Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 75



Từ từ cắn câu

Từ ngày trở về thế giới này đã tròn một tháng, Sở Diễn cũng đã dần dần thích ứng được với rất nhiều chuyện. Trong đó có cả cách hòa hợp với cha mẹ và cách đối mặt với Tống Chước hầu như ngày nào cũng tới.

Cuối cùng y đã có thể sống một cuộc sống đại học bình thường. Y có thể đến trường, tan trường, ngâm mình trong bài vở cả ngày như những sinh viên bình thường và đến sân chơi bóng với bạn bè sau giờ học.

Tất nhiên bên cạnh đó y cũng phải chịu đựng điều mà những nam thanh niên độc thân phải trải qua – ăn cơm chó.

Có đôi khi những người anh em của y sẽ cảm thấy vô cùng ghen tị khi nhìn thấy một đôi tình nhân ôm nhau ở tầng dưới ký túc xá. Nhìn vẻ mặt ghen tị và đấm ngực điên cuồng của họ, Sở Diễn không khỏi nghĩ tới một câu thơ – Ven sông vượn kêu không ngừng. Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non*.

*trích từ bài thơ Há Giang Lăng, đây là bản dịch nghĩa:

Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ,Đi suốt một ngày, vượt qua ngàn dặm về tới Giang Lăng.Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu mãi không thôi,Thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non.

Ừm, “xem chó” văn minh.

Dù chưa từng nếm trải tình yêu ngọt ngào ở thế giới thực nhưng dù gì cũng từng là người trải qua Tu La tràng.

Mặc dù sau này thế giới kia sụp đổ, y không thể nhìn thấy cảnh Lăng Phong được các nhân vật chính khác yêu thương nhưng ở kiếp trước, y vẫn có thể nhìn thấy cảnh đám người Đoạn Trạch Vân cẩn thận đặt hắn trong lòng, âm thầm yêu thương hắn.

Chỉ là lúc đó y nhìn thấu mọi chuyện mà không thể nói ra, đồng thời y cũng phải đóng vai vạn người ghét và là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của họ.

May mắn thay, mọi chuyện đã kết thúc.

Sở Diễn không giỏi trong chuyện tình cảm.

Y vẫn luôn rất chậm nhiệt, không chỉ cảm thấy khó động tâm với người khác mà còn khó phát hiện ra người khác động tâm với mình.

Tuy nhiên, đám bạn của y lại luôn rất nhiệt tình muốn thoát khỏi tình trạng độc thân. Để thoát khỏi tình trạng này càng sớm càng tốt, họ thậm chí còn tổ chức một buổi hoạt động tập thể và tuân theo nguyên tắc: nếu mình uống canh thì sẽ chia cho anh em một miếng thịt. Còn không quên kéo Sở Diễn vào theo.

Tuy rằng Sở Diễn cảm thấy mình đang bị kéo vào một vũng nước đục.

Tình bạn thật là…

Quả thực là một việc rất khó khăn nhưng không sao, dù sao y cũng từng cùng đám hồ bằng cẩu hữu đến mấy nơi còn thác loạn hơn thế này nữa cho nên đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Địa điểm của buổi giao lưu này là tại một KTV* được đánh giá cao trong thành phố. Cuối tuần bạn bè y sẽ mời các bạn nữ mình quen biết hoặc các bạn nữ cùng chuyên ngành đến hát tại KTV để vừa hát vừa vui chơi. Nhân tiện, có thể làm sâu sắc thêm mối quan hệ của mọi người. Nếu cảm thấy hứng thú thì có thể liên lạc với nhau qua WeChat, có khi qua chuyến này lại có thêm mấy đôi nữa!

*quán karaoke

Nhìn nụ cười của đám bạn dần dần thay đổi, Sở Diễn không khỏi có chút rụt rè.

Nhưng y cảm thấy tuy rằng mình không quá thích ứng với tình huống này thì tham gia cũng không có hại gì.

