*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Đông và Diệp Dạng chỉ ở đây một đêm lại quay về, dù sao họ cũng lo lắng cho Khò Khò một mình ở nhà.
Hạ Đông vừa nói lời này, Hạ Thành Nghiệp trừng mắt nhìn anh.
“Rảnh lắm hả mà nuôi mèo, vừa chăm chó nó ăn uống hốt phân, còn không chê dơ.”
Hạ Đông:
“…”
Diệp Dạng kéo ống tay áo Hạ Đông, thấp giọng giải thích:
“Do con muốn nuôi ạ.”
“…Ờ.”
Hạ Thành Nghiệp im lặng hồi lâu mới nói:
“Chỉ nên nuôi ngoài phòng khách thôi, đừng đem vào phòng, rụng lông khắp nơi còn mang vi khuẩn gây bệnh.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu.
“Dạ vâng.”
Giờ này Chúc Anh đã đến bệnh viện làm việc, hôm nay bà không được nghỉ.
Hạ Thành Nghiệp lấy một phong bì đỏ và một hộp gỗ đỏ, đưa cho Diệp Dạng.
“Mấy thứ này là lúc trước dì Chúc của con chuẩn bị cho vợ của Hạ Đông, cho dù không dùng được thì cứ lấy về cất ở nhà.”
Diệp Dạng nhìn thoáng qua khuôn mặt cười vui vẻ của Hạ Đông.
Hạ Thành Nghiệp tức giận nói:
“Nhìn nó làm gì, cứ nhận đi.”
Diệp Dạng đành phải nhận lấy.
“Cảm ơn chú Hạ.”
Hạ Thành Nghiệp hài lòng, sắc mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
“Chú biết tính con rất tốt, nhưng đừng lúc nào cũng dựa vào Hạ Đông, cũng đừng chiều hư nó. Nó làm cái gì con không thích thì cứ từ chối thẳng, lúc nó bắt nạt con thì con phải nói cho chú và dì biết, nhất định sẽ thay con dạy bảo nó một trận.”
Diệp Dạng ấm áp trong lòng, đáp lời:
“Cảm ơn chú Hạ, anh Đông sẽ không bắt nạt con đâu ạ.”
Hạ Đông đắc ý nhìn qua Hạ Thành Nghiệp, ông hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói với Diệp Dạng:
“Còn nữa, con còn nhỏ, có một số chuyện không thể làm được, có biết chưa?”
Diệp Dạng ngây ra một lát, mới ý thức được Hạ Thành Nghiệp đang nói đến chuyện gì, mặt cậu nháy mắt ứng đỏ.
“Dạ biết…”
“Lần trước bác qua xem thấy tụi con chỉ có một cái giường, theo ý của bác thì tốt nhất vẫn nên ngủ riêng đi…”
Khóe miệng Hạ Đông khẽ giật giật, nếu cha anh còn tiếp tục nói có khi Diệp Dạng sẽ chia giường ngủ với anh mất.
“Được rồi cha à, bao nhiêu được rồi, tụi con còn phải về!”
Sau khi lên xe, Hạ Đông mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi xấu hổ khi bị người lớn chỉ dạy về cuộc sống tình cảm của Diệp Dạng cũng dần biến mất, cậu không khỏi bật cười.
“Em cười gì thế?”
Hạ Đông thừa lúc thắt dây an toàn cho Diệp Dạng đè cậu trên ghế phụ.
“Cha muốn chúng ta ngủ riêng làm em vui vậy sao?”
“Không phải!”
Diệp Dạng vội vàng lắc đầu, nói tiếp:
“Chỉ là em cảm thấy cha anh thật tốt, dì Chúc cũng rất tốt.”
Hạ Đông cười hôn cậu.
“Từ giờ về sau, ông ấy sẽ là cha của em, Chúc phu nhân cũng là mẹ của em.”
Khi người đời nhắc đến hai từ “cha mẹ” này, đi kèm theo đó là những từ ngữ đẹp đẽ như “vĩ đại” hay “vị tha”.
Nhưng không phải người làm cha mẹ nào cũng xứng đáng để ca ngợi, chỉ riêng từ “cha mẹ” đã rất vinh quang, nhưng không phải cứ có con là xứng được gọi là “cha mẹ”.
