Edit: Mila
Beta: Zen
_______Tu Từ im lặng một hồi lâu, sau đó giọng run run hỏi: “Này là cho em sao?”
Phó Sinh bị cậu chọc cười: “Nếu không thì? Một mình tôi đeo hai chiếc nhẫn sao?”
“Nhưng, nhưng mà…”
Cổ họng Tu Từ như có cái gì đó chặn lại, đau nhức không thôi.
Rõ ràng đây là thứ cậu luôn mong chờ, nhưng đến thời khắc này cậu lại không thấy vui sướng giống những gì cậu đã tưởng tượng.
Cậu xoa đầu ngón tay mình, không dám nhìn vào mắt Phó Sinh, thật lâu sau cũng không biết lí do tại sao.
“Nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?” Phó Sinh nâng cằm cậu, giả vờ lạnh nhạt, “Không muốn? Vậy quên đi, trả lại đây…”
“Không được!” Tu Từ cuống cuồng lên, vội vã giấu bàn tay đeo nhẫn ra sau lưng, có chút khổ sở mà nói: “Đồ đã cho đi, không thể lấy lại được…”
“Không phải cho.” Phó Sinh vuốt v e cằm Tu Từ, hôn lên khóe môi, “Vốn nó là của em.”
Tu Từ hơi run: “…”
Phó Sinh nắm cổ tay cậu, kéo bàn tay đeo nhẫn lên môi, hôn nhẹ lên ngón áp út của cậu: “Nhưng em nghĩ đi, đeo chiếc nhẫn này lên, em sẽ là của anh, thân thể này là của anh, mạng em là của anh, cả cuộc đời này của em cũng vĩnh viễn thuộc về anh…”
“Ngược lại.” Tu Từ ôm lấy Phó Sinh, đem mặt vùi vào trong lồ ng ngực của anh, “Anh cũng sẽ là của em.”
“Không phải đã luôn là như vậy sao?”
Tu Từ chớp chớp mắt, lúm đồng tiền bên khóe miệng chậm rãi hiện lên, vô cùng mềm mại.
Cậu ở trong lồ ng ngực của Phó Sinh mà cọ nhẹ: “Vậy em có thể đưa ra một vài yêu cầu không?”
Phó Sinh khích lệ nói: “Em thử nói chút xem.”
“Anh có thể đừng luôn cười với người khác hay không, cũng đừng luôn khen họ, không muốn…”
Phó Sinh lắng nghe Tu Từ đếm từng lỗi một của mình với giọng điệu nhỏ nhẹ, phàn nàn, trên thực tế thì những điều này không có “luôn xảy ra” như lời Tu Từ nói.
Phó Sinh đối với người khác mặc dù không đến nỗi lạnh lùng, nhưng vẫn luôn nhàn nhạt, khi trò chuyện với người có quan hệ tốt anh cũng chỉ nở một nụ cười nhạt.
Về phần khích lệ diễn viên, vậy thì càng ít, có khi một ngày khen không nổi một lần, tình huống khen đó chỉ là khi diễn viên dưới trướng bộc lộ cảm xúc tốt khi diễn.
“Vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức, được không?”
Phó Sinh cũng không vội từ chối những yêu cầu nghe có vẻ vô lý này của Tu Từ, anh sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng những tâm tư nhỏ nhặt này của Tu Từ: “Chẳng phải mọi người vẫn luôn giao thiệp với nhau hay sao? Không thể lúc nào cũng chỉ sống trong thế giới riêng của mình được, chúng ta không thể sống quá lạnh lùng, cần phải đối xử tốt với bạn bè một chút.”
“Bé con, em cũng vậy mà.”
“Em không có bạn bè.” Tu Từ mím môi, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn trên tay Phó Sinh, chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn của cậu: “Em không cần.”
“Không cần cũng không sao, thế nhưng bé con thật sự không có bạn bè sao?” Phó Sinh ấn trán cậu hỏi, “Lâm Nhiễm không phải bạn bè sao?”
Tu Từ: “…”
“Diệp Thanh Trúc không phải bạn bè sao?” Phó Sinh lại ấn nhẹ vào gáy cậu, “Hoàng Âm, Vu Mạc cả La Thường, cũng không phải là bạn bè sao?”
Tu Từ do dự một chút: “Em…”
“Còn có Phong Thừa, em không phải rất thích cậu ta sao?”
