Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 72



Đã lâu không gặp, Quân Bất Thần

Đoàn Trạch Vân tựa hồ bị lời nói của Sở Diễn làm cho sửng sốt.

Sau đó, hắn thật sự không còn xuất hiện trước mặt y nữa.

Nhưng có đôi lúc Sở Diễn vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ nhìn thấy bóng dáng của hắn từ một góc khuất.

Trước kia Sở Diễn giống như một cục kẹo mạch nha cắn mãi không buông, dù Đoạn Trạch Vân đi đến đâu ánh mắt y cũng sẽ đi theo hắn, hẳn là lúc đó hắn rất phiền chán mình, mỗi một ánh mắt chán ghét ghê tởm của hắn y đều nhớ rõ.

Khi đó có lẽ hắn không thể tưởng tượng được rằng có một ngày mình cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Sở Diễn.

Sở Diễn chỉ liếc nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình kéo rèm lại, tàn nhẫn cách ly hắn với thế giới của mình.

Nhìn căn phòng tối xuống, Sở Diễn nghĩ rằng nếu mình cứ mãi mắc kẹt ở Đế Tinh thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà như mong muốn.

Y không biết gần đây có chuyện gì đã xảy ra với Liên bang hay không.

Có lẽ Quân Bất Thần cũng sẽ không quá đau khổ sau khi y chết.

Không biết là đã mất ngủ bao nhiêu ngày rồi.

Quân Bất Thần nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, dưới mắt là một mảnh xanh đen.

Khoảnh khắc Sở Diễn bỏ mạng cứ lởn vởn trong lòng hắn như một cơn ác mộng.

Điều khiến tình hình vốn đã tồi tệ lại càng tồi tệ hơn chính là chứng cuồng loạn ngày càng trầm trọng của hắn.

Mấy ngày nay, hắn giống như một can dầu dễ cháy nổ chỉ cần một tia lửa là sẽ bốc cháy và phát nổ.

Đặc biệt là vào lúc này, Đế quốc lại nhân lúc hắn đang suy yếu mà quấy rối biên giới Liên Bang một cách càn rỡ khiến hắn càng thêm kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Hắn đã làm việc liên tục mấy ngày rồi nhưng vừa rồi cảm thấy hơi choáng váng nên mới nằm xuống nghỉ ngơi một lúc để chuẩn bị ra ngoài tiếp tục hoạch định chiến lược.

Mọi thứ dường như đã thay đổi, lại dường như vẫn như cũ.

Ở kiếp trước, sau khi Sở Diễn chết trong cuộc chiến giữa Đế quốc và Liên Bang thì cuộc chiến này vẫn không hề lắng xuống mà ngược lại, họ liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ trong vài năm.

Vào thời điểm đó, chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần đang ở mức nghiêm trọng nhất.

Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã lại quay về quỹ đạo cũ.

Vô số bản tố cáo Đế quốc của các quan chức đã được nộp lên bàn làm việc của hắn.

Về phần Quân Bất Thần, hắn cũng không có ý định phủ quyết.

Có lẽ chiến tranh nổ ra chính là điều tất yếu giữa hai quốc gia hùng mạnh luôn mâu thuẫn với nhau này.

Nếu Sở Diễn còn ở đây, có lẽ hắn sẽ luyến tiếc làm như vậy.

Đáng tiếc, người mà hắn quý trọng đã không còn.

Ánh mắt hắn ảm đạm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, sự u ám trong mắt dường như hóa thành thực thể, nuốt chửng hắn từng chút một.

Lúc này, cửa phòng hắn bị gõ vang.

Quân Bất Thần vô thức nhướng mi lên nhưng không hề cử động một chút nào.

Rất nhanh đã có người đẩy cửa bước vào.

Trong khoảng thời gian này Quân Vong đã trưởng thành rất nhiều, dung mạo cũng trưởng thành hơn, đôi mắt xanh biển không còn trong sáng như trước nữa.

Cậu ta nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Quân Bất Thần, rõ ràng là anh trai cậu ta trông rất mệt mỏi nhưng Quân Vong lại có vẻ rất vui: “Kế hoạch chiến lược làm đến đâu rồi?”