Dù sao y cũng không muốn làm người lạc loài.

…..

Cũng giống như các nam sinh muốn quen biết nhiều hơn với các bạn nữ mà những bạn nữ họ quen mang đến thì bên nữ cũng muốn các bạn nam dẫn theo một số bạn nam nữa, tốt nhất là cao một chút, đẹp trai một chút.

Khi Sở Diễn còn đang ở trong lớp, Tống Chước đột nhiên gửi cho y một tin nhắn.

Trong một tháng quen biết này, Sở Diễn đã dần quen thuộc với Tống Chước nên cách đây không lâu họ đã thêm WeChat.

Sở Diễn không phải người giỏi mở đề tài cho nên phần lớn thời gian là Tống Chước nhắc đến một chủ đề, sau đó dẫn dắt Sở Diễn nói chuyện với mình.

Giống như một con sói hoang ném ra miếng mồi đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó giấu thân hình to lớn của mình trong bóng tối, từng bước chờ đợi mèo con đớp mồi.

Không thể không nói, cậu ta quả thực là cao thủ trong lĩnh vực này. Vậy nên dù Sở Diễn không giỏi nói chuyện với người khác nhưng lại vô tình nói với cậu ta rất nhiều chuyện.

Lúc này Tống Chước gửi cho y tin nhắn này: [ Tôi đã xem qua lịch học của anh. Cuối tuần này không có lớp, anh có muốn ra ngoài đi dạo với tôi không? Anh chọn chỗ đi. ]

Sở Diễn suy nghĩ một chút rồi quyết định từ chối vì y đã hứa sẽ đi với các bạn cùng lớp rồi. Việc hủy hẹn vào lúc này là một ý tưởng tồi.

Nhưng nghe y nói xong đối phương lại rất bình tĩnh: [ Không sao, tôi có thể đi cùng anh. ]

Dừng một chút, cậu ta lại nhắn: [ Dù sao tôi cũng lo lắng anh sẽ vô tình uống quá nhiều rồi bị người xấu lừa về nhà cũng không biết. ]

Sở Diễn nghĩ thầm, sao có thể.

Nhưng Tống Chước nhất quyết muốn đi, y cũng không thể làm gì được.

Sau đó y đã nhắn lại với bạn bè rằng Tống Chước sẽ đến tham gia bữa tiệc. Đương nhiên họ không phản đối, còn nói rằng càng nhiều người thì càng vui chứ sao.

Tại bữa tiệc này, tất cả những người tham gia đều phải gửi ảnh của mình trong nhóm để có thể biết mặt nhau và đỡ lạ lẫm hơn.

Các nam sinh thường chủ động đăng ảnh, còn các nữ sinh sẽ dè dặt hơn.

Thấy bạn bè lần lượt đăng ảnh, Sở Diễn không còn lựa chọn nào khác đành tùy ý tìm một bức ảnh trong album rồi đăng lên nhóm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 150

Bức ảnh này được Tống Chước chụp bằng điện thoại di động của Sở Diễn. Y không biết cậu ta đã chụp nó như thế nào nhưng với một thẳng nam như Sở Diễn, y chỉ có thể chụp được những bức ảnh trông dị dạng và kỳ quái. Nhưng với kỹ năng chụp ảnh tuyệt vời của Tống Chước, mị lực của Sở Diễn đã được tăng lên rất nhiều. Dưới ánh mặt trời, y cảm thấy như cả người mình đang phát sáng.

Ngay sau đó, Tống Chước cũng đăng ảnh selfie của mình lên. Tuy rằng nước da hơi nhợt nhạt nhưng phải nói rằng cậu ta có nét quyến rũ rất riêng và một khuôn mặt khiến người ta khó quên.

Không thể không nói, Tống Chước đẹp thì đẹp đó nhưng trong mắt lại có một tia tàn nhẫn khó hiểu, hai khí chất này hợp lại tạo nên mị lực câu hồn nhiếp phách của cậu ta.

