Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 107: Đừng giận



【 Em sẽ nhanh chóng trở về, đừng giận. 】

Đương nhiên, một đêm tám lần Tu Từ hằng tâm niệm không tồn tại, vừa tới lần thứ ba Tu Từ đã ngủ mất.

Phó Sinh chống hai tay hai bên cơ thể Tu Từ, nhìn dáng vẻ nhóc con nhà mình khẽ nhếch miệng nhắm nghiền mắt ngủ say mà dở khóc dở cười.

Người muốn làm là Tu Từ, người rút lui trước cũng là Tu Từ.

Nhưng nếu Tu Từ đã ngủ, Phó Sinh cũng không thể cầm thú mà tiếp tục xằng bậy được nữa. Anh thả chậm động tác lui ra, tinh thần dâng trào đi vào buồng tắm, tự tắm rửa qua loa rồi cầm một chiếc khăn lông dấp nước ấm vắt khô ra, lau người giúp Tu Từ.

Tu Từ là nam sinh duy nhất Phó Sinh từng gặp có làn da nơi khớp xương phớt hồng, đương nhiên cũng có thể do anh không để ý đến những người khác.

Các khớp xương, đầu gối, bao gồm cả xương quai xanh và đầu ngón chân của nhóc con đều có cảm giác hồng hồng, thật ra chỉ rất nhạt thôi, nhưng vì da Tu Từ quá trắng nên vô cùng rõ ràng.

“Bắt em làm thế nào mới được đây…” Phó Sinh thất thần nhìn hình xăm trên đùi trong Tu Từ, lẩm bẩm.

Nơi hình xăm do Phó Sinh bóp mạnh quá nên có thể thấy được mấy dấu tay mờ mờ, trên chữ F còn có một dấu hôn vừa đặt xuống.

Anh nghĩ đến hot search khi nãy, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

— Hai hôm trước vừa mới hoàn toàn hạ sốt, đã mệt thiếp đi rồi, mọi người ngủ ngon.

Trong hình, bàn tay to lớn của Phó Sinh nắm lấy bàn tay nhỏ hơn một vòng của Tu Từ, nhẹ đặt trên đệm giường màu trắng, ánh đèn màu ấm tỏa ra vầng sáng.

— Khắp chốn mừng vui (*)!! Đường đến rùi!

(*) Trong bản gốc, câu này là mẫu câu chúc Tết. Đúng là có cơm chó OTP ăn thì mừng như Tết =))

— Nô nô, phải là cơm chó nhà làm, thơm ngon mời bạn ăn nha, tôi đây bớt tiền ăn khuya ~ giờ tôi no rồi ~

— Đút nhiều hơn đi ạ! Em chưa no em còn ăn tiếp được! Xin đừng lo lắng về chuyện em no chết!

— Hai người ngọt quá sá, huhu ao ước tình yêu cổ tích của họ quá!

— Hi vọng họ có thể êm đẹp, cảm giác hai người họ đã phải trải qua rất nhiều biến cố, nhất định phải đầu bạc răng long trăm năm hòa hợp đó nha…

— Không sai, nếu có một ngày đạo diễn Phó và Tu Từ chia tay, tui sẽ không tin vào tình yêu nữa huhu…

— Khụ, chỉ có mình tôi để ý sao? Tu Từ mệt mỏi thiếp đi, rốt cuộc là làm việc mệt hay mệt trên giường?

— =)))))) Tuyệt, đạo diễn Phó à anh khoan ngủ ngon đã! Mình cùng nói rõ xem rốt cuộc là mệt kiểu nào?

— Nhất định là mệt trên giường á, mọi người không nghĩ lại đi, bây giờ đã hai giờ đêm òi, sao bây giờ đoàn phim mới xong việc được?

— Mấy bồ nhìn kĩ lại đi, cổ tay Tu Từ đỏ một vòng!!

— Đù má, tui phóng to soi thử, chuẩn đét luôn! Đây là do bị nắm trong thời gian dài đấy nhể?

— Tay Tu Từ nhìn mê ghê, thật ra tay cậu ấy không phải kiểu đặc biệt ưa nhìn, đúng quy đúng củ, nhưng trên khớp ngón tay với đầu ngón tay, kể cả móng tay cũng hồng, chẹp chẹp chẹp.

