*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Hạ Đông về nhà, Diệp Dạng vẫn không ngủ được, cậu nằm trên giường nhìn điện thoại mãi, trong lúc đang phân vân không biết có nên nhắn tin hỏi Hạ Đông hay không thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Tim Diệp Dạng đập hụt một nhịp, trực giác mách bảo có lẽ người bên ngoài là Hạ Đông nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy không có khả năng.
Như lẽ thường, cậu bước đến gần cách cửa, hỏi một cậu:
“Ai ở bên ngoài thế? Có gì sao ạ?”
“Quý khách thân mến, tôi cung cấp dịch vụ đặc biệt, ba trăm tệ một lần, một ngàn thì bao cả đêm, anh trai nhỏ có muốn hay không?”
Nhận thấy người bên trong có vẻ vẫn đang sốc, người nọ lại nói thêm:
“Bao một đêm càng có lời nha, muốn bao nhiêu lần cũng được.”
Tuy người bên ngoài cố đổi giọng nói nhưng vẫn có thể nhận ra là giọng nam. Lúc đầu, Diệp Dạng bị câu nói của người nọ làm giật mình thật, nhưng rất nhanh phát hiện thân phận của người bên ngoài.
Cậu mở cửa phòng, lập tức bị người nọ đẩy lùi mãi rồi ngã xuống giường.
Trọng lượng đè lên cơ thể cậu thật nặng, nặng như cả thế giới.
Đôi mắt của Diệp Dạng bị bịt che đi, cậu cũng không giãy giụa, thấp giọng hỏi:
“Sao anh lại quay về?”
“Sao nào? Không chào đón anh hử?”
Hạ Đông cười, hôn nhẹ lên môi cậu.
“Chú Hạ bên đó…”
Hạ Đông không lòng vòng mà nói thẳng:
“Ông ấy đã đồng ý chuyện chúng ta.”
“!”
Diệp Dạng kích động đẩy Hạ Đông sang một bên, trực tiếp ngồi lên người anh, túm áo của anh hỏi:
“Thật sao ạ?”
“Thật.”
Hạ Đông bất đắc dĩ nói:
“Bé cưng à, em có thể đừng làm tư thế này nữa được không?”
Đêm qua cũng vậy, sáng nay cũng thế, thật sự nghĩ anh là thánh sao?
Diệp Dạng nghe được hàm ý của Hạ Đông, mặt chợt ửng hồng, nhưng không xuống khỏi người Hạ Đông mà đè cả người lên anh, vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Anh Đông ơi, em vui quá.”
“Anh cũng vậy.”
Hạ Đông ôm eo bạn nhỏ, phòng cậu trượt khỏi người mình.
“Cha bảo mang em về nhà.”
“Hôm nay sao…”
Diệp Dạng có chút khẩn trương:
“Em chưa chuẩn bị gì cả…”
“Không sao đâu, em chuẩn bị cho mình là được.”
Diệp Dạng đột nhiên đứng dậy, bò xuống người Hạ Đông.
“Bây giờ em phải dậy đã.”
Hơi ấm trong lồ ng ngực bỗng biến mất, Hạ Đông nhướng mày nhìn Diệp Dạng.
“Em nóng lòng về nhà với anh đến thế à?”
“Cái gì chứ!”
Tai Diệp Dạng đỏ bừng, đáp:
“Em định mua quà gặp mặt cho chú dì thôi.”
Hạ Đông bất đắc dĩ ôm bạn nhỏ đang chạy vào phòng tắm.
“Em ngốc à? Còn chưa đến bảy giờ, trung tâm thương mại nào mở sớm như vậy?”
Diệp Dạng phản ứng lại, lúc này nhân viên văn phòng vừa mới dậy, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa.
Tin tức về nhà ra mắt với cha mẹ Hạ Đông đập vào đầu làm Diệp Dạng choáng váng, thêm việc quá căng thẳng làm cậu có hơi không tỉnh táo lắm.
Hạ Đông kéo người về giường nằm xuống.
“Ngủ với anh một lát, tối quá lên giường muộn quá, anh còn buồn ngủ.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu vào ngực Hạ Đông đáp:
“Được ạ.”
Khi cả hai tỉnh dậy lần nữa đã mười giờ, Diệp Dạng vội đứng lên tắm rửa, kéo Hạ Đông đánh răng lần nữa.