“Em không có nha.” Tu Từ không vui phản bác lại, “Em chỉ thích anh thôi.”
Trong khi Phó Sinh đang đếm những người thân thiết với Tu Từ, trong lòng cảm thấy có chút đau, nhưng ngay lập tức bình ổn trở lại bởi những lời nói của Tu Từ: “Vậy thì em không được thích cậu ta như cách mà em thích anh nhé, không thì… Cái mông của em cũng sẽ bị nát đấy.”
Tu Từ căng thẳng siết chặt: “Em thật sự không thích cậu ta mà.”
“Anh biết.” Phó Sinh liếc nhìn đồng hồ, vén chăn lên ôm lấy Tu Từ xuống giường: “Được rồi, thay quần áo đi gặp mọi người.”
“Em có thể mặc quần áo giống anh được không?”
“Có thể.”
Trước đó, hai người đã từng mua rất nhiều quần áo giống nhau, đều là do Tu Từ trong lúc rảnh rỗi lên mạng đặt hàng, còn có mua ở trung tâm mua sắm trong chương trình tạp kĩ nữa.
Nhưng cả hai không có nhiều cơ hội để mặc nó. Buổi tối hôm nay, gió trời hơi se se lạnh thế là bọn họ có thể cùng mặc một chiếc áo phông dài tay với một chiếc quần tây và một đôi giày thể thao, nhìn trông rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Phó Sinh kéo áo Tu Từ lên và khen: “Bé con thật đẹp trai.”
Sau khi được khen ngợi, Tu Từ cong khoé miệng lên: “Anh đẹp trai nhất.”
Phó Sinh bật cười, ôm sau gáy đứa nhỏ hôn một hồi lâu mới buông ra: “Đi thôi, đừng để bọn họ chờ.”
Phó Sinh hiếm khi ăn mặc giản dị như vậy ở đoàn làm phim, vì vậy mọi người đều cảm thấy hơi sốc khi thấy anh mặc như này.
Mà khi nhìn thấy Tu Từ bên cạnh ăn mặc y hệt như vậy, mọi người lại nghĩ: E là do bé yêu tinh này đề nghị.
“Không phải chứ, Phó Sinh mặc bộ này trông trẻ hơn vài tuổi.”
Phó Sinh hỏi: “Làm sao, trước đây tôi trông già?”
Vu Mạc ho một tiếng: “Phó Sinh vốn đã trẻ, nhưng khi mặc bộ này thì trông lại càng trẻ hơn nữa ấy mà.”
Nếu nói Phó Sinh có khí chất điềm đạm, trầm ổn do kinh nghiệm từng trải qua nhiều năm thì bây giờ anh trông giống như một anh trai nhà bên hơn, tính tình nhẹ nhàng điềm tĩnh lại càng hấp dẫn hơn.
Giang Huy trêu chọc, dùng ánh mắt sáng như sao nhưng không hề có ác ý nói với mọi người: “Được rồi được rồi, mau gọi đồ ăn đi, quý vị không ngửi thấy trong không khí có cái mùi gì đó chua chua sao?”
Tu Từ: “…”
Phó Sinh cố nén cười, nắm tay Tu Từ đi tới bàn Bạch Đường Sinh: “Sao anh không gọi đồ ăn?”
Bạch Đường Sinh bật cười: “Hôm nay là sân nhà của Phong Thừa cùng Tu Từ, làm sao chúng tôi có thể gọi được chứ?”
Phó Sinh cười: “Đó chỉ là hình thức để mọi người cùng tụ tập một chút, vốn Phong Thừa và Tu Từ không muốn tổ chức buổi tiệc kết thúc này, nhưng tôi nghĩ cũng đã lâu mọi người không ăn tối cùng nhau.”
Bạch Đường Sinh cảm thấy không tiện, nhưng Vu Mạc lại không cảm thấy không tiện ở chỗ nào, cậu thực sự rất giỏi trong việc khuấy động bầu không khí.
Cậu ta cười ha hả chào hỏi: “Da mặt mấy người đều mỏng, chỉ có tôi mặt dày mày dạn, ông chủ, mỗi món đem lên một phần!”