Chẳng bao lâu sau, Tống Chước đã nhận được sự ưu ái của đông đảo các cô gái khiến các chàng trai khác vô cùng ghen tị.

Tuy nhiên, không phải cô gái nào cũng thích phong cách của cậu ta, chẳng hạn như cũng có rất nhiều cô gái đã thêm WeChat của Sở Diễn.

Mặc dù có chút choáng ngợp nhưng y vẫn lịch sự đồng ý lời mời kết bạn.

Y vừa đồng ý thì ngay sau đó đã có một hộp thoại hiện lên.

[ Xin chào, tiểu soái ca. ]

Sở Diễn mím môi, không biết nên trả lời thế nào.

Y cố gắng nhớ lại những cuốn sách đã đọc được ở chỗ Quân Bất Thần và phát hiện rằng mấy câu trích dẫn của tổng tài bá đạo hình như không có bất kỳ giá trị tham khảo nào, y cũng không thể trả lời người ta là “Nữ nhân, em đang đùa với lửa.” được.

Vì vậy, y chỉ có thể trả lời một cách khô khan: [ Xin chào. ]

Bình thường một câu trả lời có phần lạnh lùng thế này sẽ khiến người khác mất hứng nhưng cô gái bên kia lại rất nhiệt tình và hào phóng.

Có lẽ chính vì tính cách của mình mà cô đặc biệt thích em trai nhỏ nhút nhát và hiền lành này.

Vì vậy, cô phớt lờ câu trả lời dè dặt của Sở Diễn và bắt đầu trò chuyện rất thẳng thắn với y. Chủ đề dần dần chuyển từ trưa nay nhóc ăn gì sang nhóc đã từng yêu đương bao giờ chưa?

Đương nhiên là chưa từng yêu đương rồi.

Sở Diễn quy củ trả lời: [ Chưa. ]

Khoảnh khắc gửi đi tin nhắn này, trái tim y dường như bị thứ gì đó chạm vào, đập rộn ràng không thể kiểm soát như thể ký ức chôn sâu trong tâm trí đang cố nhắc nhở y về điều gì đó.

Chẳng lẽ y đã từng yêu đương rồi?

Nhưng y hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện này.

Nhưng vấn đề này cũng không khiến y bận tâm quá lâu, bởi vì cô gái đối diện đã hỏi y một câu hỏi khó hơn: [ Nhân tiện, nhóc thích kiểu con gái như thế nào? ]

Sở Diễn dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trời, chính y cũng không rõ nữa.

Có thể là vì sự hiểu biết của y về việc thích một ai đó không bó buộc trong một khuôn khổ nhất định mà là gặp một người có thể khiến trái tim y đập rộn ràng.

Nghĩ đến đây, tay y chậm rãi đặt lên trái tim mình.

Không biết vì sao kể từ khi trở lại thế giới này, y luôn cảm thấy trong lòng có một chỗ trống không thể lấp đầy.

Y còn điều gì tiếc nuối ở thế giới kia sao?

Tất nhiên, ngoài cô gái này còn có những người khác cũng thêm bạn với y, trong số đó thậm chí còn có cả nam sinh.

Ngoài những người phải lòng y còn có một số cô gái rung động với Tống Chước.

Họ cũng đã thử nói chuyện với Tống Chước nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra rằng Tống Chước là một người rất cao lãnh*, không hề dễ gần như Sở Diễn miêu tả.

*xa cách, lạnh lùng với người khác

Có lẽ cậu ta chỉ sôi động hơn một chút khi có mặt Sở Diễn và chỉ với một mình Sở Diễn thôi.

Đây là điều Sở Diễn không ngờ tới bởi vì trong ấn tượng của y, Tống Chước luôn mỉm cười và rất nhiệt tình khi đến thăm nhà y, không hề có chút cảm giác không dễ ở chung nào.

