Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 80: Bùi Nhược



Bùi Nhược hai mươi ba tuổi bị Lâm Trình An liếc mắt một cái chọn trúng. Người thanh niên này vừa có kiêu ngạo cùng tự phụ đặc biệt mà vừa có dịu dàng không gì sánh bằng, quanh thân còn có khí chất khiến người ta sinh ra du͙ƈ vọиɠ chinh phục nồng đậm.

Lâm Trình An đem ngôi sao mới lên của công ty chia sẻ cho “vòng bạn bè” của mình, bọn họ đều hết mực vừa ý.

Nhưng dù có công khai ám chỉ nhiều lần, Bùi Nhược lại xem thường, không hề dành chút thời gian để ý.

Lâm Trình An không thích cưỡng bách, hắn càng muốn thấy đối phương không thể không cam tâm tình nguyện thần phục.

Người của công ty xem sắc mặt làm việc, đương nhiên sẽ vì chuyện Bùi Nhược không biết cất nhắc mà dìm tài nguyên thuộc về anh xuống.

Lâm Trình An đang chờ anh thỏa hiệp, nhưng vẫn không đợi được.

Mãi đến khi Đỗ Thu Xuyến trong “vòng bạn tốt” phát hiện mình giúp đỡ một cô gái học đại học tên là Đơn Lệ —

Cô là fan Bùi Nhược.

Bùi Nhược vẫn luôn mạnh mẽ chống lại các loại quy tắc tiềm tàng trong công ty, anh thậm chí còn đã chuẩn bị tinh thần để bị phong sát, mãi cho đến khi bản thân nhận được một video.

Trong video là một cô gái quần áo xộc xệch, đối phương từng làm thêm mấy tháng liền chỉ vì tích cóp tiền tặng quà cho anh, khi đó anh còn chưa có danh tiếng gì.

Sau đó anh cũng phát hiện cô luôn giúp đỡ mình. Từ lúc anh xuất đạo vẫn luôn dõi theo bước chân anh, thường xuyên gửi tin nhắn weibo cho anh, có lúc là một ít việc vặt cuộc sống thường ngày, có lúc lại là một vài cảnh đẹp phát hiện lúc đi trên đường.

Ngay cả thầm mến chàng trai nào hay thất tình cũng sẽ nói cho anh hết, cũng là người đầu tiên biết “bé đáng yêu” anh thường nói trên show đã trở thành bạn gái anh.

Bởi vì rất nhiều người đều biết anh từng sống ở cô nhi viện nên có rất nhiều fan đi vào đó làm việc thiện, Đơn Lệ cũng là một trong số đó.

Nếu có duyên bọn họ còn có thể chạm mặt. Bùi Nhược hiếm thấy dừng bước lại cổ vũ vài câu, bởi vì Đơn Lệ cũng là người không cha không mẹ, chỉ sống nương tựa lẫn nhau cùng ông bà.

Trong video, người đàn ông tên Đỗ Thu Xuyến dùng sức tát vào mặt Đơn Lệ nói: “Nói chuyện đi! Gọi anh nhà mày, thần tượng của mày tới cứu mày!”

Bùi Nhược từng nghe tên của Đỗ Thu Xuyến, hắn cũng từng giúp đỡ trẻ em trong cô nhi viện của mình. Vốn tưởng là người lương thiện, lại không ngờ sau lưng là bản mặt xấu xí đến vậy, bản chất là người giống như Lâm Trình An.

Bùi Nhược thỏa hiệp, anh đi đâu, gặp phải chuyện gì đều có thể tưởng tượng được.

Không phải anh không nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng có thể xử những người này như thế nào đây? Không có bằng chứng xác thực, không hề lộ mặt, thậm chí còn không thể chứng minh video là ai gửi cho anh.

Anh ở trước mặt fan của mình, ở trước mặt cô gái nói rất thích mình, lấy mình làm mục tiêu làm thần tượng, bị không chỉ một người cùng giới với mình cưỡng bức.

Kéo theo đó là tâm lý suy sụp, là vô số đêm không thể chợp mắt. Anh không dám nói với bất cứ người nào khác, không dám để bé đáng yêu trong nhà biết anh đã trải qua những gì.

