Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 20: Chương 20



Kiều Tịch đứng trước màn hình lên tiếng trả lời, nhưng bé Lục Hoặc không nghe được.
“Tịch Tịch, Tịch Tịch.” Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng cẩn thận gọi tên Kiều Tịch.
Kiều Tịch viết lên giấy: Chị ở đây.
Trong lúc học, bé Lục Hoặc nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, được một lúc lại không nhịn được mà gọi thầm: “Tịch Tịch.”
Trên tờ giấy trắng lại xuất hiện thêm một dòng chữ: Ừ, chị ở đây.
Sự đau lòng khi bị bạn học cười chê ban nãy đã biến mất, nỗi đau bị sỉ nhục và bắt nạt cũng quên đi, bây giờ bé Lục Hoặc rất vui như vừa khám phá ra một món bảo bối quý hiếm, món bảo bối chỉ thuộc về một mình bé mà thôi.
Lúc tan học, mỗi bạn nhỏ đều vui vẻ đeo cặp sách về nhà.
Bé Lục Hoặc rút cặp sách ra khỏi ngăn bàn, chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Bé có vẻ hơi thấp thỏm: “Tịch Tịch không thích Hoặc Hoặc sao?”
Để cho dễ trao đổi thì bé Lục Hoặc cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trên tay.

Kiều Tịch cầm bút, viết lên sổ tay: Không đâu.
Bé Lục Hoặc đặt cặp sách lên chân, ngượng ngùng che chân lại, rụt rè cẩn thận nói với Kiều Tịch: “Tịch Tịch, hai chân Hoặc Hoặc không thể đi lại được.”
Bé không giống những người khác, có khi nào Tịch Tịch cũng sẽ không thích bé không?
Kiều Tịch thò tay ra sờ sờ đầu bé, cô viết lên giấy: Dù có ra sao thì chị vẫn thích bé Lục Hoặc nhất.
Bé Lục Hoặc ngồi trên xe lăn đọc đi đọc lại dòng chữ hết sức nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngượng đỏ cả lên.
Trong đôi mắt to chớp lên toàn niềm vui, bé nhỏ giọng nói: “Hoặc Hoặc cũng thích Tịch Tịch nhất.”
Trong sân trường, bé Lục Hoặc vừa di chuyển xe lăn vừa nói chuyện với Kiều Tịch, mong ngóng Kiều Tịch viết chữ lên cuốn sổ nhỏ.
Trước mặt có hai nhóc học sinh đang chậm rãi đến gần.
“Mai là sinh nhật tớ, mẹ tớ chuẩn bị cho tớ một cái bánh ngọt, còn có cả quà sinh nhật nữa.” Một cậu nhóc đắc ý khoe khoang với bạn học đi bên cạnh.
Bạn nhỏ còn lại hỏi: “Cậu mời tớ đến nhà cậu ăn bánh ngọt à?”
Cậu nhóc gật đầu: “Mai không phải đi học, cậu tới nhà tớ đi, mẹ tớ còn chuẩn bị cả nhiều đồ ăn vặt khác nữa cơ…”
Xe lăn nhỏ chậm rãi đi theo sau, đương nhiên là bé Lục Hoặc cũng nghe rõ cuộc nói chuyện của hai bạn nhỏ.

Kiều Tịch thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của bé có đôi chút cô đơn.
Cô viết lên sổ tay: Sinh nhật Hoặc Hoặc là hôm nào?
Bé Lục Hoặc nhìn dòng chữ trên giấy, cúi đầu ngượng ngập, tự ti nói nhỏ: “Ngày mai.”
Mai cũng là sinh nhật của bé.
Vốn dĩ bé không biết sinh nhật là gì, nhưng mỗi lần sinh nhật Lục Vinh Diệu đều có bánh ngọt để ăn, còn có thể nhận được rất nhiều quà tặng, có thật là nhiều bạn nhỏ chơi cùng với nó.
Bé đi hỏi dì chăm sóc cho bé mới biết được mỗi người đều có ngày sinh nhật, cứ một năm một lần, bố mẹ sẽ tổ chức chúc mừng ngày các bạn nhỏ ra đời.
Sau đó bé đi hỏi chú quản gia thì được biết ngày sinh nhật của mình.

Đến ngày hôm đó, bé tìm một bộ quần áo sạch sẽ nhất rồi mặc vào, ngồi trong phòng chờ mọi người chúc mừng sinh nhật.