— Bàn tay này bấu lấy ga trải giường nhất định rất ưa nhìn!

Phó Sinh nhìn qua, không phát hiện bình luận nào bất đồng, bèn mặc qυầи ɭóŧ vào cho Tu Từ, sau đó tự mặc đồ ngủ rồi chui vào chăn, ôm đứa nhỏ vào lòng, nhắm mắt lại.

Không hề buồn ngủ tí nào.

Phó Sinh bất đắc dĩ mở mắt ra, định bụng nhéo mũi trừng phạt đứa nhỏ lúc nào cũng châm lửa người ta này, trong đầu toàn là câu “Bàn tay này bấu lấy ga trải giường nhất định rất ưa nhìn!” fan vừa bình luận.
Công bằng mà nói, đương nhiên là dễ nhìn rồi.

Nhưng Tu Từ thường không thích nắm ga trải giường cho lắm, khi bị dồn ép mạnh quá hoặc khi thoải mái đều thích rúc vào lòng Phó Sinh, hoặc sẽ ôm anh, hoặc sẽ cào lưng anh như mèo con, ga trải giường không có phúc được lâm hạnh.

Tu Từ như thể cảm thấy nghẹt thở, tay nắm lấy quần áo Phó Sinh, vặn vẹo người chui tọt vào vòng tay anh.

Sáng hôm sau suýt nữa thì ngủ quên, ánh mặt trời chói chang, Phó Sinh nhíu mày ngồi dậy, vỗ vỗ mông Tu Từ: “Dậy thôi.”

Tối hôm qua làm loạn trễ quá, rèm cửa sổ cũng quên đóng.

Tu Từ rêи ɾỉ hai tiếng, mới chậm chạp bò dậy, vẫn ngái ngủ mà nhìn Phó Sinh.

Điện thoạt di động đột nhiên đổ chuông, là một dãy số máy bàn. Tu Từ bấm nghe, bên kia vừa nói vài câu đã bị cậu cúp máy, cậu chật vật đứng lên: “Là quảng cáo bán nhà.”
“Đêm qua để em chọc ghẹo.” Phó Sinh tin lời giải thích của Tu Từ, ôm cậu xuống dưới, “Giờ không dậy nổi hả?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 55: Chương 55:

Phó Sinh chỉ cho rằng đêm qua đùa nghịch muộn quá, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ Tu Từ có chút bám giường sau hơn hai năm.

Tu Từ treo trên người Phó Sinh, thẫn thờ nhìn khoảng không phía trước.

“Cái đuôi đâu anh?”

“Ném rồi.” Phó Sinh thuận miệng đáp.

“…” Tu Từ mím môi dưới, “Anh không thích à?”

“Thích hay không thích cái gì?” Phó Sinh nhéo mông Tu Từ, “Chỉ cần là em, thì có mặc quần áo hay không mặc quần áo tôi cũng thích.”

Tu Từ khá rối rắm: “Đấy là không thích.”

Phó Sinh bật cười, lòng mềm đi: “Thích chứ, chỉ cần em cho là tôi thích.”

Anh giúp Tu Từ bóp kem đánh răng: “Đùa em thôi, không vứt, cất đi, nhỡ bị mấy cô dọn phòng thấy thì không hay.”

Tu Từ bây giờ mới lộ ra lúm đồng tiền, khóe miệng giương lên với biên độ nhỏ.
Phó Sinh đưa tay chọt vào, đáy mắt chợt lóe vẻ rầu rĩ.

Dạo gần đây không phát hiện Tu Từ tập cười một mình nữa, không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Trạng thái uống thuốc thì vẫn như trước, lúc Phó Sinh nhìn thì Tu Từ sẽ ngoan ngoãn uống hết, nhưng lúc không có anh, chẳng ai biết viên thuốc kia sẽ vào dạ dày cậu hay là biến thành bột phấn hoặc bị ném vào một góc nào đó.

Tu Từ trông có vẻ rất biết điều, nhưng thực tế đa số thời gian cậu sẽ từ chối giao tiếp, là kiểu không cần nói, Phó Sinh cũng có thể cảm nhận được sự âm thầm phản kháng của cậu.