Có một thì có hai, fan thành lợi thế để Lâm Trình An uy hiếp anh, dù không có Đơn Lệ cũng còn rất nhiều cô gái khác. Họ thậm chí còn âm thầm gia nhập nhóm fan của anh, hẹn các cô gái dưới danh nghĩa anh hoặc người đại diện của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 815

Cho nên anh cũng không dám vạch trần tất cả những điều này mà cá chết lưới rách, anh sợ những cô gái đáng ra phải có cuộc sống tốt đẹp kia bị hủy hoại cả đời.

Mà người vô tội nhất chính là Diệp Lan, cô cái gì cũng không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảm xúc của Bùi Nhược ngày càng trầm lắng, nhìn anh sầu não uất ức, từ bỏ âm nhạc mình yêu nhất, không còn nhiệt tình yêu thích với sự nghiệp, mỗi ngày đều nhốt bản thân trong phòng, sau đó đến rèm cửa sổ cũng chẳng còn mở ra.

Anh không có cách nào tiếp xúc với người khác, sẽ không tự chủ được mà run rẩy sợ hãi, bao gồm cả bé đáng yêu của anh.

Mãi đến một lần đương lúc ngơ ngác, anh vô thức đi tới cửa sổ, trèo lên lan can, bị Diệp Lan bắt gặp.

Đến anh cũng không giải thích rõ được bản thân đang làm gì. Diệp Lan ôm anh khóc, dẫn anh đi gặp bác sĩ, đi uống thuốc trị liệu.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn.

Ác ma thì không hề có nguyên tắc, cách chơi của chúng cũng ngày càng quá phận, đánh mất nhân tính…

Tại một lần vô thức cầm dao bị Diệp Lan bắt gặp rồi tổn thương cô, Bùi Nhược lại cảm thấy bình tĩnh.

Cần gì chứ.

Chỉ cần anh còn ở đây, những fan hâm mộ của anh, bao gồm cả Đơn Lệ, thậm chí những người kia sẽ sớm phát hiện sự tồn tại của Diệp Lan, các cô đều sẽ bởi vì mình mà rơi vào nguy hiểm.

Rời đi là được rồi.

Tất cả vấn đề đều được giải quyết.

Không có mình, chính là các đại hoan hỉ.

Dù những người kia có buông tha anh, anh cũng không còn cách nào trở về sinh hoạt bình thường được nữa.

Anh không cho Diệp Lan tất cả mọi điều đã hứa hẹn được, anh chỉ không ngừng tiêu hao tình cảm của cô, tổn thương cô, khiến cô đau lòng.

Nhảy xuống, vậy thì giải thoát rồi, tất cả mọi người được giải thoát rồi.

Thật ra thời điểm lần cuối cùng bị ép đến hẹn, anh lấy được chứng cứ, mặc dù không chụp được mặt nhưng có ghi âm, có video quay đặc thù thân thể, trong video thậm chí còn có người hô tên Đỗ Thu Xuyến và Lâm Trình An.

Nhưng anh không dám vạch trần tất cả những thứ này, cô nhi viện nhiều trẻ nhỏ như vậy, còn có Diệp Lan, anh không thể để họ rơi vào cảnh bị trả thù được.

Vì thế anh làm một video tổng hợp tất cả bằng chứng trong tay vào đó, còn có di ngôn của chính mình.

Anh từ trời cao nhảy xuống, không chần chừ, không sợ hãi, chỉ có cảm giác tê dại cùng đau khổ ngày qua ngày dần dần tiêu tan theo gió.

Có lẽ anh vẫn ôm hi vọng, bằng không sẽ không chọn một nơi ngựa xe như nước nhảy xuống, sẽ không để bản thân mình xấu xí chật vật như vậy chiếm cứ tin tức đầu đề —

Bằng không sẽ không giao hết di ngôn cùng chứng cứ cho Đơn Lệ, nói cho cô biết nếu cảnh sát thâm nhập điều tra nguyên nhân cái chết của mình thì giao chứng cứ ra.

Sở dĩ không nói cho Diệp Lan là hi vọng cô có thể từ đầu đến cuối duy trì vẻ hồn nhiên thời niên thiếu, cả đời đều sống dưới ánh mặt trời, còn anh chỉ là khách qua đường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 254: Khoan khoái trong lòng

Cái chết của anh thực sự đã gây ra náo động, vô số người sinh ra nghi vấn đối với nguyên nhân cái chết, cảnh sát tham dự điều tra, nhưng Đơn Lệ lại rút lui.

