Edit: Mila
Beta: Zen
_______
【 Anh ấy không còn giận nữa, vết thương kia làm cho tôi thấy rất khổ sở, nhưng cũng rất thích. 】
——
Đã hai hôm trôi qua, vết thương vốn đã lành, Tu Từ và Phó Sinh không có tiếp xúc thân mật, hơn nữa từ khi Phó Sinh phát hiện ra vết thương nhỏ trên tay Tu Từ thì anh đã luôn mặc áo dài tay cùng cậu. Kể từ đó, Tu Từ không còn để ý đến vết thương nhỏ này nữa.
Khuya hôm trước…
Đáng lẽ ra Tu Từ nằm ở bên giường nhìn Phó Sinh ngủ say, thì được Phó Sinh ôm kéo về giường.
Đầu lưỡi mềm mại chạm lên vết sẹo nhỏ, từng đợt ngứa ngáy được truyền đến.
Hai ngày qua, cho dù bọn họ có hôn nhau bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không được bao nhiêu thân mật, những cái li3m nhẹ lướt qua của cậu khiến cho Phó Sinh nảy lên phản ứng.
Hai hàng lông mày của anh siết chặt lại, cánh tay rút ra và dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau môi cho Tu Từ.
“Anh không muốn em tự yêu bản thân mình nữa.” Anh cúi đầu hôn lên khóe môi Tu Từ: “Em có thể yêu anh, được không?”
Nước mắt Tu Từ vừa ngừng rơi lại bắt đầu tuôn ra, cậu ôm chằm lấy Phó Sinh, vùi vào lòng anh, run rẩy khóc.
“Anh không thể làm điều đó…”
Phó Sinh vuốt v e gáy Tu Từ, để cậu oà khóc trong vòng tay mình như trút bỏ bầu tâm sự.
Sau khi đứa nhỏ miễn cưỡng không khóc nữa, Phó Sinh mới chậm rãi nói: “Nếu em sống thật tốt, anh cũng sẽ như vậy.”
“Em…” Tu Từ nấc lên một tiếng: “Em hiểu rồi.”
Phó Sinh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tu Từ rồi lau nước mắt: “Ngoan, không khóc nữa. Lát nữa bị người ta nhìn thấy, còn tưởng anh làm gì em.”
Tu Từ uỷ khuất nói: “Anh thật quá đáng…”
“Anh đã làm cái gì đâu? Anh làm gì quá phận sao?” Phó Sinh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tu Từ: “Ngược lại là em, gây ra nhiều vết thương như vậy là muốn đả thương anh tới chết sao?”
“…” Tu Từ nhào vào trong ngực Phó Sinh: “Anh cố ý dọa em, ngày đó anh tháo nhẫn ra, rõ ràng vừa mới đeo vào, anh…”
“…”
Đúng là Phó Sinh đã hù dọa cậu, có lúc anh cảm thấy thái độ của mình quá tốt, khiến Tu Từ tưởng rằng dù cậu có gây ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không giận.
Nếu anh không doạ đứa nhỏ cho biết sợ, hẳn cậu sẽ không biết đâu là giới hạn, cậu nên biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
“Anh không được phép tháo nhẫn xuống.” Tu Từ ngẩng đầu, quật cường nhìn Phó Sinh.
Phó Sinh khóe miệng hơi cong lên: “Được… nhưng anh có một yêu cầu nhỏ.”
Một phút sau, Tu Từ xấu hổ nằm nửa người trên bồn rửa mặt, hai chân chống trên đất, hai tay vịn lên thành bồn, sợ sẽ có người bất ngờ đi tới cái sân nhỏ này.
Trong mắt Phó Sinh hiện lên nụ cười, anh giơ tay kéo cạp quần của Tu Từ xuống, nhẹ nhàng xoa thắt lưng của đứa nhỏ.
“Không, em không thể…” Tu Từ lúng túng quay đầu lại: “Anh không thể ký ở chỗ này, có ống quần, sẽ nhoè mất.”
Phó Sinh nhướng mày: “Vậy tại sao em lại muốn ký?”
Tu Từ nhịn hồi lâu, mặt đỏ bừng, yếu ớt nói: “Trên lưng được không?”
“Cái đó thì quá hời cho em rồi.” Phó Sinh chống cằm suy nghĩ: “Ở đây được không?”
Anh dùng sức chà xát chỗ vừa nói, dễ dàng khiến Tu Từ không đứng vững mà khuỵu xuống.
“Không…” Tu Từ vừa muốn từ chối, nhưng lại loáng thoáng nghe được có một âm thanh đang tiến đến gần: “Anh ơi, anh nhanh lên… “
“Vậy thì ký ở đây vậy.”
