Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 139: Xuất Viện, Tiệc Đóng Máy



Edit: Mila

Beta: Zen

_______—— Oải cả chưởng, tại sao mị lại phải quan tâm tới tình trạng của Phó Sinh rồi vô cái bài viết này vậy!

—— Cùng ý với ní nè!! Trong lòng ruột gan đang sôi hết cả lên, cái bị đống cơm chó chặn lại mất…

—— Aaaaaaa, mị tức xỉu, hình như không có ai có ghệ nào đẹp troai cả (mị bây giờ không có, tương lai sẽ có)

—— Ní trên đừng ảo tưởng nữa, sau này cũng không có đâu.

—— Vậy mới nói tấm ảnh chụp trong buổi sinh nhật của Đạo diễn Phó bữa trước chắc bị Tu Từ tự thấy ông chã mình quá đẹp đó, nên mới xóa không cho tụi mình coi ó…

—— Mị thấy ní trên nên tự tin lên, xóa từ “chắc bị” đi.

—— Tu Tiểu Từ đỉnh vãi, giống như một chú chó con đang bảo vệ thức ăn của mình vậy á, ai dám cướp anh ấy từ tay cưng chứ!!!

—— Má cười chết, tự nhiên thấy Tu Từ cũng dễ thương, chơm chơm.

—— Mấy ní ai cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của đạo diễn Phó nhưng mị thì khác, cái tay là đủ rùi [đầu choá]

—— Khà khà khà mị là kẻ cuồng tay, không có đầu choá.

—— Tay của Phó Đạo đẹp mê ly, các khớp ngón tay thì thon dài, trên mu bàn tay còn có những đường gân xanh nhàn nhạt, làn da trắng như tuyết nữa..

—— So với tay của đạo diễn Phó, tay của Tu Từ không đẹp lắm, trông cứng quá.

—— Dù sao cũng là tay con trai, nhìn khớp xương cũng bình thường, nhưng tay cậu ấy khá nhỏ.

—— Tay cứng cũng không sao, chỗ nào cần mềm thì mềm là được òi!

—— Báo cáo! Ní kia hư đốn quá!

(*) Gsh (搞黄色): Ngôn ngữ mạng Tung Của, ý chỉ việc làm đồi trụy, bẩn thỉu.

—— Mấy ní không nghĩ tới mấy ngón tay hoàn mỹ ấy của đạo diễn Phó được dùng trong trường hợp nào sao, có râm mận quá không?

—— Ấy chết tiệt, tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh rồi máu mũi đang phun trào đây…

—— Mấy ní đang nói cái gì vậy, sao mị không hiểu lắm? (doge)

—— Đồng chí trên đừng thảo mai nữa, nếu mị nhớ không lầm thì fic nhân thú của Tu Từ là do chị viết nha!

.  .  .

Tu Từ nhấp vào ba dấu chấm ở góc trên bên phải màn hình để chuẩn bị xoá bài Weibo.

Phó Sinh không để ý tới mấy cái bình luận, thấy động tác của cậu thì thắc mắc hỏi: “Sao vậy em?”

Tu Từ cúi đầu nhìn bàn tay phải thon – dài – đẹp của Phó Sinh: “Họ bảo muốn nắm tay anh.”

Phó Sinh dở khóc dở cười: “Em không vui sao?”

“… ” Tu Từ mím môi không nói gì, chỉ gắt gao nắm chặt lấy ngón tay trỏ của anh.

“Cư dân mạng nói thì sao chứ?” Phó Sinh khều khều bàn tay Tu Từ: “Suy cho cùng chỉ có em mới được nắm, bọn họ chỉ đưa mồm đi chơi xa thôi.”

Tu Từ miễn cưỡng bị thuyết phục, cũng bỏ qua cho bài đăng vừa rồi, giờ cậu cũng luôn cầm tay anh dù anh đang làm gì, như thể sợ rằng anh sẽ bỏ chạy mất.

“Bé yêu à…” Lưng quần Phó Sinh kéo được một nửa, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Tu Từ: “Buông tay anh ra một chút được không?”

Ngày hôm qua Tu Từ đã không thể giúp đỡ anh như những gì cậu muốn nên bây giờ nóng lòng muốn hỗ trợ anh rồi: “Em dìu anh cho.”

Tu Từ mở to đôi mắt long lanh, không một chút quyến rũ hỏi ý kiến ​​​​của anh.

