Edit: Mila
Beta: Zen
_______【 Anh ấy biết tất cả, anh ấy rất tức giận.
Anh ấy nói điểm đến đầu tiên không phải là biển, tôi cũng không biết là muốn đi đâu, nhưng chỉ cần có anh ấy là được. 】
———————
“Fan muốn biết xưng hô bí mật giữa đạo diễn Phó với thầy Từ là gì?”
“… Đôi khi sẽ gọi tên.”
“Sinh nhật lần trước của thầy Từ đạo diễn Phó nói sinh nhật vui vẻ cục cưng, ngày thường cũng thường gọi như vậy sao?”
“Không có, anh ấy rất ít khi gọi tôi như vậy.”
………………..
“Vậy bình thường đạo diễn Phó thường gọi thầy Từ như thế nào?”
“Vấn đề này để dịp khác tôi sẽ trả lời nhé.”
……………….
—— Tao nói mà hai đứa này bán hủ? Khi gặp tình huống như này mới lộ rõ mồn một ra nè.
—— Tao chưa bao giờ tin tình cảm của hai người này thực sự có thể kéo dài được bao lâu, ai mà biết have s3x người đồng giới ngoài đời nó vui cỡ nào, hai đứa này bề ngoài thì bán hủ, rồi âm thầm mỗi đứa chơi riêng.
—— Trước có một tin đồn, nói là bơm nước khoáng vào…
—— Ọe, lầu trên đừng làm tao buồn nôn được không!!
—— Mì trong nước tự nhiên hết thơm.
—— Dưa leo trong tay đột nhiên rơi xuống đất…
—— Lầu trên mau lụm lên đi, vẫn còn xài được!
—— Quay lại chủ đề chính đi, từ buổi họp báo này tao thấy Phó Sinh không thích Tu Từ lắm, có cảm giác như Tu Từ đang đơn phương ấy.
—— Khó nói lắm, thấy Phó Sinh như tại bị dư luận bàn tán quá nên mới tỏ ra yêu thương trên weibo hay sao á…
—— Như trên, hơn nữa cứ coi như ngay từ đầu có tình cảm thật đi, thì mối quan hệ giữa hai thằng đàn ông cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.
……………….
Đã có vô số lời bàn ra tán vào, biên tập cắt ghép video cũng có vấn đề, tuy cuộc trò chuyện của hai người họ không bị xoá, nhưng tại đoạn đối thoại này cắt cận mặt, nên hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh nắm tay nhỏ nhặt của hai người được.
Tu Từ tức giận đập điện thoại, ước gì có thể dùng mấy ngày qua để đi đánh một trận cho đã.
Phó Sinh đi mua hai bình nước, lúc trở lại phòng chờ nhìn thấy Tu Từ đứng cạnh ghế với bộ dạng tức điên.
Anh bất lực gõ đầu Tu Từ: “Đang xem cái gì thế?”
Tu Từ ngước mắt lên, cảm thấy vô cùng oan ức: “Bọn họ nói anh không yêu em.”
“… Yêu em nhất.” Phó Sinh cúi xuống cầm điện thoại của cậu lên đọc bình luận: “Lỗi của anh, quên mất chuyện này.”
Sau buổi họp báo đêm đó, Phó Sinh bận dạy dỗ Tu Từ, hôm qua thì bận dọn dẹp nhà và sắp xếp đồ đạc nên cũng quên bén đi mất.
Phó Sinh giơ tay nhéo má Tu Từ: “Em đăng hay để anh đăng?”
Tu Từ kiểu chỉ có trẻ con mới chọn người lớn muốn hết: “Em đăng, anh cũng phải đăng.”
Phó Sinh nhướng mày: “Ok, em đăng trước đi, cho anh xem em đăng cái gì.”
Tu Từ nhanh chóng mở điện thoại, bấm vào WeChat của Phó Sinh, tìm kiếm tên “bé con” và “con trai” trong lịch sử trò chuyện, chụp hai tới ba tấm ảnh màn hình rồi đăng lên Weibo ——
Bình thường xưng hô sẽ như vậy. [mặt không cảm giác.jpg]
—— Aisss chết tiệt, ngọt ngào quá đi!
—— Con trai là cái quỷ gì vậy haha, cuối cùng mị cũng hiểu tại sao cả hai đều không trả lời trực tiếp rồi.