Hạ Đông nhìn bạn nhỏ vội vàng như vậy, không nhịn được bật cười.
“Thật ra, không cần mua gì cũng được.”
“Em muốn.”
Diệp Dạng nghiêm túc trả lời:
“Em muốn tạo ấn tượng tốt.”
Hạ Đông xoa xoa đầu cậu.
“Nghe em.”
Trước khi ra ngoài, Hạ Đông chợt nhớ khi sáng anh ra khỏi nhà có mang theo điện thoại mới của Chúc Anh mua cho Diệp Dạng, chỉ là vừa vào cửa đã ném nó cùng cái túi xuống đất.
Diệp Dạng tắm xong, thấy Hạ Đông đang tìm gì đó.
“Anh đang kiếm gì thế ạ?”
“Em có thấy cái túi màu trắng nào không? Lúc sáng anh vứt nó đâu rồi.”
Diệp Dạng nhìn xung quanh một lát, sau đó chỉ vào một khe hở trên giá để giày gần cửa ra vào.
“Có phải nó kia không ạ?”
“Đúng rồi.”
Hạ Đông nhặt lên đưa cho Diệp Dạng.
“Chúc phu nhân tặng em.”
“Cái này là gì thế anh?”
Diệp Dạng mở ra thì phát hiện một chiếc điện thoại mới toanh bên trong, không những thương hiệu quen thuộc, giá cũng không hề rẻ.
“Cái này quá đắt…”
Diệp Dạng có ý muốn trả về.
“Không đâu, cho Dạng Dạng nhà ta đương nhiên phải là thứ tốt nhất.”
Hạ Đông cầm chiếc điện thoại Diệp Dạng đang dùng tháo sim ra nhét vào điện thoại mới.
Chiếc điện thoại cũ là một chiếc cảm ứng khá lâu đời, câu mua mấy trăm tệ, màn hình đã vỡ nát.
Hạ Đông nhớ trước khi mình đi, không có vết nứt này.
“Rớt khi nào thế?”
“Khoảng hai ngày trước ạ. Lúc em tắm cho Khò Khò, Khò Khò không muốn vào bồn tắm lắm, trong lúc bọn em vật lộn thì nó rớt mất.”
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng, cau mày nói:
“Có phải nó cào em không?”
“Không ạ.”
Diệp Dạng dùng di động mới đăng nhập WeChat, gọi điện cho Dương Nhất Tỉnh, câu đầu tiên là cảm ơn, sau đó nhờ hắn kiểm tra phòng.
Di động mới dùng có hơi không quen, khi Diệp Dạng đi cùng Hạ Đông đến trung tâm thương mại, anh vẫn không nhịn được thấp giọng nói:
“Vừa nhận điện thoại mới đã vứt chiếc cũ đi, chú với dì có nghĩ em là một người thực dụng quá không…”
Hạ Đông hiểu ý của cậu, vừa buồn cười vừa đau lòng. Nói trắng ra, Diệp Dạng quá để ý việc cha mẹ Hạ Đông nghĩ gì về mình, cho nên mới lo được lo mất.
“Tặng cho em là để em dùng, chẳng lẽ để trang trí sao?”
Hạ Đông cười nói:
“Còn nữa, điện thoại cũ anh vứt rồi, em tìm cũng không kịp nữa.”
“Vậy em phải chọn kỹ quà tặng mới được.”
Suy cho cùng, việc chọn quà không phải điểm mạnh của Diệp Dạng, nhưng quà gặp mặt tặng trà, rượu sẽ không bao giờ sai. Diệp Dạng chọn cho Hạ Thành Nghiệp hai lon trà thượng hạng, tổng không đến năm trăm gam nhưng lại hơn một ngàn tệ.
Lúc Hạ Đông muốn trả tiền, Diệp Dạng đẩy nhẹ tay anh ra.
“Em tự trả được không ạ?”
Hạ Đông nhướng mày, nhưng không kiên trì lâu, nhân lúc nhân viên bán hàng đang đóng gói trà, bảo:
“Hôn anh một cái, anh cho em trả.”
Diệp Dạng cắn môi, liếc qua bóng lưng người nhân viên bán hàng có thể quay lại bất cứ lúc nào, nhanh chóng đặt một nụ hôn trên má Hạ Đông.