Phó Sinh cũng không làm gì được cậu: “Anh vừa mới tỉnh lại tuy chưa khỏe lắm, nhưng cũng không tới nỗi chừng này mà làm không xong.”

Tu Từ có chút uất ức nói: “Bộ em chưa từng chạm qua sao.”

Phó Sinh: “…. “

Cạn lời.

Ai bảo từ trước đến giờ Phó Sinh đối với Tu Từ không có điểm giới hạn làm chi, miễn sao là nhường nhóc con toại nguyện, nên anh mới cảm nhận được mấy chuyện mới mới lạ lạ này.

“….”

Phó Sinh nổi gân xanh đẩy tay của cậu ra: “Tu Từ à…”

“Sao vậy anh?” Tu Từ nghi hoặc ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy sự vô tội.

“Đợi anh xuất viện, em chuẩn bị liệt giường ba ngày đi.” Phó Sinh lạnh lùng nói.

(Mê cái cách anh ấy flex thể lực của mình)

“… Được ạ.” Tu Từ chậm rãi nhìn anh.

Tu Từ nào sợ mấy lời đe dọa từ Phó Sinh chứ? Cậu còn hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều dính cùng với Phó Sinh cơ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 338: 338: Một Đao Kinh Hồn

Vào buổi chiều, toàn bộ báo cáo sức khoẻ của Phó Sinh đều đã xong, tất cả các chấn thương đều hồi phục khá tốt, não bộ của anh cũng ổn, mọi thứ đều bình thường. Chỉ cần chuyên tâm chữa trị là có thể xuất viện được.

Mặc dù vậy, Phó Sinh cũng đã phải ở lại bệnh viện gần 20 ngày mới được phép xuất viện.

Nên là món quà Trung Thu của Tu Từ đã bị hoãn lại.

Vì Tết Trung Thu đã trôi qua hơn mười ngày trước, Tu Từ và Phó Sinh ở trong bệnh viện đón lễ cùng nhau, cùng ngồi ăn trong căn phòng bao quanh bởi bánh trung thu do Giang Huy và Bạch Đường Sinh gửi đến.

Mặc dù Tu Từ rất thất vọng vì không có được món quà như dự định, bị Phó Sinh dụ dỗ đút vài miếng bánh bằng miệng, rồi hứa sẽ tặng quà trễ một chút.

Dù sao loại thú vui trên giường này không nhất thiết phải đợi đến dịp lễ mới tặng.

— — — — —

Vào ngày họ xuất viện, hai người Phó Sinh với Tu Từ đi cùng nhau, đoàn phim đã đóng máy, nhưng bởi vì Phó Sinh đã gửi một số cảnh để quay lại, cho nên đoàn phim mấy ngày trước mới hoàn thành xong.

Vì hôm nay Phó Sinh xuất viện nên Giang Huy cũng tiện thể đặt bữa tiệc đóng máy vào ngày hôm nay luôn.

Mấy vị diễn viên cũng nể tình mà chờ đợi đến ngày hôm nay, Vu Mạc cũng tranh thủ quay cho xong một chương trình tạp kỹ, để hôm nay về chung vui.

Phó Sinh vừa mới xuất viện nên phải kiêng rượu, nên bữa tiệc đóng mày này cũng không có gì cầu kỳ, đơn giản chỉ là một buổi ăn cơm với nhau.

Uống một chút cũng không phải là không được, Phó Sinh đứng dậy nâng  ly rượu: “Thời gian qua mọi người đều vất vả rồi, ly này là tôi mời mọi người, chúc chặng đường mới mọi người sẽ càng rực rỡ hơn.”

Quá trình quay bộ phim này diễn ra khá suôn sẻ, trong đó trở ngại lớn nhất đối với Phó Sinh có lẽ là Tu Từ.

Nhưng anh vẫn vui vẻ chấp nhận được, chỉ cần đứa nhỏ luôn mạnh giỏi, vất vả một chút cũng không sao.

Tu Từ do dự kéo lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: “Uống ít thôi.”

Phó Sinh nhìn sang, cười bất đắc dĩ: “Chỉ một ngụm thôi mà.”

Anh nâng ly rượu lên cụng với mọi người, nhấp một ngụm: “Mọi người chắc đều biết gia cảnh của tôi, hơn nữa còn có người quản nghiêm ngặt, cho nên tôi tuỳ ý chút.”

