Tôi bắt đầu làm trời làm đất
Nghe hệ thống trịnh trọng nói vậy, trong lòng Sở Diễn chỉ cảm thấy không chân thực.
Không phải trước đây y chưa từng đề cập tới chuyện về nhà nhưng hệ thống luôn nói rằng kỳ thực ở thế giới ban đầu y đã chết từ lâu rồi, nếu muốn quay về sẽ phải cần một lượng năng lượng lớn mới có thể thay đổi hướng đi của thế giới ban đầu, như thế thì người chết mới có thể trở về.
Dù bây giờ nó lại đột nhiên đổi lời nhưng cũng không khiến y ngạc nhiên.
Sau khi được hệ thống cho hy vọng, phản ứng đầu tiên của y không phải hưng phấn mà là nghi hoặc.
Hệ thống tựa hồ cũng biết vậy nên mới vội vàng giải thích: “Ngươi khó có thể rời đi thế giới này bởi vì sáu nhân vật trụ cột đều có tình cảm sâu đậm với ngươi. Chỉ cần có thể tìm được biện pháp khiến bọn họ buông bỏ chấp niệm với ngươi, hết hy vọng với ngươi vậy thì ngươi mới có cơ hội trở về.”
Thực ra công chỉ có 5 mảnh thôi: LP, ĐTV, TM, QBT, CT nhưng tg lại nói 6, chắc là tính thêm cả QV chăng??
Sở Diễn: “……”
Không hiểu thì phải hỏi, mày thử nói xem tao đã làm gì để bọn họ có chấp niệm với tao???
Y chỉ uống trà, đọc báo và bình yên dưỡng lão thôi.
Sở Diễn rơi vào trầm tư.
Hệ thống cũng im lặng.
Một lát sau, hệ thống gợi ý cho y: “Hay là… Ngươi lại quay lại làm vạn người ghét để bọn hắn ghét bỏ ngươi?”
Sở Diễn lập tức từ chối.
Làm vạn người ghét là một công việc có tính nguy hiểm cao, kéo thù hận không nói, nếu vô tình chạm vào điểm mấu chốt của bọn hắn thì khó có thể đảm bảo rằng y sẽ không bị ghi hận.
Chẳng lẽ hận thù không thể xem là một loại chấp niệm sao?
Huống chi y đã làm vạn người ghét cả đời rồi, nếu có thể đi được thì y đã không phải trở lại thế giới quái quỷ này một lần nữa.
Chứng tỏ đây không phải chìa khóa để phá vỡ cục diện này.
Hệ thống bổ sung: “Dù thế nào đi nữa ngươi cũng phải khiến họ không còn nhớ nhung ngươi nữa. Bằng không, một khi ngươi rời đi thế giới này rất có thể sẽ sụp đổ.”
Hệ thống tựa hồ như đang muốn thay đổi chủ ý của y, muốn giải thích cho y biết hậu quả cực đoan của việc vội vàng rời đi, nhưng không hiểu sao trong lòng Sở Diễn luôn có một loại cảm giác kỳ lạ.
Hệ thống… lẽ nào nó đang có mục đích gì sao?
Nhưng y cũng không nghĩ sâu về hướng này nữa mà lặng lẽ dựa vào tường và nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến họ để mình rời đi.
Dù sao y thực sự quá muốn trở về.
Có lẽ lời của hệ thống có tính khả thi nhất định nhưng y không thể vô duyên vô cớ nhắm vào Lăng Phong như kiếp trước được, hơn nữa, y đã sớm không còn địa vị để có thể làm trời làm đất nữa.
***
Sau khi biết rằng Sở Diễn có khả năng cũng là một người trọng sinh như mình, trái tim Chương Tuyển vẫn luôn căng thẳng tột độ.
Cảm xúc trong lòng hắn rất phức tạp, không biết là đang hối hận hay áy náy nhiều hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với người này và không khiến y phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
Bởi vì hắn đã nợ y quá nhiều rồi.
Khi mở cửa về nhà, hắn thấy Sở Diễn đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa pha trà.
Sau khi nhìn thấy Chương Tuyển đã trở lại, Sở Diễn nâng ly trà lên uống mà không nói một lời.
Chương Tuyển cũng không nặng lời với y mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi y: “Ở nhà có chán không? Tôi đưa em ra ngoài chơi một lát nhé?”
Sở Diễn nhìn hắn một hồi, trong lòng âm thầm nảy ra một ý tưởng.
