Ghen ghét vì sao anh luôn nhìn hắn?
Gần một trăm năm qua, Cục Quản Lý Thời Không đã gặp phải một đối thủ vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, đó là một loại virus có thể ký sinh trên người khác mọi lúc mọi nơi.
Một khi virus đã ký sinh, nó thậm chí có thể quấy nhiễu máy dò giá trị tiêu cực của Cục Quản Lý Thời Không khiến những người ở đây không dò tìm được hướng đi của nó. Nó giống như một hacker và gián điệp cực kỳ mạnh mẽ có thể dễ dàng ẩn náu trong đám người nhưng lại cực kỳ khó phát hiện, giống như một căn bệnh khó trị vậy.
Một trăm năm trước, Hình Uyên đã vật lộn với loại virus này một lần. Virus bị trọng thương nhưng bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Sau khi dưỡng thương ở không gian Chủ Thần một thời gian dài hắn mới dần dần hồi phục.
Thật không may, chừng nào giá trị tiêu cực còn tồn tại thì virus sẽ không bao giờ biến mất.
Ngay khi Hình Uyên đang dần hồi phục thì virus cũng đã quay trở lại.
Lần này, không ai biết nó sẽ dùng thủ đoạn gì để lẻn vào Cục Quản Lý Thời Không cũng không ai biết nó có gây ra thiệt hại khôn lường nào như hàng trăm năm trước hay không, thậm chí còn dẫn đến cái chết bi thảm của một số nhiệm vụ giả.
Đây chính là điều Hình Uyên lo lắng nhất.
Hiện tại sức khỏe của hắn không tốt mà virus lại càng mạnh thì trật tự thời không sẽ rất hỗn loạn dẫn đến cơ thể hắn đã kém lại càng kém hơn.
Hắn lo lắng lần sau khi virus xâm chiếm, hắn sẽ phải một lần nữa chứng kiến cảnh những nhiệm vụ giả của mình chết thảm.
Họ có thể không bị virus trực tiếp gi ết chết nhưng nếu thời không bị hỗn loạn các nhiệm vụ giả sẽ bị mắc kẹt ở thế giới nhiệm vụ mãi mãi.
Hơn nữa, trong số những nhiệm vụ giả lần này còn có một người rất đặc biệt với hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy y, trái tim hắn không hiểu sao bỗng nhói lên.
Có lẽ là vì họ đã từng trải qua những đau khổ tương tự.
Cũng không có ai thấu hiểu mình, cũng cô đơn và bất lực.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều, nghĩ thầm Sở Diễn có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với Dương Chí Quần mạnh hơn y gấp mấy lần vậy thì hắn càng không thể thua ở đây.
Có lẽ trong lúc vô tình, hắn cũng bị cảm nhiễm tinh thần từ Sở Diễn.
Bạn thấy đấy, không chỉ mình virus mới có thể cảm nhiễm tinh thần.
Dũng cảm cũng có thể.
…
Sở Diễn chán nản ngồi uống trà trong phòng khách.
Việc Hình Uyên là Chủ Thần vẫn luôn đọng lại trong tâm trí y.
Cảm giác này giống như khi bạn quen một người bạn, bạn nghĩ người bạn này chỉ là một ông chủ bình thường nhưng sau đó bạn lại phát hiện ra hắn thực sự là một vị Thần, còn là cái loại Thần tỏa ra thánh quang ấy!
Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên cảm thấy trà trong miệng cũng không còn thơm nữa.
Theo lý mà nói, việc y quen biết một người bạn là Chủ Thần hẳn là không nên khiến y chán nản như vậy, y cũng không phải loại người hận người giàu.
Vậy điều gì khiến y chán nản như vậy?
Có lẽ y cảm thấy từ giờ trở đi, y sẽ không thể thân thiết với người bạn quyền lực này như trước được nữa.
Hoặc có thể… giữa họ thậm chí không phải bạn bè mà chỉ là mối quan hệ công việc thôi?
Lúc này, y cảm thấy một ánh mắt âm u xa lạ đang nhìn mình chằm chằm.
Y ngước mắt lên và phát hiện đó là một nhiệm vụ giả tính tình có chút không tốt, quan hệ giữa y và anh ta không thân thiết lắm nhưng cũng không đến mức phải nhìn y như vậy.