Nhưng mãi đến khi trời tối đen bé vẫn không được ăn bánh sinh nhật, cũng không được nhận quà.
Bé phát hiện ra, không có ai nhớ ngày sinh nhật của bé cả.
Sau lần đó, bé mới biết hóa ra không phải ai cũng được chúc mừng sinh nhật.
Bé Lục Hoặc sụt sịt mũi, ngẩng đầu nói với Kiều Tịch: “Hoặc Hoặc không cần sinh nhật.”
Trên đỉnh đầu bé nhú lên hai lá mầm nho nhỏ.
Giọng nói non nớt tiếp tục: “Sinh nhật không vui.”
Mầm lá nhỏ lắc lư.
Bé nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải ai cũng thích sinh nhật, Hoặc Hoặc không thích sinh nhật.”
Chồi nhỏ trên đỉnh đầu ra sức vẫy vẫy mấy cái, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Kiều Tịch không nỡ bắt nạt Lục Hoặc bé nhỏ, không thò tay ra bóp chồi nhỏ trên đầu bé.

Cô viết lên giấy: Bé Hoặc Hoặc mong nhận được món quà nào nhất?
Một lúc sau, trong đôi mắt to của bé chất chứa sự thẹn thùng, bé nói nhỏ: “Tịch Tịch.”
Tuy bé không thấy được Tịch Tịch, nhưng cô chính là món quà tốt nhất, là món quà mà những người khác không thể nào có được.
Kiều Tịch đứng trước màn hình nhẹ nhàng cười lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 288: 288: Tiểu Ngũ Gánh Tội

Nhóc này còn bé thì biết dỗ người khác, thế mà lớn lên lại chẳng đáng yêu gì cả.
Cô viết lên quyển sổ nhỏ: Trừ chị ra thì Hoặc Hoặc thích quà gì?
Bé Lục Hoặc suy nghĩ thật nghiêm túc, một lát sau, bé chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, ngọng nghịu nói: “Muốn gặp Tịch Tịch.”
Kiều Tịch không nhịn được thò tay ra xoa xoa đầu bé, viết: Em không nhìn thấy chị được.
Bé Lục Hoặc ngoan ngoãn gật đầu, không sao cả, chỉ cần Tịch Tịch nói chuyện với bé là bé đã vui lắm rồi.
Buổi tối, khi bé Lục Hoặc về đến phòng, sau khi cơm nước xong xuôi thì bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập, nhưng cứ cách một lúc thì bé lại gọi Tịch Tịch.
Bé muốn xác nhận xem Kiều Tịch có đang ở đây hay không.
Bé sợ cô lại đột nhiên biến mất nữa.
Kiều Tịch ngồi trước màn hình nhìn Lục Hoặc bé đang làm bài tập, rút di động ra gọi cho Lục Hoặc lớn.
Đầu kia nhanh chóng nhấc máy.
“Lục Hoặc.”
“Ừm.” Giọng nói của Lục Hoặc trầm thấp, chỉ là một tiếng trả lời đơn giản cũng mềm mại khiến tay cô run lên.
“Anh thích ăn bánh ngọt vị gì?” Kiều Tịch hỏi.
Đầu bên kia im lặng.
“Nói đi mà, anh thích ăn bánh sinh nhật vị gì?” Kiều Tịch vô cùng tò mò.
“Không biết.” Thiếu niên lật sách, chậm rãi trả lời: “Chưa ăn bao giờ.”
Bàn tay cầm di động của Kiều Tịch run lên.

Lục Hoặc bé lớn lên thành Lục Hoặc lớn vẫn chưa từng được ăn bánh sinh nhật sao?