Y bình tĩnh nói: “Được.”
…..
Đường phố của Mạt Duy tinh không phồn hoa như những tinh cầu khác, hầu hết những con đường nơi đây đều giống như đường quê, chỉ khi đến gần đường chính mới có chút không khí thành thị.
Chương Tuyển mặc áo gió màu đen, vô cớ cho người ta một loại cảm giác thâm trầm, khi đi trên đường rất bắt mắt.
Suy cho cùng, hắn cũng có một khuôn mặt gặp xong khó quên. Nhưng dù hắn có đẹp đến thế nào cũng không khiến người ta muốn đến gần, bởi vì khí chất của hắn đã dung nhập vào từng bộ phận trên cơ thể, cho dù không biết hắn là ai thì người ta có thể cảm nhận được sự uy hiếp.
Sở Diễn đi bên cạnh hắn đưa mắt nhìn những nhánh cây bên đường, một cái liếc mắt cũng không cho Chương Tuyển.
Tuy rằng hai người cách nhau rất gần nhưng vẻ mặt Sở Diễn lại như người xa lạ.
Người dân ở đây đôi khi sẽ đưa mắt nhìn bọn họ.
Chương Tuyển luôn cố gắng nói chuyện với Sở Diễn nhưng thái độ của y lại luôn thờ ơ, như thể y cực kỳ không muốn nhìn thấy hắn ta.
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Chương Tuyển nhưng cảm xúc mong manh này nhanh chóng bị hắn giấu đi không để lại dấu vết nào.
Mặc dù người dân không biết người đàn ông mặc đồ đen này là ai nhưng từ khí chất và vẻ ngoài có thể đoán được rằng thân phận hắn không tầm thường.
Vì thế bọn họ tự biên tự diễn ra một hồi yêu hận tình thù.
Chẳng lẽ quản lý của họ bị người này cưỡng chế ái?
Mặc dù họ còn muốn nhìn thêm một lúc nữa nhưng ánh mắt của Chương Tuyển đã sớm lạnh lùng liếc qua họ.
Rõ ràng không có tổn thương thực sự nhưng lúc đó họ gần như đã nghĩ rằng có một lưỡi dao đang chĩa vào cổ mình.
Hai người đi loanh quanh đến trưa thì ngẫu nhiên tìm được một chỗ ngồi ăn.
Dù sao thì Sở Diễn cũng đã từng chung sống với Chương Tuyển một thời gian dài, khi nhận được thực đơn y nhanh chóng chọn một bàn đồ ăn lớn gồm các món mà Chương Tuyển không thích, sau đó đưa lại thực đơn cho người phục vụ, trong ánh mắt có chút khẩn trương và khiêu khích.
Y đang từng bước kiểm tra điểm mấu chốt của Chương Tuyển sau đó cố gắng nhảy qua nhảy lại trên điểm này, y không tin một người như Chương Tuyển có thể chịu được mình bao lâu.
Nhưng y thấy mình đã nghĩ quá đơn giản.
Bởi vì Chương Tuyển không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Hắn vẫn sẵn lòng bao dung tính trẻ con của Sở Diễn, điều này còn tốt hơn nhiều so với việc y không nói không rằng gì với hắn.
Sở Diễn trơ mắt nhìn Chương Tuyển cầm đũa lên và ăn mộc nhĩ mà kiếp trước hắn không bao giờ liếc mắt một cái.
Đồng tử Sở Diễn run lên.
Sao y lại đột nhiên cảm thấy cho dù lúc này mình có đưa cho Chương Tuyển một chén thuốc độc hắn cũng sẽ mỉm cười uống cạn?
Bữa ăn này khiến Sở Diễn hoài nghi nhân sinh.
Y cảm thấy như mình chưa từng quen biết Chương Tuyển.
Chương Tuyển dường như tràn đầy kiên nhẫn với y, đôi mắt hắn luôn mang theo sự chiều chuộng khó tin.
Hắn với người kiếp trước luôn trừng phạt y giống như hai người vậy.
Hắn rốt cuộc đã trải qua cái quái gì vậy?!!
Y không thể tiếp tục như này nữa, nếu Chương Tuyển vẫn cứ như vậy thì làm sao y về nhà được?
Nghĩ đến đây, y quyết định tiếp tục gây khó khăn cho Chương Tuyển.