Nên nếu nói thật thì ngược lại Sở Diễn mới là người khó tiếp cận hơn vì tuy rằng y luôn ôn hòa nói chuyện với mọi người nhưng lại có rất ít người có thể khiến y mở lòng.

Ngay cả một người như Tống Chước cũng chưa bao giờ làm được điều đó.

Bởi vì Sở Diễn vẫn luôn dè dặt giữ lại cảm xúc trong lòng.

Còn Tống Chước giống như một chiến binh không chịu rút lui, cố gắng chiếm lấy pháo đài nội tâm của y từng chút một.

Y chưa bao giờ nghĩ rằng hình tượng của Tống Chước trong mắt người ngoài sẽ như thế nào.

Nói chung, họ hy vọng có thể gián tiếp nói chuyện với Tống Chước thông qua Sở Diễn.

Kỳ thực bọn họ cũng không quá thích Tống Chước nhưng đối mặt với một nam sinh đẹp trai lạnh lùng như vậy thì phải nói được một hai câu mới thỏa mãn được khát vọng chinh phục của mỗi người.

Nhưng Sở Diễn lại không thể thay Tống Chước quyết định, y chỉ có thể lịch sự từ chối: [ Xin lỗi, vấn đề này tôi cũng không có cách giải quyết. ]

Các cô gái lập tức gửi một số emoji thất vọng.

Để ngăn cảm giác tội lỗi lan rộng Sở Diễn quyết định không hoạt động nữa.

…..

Cuối tuần nháy mắt đã đến, bữa tiệc giao lưu cuối cùng cũng bắt đầu.

Sở Diễn đến đây cùng với Tống Chước vì y cảm thấy hơi ngại ngùng khi đi vào một mình và đối mặt với một số người không quen biết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mặc dù Tống Chước rất thờ ơ với người ngoài nhưng khi có Sở Diễn bên cạnh cậu ta sẽ xử lý tốt các mối quan hệ xung quanh, không để Sở Diễn phải khó xử.

Giống như bây giờ, khi một cô gái đến hỏi Sở Diễn rằng y định gọi món gì, ánh mắt y tối sầm lại khi nhìn vào menu nhưng Tống Chước lại quen thuộc rút menu ra và thản nhiên gọi món theo sở thích của y, đồng thời còn chu đáo cân nhắc nhu cầu và quan tâm đ ến sự thoải mái của mọi người.

Sở Diễn rất tò mò vì sao Tống Chước lại biết rõ sở thích của y như vậy nhưng ngược lại y lại biết rất ít về Tống Chước.

So sánh ra y còn cảm thấy có chút áy náy với Tống Chước nữa.

Cũng may tâm trạng này không kéo dài lâu, các nam nữ sinh lại bắt đầu hò hét chọn bài.

Sở Diễn nhìn danh sách bài hát, trong lòng lo lắng, y thật sự không biết nên chọn bài nào.

Y luôn là một người mù nhạc lý, tuy giọng hát rất hay nhưng lạc nhịp là điều thường thấy.

Y không còn cách nào khác ngoài việc chọn một số bài hát có giai điệu đều đều rồi cố gắng xếp nó ở cuối.

May mắn thay không có ai chú ý đến y cả.

Trong số các cô gái có một người được các nam sinh công nhận là nữ thần.

Ánh mắt của các nam sinh hầu hết đều tập trung vào cô.

Ánh mắt các nữ sinh lại đổ dồn vào tiểu soái ca bí ẩn Tống Chước.

Trong phòng riêng KTV nhiều ánh đèn màu sắc nhấp nháy, Sở Diễn đang nép mình trên mép ghế sofa, trông như một học sinh ngoan lạc vào chốn sầm uất.

Tống Chước nhanh chóng ngồi bên cạnh y, bắt chéo chân, tay trái chống má, nghiêng đầu chăm chú nhìn về phía Sở Diễn.