Dần dần, y nhận ra ánh mắt đó không chỉ u ám mà còn giống một con sói đói.
Yết hầu y khẽ lăn, quai hàm nghiến chặt, y nghĩ rằng trong Cục Quản Lý Thời Không sẽ không có chuyện những nhiệm vụ giả giết hại lẫn nhau, ít nhất thì y chưa từng nghe nói tới.
Nhiệm vụ giả kia từng bước một đến gần y, đôi mắt anh ta sáng lên màu xanh lục giống như một con sói hoang đói khát.
Sở Diễn lùi lại nửa bước, khẩn trương nói: “Anh, đừng như vậy, tôi có thể mời anh một bữa…”
Nhưng nhiệm vụ giả kia không hề có dấu hiệu dừng lại mà vẫn từng bước áp sát.
Tốc độ anh ta nhanh đến mức Sở Diễn khó có thể phản ứng. Khi nhận ra, y thậm chí còn không có thời gian chạy thì bàn tay nhiệm vụ giả kia đã chạm đến đỉnh đầu y, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ.
Nhưng giây tiếp theo, nhiệm vụ giả kia giống như bị điện giật lùi lại vài mét, dùng ánh mắt khó tin nhìn y chằm chằm như thể y đã làm điều gì có lỗi với anh ta vậy.
Nhưng y chẳng làm gì cả!
Người này không phải đến đây để ăn vạ đấy chứ?
Cảm thấy người tới không có ý tốt, Sở Diễn chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng trước khi y kịp nhấc chân lên thì nhiệm vụ giả vừa nãy còn nhìn y chằm chằm đã bị một lực mạnh ném ra xa vài mét, Sở Diễn chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Sau khi nhìn rõ người tới là ai, trái tim Sở Diễn run lên một chút.
Là Hình Uyên.
Trước đó đi cùng nhau hắn chưa bao giờ bày ra tính công kích như vậy nhưng bây giờ hắn có thể hạ gục nhiệm vụ giả cao lớn chỉ bằng một chiêu, trông rất mạnh mẽ.
Sở Diễn quên cả chạy chỉ ngơ ngác nhìn hai người đối đầu nhau, cố suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Khi nhiệm vụ giả nhìn thấy Hình Uyên, ánh mắt anh ta hung ác như muốn cắn chết hắn ngay lập tức.
Giống như có thâm cừu đại hận gì vậy.
Hình Uyên quay đầu nhìn Sở Diễn, nói: “Đi đi.”
Sở Diễn: “…”
Sao y lại có cảm giác sau khi người này giải quyết vấn đề tâm lý cho y xong liền xem y như người lạ luôn?
Đây quả là một hành vi đáng lên án!
Sở Diễn tức giận hai giây sau đó rời đi không quay đầu lại.
Nhìn bóng người rời đi, Hình Uyên không khỏi có chút mất mát.
Nhưng không sao, giờ hắn đã có thể tập trung đối phó với con virus xảo quyệt trước mặt.
Đúng vậy, người vừa cố gắng tấn công Sở Diễn chính là người bị virus ký sinh.
Nó tra được rằng khi Sở Diễn mới bước vào Cục Quản Lý Thời Không các giá trị tiêu cực của y về mọi mặt đều không ổn định, đặc biệt là khi y từng phải chịu rất nhiều ác ý ở thế giới thực khiến y trở thành một mục tiêu ký sinh tốt.
Nhưng khi đưa tay chạm vào y nó lại cảm nhận được sự bài xích rất mạnh, gần như khiến nửa bàn tay của nó bị phế đi.
Nó không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Hình Uyên đã giúp Sở Diễn xóa sạch giá trị tiêu cực.
Hình Uyên thực sự không tiếc sức đối phó với nó, thậm chí còn đích thân giúp đỡ một người mới quen tầm thường như vậy.
Bây giờ nó chỉ có thể tạm thời ẩn đi sau đó tìm cơ hội thích hợp quay lại. Lần sau quay lại nó chắc chắn sẽ đẩy Hình Uyên vào vực sâu vĩnh viễn để xả cơn giận trong lòng.
