Từng câu từng chữ như đang đâm vào Kỳ Yến Chỉ, tạo ra những vết thương đẫm máu.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt vì đau đớn. Có lẽ ngoại trừ lúc nhỏ ra, hắn chưa bao giờ phải trải qua đau đớn như vậy.
Nhưng hắn không thể nào trách được Triều Từ, chỉ có thể để mặc sự hối hận ăn mòn cơ thể của mình.
“Một vài viên đá, một vài khối sắt cũng không thể tạo lại đạo cốt. Thân thể của Triều Từ sẽ chết sau một trăm năm nữa. Thân thể của bất kỳ ai trên đời này cũng đều giá trị hơn so với lớp vỏ rỗng đã bị tàn phá này. Tại sao lão tổ cứ phải chấp nhất với Triều Từ?”
Khuôn mặt của cậu không khác gì so với một trăm năm trước, nhưng nó không còn vẻ vui tươi và làm nũng như trước nữa, mà chỉ còn lại sự tức giận và thù hằn.
Thương Trì muốn tạo lại đạo cốt cho cậu nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thương Trì vô cùng thất vọng nhưng Triều Từ lại không có một chút tiếc nuối nào, thậm chí cậu còn phản đối việc tái tạo đạo cốt cho mình.
Nghe được cơ thể hiện tại của Triều Từ chỉ có thể sống được một trăm năm vì không có đạo cốt, Kỳ Yến Chỉ cũng hoàn toàn bất ngờ.
Một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: “A Từ, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi nữa, cũng sẽ không để ai làm tổn thương ngươi nữa.”
“Dung Nhã đã không còn là đệ tử của ta, cũng không còn liên quan gì đến ta. Từ nay trở đi, ta chỉ bảo vệ một mình ngươi.”
Hắn đã đưa đạo cốt của Triều Từ cho Dung Nhã, cũng đoạn tuyệt quan hệ với Dung Nhã. Món nợ giữa hắn và Dung Nhã xem như đã trả xong.
Từ giờ trở đi, hắn chỉ có một báu vật duy nhất là Triều Từ, quý báu hơn cả tính mạng của hắn, quý báu hơn tất thảy.
Song, Triều Từ đã cười lớn sau khi nghe được những lời nói chân thành này.
Quá hài hước, quá ngớ ngẩn.
Vớ vẩn đến mức buồn cười, vô sỉ đến mức hoang đường.
“Giữa ngươi và Dung Nhã đã xảy ra chuyện gì thì có liên quan gì đến ta?” Cậu đặt tay lên trán mình cười nói: “Một người rút đạo cốt của ta, một người sử dụng đạo cốt của ta. Bây giờ các ngươi đoạn tuyệt quan hệ với nhau, chẳng lẽ ta còn phải nổ pháo để ăn mừng cho hai ngươi?”
“Tại sao ta phải để cho kẻ đã giết ta bảo vệ ta? Ôi buồn cười quá, ta chưa bao giờ nghe thấy điều gì nực cười đến như vậy.”
Sau đó, cậu dần dần thu lại nụ cười, dùng ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ nhìn chằm chằm Kỳ Yến Chỉ, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh và lạnh lùng.
“Kỳ Yến Quyết, trên đời này người duy nhất muốn hại ta chính là ngươi.”
Câu nói cuối cùng của Triều Từ giống như tiếng búa đập xuống, tuyên án tử hình cho Kỳ Yến Chỉ.
“A Từ……” Hắn chỉ khẽ lẩm bẩm, không nói được nên lời.
Lúc này, Thương Trì đi đến bên cạnh Triều Từ, ôm cậu từ phía sau.
Đó là một cử chỉ cực kỳ thân mật.
“A Từ, tại sao phải nói những lời vô nghĩa với hắn? Chúng ta đi thôi.” Thương Trì thì thầm vào bên tai Triều Từ.
Mặc dù y rất muốn tận dụng cơ hội lúc này để giết chết Kỳ Yến Chỉ, vì thức hải của hắn đang bị thương rất nặng, đây là một cơ hội hiếm hoi khó mà có được.
Nhưng Triều Từ đang ở đây, y lo lắng rằng nếu y tùy tiện động thủ sẽ vô tình làm tổn thương Triều Từ. Thân thể hiện tại của Triều Từ còn yếu hơn cả phàm nhân nên y không dám đánh cược.
Khi cử chỉ thân mật này hiện ra trước mặt Kỳ Yến Chỉ đã khiến hắn bị sốc.
Vừa rồi, Triều Từ tỏ ra thân mật và tôn trọng Thương Trì, thậm chí cậu còn bảo vệ Thương Trì ở sau lưng. Mặc dù Kỳ Yến Chỉ ghen tị khi chứng kiến cảnh này, nhưng hắn vẫn nghĩ rằng giữa hai người không có mối quan hệ mờ ám gì.
Hắn chỉ cho rằng sau khi Thương Trì cứu Triều Từ, Triều Từ vì cảm ơn lòng tốt của Thương Trì nên mới có thái độ như vậy.
Nhưng rõ ràng cử chỉ vào lúc này đã vượt quá phạm vi bạn bè, rất thân mật và ái muội.
“A Từ, ngươi và hắn…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thương Trì cắt ngang: “Ta và Triều Từ đã bày tỏ tình cảm với nhau, đạo lữ đại điển đã chuẩn bị xong, không cần phiền ngươi phải lo lắng.”