Sở Diễn bị cậu ta nhìn đến vành tai đỏ bừng đành phải cầm cốc nước đá trên bàn lên từ từ uống.

Không phải vì rung động mà chủ yếu là do y có chút khẩn trương khi luôn bị nhìn chằm chằm thế này.

Ngay sau đó bài hát đầu tiên bắt đầu, người cầm micro là một bạn nam cùng lớp rất nhiệt tình, luôn tích cực trong mọi việc và xung phong nhiều việc trong lớp.

Mặc dù cũng là một người mù nhạc lý không giỏi hơn Sở Diễn là bao nhưng cậu ấy rất tự tin!

Mọi người vỗ tay chúc mừng cậu giữa những tràng cười sảng khoái.

Tâm trạng Sở Diễn dần dần bị bầu không khí này làm nóng lên. Y thầm nghĩ, thế giới hiện thực thật tốt, hạnh phúc của mọi người cũng thật trong sáng và đơn giản.

Sau đó không khí trong phòng riêng trở nên sôi động. Một nam một nữ hát song ca, hai cô gái cùng song ca, có người cười đùa trước micro, cũng có người hát điên cuồng khiến người ta cảm động. Ngay khi cậu ấy đặt micrô xuống mọi người đều cảm thấy cậu ấy còn có thể múa một bộ Túy Quyền nữa.

Bài hát của Sở Diễn và Tống Chước được đặt ở cuối.

Đến lượt Sở Diễn, y muốn rút lui.

Y thực sự không giỏi việc này chút nào!

Tống Chước nhìn y rất dịu dàng sau đó lấy thêm một chiếc micro khác từ dưới bàn ra và đưa nó cho Sở Diễn đang sợ hãi.

Sở Diễn ngơ ngác nhìn Tống Chước, ánh mắt dừng trên bàn tay thon dài trắng trẻo của cậu ta. Dưới cái nhìn nóng bỏng của mọi người bị cậu ta kéo lại.

Thấy y bị kéo như vậy, vẻ mặt của mấy cô gái xung quanh đều hơi đổi, có chút ái muội.

Sở Diễn chọn một bản tình ca đơn giản.

Khoảnh khắc giai điệu vang lên, lòng bàn tay Tống Chước từ từ phủ lên mu bàn tay Sở Diễn.

Trong nháy mắt kia, y có chút muốn trốn thoát.

Thật kỳ lạ, người này rõ ràng rất dịu dàng, từ đầu đến cuối đều hết lòng chăm sóc y nhưng tại sao y lại luôn không thể tiếp nhận sự nhiệt tình của đối phương chứ?

Y cho rằng đó là vấn đề của mình, y cảm thấy mình càng sống lại càng tùy hứng. Nếu Tống Chước biết mình đối xử tốt với y như vậy mà vẫn bị y bài xích thì sẽ nghĩ thế nào?

Vì vậy y cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể và cũng nhìn Tống Chước bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

Trong ánh đèn nhấp nháy, khuôn mặt Sở Diễn nhuộm đầy sắc màu rực rỡ như cực quang, ngay cả ánh nhìn cũng vô cùng chói mắt.

Tống Chước vô thức bị mê hoặc.

Có lẽ Sở Diễn không biết khi y trở nên dịu dàng thì sẽ có tính lừa gạt đến mức nào.

Tống Chước gần như nhầm tưởng rằng Sở Diễn đã động lòng với mình.

Tim cậu đập loạn xạ.

Sở Diễn luôn có sức hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Lần đầu tiên gặp người này rõ ràng y là kẻ địch của mình nhưng cậu ta lại vô thức bị người này hấp dẫn. Từ đó trở đi, cậu không thể rời mắt, cũng không thể khống chế được trái tim không nghe lời của mình nữa.

Nhưng người này chưa bao giờ thuộc về mình, y luôn bình yên trong vòng tay người kia.

Cậu ta không phục, muốn cướp y đi.

