Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 50: (Canh hai) Bức ảnh



Thời điểm Phó Sinh dẫn Tu Từ theo xuất hiện ở trường quay, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, sau đó ăn ý dời mắt đi, làm bộ không nhìn thấy viền mắt sưng tấy của Tu Từ… cả đôi môi nữa.

Chơi đến khóc luôn…cái giới này loạn thật đấy.

Khi nãy Phó Sinh không muốn để Tu Từ đến đây, sợ đôi mắt của cậu khóc sưng vù lên bị mọi người thấy sẽ ngượng ngùng, nhưng mới vừa lăn lộn một hồi như thế, Tu Từ dính anh vô cùng, anh quả thật cũng không yên lòng để Tu Từ đợi một mình, lúc này hai người mới cùng nhau tới trường quay.

Vừa rồi trong lúc Diệp Thanh Trúc nghỉ ngơi, trợ lý Đơn Lệ nói cho cô biết vụ hot search.

Cô đi tới cạnh hai người: “Không rút hot search sao?”

Hot search lần này thật ra không phải chuyện riêng của Tu Từ, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng cho đoàn phim, rất nhiều người mượn cớ chuyện này để công kích cách Phó Sinh tuyển vai cho đoàn phim, thậm chí còn tuyên bố rằng không mong đợi phim được chiếu.

Người tinh tường sẽ hiểu đã có kẻ khác dẫn dắt, nhưng quần chúng ăn dưa trên mạng có lẽ không để ý nhiều đến vậy.

Hiện giờ trên internet tranh luận về đoàn kịch dữ nhất ba chuyện, một là năng lực của Phó Sinh, hai là Diệp Thanh Trúc đóng vai nữ hai, ba là Tu Từ cùng vai diễn Mộ Tương.

Bình luận trên Weibo chính thức đã chất đống mấy chục vạn, bên dưới Weibo của Tu Từ cũng đã sớm chìm trong nước miếng.

“Không rút.” Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, nói với Diệp Thanh Trúc, “Có tranh luận mới có nhiệt độ, không hẳn là chuyện xấu.”

“Được, trong lòng cậu nắm chắc là tốt rồi.”

Diệp Thanh Trúc không tỏ rõ ý kiến gật gù, cô nhìn mắt Tu Từ: “Tôi bảo Đơn Lệ đi lấy túi chườm đá, đợi lát nữa nhớ chườm lên.”

“… Vâng.” Tu Từ thấp giọng nói, “Em cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Diệp Thanh Trúc nhìn mái tóc mềm mại của Tu Từ, hơi ngứa tay, nhưng Phó Sinh đang ở đây, hơn nữa phỏng chừng Tu Từ cũng không muốn cho cô sờ, đành phải thôi.

Điểm thoái mái nhất khi ở chung với Diệp Thanh Trúc chính là vậy, cô biết tiến biết lùi, cũng không chủ động tìm tòi nghiên cứu chuyện người khác, ví như lúc này, cô cũng không hỏi nhiều một câu xem hai người làm sao, mà trước tiên cho Tu Từ thứ cần thiết đã.

Túi chườm đá bọc khăn đắp lên đôi mắt, lành lạnh buôn buốt.

Đầu tiên Phó Sinh giúp cậu cầm chốc lát, chờ đã đến giờ mới buông tay: “Lạnh quá thì bảo tôi.”

Tu Từ yên tĩnh ngồi một bên, cậu có thể thấy khẩu hình của những người xung quanh đang đi, đơn giản chính là đang bàn luận chuyện giữa cậu và Phó Sinh.

Nhưng cậu chẳng thèm để ý này nọ, bất kể những người kia nghĩ thế nào, bao dưỡng cũng được đồ chơi cũng được, Phó Sinh đều chỉ có thể là của cậu, của cậu cả đời.

“Cảnh đầu phân cảnh một lần một Action!”

【 Trước đây Lạc Hoàng nói muốn mượn đồ đệ Thượng Hỉ “xài” một hai ngày, nhưng hôm nay lại nhận được hồi âm rằng tiểu đồ đệ ngã gãy chân, phải an dưỡng một khoảng thời gian.

Nàng cười như không cười nhìn Thượng Hỉ: “Té gãy chân? Không phải là hắn không nghe lời… bị Thượng công công đánh chứ?”

Thượng Hỉ cứng đờ cả người, lập tức quỳ xuống: “Nô tài không dám.”

“Sao lại không dám? Hắn là đồ đệ ngươi, cư nhiên có thể đánh mắng.”