Phó Sinh rút bút ra, kéo ống quần của Tu Từ xuống để lộ ra hai viên bi tròn, dùng đầu bút mỏng viết hai chữ “Fu Sheng” ở bên trái.
Tiếng nói bên ngoài càng ngày càng gần, Tu Từ có chút sốt ruột nhưng Phó Sinh lại ung dung, mỗi một nét đều rất chậm, vừa ngứa vừa run.
“Anh ơi, có người tới…”
Tu Từ quay đầu nhìn Phó Sinh, bởi vì vừa rồi khóc, hốc mắt còn sưng đỏ, giống như sắp khóc tiếp nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy.
Tâm lý Phó Sinh có chút mềm đi, song lại có chút buồn cười.
Đứa nhỏ thật sự chỉ cần mình, không cho phép người khác đến gần lợi dụng mình, thật khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Nếu như có thể thêm mấy phần kiêu ngạo và tự cao của trước kia một chút, thì hẵn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Anh thực hiện xong động tác cuối cùng một cách không vội vàng, sau đó nhìn vẻ mặt bối rối của cậu, anh cúi xuống và hôn vào eo của Tu Từ.
Khi Diệp Thanh Trúc và Nguỵ Lạc đến cùng nhau rửa tay chuẩn bị ăn cơm, họ thấy Tu Từ nhào vào vòng tay của Phó Sinh, không muốn nhìn bọn họ.
“Có chuyện gì vậy?” Ngày hôm qua, không phải Diệp Thanh Trúc không chú ý tới bộ dạng khó xử của Tu Từ và Phó Sinh, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của họ, cô cũng không nên can thiệp quá sâu, huống hồ Phó Sinh cũng có chừng mực.
“Không sao, hiện giờ có hơi xấu hổ một tí.” Phó Sinh xoa đầu Tu Từ.
Ngụy Lạc chậc lưỡi: “Đạo diễn Phó có vẻ rất vui, sau giờ làm việc còn có bạn trai để giải tỏa mệt mỏi.”
Phó Sinh cười: “Cô cũng tìm một người đi.”
Ngụy Lạc tự giễu cười cười: “Quên đi, tôi thích một mình hơn.”
Phó Sinh với cô không có giao tình sâu đậm, biết trước đây cô bị Lâm Trình An khống chế, anh cũng không nhiều lời: “Hai người rửa tay đi, chúng tôi đi ăn cơm trước.”
Phó Sinh dẫn Tu Từ ra khỏi sân với đôi tai đỏ bừng, vừa đi vừa cười: “Chữ ký phải được bảo vệ, anh sẽ kiểm tra vào tối nay. Nếu làm sai, lời anh nói sẽ không tính.”
Tu Từ lập tức rút bàn tay đang muốn che mông lại, dáng đi trở nên rất cẩn thận, cố gắng không cho lớp vải quần áo cọ vào da.
Sau bữa trưa, Phó Sinh bắt đầu bận rộn, mấy ngày nay anh cùng các diễn viên chính đi quay mấy cảnh quan trọng, phải nạp đủ năng lượng mới bắt đầu quay tiếp.
Tu Từ đứng bên màn hình giám sát nhìn anh, người ta hay nói đàn ông lúc làm việc chăm chỉ là hấp dẫn nhất, quả đúng là không sai.
Nhìn Phó Sinh chìm đắm trong công việc của mình, dường như có một sức hút kỳ diệu, khiến cho người ta không tự chủ được mà nhìn anh.
Đương nhiên, Tu Từ không phải là người duy nhất bị mê hoặc, sẽ luôn có một số người tiêu chuẩn đạo đức thấp, luôn cố gắng thu hút sự chú ý.
Khi một nữ diễn viên phụ tiếp cận Phó Sinh với lý do cô ấy không phân tích được hết cảm xúc của nhân vật, khuôn mặt của Tu Từ lập tức trở nên lạnh lùng, cậu mất hứng muốn bước lên hai bước, nhưng sau đó dường như hơi lo ngại nên dừng lại.
Nhưng Phó Sinh cũng chỉ phớt lờ nữ diễn viên, cau mày nói: “Đơn giản vậy mà không hiểu sao. Sao cô có được bằng tốt nghiệp loại tốt thế hả?”
“…” Nữ diễn viên không còn cách nào khác đành phải uất ức rời đi.
Nhìn thấy Tu Từ ở một bên, Phó Sinh giãn mày ra, đi tới xoa gáy cậu: “Sao vậy? Miệng em nhìn như muốn rớt xuống đất rồi.”
“Cô ta muốn tán tỉnh anh.”
“Thì sao, không phải em ở đây à?” Phó Sinh cười ha hả, anh có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của đứa nhỏ này: “Vừa rồi không phải muốn qua sao, sao lại không đi?”