Trong cuộc đời gần mười tám năm của Diệp Dạng, đối với khung cảnh gia đình ấm áp hòa thuận, cậu chỉ bàng quan đứng nhìn, chưa bao giờ là một phần trong đó.
Người cha xem thường cùng người mẹ kế luôn gạt bỏ cậu, nhưng đối với cô em gái trên danh nghĩa của cậu thì luôn yêu thương hết mực, nâng niu chiều chuộng, không muốn cho con gái họ chịu chút ấm ức nào.
Diệp Dạng đã từng nghĩ đến chuyện tương lai, cậu không cầu loại thiên vị đến thế, chỉ muốn một gia đình nhỏ ấm áp mà thôi.
Nhưng Hạ Đông đã tặng cho cậu tất cả những điều đó.
Hạ Đông thiên vị cậu, còn mở rộng cánh cửa gia đình nhà anh, sau đó kéo cậu vào.
Hạ Đông phát hiện từ khi xe khởi động đến giờ, ánh mắt Diệp Dạng chưa từng rời khỏi người mình.
“Sao em cứ nhìn anh mãi vậy?”
Khóe miệng Diệp Dạng nhếch lên một vòng cung nhỏ.
“Anh Đông này, em thích anh lắm luôn.”
Đầu ngón tay Hạ Đông chợt động một chút.
“Miệng em hôm này ngọt thế?”
Diệp Dạng đáp:
“Chắc do buổi sáng ăn cháo ngọt ạ.”
Lời nói đùa với giọng điệu nghiêm túc này làm Hạ Đông bật cười.
“Vậy lát nữa khi về nhà, để anh nếm thử xem còn ngọt hay không.”
Vừa vào đến nhà, Khò Khò bèn lăn qua – bởi vì chân chú quá ngắn, nhìn từ trên xuống cảm giác như chúng không tồn tại, thân hình mập mạp như một quả bóng nhỏ.
Diệp Dạng ôm Khò Khò lên, hai ngày không gặp, cảm giác mập lên một chút.
Hạ Đông thu dọn hành lý xong đi về phía Diệp Dạng, Khò Khò thấy một tên quan dọn phân khác đến gần, ý nghĩ muốn nhảy vào lồ ng ngực để được ôm.
Nhưng tên quan dọn phân đó không để ý đến nó, hai tên quan dọn phân nhà nó ôm nhau, kẹp nó ở giữa.
Trời, đây là trò chơi mới gì vậy!
Chen vào cũng khá thoải mái, cơ thể của hai tên quan dọn phân thật là nóng…
Hai người này rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả? Thân thể cao quý của nó sắp bị đè dẹp lép rồi!
…
Sau khi trở về, cuộc sống hằng ngày của Diệp Dạng tương đối nhàn nhã. Mỗi ngày, buổi tối học với Trình Lập Nhiên, chơi với mèo con, vẽ tranh, thỉnh thoảng cũng sẽ đến Cựu Lâm chơi.
Ngược lại thì, Hạ Đông khá bận rộn, qua một tuần tháng sáu, bảng xếp hạng top ba mươi giải Ngôi sao truyện tranh đã được công bố, tác phẩm của Diệp Dạng đáng tiếc không lọt vào danh sách này. Truyện Linh Dị
Hạ Đông rất dễ phát hiện bài dự thi của Diệp Dạng, dù sao anh cũng là nhân vật chính trong tác phẩm của cậu.
Một ngọn đèn đường mờ ảo, trong đêm đen tĩnh lặng, gương mặt dịu dàng của nhân vật chính hiện lên, toàn bộ khung cảnh mang đến cảm giác lưu luyến khó tả.
Thoạt nhìn, bức vẽ này trông rất thoải mái và ấm lòng, nhưng không đạt vẫn có nguyên do.
Kỹ năng cơ bản của Diệp Dạng không vững, màu sắc diễn tả không đủ tinh tế.
Nhưng bức tranh này của Diệp Dạng vẫn được thứ hạng tốt, trong hàng vạn bài dự thi thì Diệp Dạng đạt hạng năm mươi ba, nếu thêm hai trăm lượt thích nữa cậu sẽ lọt top năm mươi.
Đối với kết quả lần này, Diệp Dạng không hề thất vọng, quan trọng ở việc đã tham gia, cậu đã xem những tác phẩm dự thi khác, nhất là mười người đầu tiên, thua tâm phục khẩu phục.