Đỗ Thu Xuyến gửi cho cô một bức hình, một bức Đỗ Thu Xuyến chụp ảnh chung cùng ông bà của cô.

Mặc dù không hề có lấy một chữ nhưng trái tim của cô tựa như bị ác ma bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Cô hiểu rõ ý tứ của bức ảnh, đây là một loại uy hiếp trong âm thầm.

Theo sự lùi bước của cô chính là hot search cái chết của Bùi Nhược bị triệt, vô số tin tức giới giải trí mới chen chúc nhau tới, cái này lại hot hơn cái kia, bọn họ có ý đồ đè độ hot về cái chết của Bùi Nhược xuống…

Đồng thời bọn họ thật sự đã đạt được mục đích này. Chưa đến nửa tháng, cái chết của Bùi Nhược đã không còn trong mắt cư dân mạng, dường như đã chẳng còn ai để ý tới việc này.

Đơn Lệ vẫn luôn chờ ông bà qua đời mới dám đến tìm Diệp Lan, nói cho cô tất cả.

Có lẽ vào lúc này, đại đa số người đã từng động vào Bùi Nhược đều đã nhập cư, không hề bị quốc nội hạn chế.

“Chứng cứ tương quan đã được giao cho ban ngành liên quan, chúng tôi cũng đã liên lạc với những người bị hại khác, họ cũng đưa ra lời làm chứng tương quan.”

“Hi vọng lần này bọn chúng có thể bị đem ra công lý.”

Đơn Lệ đứng lên, cúi đầu thật sâu.

“Là tôi nhu nhược mới để chính nghĩa đến muộn nhiều năm như vậy, tôi rất xin lỗi, tôi nguyện ý hứng chịu tất cả trừng phạt.”

— Tay của tôi đều đang run hết lên rồi, gõ chữ cũng không lưu loát, đây phải là hạng người gì mới có thể làm ra chuyện như vậy?

— Tôi vừa khóc vừa xem hết video này, một người tốt như Bùi Bùi sao lại gặp chuyện như vậy? Lần đầu tôi thấy anh là ngẫu nhiên gặp ở cô nhi viện, khi đó tôi xảy ra rất nhiều chuyện, thật sự rất tiêu cực, là Bùi Bùi cổ vũ tôi, nói tương lai tất cả rồi sẽ ổn…

— Đệt! Mấy thằng cặn bã này ngàn dao bầm thây chết cũng không quá đáng!

— Cô cũng rất quá đáng rồi đấy? Tại sao năm đó không trực tiếp đứng ra? Vì mình và người thân bèn ích kỷ để oan khuất của Bùi Nhược long đong nhiều năm như vậy?

— Lúc trước nếu không phải vì bảo vệ cô thì anh nào đến nỗi này?

— Đơn Lệ, cô cũng làm tôi cảm thấy buồn nôn.

— Mọi người đừng mắng Đơn Lệ, khi ấy chắc cô mới lên đại học nhỉ, vẫn phải nhờ người khác giúp đỡ, trong nhà còn có hai người già bị uy hiếp, đổi lại là chúng ta chưa chắc đã có dũng khí đi phản kháng.

— Người Bùi Nhược bảo vệ không phải Đơn Lệ đâu, người anh bảo vệ chính là “fan”, là chúng ta vẫn luôn yêu thích anh đó…

— Lầu trên nói một câu làm tôi tan vỡ, quá đau lòng…

— Cuộc đời của anh vốn nên có ánh sáng vạn trượng, lại bị hủy trong tay một đám rác rưởi.

— Nhất định phải lôi đám người kia ra công lý! Dù có lăng trì cũng đáng!!