Tu Từ mím môi dưới: “Anh đang làm việc.”
Bởi vì Phó Sinh đang làm việc, Tu Từ sẵn sàng kiềm chế sự bốc đồng của mình và không can thiệp những hành vi quá mức cho phép vào.
Phó Sinh nâng cằm Tu Từ lên hôn cậu: “Ngoan ghê, mười ngày nữa là xong rồi, sau này hai ta cũng không gặp lại cô ta nữa.”
Tuy chỉ là một vai phụ nho nhỏ, nhưng bởi vì có rất nhiều vai phụ, cho nên khi Phó Sinh phát hiện ra ả có suy nghĩ không nghiêm chỉnh thì đã quá muộn, tìm một người khác cũng hơi lãng phí, không cần phải cực nhọc chi với loại người này.
“Vậy sau này anh không được cast cô ta vào bất kỳ bộ phim nào nữa.” Tu Từ có chút bá đạo nói.
“…Được.”Con mắt Phó Sinh khẽ lay động; “Sau này còn có thể quay phim sao?”
“…Anh thích mà.” Tu Từ cúi đầu, hai tay không được tự nhiên mà đan vào nhau.
Đoạn này hình như có ẩn ý gì đó làm người khác nghe không hiểu được, nhưng mà hai người cũng không có tiếp tục chủ đề này nữa.
Phó Sinh vỗ mông Tu Từ liền bị Tu Từ che lại và nhảy ra xa: “Sẽ bị nhoè.”
Phó Sinh: “…”
Tu Từ chần chờ một chút: “Có thể đánh bên ngược lại.”
Mềm như bông.
Phó Sinh không kìm được ôm Tu Từ vào lòng, vỗ mạnh lên mông phải của cậu: “Em ngồi một lát, tôi đi làm đây.”
Tu Từ: “Không ngồi được đâu, sẽ bị nhoè mất.”
Phó Sinh dở khóc dở cười: “Không sao đâu, chữ ký ở phía trên, sẽ không đụng trúng.”
“Không.” Tu Từ rất cẩn thận: “Em đứng là được rồi.”
“Còn bảy tám tiếng nữa công việc mới kết thúc, em định đứng vầy mãi sao?” Phó Sinh lại vỗ vỗ cậu một cái: “Ngoan ngoãn, ngồi đi.”
Nghe xong lời này, Tu Từ do dự đi tới chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cậu ngồi thẳng, hơi nâng hông lên, sợ chữ ký của mình bị mờ.
Cậu cứ nhìn Phó Sinh chăm chú, không kịp để ý thì trời đã tối mất.
Tu Từ thức dậy khi Phó Sinh bế cậu lên, cậu mở mắt ra thì thấy mình đang được anh bồng mặt đối mặt như một đứa trẻ, cậu liền ôm lấy vai anh mà nhắm mắt tiếp.
“Về nhà sao?”
“Ừm, trở về khách sạn.”
Phó Sinh tay móc ba lô lên đi về, trời đêm không mưa, nhiệt độ có hơi lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể khi hai người tiếp xúc cũng đủ để xua đi cái lạnh.
“Muốn về nhà phải cần một chút thời gian, trước mắt có thể lên mạng xem nội thất, tường với sàn nhà bên kia nếu không thích hai ta có thể tìm người sửa sang lại.”
Phó Sinh nghiêng đầu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà nói: “Nếu em thích phong cách ban đầu, chúng ta sẽ giữ nó, sau đó để đội trang trí xử lý.”
“…Em thích.” Tu Từ dán môi vào cổ Phó Sinh: “Nhưng anh muốn sắm đồ nội thất như thế nào?”
“Đầu tiên, mình cần mua một chiếc giường cho phòng ngủ chính, lớn một chút.” Phó Sinh cõng một người nặng hơn 50 kg bước đi vững vàng: “Trước tiên thì phòng ngủ dành cho khách không cần mua giường, nếu em không thích người khác ở lại qua đêm, chúng ta sẽ không làm phòng cho khách.”
Theo một nghĩa nào đó, cả Tu Từ và Phó Sinh đều không còn người thân, sẽ không ai có cơ hội được ở lại qua đêm.
Về phần bạn bè, nếu Tu Từ không thích, vậy cũng không cần mời bọn họ tới nhà.
Tu Từ ậm ừm một tiếng.