“Tới đây!” Ông chủ sớm đã được Phó Sinh chào hỏi trước mấy ngày, đêm nay tám giờ rưỡi liền dọn sạch sẽ, nhường lại tất cả chổ ngồi cho bọn họ.
“…” Bởi vì sau khi nhận được chiếc nhẫn Tu Từ cảm giác như toàn bộ tình trạng của bản thân hiện tại thay đổi không ít, Phó Sinh cũng thoả mái rất nhiều.
Anh thở nhẹ ra một hơi: “Tất cả mọi người đừng câu nệ, cứ gọi món tự nhiên, cứ uống chút rượu đi, ngày mai chín giờ rưỡi bắt đầu làm việc.”
Quán ăn đêm nay không phải là một nơi cao cấp gì mà chỉ là một quán ăn dân dã, bình thường, có hai tầng, cộng thêm tám chín cái bàn ghế được kê thêm ở lối vào, vừa đủ cho cả đoàn phim ngồi.
Bình thường trong tình huống này, diễn viên chính không thể mời tất cả mọi người trong đoàn đến dự tiệc kết thúc được, nhiều nhất là mời đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên chính.
Tu Từ mới vừa bị Phó Sinh lôi kéo ngồi xuống, bên cạnh Diệp Thanh Trúc liền đưa đến một cái phong bì tiền lì xì: “Chúc mừng em đóng máy.”
“… Cảm ơn chị Thanh.”
“Đừng khách sáo.” Diệp Thanh Trúc nở nụ cười, “Sau này sẽ thành công hơn, bộ phim tiếp theo sẽ còn đặc sắc hơn.”
“Chị phải đi sao?” Tu Từ đột ngột hỏi.
“Ừm…” Diệp Thanh Trúc có chút hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Tu Từ sẽ hỏi như vậy, “Đoàn làm phim xong sẽ đi liền, chắc có lẻ sẽ không tham gia quảng bá tuyên truyền phim, đã đặt vé máy bay trước rồi.”
“… Chị tính đi đâu?” Tu Từ hỏi tới.
“…” Diệp Thanh Trúc liếc nhìn Phó Sinh, thấy anh bộ dạng không có ý định quan tâm có chút bất lực, cô không thể làm gì khác ngoài an ủi Tu Từ: “Đầu tiên chắc sẽ đi biển.”
Tu Từ không hỏi nữa, mím môi dưới, cúi đầu bắt đầu bóc tôm, bóc xong trực tiếp đưa tới miệng Phó Sinh.
Phó Sinh đang nói chuyện với biên kịch ở một bên, anh cảm giác có gì đó ở ngay khoé miệng, biết là của Tu Từ nên không do dự mà há miệng ăn vào.
Bạch Đường Sinh cũng đưa đến một hộp quà: “Quà tặng đóng máy, sau này cũng phải cố gắng lên.”
Tu Từ lặng lẽ liếc nhìn Phó Sinh, thấy đối phương không lên tiếng, do dự một chút rồi nhận lấy: “Cảm ơn thầy Bạch.”
Tu Từ và Phong Thừa chuẩn bị kết thúc, hai người đều ngồi ở bàn chính, trong ly đều bị rót đầy rượu, Phó Sinh nâng ly rượu lên: “Chúc mừng.”
Phó Sinh là người uống cạn đầu tiên, Tu Từ và Phong Thừa đương nhiên cũng làm như vậy.
Có điều Tu Từ uống tương đối chậm, uống từng ngụm nhỏ, rất lâu mới uống cạn đến đáy cốc.
Mọi người cũng uống mấy lần, trên cổ Phó Sinh ửng lên chút hồng hồng, có người trêu chọc nói: “Đạo diễn Phó, hôm nay rất vui vẻ nha?”
Vu Mạc cười khẽ: “Còn có thể không vui sao? Người ta đây hình như mới vừa cầu hôn xong? Nhẫn cũng đã đeo lên.”
Phó Sinh bật cười: “Chỉ có cậu thông minh.”
Hoàng Âm nhíu mày: “Chắc có lẽ không phải tại mới đeo nhẫn mới vui như vậy, nói không chừng là sau khi Tu Từ đóng máy mới vui vẻ, bạn trai nhỏ sẽ không bận gì nữa nên muốn thân mật chăng?”
Phó Sinh: “…”
Anh còn chưa kịp nói gì, Tu Từ ở bên cạnh liền nhỏ giọng đáp ừm một tiếng.