…
Buổi tối, Sở Diễn bật đèn bàn, xé một tờ giấy, cẩn thận liệt kê những gì mình biết về những thứ Chương Tuyển ghét.
Hắn có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích ngăn nắp và không thích căn phòng bừa bộn.
Ghét những loài động vật có lông và nếu phải nuôi hắn sẽ nuôi những loài máu lạnh như rắn hay thằn lằn.
Hắn không thích người khác bày mưu chống lại mình.
Ghét sự phản bội.
Trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, nếu có người cản đường hắn hắn sẽ không từ thủ đoạn loại bỏ.
……
Sau khi sàng lọc cẩn thận tỉ mỉ, Sở Diễn đã chọn một số phương pháp mà y thấy có thể dễ dàng khống chế được.
Vì vậy khi Chương Tuyển trở về vào ngày hôm sau, hắn nhìn thấy một ngôi nhà bừa bộn và một con chó lớn đang ngồi xổm trên đất, lè lưỡi và vẫy đuôi với hắn.
Sau khi Sở Diễn mạnh tay mua một đống đồ ăn nhẹ, y thản nhiên mở từng cái bao nilong ra sau đó rải vụn đồ ăn khắp nơi.
Sau đó y mua một con Alaska nghịch ngợm từ cửa hàng thú cưng về, không có ý nghĩa đặc biệt nào cả, chỉ vì nó có thuộc tính mà y thích – “xé nhà”.
Lúc này Sở Diễn đang ở trong phòng hít sâu một hơi, lương tâm cắn rứt, thậm chí còn muốn mặc áo chống đạn vào đề phòng mình vô tình đi quá xa, thân thể nhỏ bé yếu ớt này sẽ không hứng nổi cơn giận của Chương Tuyển.
Sau đó y run rẩy mở cửa, dù trong lòng có sợ hãi thế nào nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh lãnh đạm như không hề có chuyện gì cả.
Con Alaska khổng lồ chạy về phía y với nụ cười toe toét và đôi mắt thơ ngây, suýt chút nữa đã hất Sở Diễn ngã lăn ra vì quá nhiệt tình.
Lúc này ánh mắt Chương Tuyển mới hơi đổi, sau đó hắn túm lấy gáy con chó ngốc nghếch này ném sang một bên.
Hắn hỏi: “Thích không?”
Sở Diễn ngơ ngác gật đầu.
Chương Tuyển mỉm cười và nói: “Nếu em thích nó vậy thì giữ lại đi. Em đã chọn được tên cho nó chưa?”
Sở Diễn lại sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Lấy… Lấy rồi, gọi là Tiểu Gia.”
Ài, quỷ đặt tên*.
*chắc là chỉ SD đặt tên dở
Sau khi chó ngốc bị ném sang một bên, nó buồn bã nằm trên đất nhìn họ bằng đôi mắt tròn xoe, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Sở Diễn không nhìn nó nhưng trong đầu lại nghĩ buổi tối nhất định phải kéo nó vào ngủ cùng, nếu không ban đêm nó sẽ bị Chương Tuyển lạnh lùng biến thành lẩu thịt chó.
Y cho rằng mình đã làm đến như vậy rồi chắc chắn sẽ khiến Chương Tuyển tức giận ở một mức độ nào đó. Khả năng hắn đã nghĩ đến việc trời tru đất diệt y rồi cũng không chừng.
Nhưng có lẽ y đã đánh giá thấp năng lực đồng tiền của Chương Tuyển.
Bởi vì cấp dưới của hắn đã tìm được một nhân viên bán thời gian tại nhà, người nọ có trách nhiệm dọn dẹp và xử lý lượng lớn lông chó rơi ra từ con chó ngốc này mỗi ngày.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Chương Tuyển, Sở Diễn cảm thấy như đang đấm vào bông, không có chút gợn sóng nào. Vẻ mặt kia của hắn như đang nói: Không sao đâu, em có thể tiếp tục biểu diễn.
Sở Diễn: Tôi thực sự xuyên Q*
*nói lái của “Thank you”
……
Nghĩ tới đống điểm đau vô dụng kia, Sở Diễn ngã người xuống giường rơi vào trầm tư.
Không hiểu thì phải hỏi, sao bây giờ Chương Tuyển lại trở nên rộng lượng như vậy.
Không…hình như vẫn có một việc có thể chọc giận hắn.
Ngày hôm sau, Sở Diễn đứng trước ngôi nhà Lăng Phong bị giam dữ với tâm trạng lo lắng.