Lạc Hoàng chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Thượng Hỉ, khom lưng nhấc cằm hắn lên: “Lúc trước không để ý, hôm nay nhìn kĩ mới thấy, Thượng công công cũng là một chàng trai tuấn tú nhỉ…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 183: 183: Bạc Tình Và Thâm Tình 2

Nàng như không hề nhận ra Thượng Hỉ căng thẳng, khẽ hạ xuống môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. 】

Phó Sinh nhìn kỹ hai lần, tổng thể biểu hiện nếu so với lần trước tốt hơn nhiều.

Diệp Thanh Trúc từ đầu tới cuối đều một trạng thái, nhưng Phong Thừa đúng là đã tiến bộ không ít.

“Qua.”

Phong Thừa ở trên mặt đất đứng lên, thân hình vẫn cứng ngắc như trong diễn vừa rồi.

Đáng lẽ dựa theo kế hoạch, cậu cần phải giống như lần đầu quay, thể hiện trạng thái không tốt, sau đó NG thêm mấy lượt, cậu có thể có thêm vài lần để thân mật với Diệp Thanh Trúc hơn…

Nhưng mọi tâm tư trong lòng đều bị một ánh mắt của Tu Từ phá vỡ, mãi cho đến lúc đối diện với Diệp Thanh Trúc khi nãy diễn, quanh quẩn trong đầu cậu đều là ánh nhìn kia của Tu Từ.

Tất cả mọi người đã nhìn lầm anh ta rồi… Anh ta căn bản không phải đứa nhỏ đơn thuần đơn thiếc gì…

Phong Thừa hoảng hốt đi thay đồ trang điểm, bởi vì cảnh thứ hai của Bạch Đường Sinh và Tu Từ đã bị đẩy lên buổi chiều, nên cảnh kế vẫn cần cậu.

Không cẩn thận liếc mắt nhìn nhau với Tu Từ một cái, Phong Thừa bị biểu tình lạnh lùng của cậu kíƈɦ ŧɦíƈɦ giật cả mình, hoàn toàn không biết đã đắc tội cậu ở đâu rồi, tâm tư kiều diễm gì đó trong lòng cũng biến mất.

Phong Thừa vừa bổ trang, vừa dùng khóe mắt liếc Tu Từ bên kia, chỉ thấy Phó Sinh xoay người lại nhận túi nước đá từ tay Tu Từ đắp giúp cậu, còn Tu Từ mới vừa mặt lạnh với cậu, biểu tình trong nháy mắt đã trở nên vừa ngoan vừa hiền.

Phong Thừa: “…”

Tê tái.

Ảnh đế giải Oscar năm nay anh thứ hai không ai chủ nhật.

Lỡ không được thật, đi diễn kịch đổi mặt Tứ Xuyên cũng thích hợp lắm.

Phó Sinh: “Lạnh không em?”

Tu Từ lắc đầu một cái: “Không lạnh.”

Cảnh thứ hai là Phong Thừa cũng Ngụy Lạc đối diễn, không có sự tồn tại của Diệp Thanh Trúc, Phong Thừa cuối cùng cũng phát huy được kỹ năng diễn xuất nên có của cậu, tuy cũng NG một lần, nhưng Phó Sinh không nói gì.

Cơm trưa vẫn do nhà hàng bữa trước đưa tới, họ cũng không vì nhận được tiền mà bày trò lừa đảo, món ăn vẫn ngon như cũ.

Phó Sinh không thích kéo dài thời gian, cơm hộp được giao tới anh sẽ kết thúc quay chụp luôn, sau đó gọi mọi người ăn cơm.

Tu Từ vẫn vậy, cơm để trong hộp giữ nhiệt, món ăn đều khác người ta, còn thêm một phần canh, nhưng hôm nay cậu lại ăn rất ít.

Phó Sinh nhíu mày: “Khẩu vị em hôm nay không tốt à?”

Tu Từ do dự gật đầu: “Ăn không vô.”

Trong dạ dày hơi buồn nôn, tuy rằng trống rỗng, nhưng chẳng có ham muốn ăn uống gì.

Từ mấy ngày trước cậu đã xuất hiện phản ứng này, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không nói.

Phó Sinh hiểu rõ, đây cũng là một trong số tác dụng phụ của thuốc, tuy trước đây Tu Từ cũng ăn ít, nhưng không đến nỗi không có khẩu vị.

“Dù gì cũng ăn thêm một ít.” Phó Sinh xoa xoa đầu cậu, “Gầy quá gió thổi bay mất em thì sao bây giờ, tôi đi đâu tìm được?”

Tu Từ vì câu chuyện cười nhỏ của Phó Sinh mà cong cong khóe miệng, hiện ra nụ cười đầu tiên hôm nay, tuy rằng rất nhạt, nhưng Phó Sinh nhìn lại thấy tim nhũn ra.

Anh gắp bông cải xanh từ hộp cơm của mình vào bát Tu Từ: “Bây giờ còn thích không?”