Thực lực hiện tại của Hình Uyên đã không còn mạnh như thời kỳ đỉnh cao nữa. Virus tìm được cơ hội thích hợp liền kim thiền thoát xác*, biến thành một đám khói đen và biến mất. Chỉ còn lại vật bị ký sinh đứng loạng choạng, ngây ngốc, thậm chí còn không nhận ra mình vừa bị ký sinh.
* Bề ngoài vẫn như thế nhưng bên trong đã bị thay thế, địch không ngờ, không kịp đối phó. Khi thấy một chiêu chí mạng của Chủ Thần sắp tiếp xúc với mặt mình, anh ta lập tức bị dọa đến mức bật khóc, lớn tiếng gọi cha.
Tiếng “Cha” này vừa thốt ra bàn tay Hình Uyên không thể hạ xuống được nữa. Tuy nhìn rất mất mặt nhưng trong thí luyện chiêu này rất hiệu quả, khả năng hoạt động cao và đáng tin cậy.
Sau đó anh ta bị đánh ít hơn, nguyên nhân là vì không có lòng phòng bị, bị virus ký sinh quá dễ dàng!
Nhiệm vụ giả khóc hu hu, tỏ vẻ mình thật oan uổng.
…
Virus co ro đau đớn ở một góc khuất, ác ý trong lòng dần dần khuếch đại.
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, Sở Diễn rõ ràng là người mới tại sao có thể chống cự được sự xâm lấn của nó.
Từ khi nào mà nó lại yếu đuối như vậy?
Chẳng lẽ Hình Uyên cho y dùng thứ gì?
Lúc này, cửa Cục Quản Lý Thời Không lại mở ra. Lần này người đi vào là một đứa trẻ chết vì bệnh khi còn nhỏ, nhìn qua chưa đến mười tuổi.
Nó thực sự không cần nỗ lực chút nào.
Virus nhanh chóng tràn vào cơ thể đứa bé và hoàn thành quá trình ký sinh chỉ trong hai giây.
Đôi mắt vốn hồn nhiên ngây thơ của đứa trẻ cũng trở nên u ám, trông không hề đơn giản.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nó bắt đầu kéo khóe môi lên, mỉm cười, bắt chước hành động của những đứa trẻ bình thường.
Làm cho đến khi đủ thành thạo mới dừng lại.
Thực lực hiện tại của nó không đủ để chống lại Hình Uyên.
Nó cần kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ một cơ hội.
*
Rất nhanh đã có hệ thống tới đón nó.
Hệ thống kinh ngạc nhìn nó: [ Trời ạ, đây là lần đầu tiên ta thấy một đứa trẻ như ngươi được chọn vào đây, ngươi có gì đặc biệt sao? ]
Sau đó, hệ thống lại nhìn vào bảng thông tin của nó với đôi mắt hiểu rõ.
Đứa trẻ này tên Tống Chước, là thiên tài nhưng thân thể từ khi sinh ra đã yếu ớt. Có lẽ là vì ông trời mở ra cho bé một ô cửa sổ thì lại làm sập cả một tòa nhà. Tóm lại, cuộc đời của thiên tài nhỏ này không viên mãn, trong lòng còn rất nhiều ước nguyện nhỏ chưa thể thực hiện.
Hơn nữa, linh hồn của bé cũng rất mong manh. Theo lý mà nói, với linh hồn yếu đuối như vậy lẽ ra không thể đến đây được nhưng dù thế nào đi nữa, đã ở đây rồi thì đều là đồng nghiệp cả.
Không thể không nói, đứa bé này thật sự rất đẹp, trắng trẻo thông minh khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Hệ thống nhanh chóng kiểm tra danh tính của bé, sau đó đưa bé đến phòng chờ của nhiệm vụ giả, đồng thời gửi thông tin của bé đến đầu não.
Tống Chước đã gây xôn xao dư luận khi đến phòng khách.
Bởi vì ngoại hình của đứa trẻ này quá tuyệt vời!!
Ngoại hình bắt mắt như vậy đương nhiên vừa bước vào đã chiếm được cảm tình của rất nhiều nhiệm vụ giả, Sở Diễn cũng nằm trong số đó.
Từ cái nhìn đầu tiên Sở Diễn đã cực kỳ thích thú với gương mặt này.
Vì thế y suýt nữa đã chạy đến chỗ Tống Chước, cong mắt, vui vẻ ôm bé vào lòng và xoa đầu bé.