Cô nhìn cậu nhóc đang làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc trong màn hình, lồng ngực có một cơn chua xót dội lên, cô nhẹ nhàng nói: “Vị dâu tây hơi ngọt, vị chocolate khá thơm, hoặc là vị xoài, anh có dị ứng xoài không?”
Đầu kia điện thoại, thiếu niên đang dùng tay đè Tức Hỏa nhảy lung tung lại, anh cụp mắt xuống: “Kiều Tịch, tôi không ăn mấy thứ đó.”
Kiều Tịch không thèm nghe anh đâu: “Được, tôi biết rồi.”
Cô cúp điện thoại.
Lục Hoặc siết chặt di động, ngồi trước bàn im lặng thật lâu.
Chỉ được một lúc, Tức Hỏa bị anh đè tay lên bắt đầu không nhịn được, cố gắng giãy ra trốn mất.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc liếc nó một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Bây giờ chị muốn đi làm bánh ngọt, chị đi đâu cái màn hình theo đó hả?”
“Đúng thế, chủ nhân yên tâm, màn hình sẽ đi theo sau chị, luôn xuất hiện bên cạnh chị.”
Vậy nên dù Kiều Tịch có rời khỏi phòng hay đi đâu đi nữa thì màn hình cũng luôn đi theo cô, mãi cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ mới thôi.
Kiều Tịch cảm thán thiết kế kiểu này đúng là tốt thật, sau đó cô xuống nhà, đi đến phòng bếp.
Thấy Kiều Tịch bước vào phòng bếp, đầu bếp rất ngạc nhiên, vội nói: “Đại tiểu thư, cô muốn ăn gì, để tôi nấu cho cô.”
“Chú Lý, cháu muốn bánh kem.”
Đầu bếp Lý nhanh chóng đội mũ bếp lên: “Tiểu thư muốn ăn vị gì? Tôi làm ngay đây.”
Kiều Tịch lắc đầu: “Chú Lý, chú dạy cháu làm đi, cháu muốn tự tay làm cơ.”
Nhìn hình ảnh trong màn hình, thân hình nhỏ nhắn của bé Lục Hoặc ngồi thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nghiêm túc làm bài tập, cô cười nói: “Cháu muốn làm một chiếc bánh kem có rất nhiều vị.”
“Đại tiểu thư muốn tự tay làm?” Đầu bếp Lý không giấu nổi nỗi khiếp sợ.
Kiều Tịch là viên minh châu được bố Kiều mẹ Kiều nâng niu chiều chuộng, đã vào phòng bếp bao giờ đâu.
“Vâng, cháu muốn tự làm.

Chú Lý, chú dạy cháu trình tự làm bánh đi.” Kiều Tịch đeo một chiếc tạp dề màu trắng còn mới vào, đứng trước bệ bếp, chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu bếp Lý thấy Kiều Tịch nghiêm túc thì không nói thêm nữa, bắt đầu dạy Kiều Tịch cách làm bánh ngọt.
Ban đêm, bé Lục Hoặc tắm xong, việc đầu tiên sau khi bước ra khỏi nhà tắm là lật giở quyển sổ nhỏ xem Kiều Tịch có để lại lời nhắn gì không.
Bé mặc một chiếc áo màu lam in hình cún con, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn dính hơi nước, tóc mái cắt ngang trán còn ướt nhẹ nhàng dán lên trán bé, trông đáng yêu như một chiếc bánh bao sữa mới ra lò.
“Tịch Tịch, Tịch Tịch.” Bánh bao sữa Lục Hoặc cất giọng non nớt gọi tên cô, thật sự khiến cho trái tim cô mềm nhũn.
Kiều Tịch ngồi trước màn hình lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 294

Cô đang vẽ tranh, vừa nghe tiếng bé Lục Hoặc gọi đã nhanh chóng viết lên cuốn sổ nhỏ: Chị đây.
Bé Lục Hoặc đặt quyển sổ nhỏ lên đùi, di chuyển xe lăn đến cạnh giường, cánh tay nhỏ bé cố hết sức chống lên xe lăn, đẩy người lên giường.
“Tịch Tịch, Hoặc Hoặc phải đi ngủ rồi, mai gặp lại nhé.” Bé Lục Hoặc có hơi không nỡ.
Kiều Tịch viết xuống: Mai gặp lại.
Bé Lục Hoặc đặt cuốn sổ nhỏ lên gối, xác định chắc chắn không rơi mất được mới chịu nhắm mắt ngủ.

Nhóc không biết rằng, đúng mười hai giờ đêm, Kiều Tịch đã viết xuống sổ: Chúc mừng sinh nhật!
Kiều Tịch tranh thủ lượn ra hoa viên nhà họ Lục hái không ít hoa tươi, cô còn tìm được mấy dải lụa màu nữa.
Kiều Tịch bắt đầu lặng lẽ trang trí phòng bé Lục Hoặc trong đêm.
Cô cắm hoa tươi vào trong bình, đặt lên trên bàn, treo lụa màu rực rỡ trong phòng bé Lục Hoặc.
Trước khi trời hửng sáng, Kiều Tịch đã kịp làm xong bánh ngọt, bỏ cả bánh và quà mình chuẩn bị vào trong màn hình.
Khi trời sáng rõ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi vào trong phòng, phủ lên căn phòng một bức màn dịu dàng.
Bé Lục Hoặc đã tỉnh giấc.
Bé mở to mắt, có lẽ do chưa tỉnh hẳn nên đôi mắt to vẫn còn hơi mơ màng.