Chương Tuyển không cầm tù Lăng Phong mà chỉ quản thúc tại gia. Lăng Phong có thể tùy ý đi lại nhưng mọi hành động đều sẽ được báo lại cho Chương Tuyển thông qua các máy móc. Sau đó người của Chương Tuyển sẽ soát người và điều tra hắn.
Thành thật mà nói, y nghĩ hai người kia không nhất thiết phải cãi vã như vậy, hai người rõ ràng có thể hòa hợp, thậm chí còn có thể nói chuyện yêu đương.
… Nghĩ đến cảnh hai người kia yêu nhau, Sở Diễn tựa hồ có chút không thể tiếp nhận, nhưng y không hiểu tại sao mình lại cảm thấy không vui như vậy.
Kỳ thật là y lén lút tới đây, cũng không phải vì muốn chọc tức Chương Tuyển, y chỉ muốn tìm Lăng Phong chơi thôi.
Thành thật mà nói y không dám khiêu khích Chương Tuyển ở vấn đề này.
Bởi vì nếu y không cẩn thận có thể vô tình dẫn lửa lên người Lăng Phong.
Lý do chính mà y đến gặp Lăng Phong lần này là để bàn bạc với hắn làm thế nào để hắn có thể an toàn rời khỏi đây, đồng thời cũng là để đưa thêm cơm cho đứa trẻ này, có lẽ mấy ngày nay bị nhốt nên đã sụt cân ít nhiều rồi.
Lăng Phong trì hoãn ở đây quá lâu cũng không tốt, hơn nữa xét theo tình huống hiện tại hình như Chương Tuyển cũng chưa thông báo cho Đế quốc biết Lăng Phong vẫn còn sống khỏe mạnh.
Trái tim y vẫn luôn treo lơ lửng.
Vì vậy, y đã bí mật trốn Chương Tuyển đến đây.
Tiếng giày đạp lên cầu thang gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt.
Nhắc mới nhớ, đã mấy ngày rồi y không gặp Lăng Phong.
Sau khi gặp lại y cũng không biết phải nói gì.
Trên tay còn cầm một số loại trái cây mà Lăng Phong thích ăn.
Trong nguyên tác không nói nhiều về sở thích của Lăng Phong, phần lớn là về việc hắn đã vả mặt vạn người ghét và hãm sâu vào Tu La tràng với đám người theo đuổi như thế nào.
Chính vì vậy, sự hiểu biết của y với Lăng Phong không chỉ dựa vào nguyên tác chỉ có chữ mà không có máu thịt.
Khi bước đến trước cửa, y hít một hơi thật sâu và nghĩ xem nên chào hỏi như thế nào.
Nhưng vừa chạm tay vào cửa y đã hối hận.
Liệu có phải Lăng Phong đã có suy nghĩ riêng rồi không, nếu bây giờ y đến thì có ảnh hưởng đến hắn không?
Nghĩ đến đây, y liền đặt trái cây xuống đất sau đó quay người định rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì eo y đã bị người phía sau giữ lại, lưng va vào một lồ ng ngực cứng rắn.
Sở Diễn gần như có thể cảm nhận được ngọn lửa cháy rực và nhịp tim cuồng dã đó.
Y quên mất khả năng nói chuyện trong giây lát và cũng quên mất lời chào hỏi đã chuẩn bị từ trước.
Lăng Phong vùi đầu vào hõm cổ Sở Diễn, cảm giác ngứa ran khiến trái tim Sở Diễn cũng loạn nhịp.
Y xoa đầu Lăng Phong như an ủi, lo lắng hỏi: “Lăng Phong, anh sao vậy?”
Nhắc mới nhớ, Lăng Phong vẫn còn rất trẻ, nếu đặt ở thời hiện đại thì chính là một đứa trẻ mới bước vào xã hội.
Hắn khác với y, tuy rằng y rụt rè nhưng lại là người từng trải, người ta thường nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Mà Lăng Phong khi còn trẻ đã lăn lộn qua đủ loại chiến trường, ngay cả thân phận cao quý cũng bị y đánh cắp, hiện tại lại bị đại ma quỷ Chương Tuyển nhốt vào một nơi như thế này, sao có thể không khiến người ta đau lòng?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người nghe xót thương, rơi nước mắt.
Vì vậy, động tác vỗ về Lăng Phong lại càng nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Không ngờ Lăng Phong vừa rồi còn có vẻ đáng thương, giây tiếp theo đã ôm y vào nhà xoay người đóng cửa lại.