Quân Bất Thần nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu và không trả lời câu hỏi kia, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “So với tôi cậu còn thích giết người hơn.”

Quân Vong cũng nhìn hắn, sắc bén nói: “Đương nhiên, tôi là em trai của anh. Từ một góc độ nào đó mà nói, trong cơ thể chúng ta chảy cùng một dòng máu đấy.”

Quân Bất Thần không tỏ ý kiến và phớt lờ cậu ta, hắn chỉ ngồi dậy với vẻ mặt lạnh lùng và nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của mình.

Quân Vong có hảo cảm với Sở Diễn.

Quản sự và Thời An Hà cũng như vậy.

Nhưng khi biết tin Sở Diễn chết, Thời An Hà và quản sự đều rơi vào trạng thái tuyệt vọng mấy ngày liền, mỗi buổi sáng rời giường đều vô thức gọi tên Sở Diễn, sau đó vì không nhận được phản hồi như mong đợi mà mất mát.

Nhưng Quân Vong ngoại trừ sinh hoạt nhàm chán hơn rất nhiều thì dường như không có nhiều thay đổi.

Giống như trong lòng cậu ta cảm thấy người kia còn sống, chỉ là tạm thời rời đi thôi.

Hắn không biết đối phương ngây thơ thật hay đang giả ngu nữa.

Trong khoảng thời gian này, các triệu chứng bệnh tự kỷ của cậu ta đã cải thiện rất nhiều, Quân Bất Thần thì càng ngày càng xa sút nhưng cậu ta lại rất vui vẻ thoải mái như thể sắp đạt được điều mình muốn.

Rõ ràng họ là anh em nhưng đôi lúc hắn cũng cảm thấy người này thật đáng sợ.

Khi Quân Bất Thần giết người, hắn tận hưởng niềm vui kiểm soát vận mệnh của người khác.

Còn Quân Vong… việc đó đơn giản và bình thường như việc xóa một chương trình thừa thãi trên máy tính.

Tuy nhiên, vì mục tiêu của họ giống nhau nên hắn mới có thể chấp nhận sự tồn tại của người em trai này trong thời điểm hiện tại.

Chỉ là âm mưu luôn ẩn nấp ở những nơi khó nghi ngờ nhất, dưới vực sâu nở rộ đóa hoa tàn ác.

***

Khi Sở Diễn ở trong biệt thự, y thích trò chuyện với hệ thống mỗi khi nhàn rỗi.

Chỉ là hệ thống thường xuyên mất tập trung khi trò chuyện với y, giống như một cái máy ngừng hoạt động. Có khi Sở Diễn phải gọi nhiều lần nó mới tỉnh táo lại sau đó lại tiếp tục giả vờ bình thường nói chuyện với y.

Mặc dù Sở Diễn luôn là một thanh niên Phật hệ nhưng cho đến tận bây giờ y cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn mà không rõ nguyên nhân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Hải âu ánh vàng

Có một lần nọ, hệ thống bị kẹt cực kỳ lâu, Sở Diễn cảm thấy vô cùng buồn chán nên muốn đi dạo một chút, đã lâu không ngắm nhìn phong cảnh Đế quốc rồi.

Vừa nghĩ thế y đã nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng đi ra đường chính của Đế Tinh, nhìn phi hành khí bay đến bay đi, trong giây lát y có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

Trên đầu y đội mũ lưỡi trai đen, kéo thấp vành mũ che đi đôi mắt đẹp, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang đen, trên đường không ai có thể nhận ra y.

Lúc này, trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại đột nhiên chiếu lên một đoạn tin tức, trên đó có một người dẫn chương trình vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở người dân rằng họ sắp bước vào trạng thái phòng bị tập thể, bởi vì Liên bang đã bắt đầu tuyên chiến với Đế quốc vào lúc 9:48 hôm nay.

Sở Diễn ngơ ngác nhìn màn hình lớn, nhất thời cảm thấy cơ thể không cử động nổi.