—— Chắc mắc cỡ quá, khà khà khà.
—— Thật là nhàm chán, thật là nhàm chán, mị với bạn trai cũng không có chán như vậy đâu nha!!
—— Hai đứa đỉnh, tình cảm phụ tử khó mà giải thích được.
—— Khà khà khà khà thì ra đạo diễn Phó Sinh chính là kiểu bạn trai thuộc hệ như một người cha, yêu thương vô bờ bến khà khà khà.
—— Mấy má nội nào nói hai đứa không yêu nhau vậy đúng là người nhà quê, như này chưa đủ ngọt sao!
—— Mị chỉ đến để ăn dưa, kết quả là ngậm một miệng đường, phắn đây.
…Phó Sinh không nhịn được bật cười, chụp ảnh vé máy bay của bọn họ, che đi địa điểm sắp đến rồi đăng lên weibo:
Hẹn gặp lại năm sau, sẽ ở lại đó một năm.
Phó Sinh không quên cho Tu Từ một like và chia sẻ lại: Ừ, con trai [nhịn cười.jpg]
—— Đạo diễn Phó cũng đăng Weibo rồi!!
—— Nhân gian sợ, loài người sợ, vậy nghĩa là một năm không hoạt động sao?!
—— Đạo diễn Phó lừa em bé Tu của chúng tôi đi đâu? Không được, mị cần em bé Tu Từ để bổ sung năng lượng mà.
—— Đây chắc là nằm trong kế hoạch, đầu tiên trong một năm này làm trò trước mắt mọi người, sau đó im hơi lặng tiếng rồi chia tay…
—— Nhỏ trên hay ó, nói không chừng lặng xong cái âm thầm kết hôn luôn, đạo diễn Phó cũng đã đến tuổi phải kết hôn rồi.
—— Mấy nhỏ này, bấm nút biến, người ta vui vui vẻ vẻ đi nghỉ dưỡng, bớt nói khùng nói điên?
—— Đừng tức giận với mấy loại người này, chắc ngoài đời gặp nhiều thằng cặn bã quá, nên cảm thấy người mình gặp đều không phải là người tốt á.
—— Túm quần lại: Thấy người ta hạnh phúc chịu không được.
—— Yên lặng đi, tình yêu trong giới showbiz này khó để người ngoài tin được, nhưng mị rất thích đạo diễn Phó với bé Tu, có cảm giác hai người này không phải kiểu hám danh lợi..
—— Hahahaha, đặc biệt là bé Tu đó, có ai thấy cậu ấy bán hủ chưa, lần duy nhất tham gia chương trình tạp kỹ là để comeout.
—— Bọn họ đều sẽ đi với nhau lâu dài mà, không thì tôi sẽ không tin vào tình yêu nữa [khóc]
—— Ra ngoài chơi cũng được, nhưng có thể đăng nhiều bài trên weibo một chút không, lâu quá không thấy bé Tu mị rất nhớ ẻm áaaaaaaa
—— Làm như thể ní thường xuyên nhìn thấy được ẻm vậy hơ hơ hơ.
—— Nhỏ kia xát muối vào chái tym mị, đạo diễn Phó cũng giấu giấu diếm diếm, đăng có bức ảnh cũng không đăng hết mặt.
—— Hoạn nạn mới thấy chân tình (bhi), lúc trước mị nghĩ mị thích Phó Sinh hơn, nhưng vào thời khắc chia tay nhau mị mới phát hiện người không nỡ xa hơn là bé Tu.
—— Bé Tu đúng là Tiểu sweetheart á ——
Trong mắt Phó Sinh có nhiều ý cười hơn, Tu Từ đúng là rất ngọt, nhưng là kiểu ngọt ngào ở trong tâm.
Mà làm sao bây giờ, anh thích hết mà.
Trước tiên, Phó Sinh ngồi lên ghế sa lông: “Không ngồi?”
“… ” Tu Từ mím môi: “Cái mông đau.”
“Đáng” Phó Sinh quá nhẫn tâm, cũng không hề có ý định đứng cùng cậu: “Sau này nếu chuyện này còn tái diễn, em đừng mong cái mông còn nguyên.”