“Em có biết tối qua mình lên hot search không?”

Tu Từ chậm chạp chớp mắt, dắt tay Phó Sinh lượn lờ trên con đường đầy hàng quán ăn sáng: “Hot search gì cơ?”

Phó Sinh cụp mắt liếc nhìn vẻ mặt cậu, mỉm mỉm cười: “Chụp ảnh chúng ta về nhà chung hôm qua.”
Tu Từ khịt mũi một tiếng: “Có nói gì không anh?”

Phó Sinh nhận cháo bà chủ đưa: “Có một số ít nói vài lời khó nghe, nhưng đều bị công chúng chửi, họ chúc chúng ta đầu bạc răng long.”

“…” Tu Từ cúi đầu, nhìn cục đá trên đất, “Vậy anh muốn đầu bạc răng long cùng em không?”

Phó Sinh vô thức vuốt ve lòng bàn tay Tu Từ, vết sẹo do bỏng khói vẫn nằm đó, sờ vào không được trơn nhẵn.

“Tôi ở đây trước giờ chưa từng có sự lựa chọn nào khác.” Phó Sinh khẽ than nhẹ trong lòng một tiếng, trên mặt vẫn như thường, “Hẳn là em muốn cùng tôi đầu bạc răng long chứ?”

“… Muốn ạ.” Tu Từ ngơ ngẩn nhìn mặt đất, âm thanh đáp lại tuy nhỏ, nhưng lại khiến Phó Sinh bình tâm hơn.

Lại là một ngày bận rộn.

Mãi cho đến buổi chiều, La Thường vẫn không xuất hiện tại đoàn phim, nhưng tên của cô và Tô Sướng Liệt đã treo cạnh nhau trên hot search.
La Thường không mượn tay bất kỳ truyền thông nào mà dùng weibo nhiều năm không động thái, ngập trong lời mắng chửi của mình, đăng một đoạn thanh minh.

Cô bằng lời lẽ bình tĩnh giải thích tất cả ân oán giữa mình và Tô Sướng Liệt.

Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, lần đầu cô động lòng với Tô Sướng Liệt, Tô Sướng Liệt chủ động nói muốn cùng cô ở bên nhau, bọn họ đồng sức đồng lòng, gió mưa gì cũng kề bên…

Lại không ngờ Tô Sướng Liệt sau khi công thành danh toại đã biến thành một kẻ vong ân phụ nghĩa, muốn chia tay đã đành, thậm chí còn trả đũa, vấy bẩn cô đơn phương dây dưa với mình…

Đủ loại hành vi, khiến người phỉ nhổ.

Lời thanh minh vừa ra, đại đa số đều không tin, fan Tô Sướng Liệt lại càng công kích ác hơn.

— Con mụ này đừng có đi tìm kiếm độ tồn tại nữa được không?
— Sướng Sướng nhẹ dạ, bọn tao cũng lười kiếm chuyện với mày, nhưng mày cứ nhất định phải ngoi lên thì đừng trách bọn tao không khách khí.

— Thật ghê tởm, cảm giác La Thường trông thấy scandal tình yêu lúc trước Sướng Sướng được tham ban mới ngoi lên ấy?

— Thế này có khác gì sasaeng fan không? Thật đáng sợ, nếu tôi mà cứ bị người mình không thích bám lấy như vậy chắc tôi điên mất.

Không thiếu lý lẽ, Tu Từ vừa quay xong, liền mở weibo để ý chuyện này.

Mặc dù biết giữa La Thường và Tô Sướng Liệt có ân oán, nhưng trong lòng cậu cũng thừa hiểu, lựa chọn khui ra vào lúc này là để sự chú ý của mọi người hoàn toàn dời khỏi cậu.

— Nói về tìm độ tồn tại, nếu tôi nhớ không nhầm, hình như Tô Sướng Liệt là người lên show nhắc tên La Thường trước đấy…
— Ảo thật, đến giờ vẫn có người lên tiếng cho con mụ đấy.

— Cười ẻ, Sướng Sướng mềm lòng quan tâm đến người đại diện cũ một chút thôi, tính chất có giống nhau đâu?