Nếu ở thế giới ban đầu thanh bình không có chiến tranh của mình y sẽ không đứng ngơ ngẩn trên đường nhìn hai nước này tuyên chiến với nhau.

Ánh mắt của người dân nhanh chóng trở nên hoảng loạn, một số đứa trẻ không nhịn được đã khóc ngay trên đường.

Sở Diễn có chút không biết phải làm sao khi đứng trong đám người này.

Y vội vàng hỏi hệ thống: “Hệ thống, đừng giả chết, tôi nên làm gì bây giờ?”

Lúc này hệ thống ngắt quãng nói: “Ngươi không cần lo lắng… chuyện này… là tranh chấp giữa các nhân vật chính… không liên quan gì tới ngươi.”

Sở Diễn cảm thấy logic của hệ thống thật kỳ lạ.

Khi y mới đến thế giới này, quy tắc mà hệ thống đưa ra rõ ràng chính là không được để nhân vật chính chết dưới bất kỳ tình huống nào, nếu không thế giới sẽ xuất hiện bug.

Tại sao bây giờ hệ thống lại sửa miệng?

Hay là có một bug không thể sửa chữa trong thế giới này?

Sở Diễn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái nhưng bây giờ đường phố đã trở nên hỗn loạn, thậm chí một số đơn vị vũ trang ngày thường không thường xuất hiện cũng đã ra tay duy trì trật tự.

Để không vướng vào những rắc rối không đáng có, Sở Diễn kéo mũ xuống, quay người bước về.

…..

Khi trở về biệt thự, y cố gắng tìm kiếm tình hình hiện tại giữa hai nước thông qua thiết bị.

Nhưng y phát hiện ra rằng thiết bị của mình dường như đã bị động tay động chân và không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về lời tuyên chiến giữa Liên Bang và Đế quốc.

Đến đây, Sở Diễn cuối cùng cũng nhận ra mình là người duy nhất bị giấu hết mọi chuyện và không biết gì về thế giới bên ngoài.

Mặc dù y biết đám Lăng Phong muốn dùng cách này để bảo vệ mình nhưng y cũng không muốn trở thành một con sâu mọt không làm được gì ở thế giới này.

Hơn nữa khi nhìn những vai chính đang cố tranh đấu đến chết, không hiểu sao y lại cảm thấy khó chịu.

Lần tiếp theo Lăng Phong tới gặp y, Sở Diễn đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn.

“Lăng Phong, nói thật đi, gần đây anh có giấu tôi chuyện gì không?”

Lăng Phong thấy trong mắt y tràn đầy lo lắng, tự nhiên an ủi: “Không sao đâu, em suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ cần sống tốt ở đây thôi, nhưng gần đây tốt nhất không nên ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài hãy đi với những người bảo vệ tôi cử đến đây, nếu không thì…”

Sở Diễn không để ý tới điều đó, y nhìn hắn càng kiên quyết hơn, nghiêm túc nói: “Lăng Phong, tuy tôi không phải Hoàng tử của Đế quốc nhưng tôi vẫn là người dân của Đế quốc, nếu có chuyện gì xảy ra anh nhất định phải nói cho tôi biết.”

Ánh mắt Lăng Phong run lên nhưng vẫn ôn hòa nói: “Được.”

Tuy rằng là lời hứa hẹn nhưng lại không có hành động thực tế nào, những lời đó càng giống như an ủi hơn.

Tình hình chiến tranh không thể cứu vãn được khiến lòng Sở Diễn cảm thấy vô cùng bất an.

Một số nhà phân tích chiến tranh nói rằng Liên Bang và Đế quốc đã định sẵn sẽ xảy ra một cuộc chiến như vậy. Dù sao thì hai nước đều cường đại như nhau, như người ta thường nói, một núi không thể có hai hổ, cuộc chiến này sẽ kết thúc với sự suy yếu đáng kể của một quốc gia.

Đối với cả hai nước, đây là một cuộc chiến không thể thua.

Nhưng Sở Diễn lại nhìn ra lỗ hổng từ những phân tích này.

Y nghĩ: Nhưng tại sao lại đột nhiên phát động chiến tranh vào lúc này? Thiên thời, địa lợi, nhân hòa cái gì cũng không có.