Dù đã hai ngày trôi qua, nhưng cơn đau do cây thước đánh vào mông vẫn còn cảm nhận rất rõ ràng.
Hai ngày nay Tu Từ toàn ngủ nghiêng hoặc nằm sấp, có mấy lần Phó Sinh vô thức ngắt cậu mấy cái, thiếu điều làm cậu rớt nước mắt.
Ngày thứ hai đau hơn ngày đầu rất nhiều, hôm nay đỡ hơn chút nhưng ngồi vẫn hơi khó chịu.
Tu Từ lên án nhìn Phó Sinh đang cúi đầu nghịch điện thoại, cậu nhìn bốn bề một chút, đây là phòng chờ, không có ai, bọn họ còn ở trong góc, cậu lộ liễu ngồi lên đùi Phó Sinh cố gắng chen vào trong lồ ng ngực của anh.
Phó Sinh vô thức ôm lấy eo Tu Từ sợ cậu ngã xuống, nhìn vẻ mặt đau đớn của Tu Từ, anh bất lực: “Biết đau mà vẫn ngồi?”
Tu Từ có đau cũng phải ngồi, mất hứng nói: “Anh không để ý đến em.”
Phó Sinh thích đùa giỡn lúc cậu nóng nảy một chút, chỉ cần khi giỡn biết kiềm chế chút tính tình để không ảnh hưởng toàn bộ.
“Không phải không để ý đến em.” Phó Sinh nhếch môi: “Chỉ là mới thấy một bình luận thú vị.”
Tu Từ sửng sờ một chút, hai má đỏ bừng, nghi hoặc: “… đoạn h văn hả?”
Phó Sinh: “….”
Anh cốc đầu Tu Từ: “Từ sáng đến tối toàn nghĩ cái gì vậy hả? Tối qua phải nhịn sao?”
Tu Từ: “… “
Thực ra cũng không đến nỗi, hôm kia mới làm, chỉ có tối qua thì không làm thôi.
Phó Sinh mở điện thoại ra cho Tu Từ xem: ” Xem đi.”
Tu Từ cúi đầu, trong nháy mắt trợn to hai mắt, đây là những bình luận trong bài đăng weibo của Phó Sinh.
Fan: Tôi có một câu hỏi nhỏ, cầu đạo diễn Phó giải đáp cho! Điểm đến đầu tiên hai người muốn đi là biển đúng không, nhưng sau đó thay đổi quyết định đúng không?
Phó Sinh: Hả? Làm sao bạn biết được?
Fan: A a a a a hình như tôi đã tìm thấy acc phụ của Tu Từ rồi!! Tôi thậm chí còn mắng ẻm nữa!!
—— Không thể nào… không phải cái mị đang nghĩ đâu đúng không?
—— Mị kiểm tra sơ một chút, tối qua cậu ấy vừa đăng weibo nói gì mà: “Anh ấy rất tức giận khi biết hết mọi chuyện, anh ấy nói điểm đến đầu tiên không phải đi biển nữa, nhưng chỉ cần có người ấy bên cạnh thì sao cũng đều tốt”…v.v..
—— Chắc vậy rồi… Mị còn tưởng là bị bệnh ảo tưởng, hồi trước còn mắng ẻm rất nặng lời..
—— Chết dở, mị lỡ mắng bé Tu lâu vậy sao?
—— Ôm ngực chờ thời đến để hỏi một câu, chắc không phải bé Tu đâu ha?
—— Ní hỏi đạo diễn Phó kìa, chắc đạo diễn Phó cũng không biết ha…
—— Đừng cố nói nữa, tám chín trên 10 là bé Tu, tài khoản đó ngay từ đầu đã có tên là Zai Zai.
—— Đúng rồi, trong ảnh chụp màn hình Tu Từ vừa đăng trên weibo, Phó Sinh cũng thường gọi cậu là Zaizai…
Sắc mặt Tu Từ lúc trắng lúc xanh, sau khi kịp phản ứng, vội vàng che điện thoại lại, mặt mày đều chín đỏ: “Anh đừng xem!”
Phó Sinh nhịn cười: “Thì ra em còn có cái acc này nữa sao?”
Tu Từ phủ nhận: “Không có!”
Phó Sinh ồ một tiếng: “Hôm kia tự thú nói như nào, không có chuyện gì gạt anh sao?”