Những ánh mắt dồn dập nhìn về phía Từ Từ, có kẻ chế nhạo cũng có người trêu chọc, cũng có người ghen tị vì cậu được Phó Sinh nâng niu yêu chiều.

Uống hơn ba hiệp, tất cả mọi người đều ngà ngà say, có người đãng trí, chớp mắt cái đã không nhớ Phó Sinh vừa mới xuất viện, bê ly rượu tới mời anh, rốt cục đều do Tu Từ đỡ rượu cho anh.

Mọi người thấy le lói chút hi vọng, lần lượt từng người đều đến mời rượu Phó Sinh, thành ra đống rượu đó đều chui tọt hết vào bụng Tu Từ.

Phó Sinh đã sớm ngăn cản từ đầu rồi nhưng cũng bó tay, mấy người kia quậy Tu Từ cũng quậy, ngoan cố uống hết ly này đến ly khác, đứng trước mặt Phó Sinh che chở như một người hùng.

Tu Từ được Phó Sinh ôm về.

Địa điểm ăn uống cách khách sạn không xa, thu dọn xong ngày mai bọn họ có thể trở về căn hộ, kỳ sau là tới hạn hợp đồng căn hộ kia hết, Phó Sinh cũng không có ý định gia hạn thuê, dù sao bọn họ cũng sẽ ra ngoài chơi một năm nên chuyển thẳng đồ đạc đến ngôi nhà mới là được.

Bây giờ đã giữa tháng mười, trời đêm không còn cái nóng khô hanh của mùa hạ nữa mà thay vào đó là tiết trời mát mẻ chỉ duy nhất mùa thu có.

Tu Từ cứ như một đứa trẻ nằm nhoài trên vai của Phó Sinh, mặt đối mặt với anh cái mông được nhấc lên ôm đi, mặt cũng đỏ bừng kì cục.

Sau khi uống say, thân nhiệt của Tu Từ cao hơn so với bình thường rất nhiều, ôm vào lòng cũng thấy ấm hơn, xua tan đi chút giá lạnh.

Cậu cũng không có hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, tay ôm lấy cổ Phó Sinh miệng lẩm bẩm: “Anh ơi… “

Tham Khảo Thêm:  Chương 65

“Ơi?”

“Em cũng có thể chăm sóc cho anh.” Tu Từ cọ cọ vào cổ Phó Sinh.

“Ừm, bé là giỏi nhất.”(*) Phó Sinh nghiêng đầu hôn cậu.

(*) Chỗ này là chữ 崽 QT dịch là tể, mình tra được là từ chỉ người nhỏ tuổi.

“Hôm nay em đỡ rượu cho anh đó.” Tu Từ nói như  muốn khoe chiến công.

“Giỏi quá ta.” Phó Sinh không ngần ngại khen ngợi cậu.

“Ừm… vậy anh có thưởng cho em hong?” Tu Từ ôm chầm lấy cổ Phó Sinh.

Đã hơn 20 ngày trôi qua kể từ ca phẫu thuật, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi vết thương trên cơ thể Phó Sinh đều đã lành lại.

Bị Tu Từ cọ xát nhiều như vậy, miệng vết thương chưa kéo màng vẫn hơi đau.

Nhưng Phó Sinh cũng không thèm để ý, khẽ cười hỏi Tu Từ ở trong lòng: “Vậy em muốn phần thưởng gì nào?”

Giọng nói Tu Từ mềm mại nhu hòa: “Hôm nay muốn ôm ôm(*) với anh.”

(*) 贴贴: Ý là quan hệ thân mật với nhau, ngôn ngữ gen Z:,))

Phó Sinh nhớ bạn fan đầu tiên xin chữ ký của họ, nếu không nhờ có cô gái đó, không chừng cả Phó Sinh lẫn Tu Từ đều không biết ôm ôm nghĩa là gì?

Anh nhịn cười nói: “Không phải chúng ta đang ôm ôm sao?”

Tu Từ bất mãn nói: “Là cái kiểu ôm ôm vào sâu hơn…”

“Ôm sao để sâu hơn?”

“Kiểu sâu ấy ấy đó…”

(là c ái ấy đó, hai hỏi quài rứa)

Gió đêm thổi làm rối tung mái tóc của Tu Từ, lướt qua khuôn mặt của Phó Sinh làm hơi ngứa.

Không chỉ mặt bị ngứa, mà cả người cũng bị Tu Từ làm cho ngứa ngáy.