Y làm ra hành động như vậy vào ngay lúc này là để cho Kỳ Yến Chỉ biết mối quan hệ giữa y và Triều Từ. Vì vậy, khi Kỳ Yến Chỉ muốn làm rõ mối quan hệ liền đúng như ý đồ của y từ trước.
Lời nói của y đã khiến cho đôi mắt của Kỳ Yến Chỉ đỏ lên, trong lòng hắn dâng lên từng đợt sóng lớn.
Một lúc sau, hắn mới nhìn Triều Từ, khàn giọng hỏi: “A Từ, đây là sự thật sao?”
Thực ra, Thương Trì vẫn chưa bàn trước với Triều Từ về việc tổ chức đại lễ kết thành đạo lữ, nhưng lúc này Triều Từ đương nhiên sẽ không phản bác Thương Trì.
Cậu chỉ gật đầu, không giải thích thêm bất kỳ điều gì.
Sự ghen tị và ác ý dâng lên mạnh mẽ, át đi nỗi đau và sự hối hận trước đó của hắn. Kỳ Yến Chỉ chỉ cảm thấy trước mắt mình đang bị bao phủ bằng màu đỏ rực của máu tươi.
Đã lâu lắm rồi hắn không tức giận đến như vậy.
Ngay cả khi hắn bị dân làng trói lên giàn hỏa thiêu, ngọn lửa bén vào ống quần, thiêu đốt da thịt hắn, bên tai hắn chỉ tràn ngập tiếng mắng chửi của bọn con người ngu dốt. Ngay cả khi hắn vừa bước chân vào Ma Vực, bị các quý tộc quăng vào trại nô lệ, suýt bị móc tim ra ăn thịt… Ngay cả khi hắn biết chính tay mẹ ruột đã vứt bỏ hắn, hắn lặn lội vượt bao nguy hiểm để gặp lại mẹ mình, nhưng khi ấy trong ánh mắt của bà ta chỉ toàn sự kinh hoàng và chửi rủa hắn là đồ súc sinh, đồ quái vật…
Chẳng là gì so với giờ phút này.
Những ý niệm tà ác đang gào thét trong lòng hắn, gần như không thể nào ngăn cản được.
Hắn phải xé nát Thương Trì, mang Triều Từ trở về!
Tại sao hắn phải quan tâm đến mong muốn của cậu? Hắn có thể đánh đổi tính mạng của mình cho cậu, nhưng hắn không thể chấp nhận được việc cậu kết đôi với người khác!
Hắn vốn là bán ma. Bán ma là những sinh vật thấp kém nhất ở trong Ma tộc, hầu hết các bán ma đều không có lý trí, chỉ có bản năng và thú tính giống như một con thú hoang.
Cuối cùng, một bán ma như hắn lại có thể leo lên được vị trí cao nhất ở Ma Vực, trở thành Ma Đế. Đây vốn đã là một điều kỳ diệu, nên không thể trông đợi được rằng Kỳ Yến Chỉ có thể giống như một con người bình thường.
Hắn không ngu ngốc mà rất thông minh, thậm chí có thể nói là xảo quyệt, nhưng một khi đồ vật mà hắn quan tâm bị đe dọa, thì bạo lực và thú tính trong người hắn sẽ bộc phát.
Lúc này, Thương Trì giống như là đang khoe khoang, nhưng thực ra trong lòng y đang cực kỳ cảnh giác.
Đại điện đã bị phá hủy gần hết do trận chiến vừa rồi của hai người, bây giờ chỉ toàn là tiếng đá vụn rơi xuống mặt đất.
Cuối cùng, tia lý trí còn sót lại đã ngăn cản Kỳ Yến Chỉ.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu nhìn về phía Triều Từ: “Ngươi cảm thấy hắn ta là người tốt sao?”
Lúc hắn muốn rút đạo cốt của Triều Từ, Thương Trì có phản đối không? Hỗn Nguyên Quyết đó, Huyễn Tương Lăng đó, và cả những lời xúi giục và thúc ép đó… Thậm chí tại sao Triều Từ lại biết được chân tướng? Nhất định là có sự nhúng tay của Thương Trì!
Nếu tội của hắn đáng chết ngàn lần, vậy còn Thương Trì có thể thoát khỏi trách nhiệm sao?
“Đủ rồi chưa?!” Tiếng hét của Triều Từ mang theo sự thiếu kiên nhẫn và phiền chán.
“Kỳ Yến Quyết, từ khi nào mà ngươi trở nên như vậy? Tự ngươi làm điều ác mà còn muốn kéo người khác xuống chung nữa sao?!”
Tuy nhiên, trong đầu Triều Từ lại đang suy nghĩ như thế này:
Ahaha! Tôi đương nhiên biết tên khốn Thương Trì không vô tội, nhưng nếu bây giờ anh vạch trần ra, làm sao tôi có thể diễn tiếp được đây?
Đừng nóng vội, từng người một thôi, bây giờ trước tiên là anh, sau đó đến lượt Thương Trì.
“Chấp An đã cứu hồn phách của ta, dành ra một trăm năm để tái tạo thân thể cho ta. Hắn có ơn sâu nghĩa nặng với ta. Một người có mối thù giết ta thì sao có quyền can thiệp vào trong chuyện này?”