Việc đầu tiên sau khi mở mắt là nhìn quyển sổ nhỏ bên gối đầu.
Thấy mấy chữ trên sổ, bé lập tức cười lên.
Đây là lần đầu tiên có người nói chúc mừng sinh nhật bé.
“Hoặc Hoặc không cần sinh nhật mà.” Bé thẹn thùng nói.
Chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu bé lắc lư.
Lúc bé Lục Hoặc ôm quyển sổ nhỏ rời giường, bé phát hiện ra phòng mình được trang trí.
“Oa.” Bé kêu lên ngạc nhiên, gian phòng bây giờ trông rất đẹp.
Thấy trên mặt bàn có một hộp quà lớn, bên cạnh còn thêm hộp quà nhỏ, bé không thể chờ đợi được nữa, vội ngồi vào xe lăn đến cạnh bàn.
“Tịch Tịch, Tịch Tịch.” Trong đôi mắt to không giấu nổi nét vui mừng.
Kiều Tịch cầm quyển sổ nhỏ của bé lên, viết: Chị đây, Hoặc Hoặc mở quà đi.
Hộp quà được đóng gói rất đẹp, trên nắp còn buộc một chiếc nơ con bướm đáng yêu.
Bé Lục Hoặc mở hộp quà cẩn thận từng li từng tí một, bên trong là một chiếc bánh ngọt bốn màu, kem tươi màu sắc rực rỡ khiến chiếc bánh ngọt trông vô cùng đáng yêu.
Bé nuốt nước miếng: “Bánh sinh nhật này.”
Kiều Tịch hỏi: Thích không?
Trong đôi mắt đen phản chiếu hình ảnh chiếc bánh ngọt, gần như không dứt ra được, bé vừa vui vẻ lại hơi ngượng ngùng: “Thích lắm.”
Kiều Tịch cắm nến lên bánh ngọt, cô thắp nến lên rồi dạy bé: Hoặc Hoặc ước nguyện đi, sau đó thổi tắt nến là ước nguyện sẽ được thực hiện.
Ánh nến chiếu lên gương mặt bé Lục Hoặc, ánh vào trong mắt, tỏa sáng rạng rỡ.

Bé cất giọng non nớt ước nguyện chân thành với ngọn nến: “Tịch Tịch vĩnh viễn ở bên Hoặc Hoặc.”
Kiều Tịch không nhịn được sờ đầu bé.

Cô chưa nói cho bé biết là lúc bé lớn cả ngày toàn trưng mặt lạnh cho cô xem, lại còn hay đuổi cô đi, khiến cô tức đến ngứa cả răng đâu.
Nến tắt, Kiều Tịch hỗ trợ cắt bánh ngọt.
Cô làm bốn vị, mỗi màu sắc là một vị khác nhau.
Kiều Tịch viết ra giấy: Ngon không?
Bé Lục Hoặc cắn một miếng bánh ngọt, cười híp cả mắt, ngọng nghịu nói: “Ăn ngon cực kì luôn.”
Kiều Tịch đẩy hộp quà nhỏ hơn sang cho bé: Đây là quà sinh nhật của em.
Bé Lục Hoặc mở hộp ra, bên trong có một bức tranh.

Bé chậm rãi mở ra xem, trên tờ giấy trắng vẽ một cô gái xinh đẹp, bên cạnh còn ghi: Tịch Tịch.
Trong giọng nói non nớt tràn ngập vui vẻ và ngạc nhiên: “Đây là Tịch Tịch.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Tiêu Lôi Phù

Kiều Tịch viết: Là chị đó, phải nhớ kĩ dáng vẻ của chị nhé, không được quên đâu đấy.
Bé Lục Hoặc gật đầu thật mạnh.