Không chỉ vậy, cậu ta còn muốn hai người quyết liệt với nhau, cắt đứt mọi ràng buộc giữa họ, thậm chí khiến Sở Diễn hận hắn ta, muốn thoát khỏi hắn ta. Chỉ có cách này cậu mới có thể thay thế người kia trong lòng Sở Diễn.

Tống Chước cảm thấy mình có thể làm được.

Cậu ta cũng đã làm được rồi…

***

Hát xong một bài, trong đầu Sở Diễn hỗn loạn, không đếm được đã lạc nhịp bao nhiêu lần.

May mắn thay, Tống Chước luôn kéo y lại vào phút cuối.

Đây cũng là cảnh đơn phương cứu vãn hiện trường của Tống Chước để khán giả không cảm thấy hát quá tệ mà thôi.

Cuối cùng cũng đã hát xong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 422: Vừa ăn cắp vừa la làng - Bị bẫy một số (2)

Sở Diễn nhẹ nhõm thở phào rồi trở về chỗ ngồi.

Lúc này, một người phục vụ mang đồ uống vào.

Thứ họ gọi là rượu trái cây có nồng độ thấp và đá viên, người phục vụ đặt trên khay mang đến đây.

Sở Diễn ngồi cùng với một bạn nam cùng lớp.

Thực ra y cũng không quá thân thiết với người này nhưng trên ghế sofa chỉ còn một chỗ nên cậu bạn này mới ngồi cạnh y.

Người phục vụ bước đến và cẩn thận đặt từng chiếc cốc lên bàn.

Có lẽ vì đèn trong phòng riêng quá chói, tay người phục vụ run lên, chiếc cốc trong tay vô tình bị đổ xuống bàn, nước bắn tung tóe lên người Sở Diễn và bạn nam kia.

Chiếc áo sơ mi vốn màu trắng của Sở Diễn đã ướt đẫm và dính đầy rượu đỏ, thậm chí mơ hồ có thể thấy những đường cong cơ bắp dưới lớp quần áo.

Bạn nam ngồi cạnh cũng không khá hơn là bao, nửa vai ướt đẫm.

Người phục vụ trông còn trẻ ngay lập tức sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh vội vàng rút vài chiếc khăn giấy trên bàn, run giọng nói xin lỗi rồi hoảng hốt lau quần áo cho họ.

Sở Diễn không phải loại người thích làm người khác mất mặt. Khi nhìn thấy người phục vụ đã sợ đến mức suýt khóc, y cũng không gay gắt chỉ trích mà nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng… “

Nhưng y còn chưa nói xong bạn nam bên cạnh đã nổ tung, cậu ta giơ tay nắm lấy cổ tay người phục vụ, thô bạo nói: “Mẹ kiếp, không có mắt sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Chẳng phải đều từ trong bụng mẹ sinh ra sao, sao lại vô dụng như vậy!”

Người phục vụ lập tức bị mắng cho choáng váng, khuôn mặt vốn tái nhợt của anh ta đỏ bừng, ngón tay bất lực nắm lấy quần áo của mình, run rẩy nói: “Thật xin lỗi, tiền đồ uống tôi sẽ trả, tiền giặt quần áo tôi cũng sẽ trả. Tôi sẽ bồi thường cho ngài, thực xin lỗi…”

Cậu bạn vẫn chưa có ý định dừng lại, những lời chửi bới càng thô lỗ hơn.

“Tao thiếu chút tiền bẩn thỉu đó sao? Cút ngay! Gọi ông chủ của mày tới đây!”

Sở Diễn ngơ ngác nhìn cậu ta, trong lòng không khỏi đau đớn.

Y bỗng nhớ đến những vết sẹo trên cơ thể mình.

Mơ hồ nhớ ra một số hình ảnh tối tăm và mờ ảo.

Trong một con hẻm tối, vài nam sinh lực lưỡng đang đấm, đá và chửi mắng một nam thanh niên.