Bởi vì không lâu trước đây Sở Diễn vừa mới bài xích nó nên virus… Không, Tống Chước không hứng thú với y lắm.
Bởi vì hồn lực của Tống Chước quá yếu mới vô tình bị Cục Quản Lý Thời Không hút vào, hiện tại lại bị virus ký sinh, linh hồn nhỏ bé đó đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Virus đã thuận lợi tu hú chiếm tổ.
Tuy rằng nó không hài lòng với thân thể nhỏ bé này nhưng nó lại có thể hoàn hảo dung nhập vào cơ thể này mà không bị bất kỳ linh hồn nào cự tuyệt. Hiện tại nó đã có thể an toàn chạm vào Sở Diễn, đây quả thực là một thắng lợi nhỏ.
Khi nó trở nên mạnh mẽ hơn trong cơ thể này, nó sẽ tạo ra một cơ thể chân chính thuộc về mình chứ không cần đi ký sinh nữa.
Khi đó, những người ở đây không ai có thể trở thành đối thủ của nó nữa.
Nó mong chờ nhìn thấy từng người một chết đi.
Điều cần làm bây giờ là thâm nhập vào nội bộ. Không chỉ có thể đánh cắp thông tin cốt lõi của Cục Quản Lý Thời Không mà còn có thể tìm ra điểm yếu của Hình Uyên.
Nghĩ vậy, nó cố mỉm cười và vờ như mình là một đứa trẻ bình thường vô hại.
Sở Diễn thích nhất là những thứ đơn giản, đứa trẻ với dáng vẻ thiên thần trước mặt giống như một linh vật trong mắt y vậy.
Tóc Tống Chước hơi xoăn, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp cực kỳ trong trẻo, nhìn rất ngây thơ, ai nhìn mà không thấy đáng yêu.
Nói chung, Sở Diễn, người vừa bài xích virus ký sinh trên người Tống Chước giờ lại trở thành người thích Tống Chước nhất. Sau khi xem qua hồ sơ của bé, y nghĩ rằng trời đố anh tài* khiến một thiên tài nhỏ phải chết yểu, điều này thực sự không thể tha thứ được.
*trời ghen ghét với người tài
Có thể chia sẻ thông tin giữa các nhiệm vụ giả nên mọi người đều biết về nguồn gốc của đứa trẻ này.
Nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, thời gian thực hiện nhiệm vụ huấn luyện tất nhiên sẽ rất dài. Hơn nữa bé còn nhỏ, cần có người chăm sóc.
Nghĩ vậy, đứa trẻ này kỳ thật rất đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không thể ở cùng cha mẹ, còn phải ở trong trạng thái nửa chết nữa.
Từ nhỏ Sở Diễn chưa từng được nếm trải tình cảm gia đình, bây giờ lại cảm thấy thương xót cho cuộc sống trắc trở của đứa trẻ nên xung phong: “Vậy để tôi chăm sóc bé đi.”
Những nhiệm vụ giả khác nhìn nhau, tự hỏi sao lại có người thích kiếm thêm việc vào người.
Nhưng cũng không phải không thể, dù sao Sở Diễn vẫn chưa được giao nhiệm vụ, y còn có nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc trẻ nhỏ. Hơn nữa Sở Diễn còn trẻ, để y đi làm nhiệm vụ một mình họ không yên tâm.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng họ cũng quyết định để Sở Diễn chăm sóc Tống Chước cho đến khi y có thể đi làm nhiệm vụ một mình.
Tống Chước và Sở Diễn đã gắn kết với nhau như thế này đây.
Sở Diễn cúi đầu và mỉm cười dịu dàng với Tống Chước.
Người ta nói đối xử với trẻ con phải nhẹ nhàng, Sở Diễn rất thận trọng trong việc này, cố gắng để lại ấn tượng tốt với đứa bé.
Để vờ ngây thơ, Tống Chước chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Đứa bé thậm chí còn có lúm đồng tiền khi cười, cả người đều ngọt ngào. Nếu lúc này có một chị gái xa lạ ở đây chắc chắn sẽ không nhịn được bế đứa trẻ lên và hôn một cái.