Phó Sinh tiếp tục: “Bồn tắm trong phòng ngủ chính cần phải thay, nó quá nhỏ. Ngoài ra còn có tủ quần áo, bàn làm việc, giá sách, rèm cửa và ghế sofa đều phải mua lại. Chất lượng của những thứ đó ban đầu không tốt lắm…”
“Hai ta tự mình nấu cơm, đồ dùng nhà bếp mua mỗi loại một bộ, mua một ít công cụ tập thể dục, sau này em cùng anh luyện tập thể dục, thể chất của em quá kém…”
Tu Từ chăm chú lắng nghe, nghe thật giống như một viễn cảnh tương lai tốt đẹp mà cậu đã từng tưởng tượng ra.
Cậu và anh cùng nhau sống chung trong một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người mãi cho đến ngày già đi.
Những tưởng tượng ngay lập tức bị phá vỡ bởi suy nghĩ về cuộc gọi từ luật sư Lâm vào ban sáng, Tu Từ do dự nói: “Anh ơi…”
Phó Sinh trả lời: “Hả? Em có thể nêu bất kỳ ý tưởng nào em có, cũng như làm bất cứ cách trang trí nào mà em thích.”
Nhưng Tu Từ lại hỏi một vấn đề khác: “Gần đây Lâm Nhiễm thế nào rồi ạ?”
“…” Phó Sinh cân nhắc hai giây, cuối cùng lựa chọn nói thật: “Anh không biết, đã lâu không liên lạc với cô ấy.”
Tu Từ: “Ồ…”
Phó Sinh ngập ngừng hỏi: “Em có muốn gặp cô ấy không?”
Tu Từ lắc đầu: “Không muốn.”
Phó Sinh tùy ý hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên hỏi về cô ấy?”
Tu Từ tựa lên vai Phó Sinh: “Lâm luật sư gọi em…”
Phó Sinh có chút hơi ngạc nhiên: “Ông ta hỏi em tung tích về đứa con gái của mình?”
Tu Từ ậm ừm một tiếng: “Ông ta nói đã hơn một tuần rồi không liên lạc được với cô ấy.”
“…” Phó Sinh vỗ lưng Tu Từ trấn an: “Có lẽ Lâm Nhiễm không muốn liên lạc với ông ta.”
Dù sao cũng bị chính cha ruột của mình đưa vào đó để hủy hoại cuộc đời mình, một người bình thường hẳn sẽ hận đến tận xương tuỷ, làm sao còn muốn liên lạc nữa.
Cả hai người đều tránh khả năng Lâm Nhiễm có thể biến mất, chỉ cần không có tin tức chính xác, cô ấy có lẽ đang sống trong một thế giới mà tất cả mọi người không biết, mặc một chiếc váy hoa và mỉm cười.
Nếu vấn đề không được giải quyết, thì mẹ cậu và luật sư Lâm sẽ là quả bom hẹn giờ, Tu Từ không biết Phó Sinh có thể chấp nhận được bao nhiêu.
Lòng cậu mờ mịt trở về khách sạn, liền bị Phó Sinh ném lên giường rồi c ởi quần cậu ra.
“Để anh xem chữ ký có bị mờ không.” Phó Sinh cười nhẹ nói.
“Không có…”
“Em không nhìn, làm sao có thể khẳng định được như vậy?”
“Em đã kiểm tra rồi.” Tu Từ vùi mặt dưới chăn nói nhỏ.
Phó Sinh bị chọc cho cười: “Kiểm tra như nào? Vào nhà vệ sinh soi gương à?”
Tu Từ lúng túng trả lời: “Không có bị mờ đi…Những gì anh đã nói phải được tính.”
“Được, tính.” Phó Sinh vỗ vỗ: “Anh cam đoan, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cho dù có giận như thế nào, cũng sẽ không tháo nhẫn.”
Tu Từ vô ý lộ ra má lúm đồng tiền: “Em cũng không tháo.”
Trong lòng Phó Sinh mềm nhũn, cúi người kéo Tu Từ lên hôn một bên má: “Đi tắm đi.”
Quần của Tu Từ bị Phó Sinh trực tiếp kéo xuống, cậu nhào vào trong ngực Phó Sinh với cái mông lộ ra: “Em muốn làm.”
“Em muốn làm gì?” Phó Sinh kinh ngạc hỏi, tựa hồ không hiểu.
“…Đã mấy ngày rồi.” Tu Từ cảm thấy ủy khuất, “Mấy ngày nay anh không chạm vào em, cũng không hôn em.”
Hôn thì có hôn, nhưng không phải kiểu hôn sâu mà Tu Từ thích.
Hai người quấn lấy nhau đi vào phòng tắm, nhiệt độ từng chút một tăng lên, hơi nước dần dần tan đi, không ai nhìn thấy điện thoại di động của Tu Từ đặt trên giường sáng lên, là tin nhắn của mẹ cậu gửi đến lần trước ——
Tiểu Từ, mẹ đang ở thành phố điện ảnh, ngày mai chúng ta gặp nhau được không?