Gió nhẹ phất qua màn vải, tu sĩ áo bào trắng tra kiếm vào vỏ, trầm tư một lát rồi bước vào.
Trên tấm gương trong lòng hắn, hạt bụi nhỏ do công tước Buckingham để lại khẽ lay động, hắn giẫm lên sợi dây nguy hiểm, vì tò mò chuyện trần tục mà đức Chân Phước coi đó là “dơ bẩn” và “cấm kỵ”, còn nguyên tội được sinh ra trong cõi trần. Từ lúc đạo sư thở dài, hạt giống tên “tò mò” kia đã gieo xuống đáy lòng hắn.
Trong lúc khổ tu lẻ loi, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới gia tộc được vờn quanh bởi xương trắng và tường vi kia, nghe nói bọn họ nở ra từng đóa hoa tội nghiệt. Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng tội ác vẫn cắm rễ trong tấm lòng như gương sáng của hắn, nếu không lúc nghênh chiến với công tước Buckingham, hắn cũng sẽ không nói ra lời, chỉ cần đừng đi qua thì sẽ buông tha cho họ.
Tu sĩ áo bào trắng có trực giác, nếu hắn muốn rũ bỏ bụi trần trong lòng thì hắn nên nhận lời mời này.
Trong lều thắp vài ngọn nến, quốc vương đang ngồi ngay ngắn chiếc ghế tựa cao, ánh lửa vàng ấm áp dát lưng ghế thành một màu vàng chập chờn. Mái tóc bạc của quốc vương xõa xuống vai, bao quanh cậu là một chiếc áo choàng đỏ, khuôn mặt quá đỗi trẻ nổi bật trên làn da trắng bệch như tuyết. Khi cậu giương mắt nhìn lên, tu sĩ áo bào trắng cảm thấy mình đã thấy một ác long đang thức tỉnh.
Kẻ diệt rồng… ác long…
Tu sĩ áo bào trắng nghĩ vậy, bước vào lều của quốc vương.
Trên bàn trước mặt quốc vương là tấm bản đồ thế giới. Tu sĩ áo bào trắng thấy có nhiều ký hiệu khác nhau trên bản đồ, trên lãnh thổ của vương quốc Blaise, có rất nhiều biểu tượng trông giống như những thanh kiếm giao nhau.
Có một chiếc ghế trống đối diện với quốc vương, tu sĩ áo bào trắng đang đối mặt với quốc vương qua chiếc bàn dài, trong mắt tu sĩ áo bào trắng, bóng thánh hỏa đang chậm rãi bốc lên. Trong lều yên tĩnh giống như khoảnh khắc trước khi núi tuyết sắp sụp đổ, ngọn lửa trên thanh kiếm bên hông của tu sĩ áo bào trắng vẫn chưa tắt. Trong một khắc như vậy, tu sĩ áo bào trắng có thể rút kiếm giết quốc vương. Dường như có một luồng không khí vô hình lượn lờ quanh hai người.
Một lát sau, tu sĩ áo bào trắng đi về phía trước vài bước, ngồi xuống trước mặt cậu.
“Ta nghe nói đức Chân Phước là tín đồ thành kính nhất, dành hết thời gian để thiền định và cầu nguyện với thánh linh.” Bên ngoài lều nổi gió lên, vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời bị mây đen lững lờ che khuất, quốc vương từ xa nhìn tu sĩ trẻ ngồi ở đối diện: “Ngài có hiểu ý nghĩa của những ký hiệu trên tấm bản đồ này không?”
“Đức Chân Phước là người đã định sẵn dâng hiến tất cả cho thần linh. Nếu ngài không phiền, xin chỉ giáo.” Áo choàng trắng của tu sĩ áo bào trắng rủ xuống tua vàng, lúc này tua rua kia đang hơi lay động, ánh vàng mờ mờ.
“Đây là lò mổ mà các người mang tới.” Quốc vương đẩy tấm bản đồ về phía tu sĩ áo bào trắng: “Mỗi một chỗ đao kiếm giao nhau đều là một chiến trường cực lớn, ở đó mỗi một ngày đều có ít nhất trăm người chết. Thánh Đình không phải tới cứu thế sao? Phổ quát và cứu thế của các các người là mang lại lửa và kiếm đến cho các tín đồ? Ferri III, tùy tùng và các kỵ sĩ của bọn họ cũng là những tín đồ thành kính.”
Tu sĩ áo bào trắng cúi đầu nhìn tấm bản đồ.
Từng đôi kiếm giao nhau trên bản đồ mở ra biến thành một cối xay máu và thịt. Tu sĩ áo bào trắng không am hiểu chính trị, nhưng mấy ngày nay hắn đã xem rất nhiều bản đồ thảo luận về kế hoạch tác chiến của các tướng lĩnh quân phản loạn, cũng đã nghe nói tới một ít hành động của Thánh Đình. Bởi vậy, khi nhìn thấy tấm bản đồ này, trong lòng tu sĩ áo bào trắng có hơi kinh ngạc —— chiến trường Blaise được đánh dấu trên bản đồ của quốc vương Legrand cực kỳ chính xác.