Tu Từ nắm chặt áo của Phó Sinh: “Cái này không tính…”
Phó Sinh ở bên cạnh vỗ mông cậu, mặt giả vờ không cảm xúc: “Vậy xuống đi.”
Tu Từ sốt ruột: “Không có lừa anh, acc phụ không có gì cả….”
Phó Sinh ngược lại không tức giận, chỉ buồn cười: “Được, anh tin em, không xem nữa.”
Nhưng quạt lại muốn Phó Sinh nhìn thấy nên họ không chỉ chụp ảnh màn hình tài khoản của Tu Từ gửi tin nhắn riêng cho Phó Sinh, mà còn đưa tài khoản của Tu Từ lên hot search.
—— Tu Từ ơi, cưng đừng giả chết! Ra đây nhiều mặt một lời có, phải là cậu không?
—— Huhu xin lỗi bé Tu, lúc trước chị không nên mắng cưng như vậy…
—— Mị chửi cũng rất chói tai, nói ẻm không có giáo dục, bệnh thần kinh…
—— Mấy ní đang nói cái acc phụ hả? Không có acc phụ, chúng ta không biết gì hết, bé Tu không có acc phụ…
—— Đúng đúng, bé Tu lấy đâu ra acc phụ, mấy ní đoán mò cái gì vậy? (Mau mau diễn cùng toi đi, tốt nhất đừng chọc bé Tu không thì acc phụ cũng không đăng weibo, đường đâu mà đớp?)
—— Với tính cách của bé Tu thì có thể lắm nha, cảm giác ẻm hơi khá xấu hổ.
—— Đừng nói nữa mà, ẻm chắc không muốn đụng tới weibo nữa, đã lên hot search rồi mà ẻm còn giả vờ như không nhìn thấy hahahaha.
—— Bất ngờ ghê á, acc phụ của bé Tu hay luyên thuyên, hầu như mỗi ngày đều đăng một bài, mị cười xĩu…
—— Mấy ní có ảnh chụp màn hình không, acc phụ của Tu Từ không thấy nữa, không biết đã bị xóa hay đặt ở chế độ riêng tư nữa…
—— Có gan đăng thì đừng có xóa chứ há há há há.
—— Muốn chết trôi trong dòng đời vội vã.
Vẻ mặt Tu Từ không thay đổi nắm tay Phó Sinh đi theo anh lên máy bay, khoang hạng nhất cộng thêm hai người bọn họ chỉ có thêm ba hành khách, xem ra trên đây cũng không có nhiều người.
Sau khi lên máy bay Tu Từ nhanh chóng tắt điện thoại của Phó Sinh và của mình, tuy đã đặt trang cá nhân về chế độ riêng tư để dấu đi, nhưng chắc chắn vẫn có người có ảnh chụp màn hình lại.
Trong suốt hành trình Phó Sinh đều cố nhịn cười, phối hợp với bé xấu hổ.
Điểm đến lần này của bọn họ là một thành phố cấp ba, sau khi xuống máy bay phải ngồi thêm một đoạn xe buýt mới đến, Phó Sinh không muốn cái mông nhỏ của Tu Từ chịu tội, trực tiếp thuê một chiếc xe công nghệ rước bọn họ đi.
Xe công nghệ có vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, Tu Từ không chút kiêng dè nép vào trong ngực Phó Sinh.
Cái mông nằm vừa vặn ở giữa hai ch@n chứ không chạm vào ghế sofa nên cũng không đau lắm.
Phó Sinh cúi đầu hôn cậu một chút: “Buồn ngủ thì ngủ một giấc đi, đến nơi gọi em dậy.”
Tu Từ có chút sốt sắng: “Chúng ta sẽ ở đó bao nhiêu ngày á…”
Phó Sinh nhướng mày: “Chúng ta ở đây cỡ mười ngày nửa tháng đi, nếu không thì ba mươi vạn tệ của em mất trắng thì sao?”
Tu Từ c ắn môi dưới: “Là hai mươi chín vạn…”
Phó Sinh: “Tiền thuế không phải là tiền à?”
Tu Từ ủ rũ nói: “Có thể bán được.”
“Bán cái gì?” Phó Sinh chế nhạo nói: “Giữ lại đi sau này về quê dưỡng già.”
Tu Từ: “…”