Nhà phân tích chiến tranh dường như có thể đọc được suy nghĩ của y: “Bất kỳ cuộc chiến tranh nào cũng chỉ xảy ra vào thời điểm ngẫu nhiên, thậm chí một số yếu tố ngẫu nhiên cũng có thể gây ra chiến tranh”.

Sở Diễn thắc mắc tại sao y lại cảm thấy nhà phân tích này như đang cố ý nói chuyện với mình.

Nhất thời, y cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ lạ.

Truyện chỉ được đăng tại W@ttpad qinyi090405 ở wed khác đều là ăn cắp.

Tui nghe nói biến thể 1 số chữ đi thì mấy wed ăn cắp k bê truyện đi được nữa nên muốn thứ 1 chút

Trong phòng họp hội nghị khẩn cấp, Chương Tuyển, Đoạn Trạch Vân, Lăng Phong và một số Nguyên soái chủ chốt của Đế quốc đang thảo luận vấn đề chiến tranh với vẻ mặt nghiêm túc.

Chương Tuyển nghiêm nghị nói: “Tại sao Quân Bất Thần lại khơi mào chiến tranh với chúng ta ngay tại thời điểm không hề có lợi cho hắn như thế này? Điều này không mang lại ích lợi gì cả. Cho dù hắn ta có thắng thì chắc chắn cũng sẽ tổn thất nặng nề.”

Lăng Phong cũng nghi ngờ không kém: “Đối với hắn mà nói, đây giống như một cuộc chiến tranh hiến tế vậy. Chẳng lẽ hắn muốn đồng quy vô tận với chúng ta?”

Đoạn Trạch Vân cũng đồng tình với ý kiến này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66: Ngoài Ý Muốn

Quân Bất Thần… Chẳng lẽ thực sự điên rồi?

Phát động chiến tranh với Đế quốc vào thời điểm nó đang hưng thịnh nhất, rốt cuộc có chỗ tốt gì?

Nhưng vì hắn ta đã khiêu khích vậy thì không có lý do gì để Đế quốc không phụng bồi.

Trong phủ Tổng thống, Thời An Hà và quản sự nhìn Quân Bất Thần với ánh mắt lo lắng.

Mặc dù họ không biết hành động của Quân Bất Thần có ý gì nhưng họ đều lo lắng về trạng thái tâm lý hiện tại của hắn.

Lúc này Quân Vong đang ngồi một mình trong phòng, trên tay cầm một cuốn sổ ghi tên năm* người.

*tg để chỗ này là 6 nhưng chắc tg nhầm, từ nay những chỗ tg để là 6 mình sẽ sửa thành 5

Mỗi cái tên đều được gạch xóa bằng bút đỏ.

Bầu không khí trước trận chiến căng thẳng như vậy nhưng Quân Vong lại cứ như người đứng ngoài cuộc, khuôn mặt cậu ta trông rất thoải mái.

Ném cuốn sách có tên năm người sang một bên, Quân Vong cẩn thận lấy ra một bức ảnh từ chiếc hộp được niêm phong đẹp đẽ.

Người trong ảnh có khuôn mặt giống Sở Diễn nhưng thân hình lại có chút khác biệt.

Trên cổ người nọ có một chuỗi ký hiệu số, ghi là 96354. Ngoài ra còn có một số vết sẹo lớn nhỏ trên cánh tay lộ ra từ ống tay áo rộng, bao gồm vết bỏng do tàn thuốc, vết thương do vật nặng và một số vết thương nhẹ khác.

Nhưng điều duy nhất không thay đổi là sự dịu dàng trong mắt y.

Trong lòng người thanh niên là một đứa trẻ có vẻ mặt hơi ngang ngạnh, nhìn có chút giống Quân Vong.

Một góc của bức ảnh đã bị cắt đi bằng kéo và chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của cơ thể đã bị cắt xén.

Nếu không phải phần cơ thể kia gần Sở Diễn đến mức không thể cắt ra được thì có lẽ một chút dấu vết của người kia cũng không còn.