Sau khi chọn được quà gặp mặt cho Hạ Thành Nghiệp, kế đến là quà của Chúc Anh, Diệp Dạng nhìn trúng một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt, trông lịch sự, tao nhã, lại sang trọng.
Nhưng chiếc khăn lụa này, ít nhất phải hai ngàn tệ, Diệp Dạng thấp giọng hỏi Hạ Đông:
“Em còn bao nhiêu tiền ạ?”
Kể từ khi hai người xác định quan hệ, toàn bộ tiền của cậu đều chuyển đến một chiếc thẻ mà Hạ Đông ít khi sử dụng, mỗi lần thanh toán, số dư sẽ hiển thị trên điện thoại Hạ Đông.
“Em còn hơn ba ngàn.”
Thực ra Diệp Dạng chỉ trả tiền nhà trong hai tháng, hai tháng sau Hạ Đông không nhận tiền nhà của cậu nữa, nên hầu như Diệp Dạng không có tiêu xài gì. Ra ngoài, đều do Hạ Đông trả tiền, cho có khi mua sắm ở siêu thị, Diệp Dạng nhất quyết để mình trả. Nên tiền lương trong hai tháng qua còn nguyên không thay đổi mấy.
Nghe được câu trả lời của Hạ Đông, Diệp Dạng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Đông xoa xoa phần gáy của cậu, nghiêm túc nói:
“Không cần quá quý, thật tâm là được.”
Thực tế thì, giá của chiếc khăn này không đắt hơn so với vật dụng trang sức mà Chúc phu nhân hay dùng, nhưng mức sống khác nhau, nhưng đối với Diệp Dạng đầy là đồ tốt nhất trong khả năng cậu mua được.
Diệp Dạng cũng không kém phần nghiêm túc trả lời:
“Em thấy cái này đẹp nhất.”
Hạ Đông nhìn cậu quẹt thẻ xong, có hơi ghen tị.
“Anh cũng muốn có quà.”
Diệp Dạng có hơi bối rối, cậu chợt nhận ta bản thân vậy mà chưa từng mua quà cho anh Đông, dù hai người ở bên nhau đã lâu.
“Anh có muốn gì không?”
Diệp Dạng nhẹ giọng dỗ dành:
“Còn hơn một ngàn, trong tầm giá này cái gì cũng được, nếu không đủ, em có thể làm thêm mua cho anh.”
“Không cần tốn tiền.”
Lòng Hạ Đông chợt dịu lại, ghé vào tại Diệp Dạng:
“Đến ngày sinh nhật của em, anh muốn em… Dạng Dạng à, được không?”
Vành tai Diệp Dạng lập tức ửng đỏ, tựa như sắc đỏ toàn thân đều ngưng tụ tại đấy, gò mà cũng nhiễm chút hồng nhạt.
Nhân viên đưa hộp khăn lụa đã được đóng gói lên quầy:
“Chào quý khách, đây là sản phẩm ngài đã đặt ạ.”
Diệp Dạng vội vàng nhận lấy, nắm cổ tay Hạ Đông đi ra ngoài.
Khi Hạ Đông lấy xe đến đã hơn mười một giờ, Chúc phu nhân nhắn tin bảo họ nhanh đến, bà đã chuẩn bị bữa ăn gần xong.
Hạ Đông nghiêng người giúp Diệp Dạng thắt dây an toàn, bạn nhỏ nhìn anh bỗng đỏ mặt thốt lên:
“Được ạ.”
Hạ Đông ngẩn ra một lúc mới nhận thức được Diệp Dạng đang nói về điều gì, anh không kiềm chế được sức lực trên tay mà nắm chặt dây an toàn đến vặn vẹo.
“Dạng Dạng, em thật là…”
Món quà Hạ Đông đã nói vốn chẳng có ý gì khác, chỉ muốn trêu cậu một chút, không ngờ Diệp Dạng lại đồng ý thật.
Áng mây đỏ hồng vẫn treo trên khuôn mặt Diệp Dạng, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc:
“Anh muốn làm gì đều được ạ.”
“…”
Hạ Đông không thể chịu được nữa, cắn một cái lên môi Diệp Dạng.
“Có phải em ỷ vào việc anh không thể làm gì em nên hết chọc ghẹo anh từ lần này đến lần khác?”
Diệp Dạng biện bạch:
“Em không có…”
Lời biện bạch không có hiệu quả, Hạ Đông lại bắt nạt cậu.