Tu Từ gật gật đầu, Phó Sinh gắp cho đương nhiên cậu sẽ thích.

Vì thế mấy cái bông cải xanh bị cậu ăn sạch sẽ không thừa miếng nào, Phó Sinh nhìn ra mẹo, lại gặp thịt thái miếng và đùi gà cho Tu Từ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Tỏ Tình

“Em không cần đâu…” Tu Từ hàm hồ từ chối, “Anh không có mà…”

“Không sao, không đủ thì tôi lại mở hộp nữa…”

Suất cơm mỗi ngày không thể chỉ giao đúng số lượng được, thường thì sẽ có thêm khoảng mười phần nữa, chỉ sợ có người ăn không đủ no.

Tuy miệng nói không cần, nhưng động tác Tu Từ lại rất thành thật, về cơ bản đồ Phó Sinh gắp cho đều giải quyết hết, cũng ăn được gần nửa cơm trong hộp giữ nhiệt của mình.

“Cơm trong bát người khác thơm hơn chút à?” Phó Sinh trêu chọc nói.

“Không thơm… Anh thơm.”

Phó Sinh hơi giật mình, từ chối Tu Từ đang giơ tay muốn đưa đồ ăn trong bát mình cho anh, thấy trong mắt đứa nhỏ khẽ thoáng qua vẻ mất mát, cười giải thích: “Đây là tiểu táo (*) làm riêng cho em, lại đưa cho tôi thì chẳng phải biến tôi thành tự cho mình tiểu táo à?”

(*) chế độ ăn của cán bộ cao cấp

Bạn trai nhỏ nhà mình cưng chiều thế nào cũng được, nhưng bản thân làm đạo diễn, anh vẫn muốn cố hết sức để mọi người có đãi ngộ như nhau, cuối cùng giống như đám Bạch Đường Sinh Diệp Thanh Trúc cũng quy quy củ củ ăn cơm hộp, còn Tu Từ là ngoại lệ duy nhất của đoàn phim.

Tu Từ không cố nữa, nghe lời ăn hết đồ ăn trong chén, còn uống thêm tí canh.

Buổi chiều cảnh thứ hai do Bạch Đường Sinh và Tu Từ đối diễn, cậu cơm nước xong đã phải đi thay đồ trang điểm, Phó Sinh dẫn Tu Từ tới phòng trang điểm, cũng thân mật một lát với bạn trai nhỏ cứ lải nhải không muốn: “Ngoan, chờ trang điểm xong có thể tới tìm tôi rồi.”

“Dạ…” Tu Từ cà cà lòng bàn tay Phó Sinh, “Em sẽ nhanh thôi.”

Hoàng Âm thấy Phó Sinh ra cô mới đi vào, hai người này ngấy lắm luôn, làm một người phụ nữ vừa sinh con như cô cũng ao ước mấy phần, Phó Sinh đối với Tu Từ thật sự có thể được coi là cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt.

Tuy không rõ sao buổi sáng Tu Từ lại khóc đến mức hai mắt thành vậy, nhưng Hoàng Âm cũng không ngại nói giúp Phó Sinh vài lời hay.

“Người trong cái giới này lắm mồm, bọn họ nói gì em cũng đừng để trong lòng.”

Hoàng Âm cố hết sức che đi bọng mắt nhìn vẫn hơi sưng của Tu Từ: “Bọn chị ở bên cạnh đều có thể thấy được, đạo diễn Phó thật sự rất để ý em, anh ấy đối với người bình thường luôn rất lạnh nhạt, chỉ đối với em là hay cười nhất.”

“…” Tu Từ nhắm mắt lại, trong đầu là khóe môi khẽ cong của Phó Sinh, cùng tiếng cười không ngừng phát lại.

Cậu biết Phó Sinh đối xử tốt với cậu, cũng bởi vì quá tốt, nên cậu bây giờ mới biết hối hận, mới bắt đầu hoảng loạn, chỉ sợ phần tốt này không xuất phát từ yêu.

Hoàng Âm không biết Tu Từ đang nghĩ gì, cô chỉ hơi ước ao, ai lại không muốn ở trong một mối tình được thiên vị không chút kiêng dè chứ?

Mà Phó Sinh quang minh chính đại thiên vị Tu Từ, không chút che giấu.

“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh một lần một Action!”

【 Mộ Tương nhìn thái tử đang tản bước song song cùng quốc sư phía xa xa, trong con ngươi là đố kị to lớn khó nén.