Nhưng từ đó cũng có thể mơ hồ đoán được phần bị cắt đi hẳn là một người đàn ông có khí chất xuất chúng.

Chỉ là phần lớn cơ thể hắn đã bị cắt bỏ, để lại một khoảng trống dữ tợn.

Quân Vong nhìn chằm chằm người giống hệt Sở Diễn trong ảnh, đôi mắt xanh biển tràn đầy cố chấp và yêu thương.

Cậu ta dùng đầu ngón tay xoa xoa má người thanh niên, nhẹ nhàng nói một cách b3nh hoạn: Anh sẽ sớm là của tôi thôi, từ giờ trở đi sẽ không ai có thể cướp anh đi nữa.

Một tia nắng chiếu lên làm người trong ảnh sáng bừng một cách rực rỡ và diễm lệ.

Quân Vong ngồi trong góc nơi ánh nắng không chiếu tới và lặng lẽ nhìn bức ảnh rất lâu.

Sự chiếm hữu trong mắt cậu ta hoàn toàn trái ngược với ánh mắt trong trẻo của người trong ảnh, một cảm giác không khỏe đột nhiên trỗi dậy.

Một sạch sẽ, một dơ bẩn.

Mọi chuyện diễn ra theo đúng hướng cậu ta mong đợi.

Người dẫn chương trình trên màn hình đang phát trong phòng khách vẫn đang giải thích về sự nguy hiểm của cuộc chiến này cho mọi người, mong họ sẽ cảnh giác hơn và tuân theo chỉ dẫn từ cấp trên.

Khác với vẻ căng thẳng của mọi người, trên mặt Quân Vong lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mọi chuyện đều tiến hành đúng như cậu ta dự liệu.

Cậu ta muốn tất cả những người trong danh sách đều phải chết.

Khi tình hình ngày càng nghiêm trọng, tâm trạng của Sở Diễn cũng nặng nề hơn.

Y muốn làm gì đó nhưng hệ thống lại cố gắng ngăn cản y.

Sở Diễn càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, một loại cảm giác kỳ quái dần dần khuếch đại trong lòng y, khiến y hoảng hốt không thôi.

Hệ thống an ủi y: “Đừng lo lắng quá, dù sao đây cũng không phải thế giới hiện thực, coi như là trò chơi đi.”

Nhưng thời điểm y làm vạn người ghét hệ thống rõ ràng đã nhắc nhở y, trên thế giới này mạng sống của nhân vật chính quan trọng hơn y.

Hiện tại nó sửa miệng nhưng cũng chỉ khiến y cảm thấy kỳ lạ hơn thôi.

Y biết hiện giờ mọi nơi đều đang sẵn sàng cho chiến tranh, mà y chỉ có thể ngồi ở chỗ này thông qua một số phương tiện truyền thông biết được tình hình chiến tranh giữa hai nước, nhưng càng xem càng cảm thấy bất lực.

Y chỉ là một người muốn an hưởng tuổi già nhưng lại muốn chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này.

Nhưng hệ thống luôn tìm mọi cách ngăn chặn ý tưởng này của y.

Ngay tại thời điểm hệ thống cho rằng Sở Diễn sắp thỏa hiệp, y nhìn mây đen âm trầm trên bầu trời, nhàn nhạt nói: “Hệ thống, không phải cậu nói chỉ cần bọn họ buông bỏ là tôi có thể trở lại sao?”

Ánh mắt y sâu thẳm: “Tôi đã nghĩ ra một cách.”

…..

Đêm trước viễn chinh, Lăng Phong đã dẫn đầu chuẩn bị xông pha, hắn xứng đáng là Hoàng tử của một quốc gia, ngay lúc này vẫn luôn có thể khơi dậy sĩ khí của các chiến binh, gây ấn tượng với mọi người.

Đời trước, cũng trong khoảng thời gian này Đế quốc và Liên Bang từng có một cuộc chiến tranh như vậy.

Chỉ là lúc đó y ở trong phòng giam nên mới không cảm nhận được loại áp lực này.