?
Sở Diễn muốn nói: Trái cây! Anh, trái cây vẫn còn ở bên ngoài! Chúng ta không thể bỏ mặc nó!
Nhưng rất nhanh y đã không thể suy nghĩ nữa, bởi vì Lăng Phong đã đẩy y vào tường, hai tay để ở hai bên người y, tấn công y từ trước ra sau, từ trái sang phải, y căn bản không có cách nào trốn thoát.
Sở Diễn theo bản năng rụt rụt về phía bức tường.
Ánh mắt Lăng Phong thoạt nhìn bướng bỉnh và cố chấp nhưng cũng rất trìu mến.
Cảm xúc của Lăng Phong trước đây luôn dịu dàng và nội liễm, cho dù thời điểm quan hệ của y và hắn có không tồi thì hắn cũng chưa bao giờ lộ ra một mặt điên cuồng như vậy.
Sở Diễn có chút khẩn trương, lúng túng hỏi: “Sao vậy, Lăng Phong?”
Lăng Phong không nói chuyện, chỉ hơi đỏ mắt hỏi: “Em ở chỗ Chương Tuyển có ổn không?”
Sở Diễn: “Nếu anh đang hỏi có phải tôi đang muốn chọc hắn tức hắn chết hay không thì tôi có thể nói, tôi không có chọc hắn đến mức tự kỷ.”
Lăng Phong: “…”
Sở Diễn cảm thấy bầu không khí dường như đã dịu bớt, vì thế cố gắng thoát ra khỏi cánh tay Lăng Phong, thận trọng hỏi: “Tôi có thể mang trái cây vào không?”
Nhất thời Lăng Phong không biết trái cây hay mình quan trọng hơn.
…
Cuối cùng Sở Diễn cũng hài lòng xách đồ vào, may mắn là không lãng phí.
Dù sao y cũng đã mua nó bằng số tiền lương ít ỏi của mình và mang nó đến tận đây.
Dưới cái nhìn của Lăng Phong, y rửa sạch trái cây và cắt chúng cẩn thận.
Y nghĩ rằng đứa trẻ Lăng Phong bị Chương Tuyển nhốt lại chắc chắn sẽ không thể ăn uống đàng hoàng, thỉnh thoảng phải qua đây đưa thêm đồ ăn cho hắn.
Trong lúc dùng dao gọt hoa quả cắt trái cây, Sở Diễn đột nhiên nghĩ liệu lúc này có thể xảy ra tình tiết cẩu huyết nào không, chẳng hạn như y vô tình cắt phải tay mình, sau đó Lăng Phong…
Ừm, có lẽ là không đâu.
Nghĩ đến đây, y yên tâm hẳn lên.
Nhưng hình như Lăng Phong không quen để y dùng dao, y còn chưa kịp phản ứng đã đã thấy con dao gọt hoa quả sắc bén rời khỏi tay mình, sau đó rất đáng tin nhặt một loại quả tròn, trơn và khó cắt lên. Hắn cắt rất khéo, hình khối đều đặn và đẹp mắt.
Nhắc mới nhớ, những ngày mà y và Lăng Phong còn sống chung, Lăng Phong còn không cho phép y làm những việc như thái rau.
Thật là một người đáng tin cậy, việc gì nguy hiểm cũng thích ôm vào người.
Đang lúc y thảnh thơi nhìn hắn, Lăng Phong bỗng nhiên trượt dao, vô tình cắt ra một vết nhỏ trên ngón tay đang cầm trái cây của hắn.
Sở Diễn: “…”
Y đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quả nhiên không thể thiếu một hồi cẩu huyết sao?
Có lẽ vì đã có lòng chuẩn bị nên y nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lăng Phong, nhúng ngón tay bị thương vào nước lạnh rồi rửa sạch cẩn thận.
Lúc này, nguồn nước của Mạt Duy tinh lại bắt đầu có hiện tượng kỳ lạ, đột ngột chuyển sang màu đỏ.
Sở Diễn im lặng rút tay Lăng Phong ra, đơn giản dùng khăn giấy quấn lại.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Lăng Phong đều theo sát y.
Lăng Phong biết mình không thể ở lại Mạt Duy tinh quá lâu. Muốn đội vương miện thì phải gánh chịu được sức nặng của nó, thân là Đại Hoàng tử của Đế quốc, một ngày nào đó hắn nhất định phải trở lại.