Thật ra cũng đã lâu rồi chưa làm.

Anh cọ gò má mình vào má của Tu Từ: “Được, chờ về khách sạn nếu em còn tỉnh thì mình cùng làm.”

“Vậy phải đeo đuôi đúng không?”

“… Cũng được.”

“Tai cũng cần phải đeo.”

“Được nốt, tai rất dễ rơi, em muốn thì tự tay mình đỡ.”

“Vậy cũng được…”

Phó Sinh ôm người vào lòng chậm rãi đi trên con đường nhỏ, tình cờ gặp được một bạn fan làm ca tối tại cửa hàng đang đi ra và chuẩn bị về nhà.

Tu Từ vẫn còn chôn mặt ở trên vai của anh, nên sẽ không thấy mặt, nhưng anh lại không có đeo khẩu trang, vốn anh còn tưởng rằng bản thân ít lộ ảnh ra bên ngoài, hẳn có người gặp cũng sẽ không nhận ra, nhưng không ngờ được bạn fan đã nhận ra trong nháy mắt như vậy.

“Là đạo diễn Phó sao!” Cô gái kinh ngạc kêu lên.

“Phải.” Phó Sinh một tay đỡ mông Tu Từ, một tay đặt lên môi ra dấu: “Em ấy say nên ngủ rồi.”

Cô gái kìm nén muốn gào rít lên, cũng không bước tới quấy rầy, chỉ chúc phúc: “Chúc các anh bên nhau thật lâu!”

Phó Sinh vẫy tay với cô, khẽ gật đầu rồi mới quay người rời đi.

Cô gái đi hai bước, không thể nhịn nổi mà quay lại chụp hình.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ, người đàn ông cường tráng quay lưng về phía ống kính, ôm chặt lấy một thiếu niên bước đi trong gió đêm, người thiếu niên chỉ để lộ ra phần trên của 2 gò má, gáy dính sát vào người đàn ông, hai cánh tay dài nhỏ khoác lên tấm lưng của người đàn ông.

Cô ấy đăng một bài lên Weibo trong phần siêu thoại fancouple của Tu Từ và Phó Sinh:

—— A a a a a, hữu duyên gặp được Phó Đạo với Tiểu Từ, đạo diễn Phó đúng chuẩn là boyfriend materia, đẹp lắm í, bạn nhỏ Từ thì dễ cưng lắm, bé xỉn nên đạo diễn Phó phải bồng về á, nhớ cái khúc ấy ấy (*)…

(*) rua: Theo Baidu, rua ngôn ngữ mạng Tung Của, trong phương ngữ Bắc Kinh nghĩa là thể chất yếu, kỹ năng kém. Ở Thiểm Tây, Cam Túc, Tứ Xuyên, Quý Châu và một số khác, có nghĩa là “chạm, xoa, véo”. Trong phương ngữ Yuexi nghĩa là nôn mửa, chửi bới. Tùy mọi người nghĩ là hai người họ ấy gì nha 🙂.

—— Mấy mẹ nào nói Tu Từ không dám chụp ảnh full body Phó Sinh vì ảnh đang trong tình trạng nguy cấp đâu, ra đây mà nhìn cho kỹ vào.

—— Không phải nói chứ, lực tay đạo diễn Phó đỉnh voãi á…

—— Vừa mới xuất viện đã bồng bế một người nam như vậy, chắc thương tích không quá nặng đâu nè.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44

—— Cuối cùng mị cũng có thể nhẹ nhõm rồi, hôm bữa Tu Từ đăng có mỗi bức ảnh nắm tay rồi lặng mất tiêu luôn…

—— Ê tui có cảm giác Tu Từ không đăng thêm ảnh đạo diễn Phó vì đồng râm bọn mình khen tay đạo diễn Phó đẹp, muốn nắm chăng?

—— Nội tâm Tiểu Từ kiểu: Ông chã tui đẹp từ đầu đến chân, mấy cô muốn giành đúng hơm, tôi không cho xem thêm cái nào nữa đâu!

Bỏ qua những trò đùa trên mạng, khi bị chụp Tu Từ vẫn còn tỉnh táo, cắn tai Phó Sinh mà nói: “Em chưa có ngủ.”

“Chà, em không có ngủ, nhưng em cũng không muốn anh tiếp tục trò chuyện với cô ấy, phải không?”