Bóng cây lốm đốm, gió chiều như dao cắt lên từng mảng da thịt của thanh niên.

Cảnh tượng như vậy không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu y.

Rõ ràng y không có ấn tượng gì về chuyện này nhưng trong tiềm thức y luôn cảm thấy đây chính là chuyện đã xảy ra.

Ngay cả với vẻ mặt sợ hãi của người phục vụ y vẫn có thể liên hệ với người thanh niên bị giẫm đạp trên đất trong con hẻm.

Cũng bất lực, cũng đáng thương như vậy.

Lúc này, bàn tay của Tống Chước đột nhiên chạm vào vai y.

Toàn thân Sở Diễn run lên, vội vàng hất tay Tống Chước ra.

Bàn tay Tống Chước khựng lại trên không, có vẻ hơi bối rối trước hành động đột ngột của Sở Diễn.

Sở Diễn làm xong mới có chút hối hận, muộn màng nói: “Xin lỗi…”

Lông mi Tống Chước cụp xuống, vẻ mặt có chút u ám: “Không sao.”

Vừa nói ra lời này, cảm giác áy náy trong lòng Sở Diễn càng dâng cao.

Gần đó lại vang lên tiếng ồn ào, người phục vụ sợ đến rơi nước mắt, nức nở nói: “Rốt cuộc ngài muốn thế nào?”

Những người khác trong phòng cũng bắt đầu lên tiếng thay anh.

“Bỏ qua đi, tôi nghĩ anh ấy cũng chỉ tầm tuổi chúng ta thôi. Đừng chấp nhặt nữa.”

“Ừ, chỉ là một ly rượu thôi, anh ấy trả tiền là được, đừng làm quá lên.”

Đối mặt với khung cảnh ồn ào như vậy, Sở Diễn không khỏi sợ hãi.

Lúc này Tống Chước mới nắm lấy tay y, chân thành nhìn mọi người: “Thật xin lỗi, bây giờ đã muộn rồi, tôi phải đưa anh ấy về nhà trước. Quần áo của Tiểu Diễn ướt rồi, tôi sợ anh ấy sẽ cảm lạnh.”

Sau khi nghe được lời nói ấm lòng như vậy, đương nhiên ai cũng không muốn giữ người nữa.

Các cô gái tỏ ra thất vọng khi hai anh chàng đẹp trai rời đi.

Các chàng trai lại cảm thấy đó là một niềm vui bất ngờ. Có ít đối thủ cạnh tranh hơn rồi!

Đang đi trên đường, gió đêm có chút mát lạnh thổi vào bộ quần áo ẩm ướt của Sở Diễn khiến y khẽ rùng mình vì lạnh.

Bỗng y cảm thấy có thứ gì đó ấm áp quấn quanh vai mình.

Sở Diễn có chút sửng sốt.

Y bối rối từ chối: “Không sao đâu, trời cũng không lạnh lắm, tôi không cần đâu.”

Tống Chước dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y, nửa đùa nửa thật nói: “Sao tôi không biết anh có lạnh hay không?”

Suy cho cùng, cả thế giới này đều thuộc về Tống Chước, việc phát hiện nhiệt độ cơ thể Sở Diễn với cậu ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Cũng may là rời đi sớm, nếu không Sở Diễn nhớ lại quá khứ sẽ rất rắc rối.

Nhưng để nhớ lại cũng không dễ dàng đâu.

Suy cho cùng, người kia cũng phải bó tay bất lực với thủ đoạn của mình mà.

Và cậu ta chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Vậy là đã biết TG này là do Tống Chước tạo ra cho SD, mà chắc mn cũng đoán được TC là QV rồi, từ chuyện người ở TG này có phần nhiệt tình thái quá với SD là biết.

Mn hãy nhớ lấy chi tiết SD sợ hãi khi cậu bạn kia mắng chửi người phục vụ nhé, liên quan đến quá khứ của SD đấy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.