Mỗi nhiệm vụ giả đều có phòng riêng, mọi thứ trong phòng đều được trang bị đầy đủ, ngoài nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày bạn còn có thể mua rất nhiều sản phẩm từ gian hàng hệ thống, chẳng hạn các loại trà và sách của Sở Diễn.
Trang trí phòng tương đối đơn giản, không có gì cầu kỳ.
Phòng của Tống Chước được bố trí cạnh phòng Sở Diễn.
Lo bé không quen, Sở Diễn nói: “Nếu em sợ ngủ một mình, tối nay có thể ngủ chung với anh.”
Tống Chước nghĩ thầm: Nếu ta ngủ với ngươi, ngươi không sợ ta bóp chế t ngươi sao?
Nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Anh ơi, anh thật tốt bụng, em rất thích anh.”
Lần đầu tiên Sở Diễn được nghe lời khen như vậy, hai má hơi nóng lên, y đột nhiên nhớ tới một câu sáng nay vừa đọc trong sách – Cười với tôi một cái, ngay cả mạng cũng cho em!
Tất nhiên, Sở Diễn sẽ không trao tính mạng mình cho bé nhưng trái tim y đã thay đổi không ít, vì vậy y lại càng chăm sóc Tống Chước tận tâm hơn.
Suy cho cùng, đứa trẻ này khá đáng thương khi còn nhỏ như vậy đã bị tách khỏi cha mẹ.
Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi y sẽ gánh vác nhiệm vụ nặng nề này, sẽ không để Tống Chước phải chịu quá nhiều bất công.
Tống Chước nhìn quanh phòng, tỏ ra không mấy hứng thú với môi trường mới.
Sở Diễn đã đặt rất nhiều sách thiếu nhi cho Tống Chước trong gian hàng hệ thống, ví dụ như 《 Nòng nọc tìm mẹ 》, 《 Hoa hướng dương 》,《 Con ngỗng biển 》…
Tuy nhiên, Tống Chước rõ ràng không hứng thú với những thứ này.
Sở Diễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt mua《 Bách khoa toàn thư về toán học nâng cao 》.
Tống Chước có vẻ hơi hứng thú với việc này, bé mở ra xem qua một lượt rồi đóng lại.
Sở Diễn nghĩ rằng bé nóng nên mới lấy sách làm quạt.
Nhưng thực ra, Tống Chước đã đọc hiểu, tiếp thu và tổng kết tất cả những điều trên.
Đúng lúc này, từ sảnh hệ thống truyền đến tin nhắn yêu cầu tất cả nhiệm vụ giả khẩn trương tập hợp lại.
Sau khi nghe tin, vẻ mặt Tống Chước cứng đờ.
Sở Diễn thấy bé lo lắng liền nắm tay an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là tập trung đơn giản thôi. Em còn chưa biết đường, anh sẽ dẫn em đến đó thuận tiện đưa em đi dạo xung quanh xem thử nữa. Ở đó khá lớn, có lẽ sẽ có thứ em thích.”
Tống Chước đã quen chui rúc trong góc tối tăm ẩm ướt nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó cảm kích nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh Tiểu Diễn.”
Anh Tiểu Diễn.
Đúng là một cách gọi độc đáo.
Nhưng đã gọi như vậy rồi thì cứ như vậy đi.
Nghe có vẻ khá ấm lòng.
Sở Diễn mỉm cười dịu dàng với Tống Chước, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Sở Diễn trong trẻo lại rõ ràng khiến mọi người có cảm giác y đang phát sáng.
Tống Chước cúi mặt xuống, khó chịu nghĩ thầm: nụ cười của anh ta cũng khá có tính lừa gạt đấy.
Suýt chút nữa đã muốn buông tha y rồi.
Dọc đường đi, Sở Diễn không ngừng kể cho Tống Chước nghe một số chuyện trẻ con.
Tống Chước vậy mà thực sự nghe lọt, thỉnh thoảng còn phối hợp cười một cái.
Nhưng tất cả những điều này chỉ để lấy được lòng tin của Sở Diễn, để nó có cơ hội làm những việc tiếp theo thôi.
…
Khi họ đến nơi, sảnh hệ thống đã chật cứng người.
Sở Diễn sợ Tống Chước đi lạc nên nắm chặt tay bé, vô thức bảo vệ bé với đám người xung quanh.