Tu Từ lẩm bẩm: “Em cũng không có say…”

Phó Sinh bị chọc cho buồn cười: “Em như vậy mà còn không say à?”

“Em không có.” Tu Từ ngồi thẳng người: “Sau này em không uống nữa, anh đừng có giận.”

Phó Sinh sững sờ một lúc, nhớ lại trước đây lúc còn đang yêu, Tu Từ cũng có nhiều lần uống đến say quắc cần câu.

Bản thân Phó Sinh không đụng đến rượu nhiều lắm, mặc dù anh không ngại Tu Từ uống một chút, nhưng cũng không muốn cậu uống nhiều, dù sao cũng hại sức khỏe, mà hơn nữa toàn là uống rượu ở ngoài.

Khi còn học đại học, Tu Từ không hoàn toàn phớt lờ thế giới bên ngoài, ít nhất cậu vẫn giao tiếp bình thường với người khác.

Hồi Tu Từ còn là sinh viên năm nhất sống chung trong ký túc xá, khi đó sáu người trong ký túc xá của họ có quan hệ khá tốt, thường ra ngoài tụ tập, Tu Từ thỉnh thoảng cũng sẽ đi.

Lần Phó Sinh tức giận nhất là khi tất cả mọi người đều uống say, ai về nhà nấy, bọn họ còn tưởng là Tu Từ đã gọi điện cho Phó Sinh đến đón mình rồi, kết quả là Tu Từ uống say mèm chỉ mở danh bạ chứ chưa bấm gọi thì đã kêu lên: Anh ơi, em muốn về nhà…

Phó Sinh đợi đến mười giờ tối vẫn không nhận được cuộc gọi nào, anh lo sốt vó lên, gửi tin nhắn hay video call cũng không có ai trả lời, cũng may là Tu Từ trước khi đi đã gửi địa chỉ của quán cho anh, nên mới tìm được người.

Chờ đến khi Tu Từ tỉnh dậy, Phó Sinh rất nghiêm túc nói, lần sau em còn uống say như thế này, anh sẽ dạy dỗ lại em.

“Anh không giận.” Phó Sinh trở về thực tại, ôm Tu Từ vào thang máy, ấn lên tầng chín.

Tu Từ giãy dụa muốn đứng xuống, Phó Sinh không biết cậu tính làm gì, không thể làm gì khác hơn là đem người thả xuống.

Tu Từ nghiêm túc nói: “Anh sẽ bị mỏi.”

Phó Sinh dở khóc dở cười, đã đi một đường ôm lấy cậu, bế cậu thêm chút nữa lên phòng cũng không khác mấy.

Tu Từ trông càng ngày càng sung sức hơn, thậm chí sau khi về phòng còn vào phòng tắm để nghịch thứ gì đó, còn nhốt Phó Sinh ở bên ngoài.

Phó Sinh tự nhiên đoán ra được cậu đang làm gì, đuôi và tai mèo đều nằm trong ngăn kéo của tủ đồ tắm.

Anh kiên nhẫn ngồi trên giường, đợi nhóc con dâng tới miệng.

Mười phút sau, Tu Từ không một mảnh vải đi ra, có lẽ là còn nhớ Phó Sinh không thích mùi rượu nồng nặc, cho nên tắm rửa sạch sành sanh, cầm đuôi mèo dùng cả chân và tay để leo lên giường.

“Anh ơi, đeo vào giúp em đi…” Tu Từ không tự mình đeo vào được, đành nhét cái đuôi vào tay Phó Sinh.

“Cái này lần trước xài vẫn rửa chưa kỹ” Phó Sinh cảm thấy rằng mình không nên nhơi quá lâu, nếu không chưa kịp đến lượt mình Tu Từ đã ngủ mất.

Thế là mặt anh không chút thay đổi ném cái đuôi sang một bên, chống người nói: “Mặc cái này vào đi.”

Tu Từ chớp mắt và chậm rãi gật đầu.

“Vết thương của anh vẫn còn đau, em tự chơi được không?” Phó Sinh cười nhìn cậu.

Đầu óc Tu Từ dường như bị mê hoặc để nhất nhất làm theo những gì Phó Sinh mong muốn, sẽ rất là ok nếu như cậu không ngủ giữa chừng khi “công chuyện” đang đến hồi cao trào nhất.

Phó Sinh bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, tiếng thở trầm thấp kề bên tai, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.

“Nhóc quỷ.”

Châm lửa rồi không chịu dập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.