— Vốn đang có cảm tình với Tu Từ, giờ đột nhiên cảm thấy diễn viên có thể cùng La Thường quấn lấy nhau có thể  là loại tốt lành gì chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 821

— Fan Tô Sướng Liệt cũng đừng ra ngoài nhảy nhót nữa, kẻo tí nữa bị đánh bôm bốp vào mặt.

— Người qua đường ăn dưa nói một câu, La Thường đăng thanh minh vào bây giờ, nhất định có chứng cứ trong tay, mấy người cứ chờ đi rồi nói tiếp.

— Thật ra năm đó xảy ra chuyện, La Thường một câu cũng không nói, điều chúng ta nghe được chỉ là những điều Tô Sướng Liệt nói thôi.

Bình luận lý trí chỉ chiếm số ít, đồng thời cũng nhanh chóng bị nước bọt của fan Tô Sướng Liệt nhấn chìm.
Mãi tới sáu giờ chiều, đợi đến khi đề tài đã gần lên men, La Thường mới đăng chứng cứ đầu tiên lên — Một đoạn ghi âm Tô Sướng Liệt bày tỏ với La Thường.

【 Vì tính chất công việc, tôi luôn mang bút ghi âm bên mình. Ngày hôm ấy, những câu hắn nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Hắn nhỏ hơn tôi vài tuổi, dù có bên nhau cũng lo rằng hắn cả thèm chóng chán, nhưng vì quá yêu thích nên tôi vẫn luôn giữ đoạn ghi âm này, lúc tâm lý bất ổn có thể lấy ra nghe một lát. 】

Nhưng bởi vì đã qua nhiều năm, giọng của Tô Sướng Liệt khó tránh khỏi sẽ có thay đổi, các fan không tin vẫn hoàn không tin, rất ít dao động.

Ngược lại, người qua đường ăn dưa không chê chuyện lớn, vô cùng mong đợi tình thế xoay chuyển.

— Âm thanh quái quỷ gì thế này, người có tai nghe thử là biết đây không phải là giọng anh Sướng nhà tôi được chưa?
— Sướng Sướng năm ngoái còn từng làm phỏng vấn trong show, bảo mình thích mấy em gái thanh thuần đáng yêu, sao có khả năng lại coi trọng mấy chị già như La Thường này?

— Cái này là tìm diễn viên ở đâu tới vậy, không thể nói là giống như đúc với âm thanh Sướng Sướng nhà tôi, chỉ có thể nói là chẳng giống miếng nào.

— Mấy đứa Bánh Cuốn (tên fandom) ở trên chớ sồn sồn lên vội, chắc chắn không chỉ có một chứng cứ này đâu.

— Tôi vừa đi so sánh giọng của Tô Sướng Liệt lúc đóng phim truyền hình vào cùng năm, nói chung đúng là giọng của hắn, đây là giọng so sánh, mọi người có thể xem

— Trước tiên chưa tỏ thái độ vội, tuy tôi khá nghi ngờ về chuyện năm đó, nhưng cũng không thiếu khả năng là tổng hợp âm thanh.

Ba tiếng trước, Tu Từ diễn xong cảnh cuối cùng, trông thấy La Thường phớt lờ ánh mắt của những người tại đoàn phim, đi thẳng về phía Phó Sinh.
“Hắn không liên hệ với cô?” Phó Sinh hỏi.

“Không có.” La Thường cười nhạo một tiếng, “Chắc là đang tìm biện pháp đối phó.”

“Được, cô tự khống chế, nếu cần trợ giúp chỗ nào thì tìm Quản Thiệu.”

La Thường ừm một tiếng: “Tôi đang nghĩ, liệu có nên dẫn dắt dư luận chút không, dẫn sự việc Tu Từ bị hãm hại vào hắn…”

Phó Sinh nhíu mày, tự hỏi khả năng này: “Cũng không phải là không được, dạo này hắn rất thân với Lạc Kỳ Phong, ắt sẽ hiểu rõ chuyện Khương Đản.”