…
Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi Ngôi sao truyện tranh, thí sinh vẽ tranh trực tiếp, Hạ Đông là giám khảo đương nhiên phải có mặt.
Vốn dĩ anh muốn dẫn Diệp Dạng theo, nhưng buổi tối Trình Lập Nhiên đến dạy nên Hạ Đông đành phải đi một mình.
Buổi học kết thúc, Hạ Đông vẫn chưa về, tình cờ Tịch Vũ và Tiểu Ngư Nhi hẹn cậu đến Cựu Lâm chơi Jubensha.
Kịch bản lần này thuộc thể loại kinh dị, cần năm người chơi. Mở đầu, người chơi rơi vào trạng thái mất trí nhớ, sau đó từ từ sử dụng những mảnh nhỏ ký ức để ghép lại sự thật, rằng bản thân là ai, đã trải qua những chuyện gì, vì sao lại xuất hiện ở đây.
Giữa chừng, Diệp Dạng tìm được một đạo cụ, phát động một đoạn cốt truyện, nháy mắt ánh đèn bị dập tắt toàn bộ, trước mắt người chơi tối đen.
Tiểu Ngư Nhi ngồi đối diện Diệp Dạng, khi đèn tắt, hắn chửi tục một tiếng “đcm”.
Tịch Vũ tương đối bình tĩnh, nhưng hai cô gái ngồi kế bên cô và Diệp Dạng chợt hét lên.
Cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt như có người bước vào nhưng không nghe thấy tiếng bước chân.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng, mọi người đều im lặng không có động tĩnh gì.
Tiểu Ngư Nhi ngồi cách cánh cửa gần nhất, bỗng cả người hắn run lên, đá vào chân bàn.
“Mẹ nó, cái thứ gì lạnh lạnh chạm vào cổ tôi?”
Sau câu nói của Tiểu Ngư Nhi, cô gái ở giữa hắn và Tịch Vũ hét lên:
“Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi! Làm ơn đi, tôi sợ lắm…”
Vừa dứt lời, phía sau không còn động tĩnh gì nữa, giống như thứ gì đó đã rời đi, Tịch Vũ bình tĩnh sờ sau gáy.
“Cái này là gì vậy? Nước đá à hay là cán dao?”
Sau Tịch Vũ là cô gái cạnh Diệp Dạng, bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào một lúc cô mới run rẩy hô lên:
“Đằng ấy đi được chưa vậy?”
Lần này đến lượt Diệp Dạng, cậu bình tĩnh chờ đợi cái thứ lạnh lẽo đó chạm vào mình, nhưng đợi hồi lâu cậu vẫn không thấy gì cả.
Diệp Dạng nghi hoặc hỏi:
“Vậy là bỏ qua tôi luôn sao?”
Vừa dứt lời, da thịt sau gáy của cậu được tiếp xúc với một một luống không khí ấm áp, có cảm giác mềm mại, hoàn toàn khác với cảm giác lạnh lẽo mà những người khác miêu tả.
Điều quan trọng hơn, hình như luồng khí ấm ban nãy là hơi thở của người khác.
Khi người nọ đến gần hơn, Diệp Dạng cảm nhận được sự quen thuộc vô cùng, một cảm giác ấm áp mềm mại bắt đầu di chuyển từ cổ, đến bên tai, gò má cậu, cuối cùng là đôi môi.
Cậu được NPC này hôn.
Hô hấp của Diệp Dạng có hơi gấp gáp, hoàn cảnh tối tăm xung quanh làm cậu không cảm thấy quá an toàn, còn sự có mặt của bốn người khác làm dây thần kinh cậu căng thẳng hơn nữa.
Cảm giác như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Tịch Vũ lên tiếng hỏi:
“Còn chưa xong à, sao vẫn chưa bật đèn?”
Diệp Dạng run lên, sự mềm mại trên môi dần biến mất, cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chợt cảm thấy có gì đó ươn ướt quét qua bên mép, Diệp Dạng không kiềm chế được một tiếng “A” phát lên.
Tiểu Ngư Nhi ngồi đối diện cậu nghe được âm thanh, hỏi:
“Cậu sao vậy?”
Hơi thở quen thuộc ấy dần nhạt đi, Diệp Dạng thả lỏng đáp:
“Không có việc gì ạ.”