— Nói như vậy, Diệp Thanh Trúc đổi tên tiến vào nghề này chính là để từng bước một bắt được những người lúc trước nhỉ…

— Cho nên mới nói, Lâm Trình An về nước lâu như vậy, mọi chuyện đến hôm nay mới tuôn ra, là vì hôm nay là một ngày đặc biệt à…

Tham Khảo Thêm:  Chương 309

— Hôm nay là ngày giỗ Bùi Nhược đó… Là muốn an ủi anh trên trời có linh thiêng rồi, đau lòng quá đi mất, tương lai của họ không nên thành cái dạng này…

— Nếu như không có chuyện ban đầu, Bùi Nhược cùng Diệp Thanh Trúc đã sớm đi vào cung điện kết hôn nhỉ?

— Đột nhiên phát hiện, những sao nam nổ ra scandal cùng Diệp Thanh Trúc đều có chút giống Bùi Nhược.

— Mọi người không ai phát hiện sao? Cái tên Đỗ Thu Xuyến nghe rất quen tai ha…

— Tôi vừa đi tra thử, đây không phải là viện trưởng trong trung tâm điều trị của sự kiện 163 à!!!

— Trời ạ! Kết hợp với video Lâm Nhiễm từng đăng nói những ác ma đó vẫn còn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, “bệnh nhân” trong trung tâm đó sẽ không có người từng là đồ giao dịch giữa Đỗ Thu Xuyến và những người này chứ?

— Khắp người tôi đều nổi da gà rồi, tê cả da đầu…

— Thế giới so với tưởng tượng của chúng ta đen tối hơn nhiều… Thật là đáng sợ, chỉ xem video này mà tôi cũng phát run, không dám tưởng tượng bản thân người từng trải qua tất cả những chuyện này sẽ tuyệt vọng đến nhường nào cơ chứ…

“Chúng tôi là cảnh sát, làm phiền Diệp tiểu thư phối hợp điều tra một chút.”

Diệp Thanh Trúc đang ở cô nhi viện làm bạn với bọn trẻ cũng không bất ngờ khi bọn họ đến. Cô rất bình tĩnh mà tiếp đón họ vào phòng khách, rót ba chén trà.

Thấy tầm mắt cảnh sát dừng lại ở ảnh chụp đen trắng trên tường, Diệp Thanh Trúc chủ động giải thích: “Đây là viện trưởng cũ, tôi và Bùi Nhược là do một tay bà nuôi nấng.”

Cô nhẹ giọng nói: “Ngày Bùi Nhược nhảy xuống ấy, viện trưởng cũ không chịu nổi đả kích, bệnh tim phát tác nên qua đời.”

“Đây là danh sách chứng cứ.”

Diệp Thanh Trúc đưa một phần hồ sơ: “Tôi chỉ tiếp xúc với những người này, có vài cái cũng không phải… chứng cứ dâm ô của họ, mấy người có thể sửa sang lại chút.”

“Đây là báo cáo tử vong chân thực lúc trước của Bùi Nhược, pháp y phụ trách chuyện này đã về hưu từ lâu, tôi dùng tiền mua lại trong tay hắn. Báo cáo biểu hiện, trước mười mấy tiếng tử vong…”

Diệp Thanh Trúc dừng lại một lúc: “Trước mười mấy tiếng tử vong, anh ấy bị xâm phạm.”

Biểu tình của cô có vẻ bĩnh tĩnh, nhưng nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện tay cô vẫn luôn run rẩy.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, không ai có thể lạc vào trong cảnh mà nghĩ đến cảnh tượng đen tối, tuyệt vọng, đau thương không có cách nào giải hết oan khiên năm đó, còn Bùi Nhược chỉ có thể mang theo người đầy ô uế rời khỏi thế giới này.

Món nợ này phải tính thế nào?

Cái chết của viện trưởng cũ, những người từng giống như Bùi Nhược, còn cả những “bệnh nhân” của trung tâm điều trị mười năm sau…

Người bị hại không chỉ có mình Bùi Nhược, cũng không chỉ dừng lại ở con số 163.

Mười năm, ở trong trung tâm đó sao lại có khả năng chỉ có 163 “bệnh nhân”?

Bọn họ trở thành đồ chơi được cung cấp cho người khác phát tiết du͙ƈ vọиɠ, trở thành cống phẩm vì lợi ích.

Họ bị nhiều ác ma cùng đùa bỡn, đánh mất ý thức và tư tưởng của mình, biến thành những thể xác đánh rơi linh hồn.

Bọn họ vô tội biết bao —

Tuyệt vọng biết bao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.