La Thường khẽ mỉm cười: “Không phải hắn không liên quan, mà là tìm danh nghĩa để tẩy cho Tu Từ, dù sao vẫn còn người cảm thấy Khương Đản tuy đáng ghét nhưng những điều hắn nói chưa chắc đã sai, nhưng nếu có một kẻ hãm hại thực sự xuất hiện…”

Vậy thì tính chất sẽ khác đi hoàn toàn.

Dưới tình huống những chuyện buồn nôn khi ấy Tô Sướng Liệt làm là thật, hắn hoàn toàn có đủ động cơ để ra tay với Tu Từ, đến lúc đó chắc hẳn hắn cũng có thể nếm trải mùi vị trăm lời khó cãi ấy.
“Vậy cứ theo như vậy.” Phó Sinh giãn mày, “Giao cho Quản Thiệu đi, cố gắng đừng trông quá cố tình.”

“OK.”

Hơn chín giờ tối, La Thường tiết lộ chứng cứ thứ hai, lần này là một video.

Trong video chỉ xuất hiện bóng dáng Tô Sướng Liệt, nhưng cũng có cả âm thanh của La Thường, cô là người quay video.

【 Camera lay động theo điện thoại Tô Sướng Liệt, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng cười trong sáng của La Thường: “Thân hình này đẹp thật.”

Tô Sướng Liệt nở nụ cười đẹp trai lai láng với camera: “Vậy chắc chắn là do em đẹp trai rồi, không thì sao có thể chinh phục chị?” 】

Chỉ một mẩu đối thoại này đã đưa đến một trận ồ lên, huống chi đoạn sau Tô Sướng Liệt thậm chí còn chủ động nhắc tới chuyện mua nhà, nói xem tương lai bọn họ nên mua nhà ở tiểu khu nào, đến lúc đấy con cái đi học cũng tiện…
— Ôi trời… Đừng nói đây chỉ là quan hệ bình thường giữa người đại diện và nghệ sĩ đấy?

— Mập mờ quá đấy, vẫn là Tô Sướng Liệt chủ động nói, phàm là lời La Thường chủ động nói, tôi đều có thể chấp nhận lời giải thích rằng nhà gái đơn phương dây dưa…

Tham Khảo Thêm:  Chương 39

Lúc này bên phía Tô Sướng Liệt cũng không ngồi yên, bọn họ nhanh chóng phản kích.

Tô Sướng Liệt tự đăng thanh minh, nói rằng liên quan đến bản ghi âm đầu tiên đúng là bản thân đã từng nói, nhưng cũng chẳng bày tỏ gì cả, câu nói kia chỉ là một câu thơ tình nước ngoài, hắn đọc cho La Thường nghe, hỏi cô câu nói này có lãng mạn hay không thôi.

Về video nói những lời mua nhà và chinh phục, Tô Sướng Liệt bày tỏ áy náy tự đáy lòng.

Bởi lúc mới ra mắt quá ỷ vào La Thường, coi cô thành chính chị gái mình, cho nên lúc mua nhà cũng muốn dẫn La Thường theo, chân thành coi cô như một người nhà.
Nhưng do không thể nắm rõ mức độ mối quan hệ của cả hai, có khả năng cũng vì chuyện này mới khiến La Thường hiểu lầm về quan hệ giữa họ, nên mới có thể luôn dây dưa không rõ.

Còn về chinh phục là nói việc La Thường ký với hắn trong vô số người trúng tuyển.

Lúc Tu Từ nhìn thấy đoạn thanh minh này, cậu đang đứng trên sô pha phòng nghỉ, Phó Sinh đang giúp cậu cởi đồ diễn rườm rà, sau khi cậu mím môi đọc hết toàn bộ chỉ nói bốn chữ: “Không biết xấu hổ.”

Phó Sinh bị chọc cười, tròng hoodie vào cho Tu Từ xong mới ôm cậu xuống dưới, ấn cậu vào lòng thân mật một hồi lâu: “Bé con nói đúng, hắn ta là đồ không biết xấu hổ.”

Những lời thanh minh này tuy khá kì quái trước mặt người ngoài, nhưng cũng đã đủ để ứng phó với fan Tô Sướng Liệt.