Tại sao dù có làm lại bao nhiêu lần… Hắn vĩnh viễn đối với thái tử ôn hòa như vậy, đối với mình lại… 】

Ngoài sân Diệp Thanh Trúc đang không hề để ý xem điện thoại di động, dư luận trên mạng vẫn đang sôi sục, cô nhìn Tu Từ trong diễn cũng hiện ra thân hình gầy gò, hơi nhíu mày lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: 39: Dẫn Anh Đi Ăn Ở Quán Ven Đường

Mấy giây sau, cô mở Weibo chuyển tiếp video liên quan tới Tu Từ của Giải trí đại V nọ, cũng soạn văn án đăng lên.

— Có bản lĩnh ở sinh nhật tôi quay video phát tán, lại không có gan nhả bản đầy đủ? Sao không tuồn đoạn lúc tôi nói chuyện tình yêu đã qua nhiều năm ra luôn?

Vừa nói xong, giang cư mận lập tức bùng nổ, kiểu nói chuyện phiếm giống như tự hủy này trong nháy mắt khiến mọi người chuyển hướng sự chú ý khỏi Tu Từ, một bộ phận fan nhỏ mới hâm mộ Tu Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.

— Tui đã bảo là KTV mà, vài ba đứa cứ bịa đặt bảo là quán bar club.

— Khó trách tui luôn cảm thấy cái giọng nữ trong video kia quen tai thế, hóa ra là nữ thần áu áu!

— Âm thanh không chuẩn lắm, cho nên lúc trước không nghe ra được, bây giờ so sánh một tí có thể nhận ra rõ đây là giọng của Diệp Thanh Trúc.

— Thời gian chuẩn rồi, thời gian trước đúng là sinh nhật Diệp Thanh Trúc.

— Vậy người quay video này cũng ghê tởm vãi, xén đầu bớt đuôi, chỉ sợ thanh danh của Tu Từ không bị tổn hại.

— Ghen ghét chắc luôn, dù sao trông quan hệ giữa chị Thanh với Tu Từ tốt lắm, nói không chừng nhân vật Mộ Tương này do chính chị Thanh dẫn dắt.

— Nếu coi mỗi đoạn video này thôi, thì đúng là rất giống loại club hay quán bar không sạch sẽ nào đó í… Nhưng Diệp Thanh Trúc đã lên tiếng rồi, hẵn là chỉ tổ chức sinh nhật đơn thuần.

— Tao chịu rồi, cái gì mà “hẳn là”, đừng bảo rằng đây nhất định không phải nơi lộn xộn nào đó, coi như là bar thật thì sao, bạn bè người ta đi tụ tập thì có vấn đề gì? Cũng không phải ra ngoài kiếm bạn cɦịƈɦ!

— Khoan đã, nói không chừng cô Diệp đây dẫn tình nhân nhỏ một mình ra ngoài ăn chơi vui mừng đấy…

— Lầu trên có thiểu năng không, dẫn tình nhân nhỏ một mình ra ngoài ăn chơi vui mừng, thế video ma quay à?

— Trong lòng chị Thanh chắc nắm rõ rồi, dù sao lúc đấy có ai cũng ở đây hết, nhớ lại vị trí một tí thì chắc biết ai làm rồi.

— Đồng ý, ở bữa tiệc riêng tư còn quay video, đúng là tởm lợm.

Diệp Thanh Trúc tùy ý lướt qua bình luận một lát, đại đa số đều ủng hộ cô, không ai nảy sinh tranh luận với chuyện tình của cô, hầu như đều đang nói chị nhà sau bao năm, cuối cùng lại bắt đầu lên án mấy truyền thông giải trí bất lương! Đã quá pepsi ơi!

Nghĩ đến người quay video này, sắc mặt Diệp Thanh Trúc lạnh đi chút, lúc đó cô đã cảnh cáo, chơi thì chơi, nếu ai dám đem chuyện tối đó ra khỏi phòng bao, thì đừng trách cô không khách khí.

Cô đưa mắt nhìn Tu Từ vừa NG một lần bị Phó Sinh kéo sang bên giảng diễn, trong lúc hoảng hốt như thấy được thân ảnh xa xăm nào đó.

Bọn họ lớn lên cũng chẳng giống nhau, nhưng đều vô cớ rơi vào bên trong thống khổ.

“Trình An… Tình nhân nhỏ của em trai anh, tay chân không sạch sẽ lắm nhỉ, phá hủy một ngày tâm trạng tốt của tôi…”

Có chút thế nên mượn đã muốn mượn, coi như cũng ghê tởm giống nhau…

Cuộc điều tra liên quan đến Phong Ngu của các ban ngành liên quan đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, Diệp Thanh Trúc suy nghĩ một lát, bảo Đơn Lệ gọi một cuộc cho truyền thông quen biết: “Bảo họ sáng sớm mai tung ảnh ra đi, trên mọi website.”

Đơn Lệ hiểu ý cô: “Vâng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.