Y chỉ cần lặng lẽ chờ đợi trong phòng giam, chờ đợi Tiêu Mục đến cho mình một lý do để chết, sau đó có thể thuận nước đẩy thuyền thực hiện.

Với vận mệnh của mình, y chỉ có thể làm một hồi pháo hoa trên chiến trường vào những giây phút cuối cùng.

Đáng buồn và cũng đáng trách.

Chỉ là lần này y đã được bảo vệ, những người đã từng từng bước đưa y vào chỗ chết ở kiếp trước bây giờ thậm chí còn không chịu nói cho y biết tin tức về cuộc chiến sắp tới, là Sở Diễn đã tự mình phát hiện ra.

Giống như đang coi y là một con búp bê thủy tinh cần được bảo vệ trong tủ kính.

Chương Tuyển và Đoạn Trạch Vân bình thường luôn không hợp nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn nguyện ý hợp tác cùng nhau đối phó Liên Bang.

Đối mặt với khiêu khích của Liên Bang, Đế quốc cũng chuẩn bị biện pháp đối phó tương ứng, toàn bộ quá trình đều không có ý định chịu thua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 632: Cao Ly vương

Sở Diễn nhìn hai bên chiến tranh kịch liệt, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.

Y hỏi hệ thống: “Có thể đưa tôi đến gặp Quân Bất Thần không? Tôi muốn nói chuyện với hắn.”

Hệ thống trầm mặc một lát mới thận trọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Sở Diễn không biết nó đang đề phòng cái gì, chỉ tùy tiện kiếm cớ: “Tôi muốn hắn cảm nhận được sự nguy hiểm của Đế quốc.”

Hệ thống:”……”

**

Với sự tồn tại của hệ thống, Sở Diễn dường như có một cánh cửa có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào mình muốn.

Nhưng với chứng cuồng loạn lên đến đỉnh điểm hiện tại của Quân Bất Thần, Sở Diễn thực sự không dám trực tiếp đi gặp hắn.

Y chỉ dám lặng lẽ đến chỗ Quân Bất Thần khi hắn đang ngủ vào ban đêm.

Quân Bất Thần không ngủ trong phủ Tổng thống mà là trong thư phòng của hắn ta.

Lông mày hắn nhíu lại ngay cả trong lúc ngủ, Sở Diễn cũng có thể nhận ra rằng hắn ngủ không hề bình yên.

Có lẽ vì đã lâu không gặp nên Sở Diễn không thể nói được cảm giác của mình khi đối mặt với Quân Bất Thần.

Có lẽ vì cảm nhận được có người đến nên Quân Bất Thần cau mày, trông như sắp tỉnh dậy.

Chỉ ngày mai nữa thôi, cuộc chiến giữa Đế quốc và Liên Bang sẽ diễn ra.

Nhưng Sở Diễn sẽ không để cuộc chiến này bắt đầu.

Nếu nhất định phải có bắt đầu và kết thúc, hãy để y dừng cuộc tàn sát vô nghĩa này lại trước khi về nhà.

Về những gì xảy ra tiếp theo, đó không phải là việc của y.

Những người này sẽ không có bất kỳ giao thoa nào với y nữa.

Dù sao họ không phải là người cùng một thế giới.

Họ có thể gặp gỡ nhau trong một đoạn thời gian ngắn của sinh mệnh nhưng sự chia ly là điều tất yếu.

Cuối cùng Quân Bất Thần cũng mở mắt ra.

Có lẽ hắn thực sự quá mệt mỏi nên mới không nhận ra đã có người đứng cạnh mình lâu như vậy.

Nhưng có lẽ sự tồn tại của Sở Diễn luôn mang đến cho hắn một cảm giác an toàn không thể giải thích được, khiến hắn không thể đề phòng y.

Sở Diễn đã yêu cầu hệ thống khôi phục lại hình dáng ban đầu cho mình.

Khoảnh khắc Quân Bất Thần nhìn thấy Sở Diễn, đồng tử của hắn từ từ giãn ra, run rẩy và đầy vẻ khó tin.

Hắn lập tức đứng dậy, thậm chí còn vô tình làm đổ chiếc ghế phía sau vì quá kích động, tạo ra tiếng vang lớn khi ngã xuống.