Bánh Cuốn vốn đã hơi chột dạ vì video ấy trong nháy mắt phấn chấn lên, bắt đầu mắng chửi quần chúng ăn dưa không sợ to chuyện.
La Thường đối với hướng phát triển này cũng không bất ngờ mấy. Ba người cùng về khách sạn, lúc Phó Sinh hỏi cô định làm gì tiếp, La Thường cười cười: “Hắn sẽ không cho rằng đoạn ghi âm đầu tiên chỉ có thế thôi đâu nhỉ?”

Tô Sướng Liệt chủ động thừa nhận đó là bản thân hắn, cũng bớt đi rất nhiều chuyện cho La Thường.

Còn đối với đoạn thông báo rằng thật ra lời bày tỏ ấy chỉ là vài câu thơ tình, La Thường tuy bất ngờ nhưng cũng không có quá nhiều dao động.

Trải qua bao năm thăng trầm, qua sự phản bội của Tô Sướng Liệt, cô đã không nhận rõ được tình cảm lúc trước giữa hai người có chân thành tha thiết hay chăng.

Rốt cuộc là về sau mới có tâm tư khác, hay Tô Sướng Liệt ngay từ lúc đầu đã mang tâm lý chỉ đùa vui một chút rồi bỏ?

Không thể nào biết được.
Cô cũng không quá muốn biết.

Tu Từ yên lặng đi cạnh Phó Sinh, bị anh nắm tay, cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì.

La Thường thêm lại WeChat của Tô Sướng Liệt một lần nữa, gửi cho hắn lời bản thân vừa nói

— Cậu sẽ không thật sự cho rằng đoạn ghi âm đầu tiên chỉ có thế thôi đâu nhỉ?

Chưa đầy một phút, Tô Sướng Liệt đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô, nhắn tới một câu:

— Đừng làm loạn, chúng ta gặp mặt, vui vẻ trò chuyện.

Phó Sinh nhìn cô một cái: “Gặp không?”

“Không.” La Thường cười cười, “Muốn để hắn cảm nhận thử xem — giày vò là như thế nào.”

Sau khi trở lại phòng, Phó Sinh nhéo má Tu Từ hỏi: “Hôm nay em sao vậy, cứ mất tập trung suốt?”

Tu Từ lắc đầu một cái, thoáng do dự nói: “Buồn ngủ.”

“Vậy chúng ta đi tắm rồi ngủ.”

Phó Sinh do phải giặt qυầи ɭóŧ của cả hai nên ra khỏi buồng tắm chậm một bước.
Lúc anh đi ra, Tu Từ trông như một chú hamster đang ngồi trên giường ôm chăn, uống từng ngụm nước một.

Trên tủ đầu giường còn một cốc khác, Tu Từ mím môi, nói với Phó Sinh: “Anh cũng uống đi.”

Tu Từ dùng đôi mắt xinh đẹp ấy liếc nhìn Phó Sinh: “Hôm nay anh không uống nhiều nước, hôn làm em ngứa…”

“…” Phó Sinh theo bản năng đưa tay sờ lên môi, đúng là hơi khô, hôm nay vừa nóng vừa bận rộn, nên có khi không uống đủ lượng nước thật.

Anh không mấy do dự cầm cốc lên, lại không nhìn thấy ánh mắt lóe lên của Tu Từ.

“Ngủ ngon.” Phó Sinh nằm lên giường, hôn một cái lên trán Tu Từ.

“Ngủ ngon.” Tu Từ chui vào lòng anh.

Chưa đến mười hai giờ, điện thoại đã đột ngột vang lên, nhưng người tỉnh chỉ có mình Tu Từ.

Tu Từ tắt báo thức điện thoại mình đi, nương theo ánh trăng im lặng ngắm nhìn đường nét tuấn mỹ của Phó Sinh.
Cậu không nỡ xa rời mà ghé mặt mình kề sát mặt của Phó Sinh một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tối mai em sẽ về, anh đừng giận nhé.”

Phó Sinh không hề có động tĩnh nào, Tu Từ cũng không thấy bất ngờ, cẩn thận chạm vào môi Phó Sinh, rồi lại lặp lại lần nữa: “Đừng giận em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.