Làm sao cậu biết được tình hình chiến sự bên kia eo biển Abyss?
“Dù Ferri III là một tín đồ, nhưng hắn đã phạm sai lầm, quyết định của ngài tông tọa chỉ là khiến anh ta phải sám hối.” Tu sĩ áo bào trắng khẽ cúi đầu: “Thành lập Thần quốc sẽ khiến thánh ca lan xa hơn, bọn ta có lý do phải làm vậy.”
“Lý do gì? Lợi ích hay tham vọng?” Ánh mắt của quốc vương sắc bén như dao: “Chính ngài cũng đang lưỡng lự, phải không? Nếu không ngài cũng sẽ chẳng chấp nhận lời mời của ta. Nếu ta là người của Thánh Địa, ta sẽ không cho ngài vào Hội Thánh… ngài quá lưỡng lự.”
“Năm đó đạo sư của ta cũng nói vậy.” Tu sĩ áo bào trắng thản nhiên thừa nhận, ánh mắt của hắn trong veo như một đứa trẻ: “Cho nên ta muốn hỏi ngài một vấn đề.”
“Mời nói.”
“Ngài công tước Buckingham nói bọn ta không hiểu các người muốn gì, ông ấy nói bọn ta không hiểu gì cả.” Trong mắt tu sĩ áo bào trắng hiện lên vẻ khó hiểu: “Vinh quang, tiền tài, sức mạnh, quyền lợi… Nguyên tội của con người bắt nguồn từ tham lam, phàm là ham muốn, bọn ta đều có thể cho các người.”
“Hỏi câu này tức là các người chưa hiểu thật.” Quốc vương thở dài: “Người chăn cừu đưa cỏ tươi cho bầy cừu, song cầm roi khoanh tròn hàng rào vô hình. Tuy trong hàng rào cái gì cũng có, nhưng đều là giả, mỗi một con có thể trở thành vật tế trên tế đàn bất cứ lúc nào. Bởi vậy luôn có vài con cừu đầu đàn muốn lao ra hàng rào, đi đến một bầu trời khác, vậy dù chúng sống trên một vách núi cheo leo cũng chẳng sao.”
“Các người coi bọn ta là người chăn cừu, nhưng đồng hành với địa ngục chắc chắn không phải một lựa chọn tốt gì.” Trong lều không biết từ lúc nào, gió đêm bắt đầu thổi mạnh, tu sĩ áo báo trắng nhìn chăm chú quốc vương: “Các người đã khước từ ánh sáng của thánh linh, nhưng lại mượn nhờ sức mạnh từ bóng tối. Chẳng phải các người đang tự ném mình vào hàng rào khác sao?”
Bên ngoài lều hệt như đã chìm vào giấc ngủ say, sau một ngày hành quân các binh sĩ như đã rất mệt mỏi, lúc này đều chìm vào mộng đẹp. Những binh sĩ tuần tra như đang ở một nơi rất xa, tiếng nước chảy róc rách của sông Lessy cách đó không xa cũng trở nên xa xôi, hệt như chiếc lều đã mất liên lạc với bên ngoài, độc lập trong một không gian.
Nhờ bóng đêm để che giấu, sương đen dày đặc đã âm thầm bao vây hắn.
“Chẳng hạn như?”
Quốc vương mỉm cười hỏi.
“Chẳng hạn như quý ngài đằng sau ngài.” Tu sĩ áo bào trắng khẽ khom người: “Đó là một tồn tại khó lường, ngài biết chúng có nghĩa là gì không? Đó mới là tai họa thật sự.”
Khi hắn khom người, thánh hỏa lập tức lan ra từ quần áo của hắn, trải dài về phía trước dọc theo chiếc khăn trải bàn. Ngọn lửa lượn lờ như rắn, tấm bản đồ có ký hiệu dày đặc trên mặt bàn phát ra tiếng “phần phật” rồi uốn cong và nhấp nhô giữa không trung, cặp đao kiếm ký hiệu trên bản đồ trở nên sẫm màu hơn trong ngọn lửa. Ngọn lửa “vù vù” bùng lên, chiếu rõ cả lều của quốc vương.
Ánh sáng thánh hỏa là màu trắng trong suốt, mọi thứ trong ngọn lửa như được phủ thêm ánh sáng thiêng liêng mờ mờ.
Trong ánh sáng màu trắng ngà, một thứ khác lại có vẻ đặc biệt chói mắt.