…
Khi hai người đến nhà Hạ Đông đã qua nửa giờ, Chúc Anh vừa bưng món ăn cuối cùng từ bếp ra đặt lên bàn.
Chúc Anh nhìn thấy Diệp Dạng thì đôi mắt chợt sáng lên một chút.
“Đến rồi sao, mau vào nhà rửa tay rửa mặt, rồi ăn cơm nữa.”
Hạ Thành Nghiệp đúng lúc từ phòng bếp ra ngoài, Diệp Dạng căng thẳng gọi một tiếng “Chú Hạ”.
Hạ Thành Nghiệp gật đầu, sắc mặt hơi dịu lại.
“Dép trong tủ giày, để Hạ Đông lấy cho con.”
Hạ Đông lấy một đôi dép mới từ tủ giày, anh khụy gối xuống giúp Diệp Dạng mang vào, cậu vốn muốn tự mình làm nhưng bị Hạ Đông ngăn cản, đành phải để mặc anh làm.
Chúc Anh thấy vẻ căng thẳng của Diệp Dạng, cười nói:
“Thằng nhóc này còn biết lo, con cứ kệ nó.”
Hạ Thành Nghiệp không nhìn về phía này nhưng vẫn lên tiếng:
“Không biết lo lắng thì có mà ế tới già.”
Chúc Anh mỉm cười không nói gì, ấn tượng của bà về Diệp Dạng rất tốt. Từ khi Hạ Đông come out bà đã hỏi thăm Dương Nhất Tỉnh mấy lần, tuy Dương Nhất Tỉnh đều nói thằng bé này rất ngoan, nhưng rốt cuộc vẫn phải tự mình cảm nhận mới yên tâm.
Quả thật, như lời Hạ Đông đã nói, có một loại người, chỉ cần nhìn một cái cũng biết họ thật sự rất tốt.
Diệp Dạng tặng quà gặp mặt, Chúc Anh rất thích.
“Về sau đừng quà cáp làm gì, con đến chơi là vui rồi.”
Tuy Hạ Thành Nghiệp mang vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn cất mấy lon trà đi.
“Con còn nhỏ, còn chưa kiếm được tiền, đừng mua mấy thứ tốn kém này.”
Diệp Dạng nhẹ nhàng đáp “Dạ”.
Bốn người ngồi xuống bàn ăn đặt đầy món ngon, trước đó Chúc Anh đã hỏi trước với Hạ Đông về khẩu vị của Diệp Dạng.
Chúc Anh gắp cho cậu một ít thức ăn.
“Ăn thấy được chứ?”
“Ngon lắm ạ.”
Diệp Dạng cắn một miếng cá, sắc mặt hơi động.
Chúc Anh chú ý, hỏi:
“Sao thế? Con mắc xương cá à?”
“Không, không ạ…”
Diệp Dạng vội lắc đầu, cậu nh ỏ giọng nói:
“Món cá anh Đông làm cũng có hương vị thế này.”
Hạ Đông nở nụ cười.
“Món này là cha anh nấu, tài nấu nướng của anh đều do cha anh truyền lại.”
Hôm này cô giúp việc được nghỉ, Chúc Anh cũng không biết nấu nướng gì, một bàn thức ăn này đều do một tay Hạ Thành Nghiệp làm.
Diệp Dạng kinh ngạc thốt:
“Quá siêu luôn ạ!”
Thật sự thật sự quá đáng nể, Diệp Dạng biết trong nhà Hạ Đông có cô giúp việc, trong tình huống này mà chú Hạ vẫn biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề còn tốt như vậy.
“Cha anh nghĩ đàn ông phải giỏi nấu nướng mới cưới được vợ hiền, phải không cha?”
Hạ Thành Nghiệp lời ít ý nhiều, “Ừ” một tiếng.
Diệp Dạng dừng lại một lát, chú Hạ vốn hy vọng Hạ Đông có thể cưới một người vợ tốt, nhưng cuối cùng lại dính với cậu…
Hạ Đông nhìn sang bạn nhỏ, gắp cho cậu một phần cánh gà.
“Nếu anh không nấu ngon, sao có thể lừa em về dễ vậy được? Chuyện này phải cảm ơn khi trước nghe lời cha tập trung học nấu nướng cho tốt.”
Hạ Thành Nghiệp lại “Ừ” cái nữa.