Nhưng liệu Sở Diễn có bằng lòng quay lại với hắn không?
Hắn nghĩ, có lẽ là không.
Dù sao y cũng đã trốn thoát khỏi họ, không còn lý do gì để y quay lại nơi đó nữa.
Lúc này hắn lại vô cùng hy vọng Sở Diễn thật sự là Đại Hoàng tử chân chính của Đế quốc, bởi vì chỉ có như vậy y mới không dễ dàng rời bỏ Đế quốc, không dễ dàng rời khỏi hắn.
Quyền lực không chỉ mang lại tài phú và vinh quang mà đồng thời còn phải chấp nhận những ràng buộc của nó.
Một mặt hắn hy vọng Sở Diễn có thể tự do bay lượn, mặt khác lại hy vọng Sở Diễn sẽ bị sợi dây này trói chặt.
Hắn hy vọng Sở Diễn bị ràng buộc chặt chẽ với Đế quốc và không bao giờ rời xa mình.
Nhưng mà rất nhiều chuyện không thể như mình mong muốn.
Hắn thậm chí còn không dám hỏi: Nếu tôi quay lại Đế quốc, em có muốn đi cùng tôi không?
Hắn biết mình sẽ nhận được đáp án phủ định.
Kiếp trước Sở Diễn của hắn đã chịu nhiều đau khổ như vậy, bản chất con người chính là xu lợi tỵ hại*, cho dù y không muốn đi theo hắn, hắn cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của y.
*lại gần cái lợi và tránh xa điều bất lợi với mình
Chỉ là hắn sợ sẽ không chịu nổi những tháng ngày nhớ mong như vậy.
Vì thế hắn cố ý làm tay mình bị thương, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Sở Diễn với mình.
Mà Sở Diễn… quả thật bị hắn lừa.
Khóe miệng Lăng Phong hiện lên một nụ cười ôn hòa nhưng trong mắt lại tràn ngập buồn bã.
Sở Diễn nghĩ thầm, may mắn là người bị thương là Lăng Phong (Lăng Phong:?), nếu là y, y sẽ không nhịn được hét lên và chắc chắn không thể hành động bình tĩnh như vậy.
Lăng Phong có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua, đối với hắn mà nói loại vết thương nhỏ như vậy may mắn được điều trị sớm, nếu không vết thương đã lành rồi.
Đang khen ngợi khả năng chịu đau của Lăng Phong thì Lăng Phong đột nhiên đáng thương nói: “Đau quá.”
Sở Diễn: “…”
Xin lỗi, y đã khen ngợi quá sớm rồi.
Tại sao mặt y lại có hơi đau thế này?
Tuy nhiên, nếu trẻ nhỏ đã kêu đau y cũng nên tượng trưng an ủi một chút: “Không sao đâu, sẽ sớm ổn thôi. Tôi sẽ cắt hoa quả sau”.
Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Nói xong, hắn lại tựa đầu vào vai Sở Diễn, nhẹ giọng tố khổ: “Em biết không, mấy ngày nay tôi ở đây một mình chưa từng có ai đến thăm tôi.”
Trên thực tế, Chương Tuyển đã đến đây nhưng hiển nhiên Lăng Phong không xếp hắn ta vào hàng con người.
Sở Diễn không biết Lăng Phong đang vô tình mắng Chương Tuyển, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi: “Không sao, khi anh trở về Đế quốc, sẽ không có ai dám làm khó anh nữa.”
Nghe được những lời này, trong lòng Lăng Phong cứng đờ, có rất nhiều lời mắc kẹt trong lồ ng ngực không nói ra được.
Hắn cố đè nén sự u ám trong lòng và lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ của Sở Diễn.
Hắn nghĩ nếu bây giờ không nói thì không biết sau này có cơ hội hay không.
Nếu chia ly là kết quả tất yếu, vậy trước đó hắn tận lực để vớt vát được chút gì đó thì có sao?
Nhìn Sở Diễn bận trước bận sau vì mình, Lăng Phong mím môi suýt chút nữa buột miệng nói ra câu “Tôi thích em”.
Lúc này, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa nặng nề.
Giọng nói của Chương Tuyển rõ ràng truyền đến tai hai người: “Lăng Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Vào lúc đó, Sở Diễn cảm thấy hormone tuyến thượng thận của mình đã tăng vọt đến đỉnh điểm.