Dù chỉ là hành động nhỏ nhặt như vậy thì trên thế giới cũng có rất ít người sẵn lòng làm điều này cho nó.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Tống Chước như thể có thứ gì đó đang quấy phá trái tim nó.
Người này đang ảnh hưởng đến nó từng chút một.
Tốt hơn là nên tìm cơ hội giết y khi không có ai chú ý.
Sở Diễn không biết trong đầu Tống Chước đang ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ khủng khiếp, y vẫn hồn nhiên nắm lấy cổ tay bé để không bị lạc.
Chẳng mấy chốc, lý do của lần tập hợp này dần được tiết lộ.
Bóng dáng Hình Uyên từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Bất kể vẻ ngoài như thế nào thì khí chất điềm tĩnh của hắn cũng rất dễ cảm nhiễm. Nhìn vào đôi mắt sắc bén là có thể biết hắn có năng lực lãnh đạo và sức kêu gọi mạnh mẽ.
Giống như bây giờ, hắn vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Đại sảnh ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nín thở chờ đợi lời của Chủ Thần.
Bởi vì Sở Diễn đến muộn nên y phải đứng phía ngoài đám người. Y có thể nhìn rõ Hình Uyên nhưng lại cảm thấy đối phương sẽ không chú ý tới mình.
Nhưng rất nhanh y liền nhận ra mình đã sai, bởi vì ánh mắt Hình Uyên vẫn dừng trên người y. Hắn nhìn thật sâu vào mắt y, dù chỉ một giây cũng đủ khiến trái tim Sở Diễn loạn nhịp.
Tống Chước cảm nhận được cảm xúc của Sở Diễn, không biết vì sao lại cảm thấy có chút không vui.
Cùng lúc đó, trong mắt nó dần dần hiện lên một tia ác ý khi nhìn về phía Hình Uyên.
Trước mặt mọi người, Hình Uyên nói: “Gần đây Cục quản lý của chúng ta gặp phải một loại virus xâm nhập. Loại virus này rất xảo quyệt, thậm chí có thể ẩn náu hoàn hảo trong vật ký sinh mà không bị phát hiện. Vì vậy, tôi hy vọng các nhiệm vụ giả ở đây có thể cảnh giác và báo cáo bất kỳ sự bất thường nào càng sớm càng tốt cho mọi người.”
Nghe vậy, các nhiệm vụ giả rõ ràng căng thẳng hơn và đưa mắt nhìn nhau, sợ rằng người đứng cạnh mình chính là vật ký sinh của virus.
Sở Diễn cũng lo lắng nhìn xung quanh, rồi ánh mắt y chạm phải người đã cố tấn công mình sáng nay.
Sở Diễn lặng lẽ bảo vệ Tống Chước ở phía sau.
Tống Chước liếc nhìn Sở Diễn, nghĩ thầm: Đồ ngốc, người anh bảo vệ phía sau mới là kẻ xấu.
Tuy nhiên, Tống Chước nghĩ rằng cảm giác được người khác bảo vệ cũng không tồi. Nó ở phía sau Sở Diễn giả vờ ngây thơ với đôi mắt mở to.
Nhiệm vụ giả từng bị ký sinh thấy Sở Diễn đề phòng mình như vậy liền nói: “Ờmmm, hôm nay tôi đã bị Chủ Thần hành hạ như vậy rồi. Virus cũng đã trốn thoát từ lâu. Cậu không tin tôi thì cũng phải tin Chủ Thần chứ?”
Sở Diễn nghĩ thầm: Đúng là như vậy thật, Hình Uyên đã gặp anh ta, nếu có vấn đề thì sao anh ta có thể tiếp tục ở đây được?
Nghĩ tới đây, Sở Diễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có người nói: “Trật tự đi, Chủ Thần đang tới.”
Sở Diễn sửng sốt nhìn Hình Uyên bước từng bước một về phía mình, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hình Uyên luôn là người dẫn đầu trong đám đông. Hắn đi đến đâu mọi người xung quanh đều bị khí tràng của hắn nghiền áp.
Tống Chước cảm thấy bàn tay Sở Diễn nắm lấy tay mình đang siết chặt.
Đôi mắt nó phút chốc trở nên vô cùng tối tăm.
Lý do cho cảm giác khó chịu này là gì…?