Đứa nhỏ hình như cũng hơi say rồi, tay chen vào lòng bàn tay Phó Sinh, ánh mắt có chút mơ hồ.
Phó Sinh xoa bóp gáy cậu: “Bé hư.”
Tu Từ ừm một tiếng.
Tu Từ nắm tay Phó Sinh nhỏ giọng nói: “Em muốn chụp ảnh.”
Phó Sinh nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Chụp ảnh làm gì?”
“Đăng weibo.” Tu Từ mất hứng nói, “Vẫn còn người gọi anh là chồng.”
Bạch Đường Sinh bên cạnh nghe bọn họ nói không khỏi bật cười: “Bọn họ có kêu cũng vô vọng, chỉ có cậu gọi chồng thì Phó Sinh mới chịu thôi, cậu nói xem có phải hay không?”
“…” Tu Từ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, “Hình như đúng là vậy.”
Phó Sinh tức giận vỗ đầu cậu: “Còn hình như nữa là sao?”
Tu Từ đột nhiên mềm giọng gọi: “Ông xã.”
“…” Phó Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, “Ai.”
“Ông xã ơi?”
“Ừ?”
Bạch Đường Sinh không nói gì quay đầu đi, mặt không dám nhìn thẳng.
Mắc gì phải tự bón cơm chó cho bản thân mình nhỉ.
Bức ảnh do Tu Từ chụp, hai bàn tay đan vào nhau, tay to tay nhỏ phân biệt rõ ràng, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn ra được là ai với ai.
Tu Từ ghi caption: Của tôi.
Phó Sinh đã tim và cũng là người đầu tiên đăng lại: Ừ, của em.
— A a a a làm vầy là chết tôi rồi, hai người này tính bón cơm cho chó độc thân này suốt đời hay sao???
— Ngọt xỉu luôn! Đều là của cậu màaaa!!
— Em bé Từ cũng đáng yêu quá mức rồi, giống như chú cún con đang bảo vệ thức ăn của mình ha ha ha ha ha
— Tu Từ cũng thật là, có cơ hội là ngay lập tức ra mặt tuyên bố chủ quyền, ai cũng biết đó là của anh, nhưng em trước đây gọi anh là chồng [đầu chó.jpg]
— Ông xã à ~ cầu hôn bạn trai nhỏ sao không nói cho em biết chứ ~ Em có thể tính kế chúng ta cùng thực hiện nha ~
— Lầu trên không nói tôi cũng không thấy bọn họ có đeo nhẫn á.
— Hai người này trước đây không có đeo nhẫn sao? [sốc.jpg]
— Không có á! Cặp nhẫn này là mới đó, ngày hôm nay, nhãn hiệu này vừa đăng bài về nhẫn được thiết kế riêng trên trang web chính thức của mình á.
— Chua quá chua quá rồi, không nghĩ tới một ngày tôi có thể ăn chua tới vậy nha nha
— Đạo diễn Phó thật sự quá tốt rồi, cảm giác thật sự vô cùng an toàn luôn, đời này căn bản không thể gặp được một người như vậy đâu.
Một bên, Phó Sinh vẫn còn đang nói chuyện và uống rượu với mọi người. Một bên thì Tu Từ đang đọc bình luận trên điện thoại di động của anh, còn một bên nữa là đếm số lần anh cười.
…Lại cười thêm lần nữa, lần thứ năm.
Tu Từ không vui mím môi dưới, vừa định kéo cánh tay của Phó Sinh để kêu anh uống ít đi thì điện thoại di động hiện lên một tin nhắn.
— Là mẹ đây con, mẹ có chuyện cần con giúp đỡ. Em trai của con bị bệnh mẹ hi vọng con có thể tới ghép tuỷ.
— Đương nhiên là con có thể không đến. Sau khi con đi khỏi đó, mụ Khương Sam kia ngay tức khắc tìm tới mẹ, nói mấy lời vô cùng khó nghe, con chắc cũng muốn những lời này bị truyền ra ngoài đúng không?
Sắc mặt Tu Từ tái nhợt đi trong giây lát, cậu nhìn Phó Sinh, mặc dù anh đang nói chuyện với người khác nhưng tay vẫn nắm lấy tay cậu ở trên bàn, cậu ngây ngốc một hồi lâu.