Khi đèn sáng trở lại, những người chơi dường như không khác gì trước, chỉ có Diệp Dạng mới biết bản thân vừa mới trải qua điều gì trong bóng tối.
Trò chơi kết thúc, cậu là người đầu tiên ra khỏi phòng riêng, qua nhiên bắt gặp được một người bạn trai trên ban công tầng hai.
Diệp Dạng đi tới, ngồi xổm trước mặt Hạ Đông.
“Anh làm em sợ muốn chết.”
Hạ Đông ngồi trên ghế, đưa tay xoa xoa đầu Diệp Dạng.
“Ngay cả ma quỷ cũng không dọa được em, thì sao anh có thể làm em sợ được chứ?”
“Sao anh lại hôn em trong tình huống như vậy chứ?”
Diệp Dạng nghĩ lại có chút xấu hổ.
“Nhỡ đâu điện thoại ai đó nhận thông báo thì sáng lên thì sao, sẽ có người thấy chúng ta đó ạ.”
“Thấy thì thấy thôi, anh hôn bạn trai nhỏ nhà mình chả lẽ còn phạm pháp?”
Hạ Đông mỉm cười, nâng cầm Diệp Dạng lên.
“Tính cảnh giác của bé cưng như vậy là không được nha, nếu hôm nay không phải anh thì em đã bị người ta lợi dụng.”
“Ngoại trừ anh ra thì ai lại muốn hôn em?”
Diệp Dạng ngoảnh mặt đi.
“Hơn nữa, em nhận ra mùi hương của anh mà…”
Hạ Đông sửng sốt một chút, nhướng mày hỏi:
“Anh có mùi thế nào?”
“…”
Muốn miêu tả thế nào đây?
Diệp Dạng chôn mặt trên đùi Hạ Đông.
“Thì là rất thơm ạ!”
Hạ Đông còn định trêu cậu, nhưng Quất Tử đã đi tới, trên tay cô còn cầm theo hai ly trà sữa, buồn cười nói:
“Hai người các cậu, ngày nào cũng làm mấy thứ nhàm chán này cũng không biết xấu hổ.”
Tô Tri Vi cũng xuất hiện, chọc ghẹo Quất Tử.
“Quất Tử hâm mộ sao? Chờ đến khi cậu có người yêu rồi thì có thể làm mấy thứ nhàm chán này trước mặt bọn tôi mà.”
Quất Tử dừng một lát mới đáp:
“Có khi tôi không đợi được tới ngày đó.”
“Nói mới nhớ, hai ngày trước có một bạn học cấp ba tới tìm tôi, cậu ta là ủy ban thể thao từng thích cậu đấy, còn nhớ không?”
Quất Tử ngồi xuống mới đáp:
“Tôi không nhớ lắm.”
“Cậu tin không, con cậu ta đã mười hai tuổi rồi?”
Diệp Dạng tính toán một chút mới nói:
“Người đó kết hôn sớm ghê, hai mươi tuổi đã có con.”
Quất Tử ngồi một bên không đáp lời, Tô Tri Vi tự nhủ:
“Cũng không phải, hai ngày trước cậu ta còn hỏi chị Quất Tử đã kết hôn chưa?”
Quất Tử rũ mắt xuống.
“Cậu trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là tôi nói thật.”
Tô Tri Vi cười nói tiếp:
“Chẳng qua, bình thường ở tuổi này đã kết hôn cả rồi, Quất tử à cậu phải nắm chặt, khi nào tôi mới có thể ôm cháu trai đây?”
“Mẹ cậu mấy ngày trước còn gọi điện hỏi thăm, nói bóng gió hỏi tôi xem cậu có hứng thú với ai không, còn bảo cậu mau đưa người về ra mắt gia đình càng sớm càng tốt.”
Quất Tử nhìn Tô Tri Vi đang ngu ngốc một lúc, sau đó dời mắt ra ngoài ban công phía trước.
Diệp Dạng nghe được giọng nói bình tĩnh đến mức không thấy chút cảm xúc nào.
“Sẽ mang về cho bà ấy.”
Diệp Dang còn nghe được giọng nói rất nhỏ của Quất Tử, như là đang tự lẩm bẩm:
“Cũng nên kết hôn thôi.”
Tô Tri Vi hình như không nghe thấy, Hạ Đông bên cạnh cũng không phản ứng gì.
Diệp Dạng cảm giác có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể giải thích chuyện gì đang xảy ra.