Bé nhớ kĩ dáng vẻ của Tịch Tịch rồi, không quên được đâu.
Kiều Tịch lại chơi với bé Lục Hoặc một lúc nữa, nhìn bé ăn bánh ngọt, nghe giọng nói ngọng nghịu trẻ con khen cô, hai người ở chung vừa hài hòa vừa vui sướng.
Màn hình hiện thông báo nhắc nhở Kiều Tịch rằng thời gian làm nhiệm vụ sắp kết thúc.
Đúng lúc này cửa phòng nhỏ bật mở, Lục Vinh Diệu được nghỉ ở nhà nên rảnh quá, kéo theo hai anh em của nó đến.
“Đồ tàn tật đang ăn vụng bánh ngọt.” Lục Vinh Diệu thấy chiếc bánh ngọt xinh xắn trên mặt bàn thì chạy lên túm lấy cái bánh: “Mày lấy bánh ngọt ở đâu ra? Sao tao lại không có?”
“Đây là bánh ngọt của em, anh không được lấy.” Bé Lục Hoặc sốt ruột, đây là bánh ngọt Tịch Tịch tặng bé mà.
Bé di chuyển xe lăn qua muốn cướp cái bánh lại.
Kiều Tịch muốn dạy dỗ Lục Vinh Diệu từ lâu lắm rồi, lần nào nó cũng ngang ngược bắt nạt bé Lục Hoặc hết.
Cô đưa tay nhẹ nhàng lấy lại cái bánh trên tay Lục Vinh Diệu, trong ánh mắt sợ hãi của mấy thằng nhóc, cô quệt kem bé Lục Hoặc ăn còn thừa trét lên mặt Lục Vinh Diệu, chậm rãi bôi trét.
“Á, Vinh Diệu, mặt anh…”
“Quỷ, có quỷ đó.”
“Oa oa oa, quỷ đánh trẻ con kìa.”
Hai thằng nhóc kia sợ nhũn cả chân, khóc um lên.
Lục Vinh Diệu thì to gan hơn nhiều.

Nó sờ sờ kem dính trên mặt, muốn ngoác miệng mắng to, ngay lập tức lại bị nhét một đống kem vào trong miệng: “A…!A…!A…”
Bé Lục Hoặc biết Tịch Tịch đang giúp bé, Lục Vinh Diệu đáng ghét bị Tịch Tịch dạy dỗ.
Lần đầu tiên bé mới biết rằng không phải ai cũng thích Lục Vinh Diệu, Tịch Tịch chỉ thích bé thôi.
Kiều Tịch dùng kem chặn họng Lục Vinh Diệu, cô đang muốn dọa tiếp, tiện thể đánh nó một phát thì màn hình lại hiển thị thông báo thời gian làm nhiệm vụ sắp kết thúc.
Cô vừa bỏ tay ra thì Lục Vinh Diệu mặt đầy kem đã giận dữ xông lên cầm lấy hộp quà nhỏ trên bàn định ném vào người bé Lục Hoặc.
“Không được ném!” Bé Lục Hoặc thấy Lục Vinh Diệu cầm bức tranh Kiều Tịch vẽ cho bé lên, đôi mắt to đen bóng giận dữ trừng lên nhìn nó.
“Tao cứ ném đấy!” Lục Vinh Diệu ném hộp quà về phía Lục Hoặc.
Hộp quà rơi xuống đất, nắp hộp bật ra, bức vẽ bên trong rơi xuống đất.
Kiều Tịch đang muốn dạy dỗ nó một trận thì đúng lúc này màn hình lại biến mất.
Cô không thấy được Lục Vinh Diệu trong màn hình đã chạy tới nhặt bức tranh kia lên.
“Tranh của em, trả lại cho em.” Gương mặt trắng nõn của bé Lục Hoặc tỏ rõ vẻ vội vàng, bé đưa tay định giật bức tranh lại.
“Không trả cho mày.” Lục Vinh Diệu là một thằng nhóc hư đốn, nó xé toang bức tranh ngay trước mặt bé Lục Hoặc: “Mày bắt nạt tao này, mày bôi mặt tao này.”
“Tao không sợ mày đâu.” Lục Vinh Diệu quăng đám giấy vụn rơi lả tả.
“Tranh của em, quà Tịch Tịch tặng em…” Bé Lục Hoặc thấy Lục Vinh Diệu xé nát tranh của bé ném xuống đất, còn dẫm dẫm chân lên, gương mặt bánh bao sữa giận đến mức đỏ bừng lên.
Bé sốt ruột cúi xuống, cả cơ thể cũng rơi khỏi xe lăn, không quan tâm đến cơn đau khi ngã, bé vội vàng bò đi nhặt các mảnh giấy.
Đây là quà sinh nhật Tịch Tịch tặng bé.
Lục Vinh Diệu không hề biết cái gì là vừa phải, cứ thấy hay là làm.

Nó ra hiệu cho hai thằng nhóc núp ngoài cửa xông lên: “Chúng ta ném giấy vào đài phun nước cho đồ tàn tật lội xuống nhặt đi.”
Hai mắt bé Lục Hoặc đỏ bừng lên, bàn tay nhỏ bé siết chặt đám giấy vụn, trong ánh mắt hoảng sợ của ba thằng nhóc kia, bé nhét tất cả đám giấy vụn vào trong miệng.
Tịch Tịch là của bé, không ai được cướp đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.