Có trời mới biết Quân Bất Thần sợ tiếng động này sẽ phá vỡ giấc mộng trước mắt, tựa như trước đây, giấc mộng có Sở Diễn luôn biến mất vì đủ nguyên do.

Nhưng may mắn thay, giấc mơ vẫn tiếp tục.

Nó vẫn chưa bị phá hủy.

Hắn đi về phía Sở Diễn với đôi mắt run rẩy, khó có thể nói rằng hắn đang vui vẻ hay là đau đớn, bởi vì khi chạm vào má Sở Diễn bằng lòng bàn tay lạnh lẽo, vẻ mặt của hắn đầy thấp thỏm và lo âu, nào còn nửa bộ dáng của vị Tổng thống uy danh hiển hách trên video tuyên chiến với Đế quốc.

Sở Diễn cảm nhận được sự run rẩy của hắn, y cũng không trốn tránh chỉ lặng lẽ nhìn hắn giống như một pho tượng không thể động đậy.

Quân Bất Thần cũng ngày càng tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Ngay lúc hắn nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng thôi, có thể làm những điều càng quá quắt hơn thì đột nhiên Sở Diễn không hề báo trước đâm một mũi tiêm gây mê vào cổ Quân Bất Thần.

Đôi mắt Quân Bất Thần mở to và khó tin nhìn Sở Diễn.

Đây rõ ràng là một hành động cực kỳ mạo phạm nhưng Quân Bất Thần không hề tức giận, hắn chỉ nhìn Sở Diễn đầy bối rối.

Sở Diễn đỡ cơ thể của Quân Bất Thần lên và từ từ đặt hắn nằm ngay ngắn lại.

Y biết rằng muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.

Có lẽ vì vẫn còn sớm nên y chỉ đơn giản ngồi một chỗ với Quân Bất Thần rồi bình tĩnh trò chuyện với hắn.

“Anh nói một chút xem, tại sao không chú tâm vào xây dựng đất nước mà lại nhất quyết phải đi gây chiến như vậy.”

“Gần đây tôi không ở đây theo dõi anh. Vì sao tôi cảm thấy bệnh của anh càng ngày càng nặng hơn rồi? Xem ra anh không chịu hình thành thói quen ngủ sớm, dậy sớm lành mạnh mới khiến cho mình bị cao huyết áp, cả anh và em trai anh đều như nhau, đều không khiến người khác bớt lo được.”

Quân Bất THần chỉ ngơ ngác nhìn y, thậm chí không thể phản ứng trong giây lát.

Nếu như vừa rồi hắn cho rằng đây là một giấc mơ thì bây giờ hắn cuối cùng cũng có một chút cảm giác chân thực.

Bởi vì trong những giấc mơ trước đây, Sở Diễn sẽ không để ý đến hắn, cũng sẽ không nói chuyện với hắn một cách nghiêm túc và chu đáo như vậy.

Nhìn thấy bộ dáng có phần đáng thương của Quân Bất Thần, Sở Diễn chạm vào đầu hắn một cách tượng trưng rồi an ủi: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không thiên vị ai cả. Ba người kia của Đế quốc cũng sẽ bị đánh ngất sau thôi. Các anh sẽ không thể đứng ra chỉ đạo binh lính chiến đấu vào ngày mai nữa.”

Quân Bất Thần: “…”

Đôi khi Quân Bất Thần nghĩ rằng Sở Diễn là một người kỳ lạ như vậy.

Dường như chỉ cần ở bên cạnh y thì sẽ không bao giờ có cảnh đổ máu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi sẽ quay lại sớm thôi, đừng vội.

Quyển thứ 3: Về Nhà

Mn ơi, truyện sắp bước vào hồi cao trào rồi, theo mình đã đọc từ trước thì tg chia bộ truyện này thành tổng cộng 4 quyển, chúng ta sắp bước vào quyển 3 rồi. Theo mình thấy thì mỗi quyển lại có 1 bước ngoặt quan trọng, sự thật về thân phận SD, công quân và QV cũng sắp được hé lộ rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.