Chỉ thấy một ngôi sao sáu cánh lớn và phức tạp được vẽ trên nền lều, hai hình tam giác chồng lên nhau ở vị trí đảo ngược. Dưới sự chiếu rọi của thánh quang, những trận pháp vốn vô cùng khó phát hiện trong nháy mắt đã lộ ra, Địa Ngục và Thánh Đình không thể dung hòa như băng với lửa. Trận pháp phức tạp tối nghĩa dùng ngôn ngữ cổ xưa, bản thân những ngôn ngữ đó mang theo sức mạnh bí ẩn và mạnh mẽ, nhưng nhân loại không có cách nào viết ra những chữ viết như vậy.
Nó không thuộc về nhân gian.
Những sương mù đen bốc lên từ trận pháp, sương ngưng tụ kéo dài, di chuyển trên mặt đất, nhanh như chớp bay về phía tu sĩ áo bào trắng.
Đối mặt với màn sương đen đang tiến về phía mình, tu sĩ áo bào trắng vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ nhìn thẳng vào quốc vương. Làn sương đen như rắn độc tiếp cận tu sĩ áo bào trắng, ngay lập tức tan rã trong thánh quang, không để lại thứ gì. Ngược lại trên bàn dài trước mặt quốc vương, thánh hỏa tụ lại với nhau, hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào quốc vương. Thanh kiếm sắc bén do thánh hỏa ngưng tụ lại vô hình và vô chất, người phàm không thể chống lại.
Bóng ghế tựa sau lưng quốc vương bỗng nhiên dài ra, hệt như một bóng người.
Một đôi tay thon dài vươn ra từ phía sau quốc vương, khi ánh kiếm cách trán quốc vương còn chưa tới nửa bàn tay, đôi tay đó đã cầm thân ánh kiếm, “rắc”một tiếng, kiếm ngưng tụ từ thánh hỏa đã vỡ nát thành nhiều điểm sáng lớn nhỏ, rải rác đầy đất.
“Ngài hãy lễ phép chút.”
Trong bóng đêm ác ma ẩn nấp phía sau quốc vương ngẩng đầu lên, với tư thế vòng quốc vương vào cánh tay mình, cười tủm tỉm nhìn tu sĩ áo bào trắng đối diện.
“Không được đụng vào bảo vật của người khác, đây là lễ nghi cơ bản.”
“Quả nhiên…”
Tu sĩ áo bào trắng lẩm bẩm.
“Một trong những ác ma cổ xưa nhất.”
Phù văn của kiếm lửa và kiếm ánh sáng lờ mờ hiện lên trong con ngươi của hắn, khiến cho con ngươi của hắn hiện lên một vẻ đẹp kỳ lạ không thuộc về con người.
Khi đặt chân lên Legrand, đạo sư đã từng giao cho hắn một nhiệm vụ đặc biệt:
Legrand đã có người sa đọa thành dị giáo, ký khế ước với ác ma cổ xưa của địa ngục. Nhân lúc nó còn chưa khôi phục sức mạnh, hắn phải phong ấn ác ma và thanh tẩy tội đồ đã trở thành cầu nối giữa địa ngục và nhân gian.
“… Mỗi một ác ma trong thời đại truyền thuyết đều tượng trưng cho một loại tai họa, mà ác ma càng cổ xưa tương ứng với tai họa càng đáng sợ… Đừng để liên hệ giữa chúng và nhân gian trở nên mật thiết, bằng không chúng sẽ thẩm thấu được sức mạnh của bản thân thông qua bất kỳ mối liên hệ nhỏ nào…”
Đây là lời đạo sư đã dạy bảo hắn năm đó.
Cái chết đen của Legrand được kiểm soát quá mức ly kỳ, cái chạm của quân vương không thể có khả năng giải quyết dịch bệnh của một thành phố. Tu sĩ áo bào trắng đã khóa chặt mục tiêu vào quốc vương Legrand ngay từ đầu, hắn cũng có chuẩn bị mới đến.
Trước khi bước vào chủ trướng của quốc vương, tay hắn nắm chuôi kiếm thánh, cảm nhận được một luồng khí đen ẩn giấu khá kỹ càng trong lều.
Khoảnh khắc thanh kiếm ánh sáng vỡ tan, trận pháp bừng sáng trên mặt đất, vô số xiềng xích đen bắn ra, phong tỏa quanh tu sĩ áo bào trắng.
“Kẻ sa đọa ắt bị thanh trừng.”
Tu sĩ áo bào trắng lạnh lùng nói, kiếm treo bên hông tự động ra khỏi vỏ, lơ lửng trước người hắn. Xiềng xích gần hắn nhất bị phá vỡ ngay lập tức, tu sĩ áo bào trắng đưa tay cầm chuôi kiếm.
Quốc vương và ác ma nói chuyện để kéo dài thời gian, hoàn thành bố trí trận pháp mà hắn cũng giống vậy!
Hắn cũng đang kéo dài thời gian để đánh thức thánh kiếm bên hông của mình.
Thanh kiếm này chính là thánh vật!