sở Dung tiếp tục chậm rãi niệm Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú.

Mỗi khi có một từ được đọc lên, bóng dáng Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả phía sau Giang Sở Dung lại lớn thêm.

Khổng Phạn Thánh lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ bừng, đang định đi về phía trước, nhưng vào lúc này, bước chân của ông ta như bị đóng băng, chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Ngay khi Giang Sở Dung niệm ra từ cuối cùng, bóng dáng Bảo tượng khổng lồ xuất hiện trên đỉnh núi phía sau cung điện giống như Bảo tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam của Văn Lăng, đài sen trắng từ từ xoay tròn, thân ảnh màu xanh lam ngồi ngay ngắn ở trên đó, kỳ diệu bất phàm, linh quang tỏa sáng tứ phía!

Niệm chú xong, Bảo tượng ở trên đỉnh núi lẳng lặng mở mắt ra, chậm rãi nhìn xung quanh, Nhãn Thần tràn ngập linh quang, tựa như đang nhìn thẳng vào một nơi bên ngoài Mã Du Thành.

Lúc này, khắp nơi ở Yêu Vực, các Yêu Vương tâm thần chấn động, không khỏi đồng thời ngẩng đầu lên, từ xa nhìn về phương hướng của Mã Du Thành——

Thế là, cùng một lúc, tất cả các Yêu Vương đều nhìn thấy Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả khổng lồ ngồi trên ngọn núi phía sau Minh Vương Điện.

Đám Yêu Vương đồng loạt kinh hãi!

Về phần Khổng Phạn Thánh, ông ta đã sớm bị tâm chú của Khổng Tước Minh Vương làm cho choáng váng nên không thể biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng các cao thủ Khuy Thiên của Yêu tộc được Khổng Phạn Thánh gọi đến và Quỷ lão tiền bối đều đã chạy đến phụ cận của Minh Vương Điện.

Tất nhiên bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách này.

Cao thủ Yêu tộc còn tưởng rằng Khổng Phạn Thánh lĩnh ngộ đột phá, lúc này đang vui mừng khôn xiết, dốc sức đuổi tới.

Nhưng Quỷ lão tiền bối biết rất rõ thực lực của Khổng Phạn Thánh, hơn nữa ông cũng đã nghe Túc Tử Xuyên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, biết đó là lĩnh ngộ của Giang Sở Dung.

Lúc này, ông không khỏi mở to hai mắt nhìn Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả tươi cười sống động như thật trên đỉnh núi, lẩm bẩm nói: “Huyết mạch của Mị hồ đều lợi hại như vậy sao? Trước đó có Mị hồ sinh ra Cửu Vĩ Thiên Hồ thuần huyết, sao ngay cả huyết mạch của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả cũng có thể sinh ra được vậy?”

————-

Tác giả

– Văn Lăng: Ta giả vờ làm tiểu nhân vật trước.

– Giang Sở Dung: Tiêp đó em giả vờ làm đại nhân vật.

– Túc Tử Xuyên: Perfect, 10 điểm không có nhưng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.